Vùng Trời Dang Dỡ
Song Ngư Ta như đôi cá bám rong rêu Nước chảy hồn côi đau ít nhiều Ghềnh đá cheo leo cùng bơi lội Mặc đời mưa gió vui chắt chiu
Mặc Tình Ta đứng đây mà ngỡ mình đã chết Những mỏi mệt dâng cao đến tột cùng Đôi chân trần giẫm sỏi đá mông lung Tứa má tươi hòa chung dòng huyết lệ Ta buông xuôi vành môi cười ... mặc kệ Đời đá vàng ai khinh dễ ... mặc ai Chưa tàn hơi nào đi hết tương lai Đời còn dài ... ngày mai trời lại sáng Lúc thất thời cỏ leo lên ngạo mạng Thuở xa nào dưới đất bằng bò ngang Lên đến đâu cũng chỉ là cỏ hoang Dù vàng son cũng chỉ là cỏ dại Trái tim đau tột cùng niềm hoang hoải Tím tà dương liệm kín một linh hồn Hàn Tín xưa phải bó mình lòn trôn Ta phàm nhân cúi đầu há phải dễ Còn một hơi thì vẫn cười ngạo nghễ Người khinh ta nhưng ta chẳng khinh mình Kiếp phù du có lúc nhục lúc vinh Người cười ta cũng chẳng là mấy chốc
Cỏ Lông Chông 2 Đôi chúng mình hai ngọn cỏ lông chông Lăn miên man về chân trời gió cát Hai trái tim hai nhịp đập khao khát Mãi miết tìm vầng trăng sáng chơi vơi Dù không hẹn cùng song hành trong đời Hai ngọn cỏ đi bên nhau sớm tối Khi anh trước, em theo sau không vội Lúc em hờn anh nông nỗi che mưa Từ bình minh đến hoàng hôn nô đùa Ngọn gió hồng se chúng mình thành một Có yêu đâu mà muôn đời đính kết Một khối tròn tiếu ngạo khắp quê hương Chiều ngắm biển đêm nghe tiếng đại dương Cùng lướt sóng vớt sao rơi lấp lánh Chờ trăng lên sương mù thôi hoang lạnh Thắp lửa lòng sưởi ấm đôi hải đăng Hai ngọn cỏ đan nhau mấy mùa trăng Trăm ngàn năm rong chơi cùng trời đất Cỏ lông chông không màn điều được mất Cuộn đời mình nghe bọt biển xôn xao
Mệt Mỏi Tìm việc như thể ăn xin Làm thân hành khất nhục vinh không màn Ta từng một thuở son vàng Hôm nay giữa đàng gào thét van lơn Nhạc hay nhưng lỡ nhịp đờn Anh hùng mạc lộ vong hờn đắng cay
Nhớ O nớ cắt ngắn cắt dài Tóc tui hắn mướt rẽ hai lối đời Nửa bên phải nhớ chơi vơi Nửa bên còn lại khóc người tui thương Vì đâu duyên lỡ đôi đường Tui nhớ má hường rẽ tóc hai ngôi Chênh vênh tóc chải thành đồi Mây bay sầu tím bồi hồi quặn đau
Gót Chân Hoang Vu Tiếc thay hoa nở nghịch mùa Duyên còn chưa thắm gió lùa hoa rơi Đêm nay lần cuối chơi vơi Ngày mai tỉnh rượu cả trời bao la Ta lại trở về chính ta Không yêu không hận ta bà nhân gian Thông dông ngắm núi mây ngàn Quan san mấy nẻo địa đàng gót chân Trót mang số kiếp hồng trần Thế gian ai cũng một lần viễn du Một mai nằm đắp sương mù Cát bụi bụi cát thiên thu ngậm cười Còn chơi hãy cứ mà chơi!
Nhớ Xưa Đời người như chiếc phong linh Gió đưa tiếng nhạc nghiêng mình câu thương Đêm về sầu nhớ tơ vương Ôm vành trăng bạc nghê thường đường mây Tay tiên mười ngón đong đầy Chung son môi thắm men say ân tình
Bụi Đời Ta như sen dại ven đường Người đời quên lãng đoạn trường kiếp hoa Hương thầm nên chẳng kiêu sa Ao tù lặn ngụp ướt tòa trăm năm
Đêm Mưa Cô Đơn Ta đứng nhìn những tia chớp nửa đêm Những dòng suối tuôn bên thềm hối hả Bao ngày rồi cơn nắng hè oi ả Mưa chợt về dội xóa vết cô miên Tim se lạnh hay hồn đang ngả nghiêng Bao muộn phiền tan theo từng bọt nước Đem hoài bão đời mình ra đánh cược Ai đâu ngờ dòng định mệnh nổi trôi Biết làm gì khi hai tay buông xuôi Đôi vai sờn nhuốm mùi đời đen bạc Tim héo hon đánh rơi từng nốt nhạc Men đắng chát đốt cổ họng cháy khô Áng phù vân ngưng tụ từ hư vô Biển muôn đời rạt rào dâng sóng vỗ Ngày hôm nay ta hứng cơn mưa đổ Để hồn mình gội rửa vết cô đơn
Bóng Mơ Ta một mình đi tìm vành trăng khuyết Con suối mơ cạn kiệt tự bao giờ Trên phiến sầu gối mộng dệt lời thơ Giấc bằng trắc hững hờ nghiêng con chữ Ta một mình sới đất gieo thi ngữ Trời nắng hạn hạt làm sao nẩy mầm Lấy thân mình thay hình nộm, bóng râm Giọt mồ hôi lặng thầm lăn đầy luống Mài nghiêng mực như tay nâng cuốc thuổng Bổ xuống đời phơi đất úp cỏ khô Câu lục bát nhịp nhàng như sóng xô Vỗ phù sa đắp bồi ven bến lở Ta và thơ phải đâu là duyên nợ Yêu bao giờ để loan phụng hòa minh Từ dạo đó cứ như bóng với hình Cây thủy chung bám sâu vào huyết mạch Thơ yêu ta chẳng bao giờ hờn trách Khi ta say buông câu từ lẳng lơ Khi ta buồn gieo vần điệu hững hờ Ta và thơ muôn đời yêu thắm thiết
Trái Sầu Cô Miên Ta há nào là gỗ đá Cũng phải lặng câm khi nỗi buồn lên men Nhìn áng mây man mác chưa đặt tên Của hôm qua và ngày mai trôi vô tận Ta đang sục sôi lửa hận Ta giận đời mình lắm trái ngang Chữ tình mấy kiếp duyên đá vàng Nước giữa dòng đục trong thuyền sang bến Ta cúi đầu tuân theo định mệnh Trên con đường đơn độc đến mai sau Một lần lỡ bước vạn niềm đau Một lần mất nhau trọn đời khắc khoải Ta nguyện làm gỗ đá mãi mãi Để yêu em thầm lặng đến thiên thu Tai nghe tiếng thời gian hát ru Mắt nhìn thấy em về từ tiền kiếp Ta ươm mình vào mộng đẹp Như con tằm suốt kiếp nhả tơ Ta dệt tình mình bằng sợi thơ Để yêu em trăm ngàn năm nữa Lòng ta đang sôi sục ngọn lửa Khói yêu dâng cao ngút trời Ta thà làm gỗ đá trọn đời Để yêu em với con tim bằng trắc
Giấc Mơ Có Thật Suốt những tháng ngày dài nằm ngủ đông Trái tim anh chợt bàng hoàng tỉnh giấc Một giấc mơ Một giấc mơ có thật Chuyện tình yêu của hai đứa chúng mình Trái tim hoang hôm nay đã hồi sinh Nhịp rộn ràng khát khao tìm hạnh phúc Bờ môi em đơm cho anh nghị lực Đưa thuyền tình đi đến miền đảo xa Nơi bốn mùa có nắng vàng cỏ hoa Gió se dây mây nắn phím trầm tấu Những chiếc hôn trải thềm tô vân cẩu Ta chỉ biết để sống và để yêu Ta bên nhau từ rạng đông đến chiều Vươn cánh diều bay cao vùng mơ ước Em thôi hết những phấn son gương lược Vì nhan sắc trẻ đẹp suốt thời gian Ta yêu nhau tình yêu không buột ràng Ta cho nhau hương ngọt ngào bất tận Tình chúng ta không cần cho hay nhận Hoa vĩnh cửu có bao giờ phai tàn Anh suốt đời tôn thờ một dung nhan Bóng hình em ngày đêm anh yêu dấu Lời thơ viết không còn tùy hứng ngẫu Vì chúng ta đã mãi bên nhau
Tình Yêu Mì Gói Mì gói ơi ta thương mi lắm lắm Tình mộc mạc nhưng đậm đà sắc hương Mi thương ta không ngại đêm trường Ta có mi ấm cật lòng phế thận Thơ ta bán nhưng không người mua nhận Tiền đong gạo biết tìm mô bây chừ Tiền điện nước nợ đòi .... né, ậm ừ Chỉ còn ngươi không bỏ ta hoạn nạn Hôm nay buồn rước em dâm bầu bạn Môi màu hồng mắt bụt tóc xanh lơ Ta ngắm em ... em dâm bụt kia ơi Em với mì đừng rời xa ta nhé
Ngạo Đời Ta vẫn thông dông để trêu đời Mỗi ngày chỉ là một cuộc chơi Vui thì rong ruổi cùng trời đất Khi buồn mắc võng nằm xả hơi Mắt ngắm mây ngàn trôi chơi vơi Mà gẫm đời mình như hoa cỏ Như trăng tròn khuyết mấy khi tỏ Cũng có những ngày tháng lu mờ Tai nghe gió vờn nhịp câu thơ Bằng trắc hững hờ ru mấy điệu Hồn còn chửa say mà cạn rượu Mài mực ra men đen thủi tình Khều chân lùa bọt nước trắng tinh Biết rửa phận mình bao phen nữa Như cơm đang sôi quên bớt lửa Cháy xém đáy nồi cuộc công danh Mây có khi vàng có khi xanh Sông có khi đầy có khi cạn Trời có khi mưa có khi hạn Người có lúc nhục có lúc vinh Qua hết đêm đen là bình minh Cuộc đời thanh bình vui sáng lạng Hỏi có mấy ai hoài hoạn nạn Ta chẳng mấy chốc lại như xưa
Bóng Dừa Đủng đa đủng đỉnh Chải tóc giữa trời Níu gió đùa chơi Tơ bay ẻo lã Nghiêng vành nón lá Quạt mát cỏ mơ Mây nước thẩn thờ Dáng thơ đủng đỉnh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: