Vùng Trời Dang Dỡ
Cỏ Dại Ta như cỏ dại lâm tòng Một mình một cõi thong dong kiếp người Khô cằn hoa vẫn nở tươi Một mình ta vẫn nói cười ngày qua Cỏ dại hiu hẩm như ta Ta như cỏ dại là đà hứng sương Nghiêng nghiêng chếnh choáng bên đường Lâng lâng ghé nụ vô thường mà say
Lạc Mất Mùa Thu Gió vô tình đánh rơi mất mùa thu Hoa cúc vàng ra đi từ dạo đó Dấu hài xưa nhạt phai trên lối cỏ Em xa rồi nên ngõ vắng chênh chao Gió dại khờ khơi lại một niềm đau Từ thuở nào lá vàng mùa thu chết Mùa thu chết nhưng tình ta không chết Sống muôn đời trong niềm nhớ xanh xao Mây lang thang lạc bước chân trời nào Đem mưa về dâng tràn dòng châu thủy Đôi ngọc tuyền đỏ hoe màu phượng vỹ Bến duyên tình thương đôi mắt người xưa Mây hững hờ sao đêm rụng lưa thưa Trách hờn ai mấy mùa yêu xa vắng Ngày nhớ em trời buồn gieo nhạt nắng Xa em rồi thinh lặng lá buông lơi Thu chớm lạnh sương trải lên mái đời Tình hắt hiu khói nồng cay sầu nhớ Nhặt lá vàng khóc mối tình thu vỡ Xa nhau rồi vì lỡ mất mùa yêu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.10.2016 21:10:01 bởi Thương Hoàng >
Đêm Lạnh Ta hỏi mây vì sao mây khóc Mây sầu ai nước ngập trần gian Mây lơ lửng một mình lang thang Ta vỏ vàng sau đêm thức trắng Ta không khóc nhưng lòng chát đắng Ta tìm nắng, nắng đã đi xa Ta tìm trăng, trăng khuất bóng tà Ta hoang mang giữa trời cô tịch Ta tìm ai bước chân tậm tịt Đi miên man chưa định lối về Ngõ hồn ta tâm tối u mê Thơ não nề trắc bằng lỗi nhịp Chỉ một đêm dài như một kiếp Ta trầm luân đáy cốc u hoài Ta nhuốm sầu tâm buồn vì ai Ta đau lắm chừ răng mô khóc Một mình ta miên trường đơn độc Lần tìm về vỏ ốc cô đơn Nằm chơ vơ bên biển vô hồn Không hờn dỗi trách ta đổ đốn Có ai hay lòng ta thương tổn Vết đau này cắt cứa trăm năm Sương xuống lạnh đầu núi xa xăm Ta lặng thầm co ro trôn ốc
Lạc Hướng Đời Nhau
Tiếng tơ đồng như mưa rơi lắc cắc
Nhịp réo rắc gõ dài lối tâm tư
Anh chờ em mấy mùa trăng dạ từ
Bóng dáng xưa vỡ theo bong bóng nước
Anh đi tìm bốn mùa gót xuôi ngược
Anh nhìn thấy đôi mắt buồn mùa đông
Anh nào thấy làn môi mọng xuân hồng
Suối tóc mây hạ thu vàng héo hắt
Anh gọi khẽ hỏi thăm chú ong mật
Đường nào về đến tổ ấm tình yêu
Anh hỏi muông thú rừng đăm chiêu
Chúng không biết nơi nào là hạnh phúc
Đốt khói vàng cháy trơ tình ray rức
Bàn tay xưa đánh vỡ mảnh linh hồn
Bàn tay nào giăng khói phủ hoàng hôn
Tím dạ lan nốt lăn tròn trên phím
Em cố lánh khi anh đi tìm kiếm
Nên mặt trời ngồi khóc mấy mùa trăng
Những giọt lệ hoa ướt đẩm cung hằng
Dấu ái ân vùi mảnh hồn si dại
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.10.2016 17:21:02 bởi Thương Hoàng >
Chuyến Phà Dang Dỡ
Phà Hàm Luông ngăn đôi bờ sông nhớ
Những dang dỡ ở lại phố hao mòn
Niềm mơ ước qua bến cùng nước non
Đôi vành khuyên tung bay cao trong nắng
Tôi thấy trong mắt em nghìn tia nắng
Rạng rỡ mùa xuân gọi én về
Cồn dừa xanh rợp bóng nước đam mê
Giây phút đó nay còn hay đã mất
Giây phút đó chúng ta đã sống thật
Cho chính mình và đôi tim ước mơ
Đôi chim thôi tủi hờn bơ vơ
Thôi hững hờ vì líu lo tập hót
Những quả chín mọng thơm ngọt
Những hạt cỏ hồng ánh ban mai
Chúng vỗ cánh bay đi tìm tương lai
Chao lượn trên từng ngọn gió nhung mướt
Phà Hàm Luông chia đôi dòng mơ ước
Hạnh phúc mong manh giây phút dại khờ
Đôi chim trắng về tổ lạnh bơ vơ
Sống thẩn thờ thương chuyến đò dang dỡ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.11.2016 21:32:19 bởi Thương Hoàng >
Nhớ Quên Mây trời ai thổi bềnh bồng Môi em ai điểm màu hồng trinh nguyên Mắt đen ai vẽ thạch tuyền Mi cong ai nhuộm đường viền liễu xanh Tóc dài óng ả tròng trành Suối mơ ve vuốt dỗ dành nguyệt lan Nhện giăng tơ phủ cung đàn Em đi sầu nhớ đôi hàng chênh vênh Hương đêm lá rụng đầu ghềnh Vàng thu ngập lối nhớ-quên tình nồng Cây rừng ai uốn mà công Còn ta ai nắn sao lòng quặn đau
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.10.2016 04:02:49 bởi Thương Hoàng >
Ngủ Đi Em Ngủ đi em để me sầu xếp lá Anh gom mây ru gối mộng mùa thu Anh kéo gió qua rừng vắng hoang vu Hái hoa sim lót giường cho thơm tóc Ngủ đi em hỡi làn da ngà ngọc Đôi môi hồng cơn lốc xoáy tim anh Đôi rèm mi ôm dáng nguyệt buông mành Chờ chiếc hôn nhập đôi dòng luyến ái Ngủ đi em hỡi đôi tay ngần ngại Nép vào anh khép giấc mộng xuân tình Ngọc kề môi hoa sen trắng khiết tinh Vỗ cánh chim bay lên vùng mơ ước Ngủ đi em mười ngón yêu làm lược Chải suối tơ nhung mướt trái tương tư Ngủ đi em môi mọng sương dạ từ Ta yêu nhau trong từng làn hơi thở
Phiên Chợ Đêm Mùa Thu Những ánh đèn lành lạnh phiên chợ đêm Mùi khói bánh bay về trong ký ức Nỗi nhớ em ngập lòng buồn ray rức Ước một lần dắt nhau đi chợ đêm Ừ, anh là vua ăn vặt thì cưng phải thương thêm Phải mua cho anh sườn heo hầm thuốc bắc Lẫu dê, mì bò, cơm chiên, khoai chiên, xôi vắc Trái cây chấm muối xí muội với trà sữa trân châu Em xem, anh đâu có ăn nhiều đâu Vừa đủ no chừng một tháng Mình đi chợ chỉ một thoáng Em nghỉ nấu ăn ba mươi ngày Ba mươi ngày hạnh phúc trong tầm tay Anh chìu em công việc nhà chu tất Anh sẽ pha cho em những ly trà mật Vào mỗi tối ru em mộng thần tiên Ờ hén anh quên chuyện chúng mình ghiền Anh massage và gảy lưng cưng nữa Anh sẽ thắp lên trong tim em ngọn lửa Hương tình nồng vui lạc thú ái ân Vợ chồng mình yêu nhau Yêu nhau mãi ngàn năm ... nhé cưng
Nếu Như Nếu em là hổ dữ Anh xin làm thỏ hiền Chờ một lần du tiên Làm vì sao sáng chói Nếu em là con sói Anh xin làm cừu non Để nghe từng chiếc nhọn Gặm nhấm vết trăm năm Nếu em là mái gầm Anh xin làm chuột nhắc Để nghịch ngợm lí lắc Nằm chờ đợi nụ hôn Anh sẽ làm gà con Để diều hâu em gắp Trong vòng tay ấm áp Anh mơ thấy thiên đường Chỉ chọc ghẹo người thương Chứ em làm con gái Là mẹ bầy trẻ dại Là người vợ anh yêu Thôi đừng giận ... nhé cưng!
Mùa Thu Khóc Lá Vàng Anh về tìm lại mùa thu cũ Lá vàng ngập lối gió lưa thưa Đứng nép bên thềm nghe phong vũ Mùa thu đổi khác vắng hương xưa Chiếc ghế đá lạnh trong chiều mưa Nơi ta thường ngồi thành hoang phế Anh giấu tâm tư theo dòng lệ Mùa thu thương khóc nắng mong manh Đôi chim lẻ bạn hót trên cành Tút tu đượm buồn gọi mùa cũ Lá chết rơi đầy sương héo rũ Thu chưa về đông đã vội sang Mùa thu nhuộm đỏ chiếc lá bàng Vong hờn cúc bạch chít khăn tang Gom nửa chung tình xây mồ gió Chôn chặt niềm đau kiếp lỡ làng Bài thơ duyên phận trôi miên man Chuông trời lỗi nhịp với cung đàn Anh trả lại em mùa thu cũ Anh về gom tuyết tạc dung nhan Mùa thu khóc lá vàng lang thang Bay theo làn nhớ lên mây ngàn Mấy độ thu về ru huyễn mộng Phủ kín đường tơ kiếp tầm tang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2016 10:06:37 bởi Thương Hoàng >
Đêm Mưa Định Mệnh Giữa một đêm mưa em bật khóc Mình tựa vào nhau vá mảnh đời Thuyền tim căng buồm lướt ra khơi Chở đôi hải ầu mừng nắng sớm Bình minh rực rở nụ hồng chớm Vị ngọt đôi môi hương ái ân Tay nắm bàn tay nhưng ngại ngần Bập bẹ tiếng yêu vành trăng khuyết Đôi tim kề nhau truyền nhiệt huyết Tình yêu bất diệt với thời gian Nhưng nụ hàm tiếu nở vội vàng Giữa một đêm mưa em lại khóc Đôi tim nặng nề leo ngược dốc Một quả khổ nhọc nằm ngã nghiêng Giữa một đêm mưa phai lời nguyền Sầu đông trái duyên hoài không chín Chuyện chúng mình mây khóc suốt trăm năm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.10.2016 21:55:55 bởi Thương Hoàng >
Duyên Kiếp Chim quyên có bạn có đôi Riêng ta lạnh lẻo duyên côi đơn phòng Se se cái rét đầu đông Chao chao nỗi nhớ chạnh lòng thu qua Bao giờ ta mới gặp ta Bao giờ ta mới gọi là tình nhân Bao giờ vai sát má gần Bao giờ ta mới ngại ngần môi trao
Niềm Riêng Hỏi cao xanh biết ta đau lắm không Tim nhỏ lệ thấm máu hồng loang lổ Đời vạn nẻo nhưng chỉ một bể khổ Nửa kiếp người ngụp lặn vũng trầm luân Hỏi gió thanh biết ta đau mấy lần Đêm bâng khuâng nên trời chưa muốn sáng Đếm ngón tay hỏi còn bao người bạn Nhìn lá rơi mùa thu chợt nhuốm buồn Hỏi trăng vàng sao chẳng là hình vuông Hỏi sông nguồn sao phải lên từ đất Hỏi thế nhân những điều gì được mất Được mất gì cũng muối xát kim châm Hỏi hoàng hôn nắng buồn ngồi lặng câm Hỏi mây trầm bao lâu dưới đáy nước Hỏi thời gian có bao giờ trôi ngược Vết thương lành sẹo nhói buốt tàn đông Trái tim ai cũng tràn ngập máu hồng Nhưng buồn vui chỉ lòng mình ta biết Vẫn nói cười dù cho đời cay nghiệt Hoa dã quỳ trên mỏm đá hoang sơ Ta không khóc nhưng đáy lòng cạn trơ Đêm thẩn thờ bóng tường vôi loe lét Tim đớn đau gục ngã vì mỏi mệt Góc khuất nào chôn hết một niềm riêng
Vó Câu Lạc Đời Con ngựa hoang giẫm cước đời lang bạt Tung vó câu bụi cát bay mịt mù Tiếng hí vang góc trời vàng lá thu Chở trăng thanh qua đêm trường cỏ dại Con ngựa hoang cong oằn lưng tê tái Những vết roi oan nghiệt kiếp vô thường Mùi thảo mộc không chữa lành vết thương Xác thân gầy lang thang tìm hạnh phúc Một sáng nào ngựa hoang nằm ngả gục Hứng sương thu lạnh lẻo mấy mùa xưa Trời khóc ai tuôn lá rừng như mưa Xây nấm mồ vun khối hờn ai oán Dưới sương khuya cùng trăng thanh bầu bạn Chén san hà cạn tiếng dế nỉ non Đời ngựa hoang sá chi chuyện mất còn Cước bôn ba hao mòn theo năm tháng
Sầu Vương Thạch Nhũ Em một mình ngồi nơi thạch động Đôi mắt buồn than thở thời gian Nào hay biết đá kia vỏ vàng Tâm thất đau thành dòng thác đổ Em ngồi đó tràn mi loang lổ Vết chân chim bi khổ ngọc ngà Đôi tay gầy dáng liễu kiêu sa Phù Dung tím lụa là nhung mướt Em ngồi đó trải niềm mơ ước Mấy mươi năm viễn xứ ly hương Đôi mắt hoen sầu thấm đêm trường Nỗi nhớ thương mùa thu dĩ vãng Em ngồi đó cõi lòng chai sạn Như đá buồn hát khúc trăm năm Làn môi run tiếng nấc lặng thầm Thương kiếp hoa lẻ loi thạch nhũ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: