Vùng Trời Dang Dỡ
Thương Suối mơ sương khói lưng trời Vàng tay mấy đốt nửa đời hanh hao Tràng canh gió thốc lụa nhàu Thương đôi ngọc thủy dạt dào cô liêu
Lệ Điệp Phố đêm mờ nhạt bóng người Gió khuya hiu hắt mảnh đời phù dung Tàng cây hờ hững lạnh lùng Vai gầy lệ nhỏ tơ chùng dạ lan Đèn khuya thắp nến đôi hàng Lệ nào em khóc vỏ vàng kiếp nhân
Say Rượu tình uống mãi không say Chúng mình ba đứa cay cay dạt dào "Con Gái của Mẹ" hôm nào "Hương Thầm" lặng lẻ ngọt ngào tiển đưa "Hòn Vọng Phu" chàng về chưa Nàng chờ muôn thuở gió mưa chạnh lòng Oanh vàng còn lại hư không Rượu lòng đắng đót men nồng khó phai
Đêm Cuối Cung tơ mười ngón tay vàng Nhịp lòng réo rắt tiếng đàn chơi vơi Mai này muôn hướng nẻo đời Hợp âm vang mãi thay lời tiển đưa Giọng vàng dìu dắt song thưa Trăng tàn sương lạnh gió mùa khó quên Một người ca sĩ không tên Một người nghệ sỉ chênh vênh dạo dàn Tình tang tích tịch tình tang Ngàn sau còn nhớ tiếng đàn đêm trăng
Nhớ Mùi Hương Dạ Lan Những chiếc lá vàng mùa chớm thu Rơi như trăm lưỡi dao cắt cứa vùng thương nhớ Em yêu ơi nửa vòng tay dang dỡ Biết bao giờ ta lại nhìn thấy nhau Nhìn những chiếc lá vàng úa phai màu Như chúng mình bao năm dài mệt mỏi Gió vô tình giữa lưng trời bổi hổi Thổi hạt cát vào mắt anh nồng cay Anh xót thương cho số kiếp đọa đày Tóc ngã mây chẻ đôi làn vương vấn Rẽ bên trái nhiều đêm lên men đắng Khói đau thương khóc bên phải dại khờ Bao mùa rồi vàng thu rụng chơ vơ Anh dại khờ nhặt chôn từng xác lá Bao mùa rồi những chiều nhìn mây hạ Anh hỏi lòng em sắp về hay chưa
Huế Thương Ngắt một nhành thương về chia đôi trái nhớ Những chiếc lá vàng dang dỡ réo gọi nhau Mùa thu ơi, em hãy về mau Để con chim di hứng mây sầu bãng lãng Gió chở đôi mắt em về núi Nhạn Nên anh cứ thương nhớ đợi chờ Anh chờ mai rừng nở ra thơ Dỗ tiếng chuông Kim Long vang lên réo rắt Ngày vắng em nỗi buồn cũng se sắt Mùi hương tình chất ngất đọng vành son Ngày vắng em con tim bỗng hao mòn Nhịp bâng quơ suối tràn dòng châu ngọc Anh mô biết khóc chừ răng anh lại khóc Như con chim nhớ thóc giọng tút tu đượm hồn Tim thẩn thờ quên khép lời mật ngôn Nhịp đổ dập dồn anh gọi em mấy lược Chim về núi Nhạn chở đôi ngọc mơ ước Liệm tím trời mây biết mấy nẻo đường tình Anh ngồi nhớ em hạt nắng buồn lặng thinh Rớt trên vai anh thình lình nửa mảnh hồn đắng đót R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.09.2016 13:22:09 bởi Nguyệt Hạ >
Tìm Lại Tuổi Thơ Khi tao gõ bàn phím kiếm cơm Mầy cầm vô-lăng chạy lòng vòng thành phố Không biết vì ý trời hay duyên số Mấy mươi năm tao vẫn gõ bàn phím mầy thì lên trưởng phòng Bằng cấp cả đống cũng như không Từ bổ túc phổ thông đến đại học từ xa thêm chuyên tu tại chức Giờ lên lớp tụi bây ngủ ông thầy thức Ra quán nhậu tỉ tê điểm lên đều đều Túi tao ốm đói bụng mầy phì nhiêu Tao gõ toạc mười ngón tay xướt máu không đủ sống Tụi bây há họng ra là bao thơ bay vô cả đống Đầy đủ mùi đời khó nuốt nên cần chất bôi trơn Viết mà chơi chứ không màng điều thiệt hơn Tao có hai bàn tay, một cái miệng nên đủ sống Tụi bây sang cả bít tết rượu tây lụa là nhung gấm Tao nghèo hèn nên chỉ thèm cơm nguội với mắm kho Một tuần năm ngày, bốn chục tiếng tao cày bừa cầu no Lúc an nhàn thì chăm vườn săn bắn câu cá vui bè bạn thi ca trà rượu Hết giờ làm là nghỉ ngơ, ăn uống, giải trí rồi đi ngủ Nên không màn phú quý giàu sang Mười mấy năm không gặp chỉ muốn hỏi han Gia đình vợ con mầy sức khỏe Tao chỉ muốn ôn lại thời tuổi trẻ Những lúc cởi trần tắm mưa đánh đáo rượt bắt, năm mười, nhảy cò cò Rượu mầy sang quá tao không dám uống lấy no Chức mầy cao quá tao ngồi chung nhỏ bé Bằng cấp mầy nhiều quá, vung vãi tao đi ngang sợ vấp té Thôi chào mầy tao đi tìm lại tuổi thơ
Dòng Sông Qua Đời Đêm qua anh tìm về dòng sông dĩ vãng Đứng chơ vơ gọi đò nhớ thương ai Anoka rẽ đôi nhánh u hoài Xuống thạch tuyền sóng xô duyên tình lỡ Nữa mảnh sầu trăng tủi hờn dang dỡ Bài thơ tình viết dành tặng cho ai Đàn dẫu hay thiếu tri âm lạc loài Mình vắng nhau nửa linh hồn giẫy chết Từ đêm đó trái tim anh rỗng tuếch Biếc lá xanh héo úa mùa đợi chờ Ươm kén sầu giăng mắc dệt tình mơ Nhuộm trời mây thu óng vàng kỷ niệm Anoka đêm nay vừa tẩm liệm Bài thơ tình nghiệt ngã khóc thiên thu Sóng đôi bờ sương phủ mấy lời ru Cuối chân trời vạc gọi hồn hiu hắt
Cánh Nhớ Chiều Mưa Dẫu biết chúng mình không đi đến cuối con đường Tình yêu thương dành cho nhau là vô tận Ta không trách hờn hay ân hận Dẫu một lần nhưng mãi thuộc về nhau Có những ngày gió lạnh anh rất đau Quặn thắt lòng dòng máu đỏ bên trái Vì biết em đang rét buốt tê tái Đắng đót hồn ai ủ ấm cho em Chiều mùa thu mưa phùn trời lạnh thêm Bước em về ai che ô dìu dắt Em thường vội, quên áo ấm không mặc Tấm ngọc ngà co ro môi tím run Anh nhớ em, ôi niềm nhớ vô cùng Ai hát ru em ngủ Giữa đêm trường chăn bông rơi khỏi người ai phủ Ai ôm em khi ác mộng canh tàn Chiều sương trắng thổi niềm nhớ bay ngang Chiếc lá vàng rơi vào vùng kỷ niệm Anh chơ vơ đem thơ tình khâm liệm Thắp linh hồn say giấc mộng tìm nhau
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.09.2016 22:43:41 bởi Thương Hoàng >
Hà Nội Thơ Ngây Hà Nội ba sáu phố phường Có chùa Trấn Quốc có đường hàng Mây Có con thỏ trắng thơ ngây Tung tăng hớt nắng đong đầy môi nhung
Hồn Thu Thương ai bạch cúc chít khăn Lá vàng xây mộ hồng trần lẻ loi Trầm hương quyện gió phai phôi Chim muông thút thít ngậm ngùi canh thâu Rừng thu khoác chiếc áo nâu Trăng khuya lần hạt lệ sầu trầm luân
Một Thời Đã Xa Ta đang đuổi bắt mặt trời Rừng thu trút lá mộng đời phù vân Xạc xào bóng ngả lót chân Vàng phai một kiếp đường trần lẻ loi Hạt mưa nức nở trên đồi Khóc ai mắt đỏ một thời đã xa
Hoài Thu Trái tim côi chớm lạnh mùa thu Khoác áo vàng tương tư sầu úa Nhịp rụng rơi nỗi buồn muôn thuở Thu đã về trên khóe nồng cay Thu đã về đem mảnh trăng gầy Chải tóc mây rừng khuya xào xạc Bầy nai hiền nhìn nhau ngơ ngác Chợt vô tình giẫm xác thời gian Thu đã về trên con phố hoang Tôi với mình quạnh hiu đơn độc Tiếng côn trùng mùi hương thảo mộc Ánh đèn vàng loe lét tâm cang Thu đã về tình xưa lỡ làng Chiếc lá vàng rơi vào kỷ niệm Mây hờn ai nỗi sầu tím lịm Đứng chờ người trong tiếng hoài thu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.10.2016 02:35:48 bởi Thương Hoàng >
Thiên Đường Hạnh Phúc Có ai biết khi nào bão ập đến Biển lặng yên ru nhánh gió lưng trời Cá nô đùa tàu bè vẫn ra khơi Cát trắng tinh xôn xao bàn chân nhỏ Ngày em bước vào đời anh bão tràn về muôn ngõ Trái tim ngoan trở giấc nhịp liên hồi Mình vấn vít như hải yến song đôi Nụ hoa tình đỏ thắm rừng mao mạch Em tựa đầu vai anh nghe tùng bách Anh vuốt tóc em chải trăng ngà Đường chung thân cận kề không còn xa Môi giao thoa trăm năm tình khắn khít Hứng bão tình trong đam mê thỏa thích Lốc ái ân đưa ta đến tuyệt vời Thuyền duyên kiếp cùng nhau vượt trùng khơi Những hạt mưa đổ ra từ mắt bão Chúng mình yêu đến bách niên giai lão Như hải âu và biển xanh ngàn đời Như gió mây dìu bước nhau khắp nơi Nụ hôn đầu hiến dâng là vĩnh cửu Nơi ta đến tình yêu sẽ hiện hữu Nắm tay nhau suốt kiếp mãi không rời Hai chúng ta cùng dệt mảnh tình thơ Ru giấc xuân trên thiên đường hạnh phúc
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.10.2016 02:04:50 bởi Thương Hoàng >
Nỗi Đau Mùa Thu Khi bước đi Tôi luôn hướng về phía trước Sẽ không bao giờ lui gót ngược Vì sợ giẫm lên chiếc bóng chính mình Nhưng em là niềm hy vọng tồn sinh Nên tôi luôn dỏi mắt tìm về quá khứ Trái tim thuần phục vành mọng đào chế ngự Em là lẽ sống là bầu trời dệt muôn áng thơ Không có em rừng thu buồn xác xơ Chim thẩn thờ biếng ăn quên tiếng hót Loài vượn tu lòng bồi hồi đắng đót Suối vô tình róc rách tiếng tương tư Không có em trăng chếnh vếnh giã từ Dòng Tương Như chia bãi bồi bến lỡ Bên nắng rát bên mưa phùn duyên nợ Bến duyên nào cũng nỗi nhớ chia đôi Không có em mây nhuốm sầu rụng rơi Gió cô đơn lưng chừng ngưng không thổi Con đường quen đi hoài xa không tới Không ánh sao đêm lạnh lẽo hoang vu Tim tôi đau mỗi khi trời chớm thu Lá vàng rơi đong đầy bao kỷ niệm Chân bước đi mà cõi lòng tím lịm Nhớ nhau hoài nghìn năm vẫn chưa quên
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2016 22:07:52 bởi Thương Hoàng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: