Vùng Trời Dang Dỡ
Mùa Thu Buồn Muôn Thuở Những con đường chưa qua mà đã cũ Các khu phố chưa đi đã nhuốm buồn Mùa thu sầu thiếu hương ngồng hoa cải Nhưng ướt dầm cơn mưa bất chợt tuông Chiều không em hạt nắng nằm thưa thớt Gió hiu hiu lịm tím nhánh sông già Khói sương mờ bãng lãng cánh cò xa Bóng hoàng hôn rớt trên vai lầm lỡ Tôi ngồi im nghe tiếng lòng dang dỡ Tiếng xạc xào lá giãy chết trên cây Tiếng chân ai bước ngập ngừng bỡ ngỡ Thu đã về em còn mãi đâu xa Tôi vẫn chờ dù bao mùa thu nữa Chiếc ghế đá nhớ em khóc bao lần Tiếng côn trùng ôm vạc cỏ vang ngân Chiếc lá nào điểm sương lên tròng mắt Tôi nhớ em ánh trăng ngà lịm tắt Trái tim hoang chìm tăm tối u minh Tiếng quạ kêu nghe tang tóc điêu linh Tôi nhớ em công viên buồn giãy chết
Đời! Có tiền ắc có hậu Có đến thì có đi Vạn vật theo chu kỳ Buồn mà chi sanh khổ Có lời ắc có lỗ Có bán ắc có mua Cuộc sống luôn thắng thua Tranh giành chi cho mệt Có sống ắc có chết Có hết ắc có còn Có già ắc có non Khóc hao mòn sức khỏe Ta hãy luôn vui vẻ Để cảm ơn cuộc đời Mỗi ngày một cuộc chơi Cười khi còn hơi thở
Thầy Tôi
Cánh phượng hồng rơi trên vai gầy nua
Tiếng ve sờn gọi mùa đi vào hạ
Tiếng trẻ thơ vui nô đùa rôm rả
Tôi trở về giữa hồi trống rưng rưng
Trường tôi đó đôi chân bỗng ngập ngừng
Mái tường rêu như quen mà xa lạ
Hàng me xanh trong nắng chiều nghiêng ngả
Lá đong đầy trang nhật nhật ký chưa phai
Tóc hoa hoa râm mang kính cận giảng bài
Các em tôi đang mê say nắn nót
Câu "quê hương là chùm khế ngọt"
Thầy tôi đó đắng đót giọt mồ hôi
Tim nghèn nghẹn rung từng nhịp vỡ đôi
Nắm bàn tay da mồi thơm mùi phấn
Đôi mắt người long lanh giọt sầu lắng
Con thương thầy sống mũi rớt nồng cay
Thoáng ngậm ngùi nghe những tháng năm dài
Những rủi may khi người còn kẻ mất
Nhìn lá rơi lòng quặn đau se thắt
Trường còn đây những người bạn tôi đâu
Tôi đứng đó nhìn thật lâu, thật lâu
Cây phượng già đỏ ngầu lên tròng mắt
Chân bước đi mà cõi lòng tím ngắt
Mai con về biết tìm thầy nơi đâu R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.11.2016 03:18:51 bởi Nguyệt Hạ >
Khắc Khoải Có chiếc áo nào sẽ không là áo cũ Có bầu trời nào không vầng vũ mưa sa Có tình yêu nào không phút cuối nhạt nhòa Nên chúng ta gọi nhau là dĩ vãng Con đường em về mỏi mòn đôi cánh nhạn Những áng mây chiều bảng lảng rớt trên vai Con đường anh đi không ánh sáng tương lai Tàu lăn bánh miệt mài ga vắng Ta sẽ tìm nhau những đêm khuya thinh lặng Nối nhịp tim vùng thương nhớ thiên liêng Góc khuất nào sống mãi với niềm riêng Em làm vợ hiền Anh người cha gương mẫu Bài thơ tình trong một phút hứng ngẫu Dâng lệ sầu cho làn môi ngát hương Nụ hồng thắm vô thường Ngàn năm còn tiếc nuối Không có tình nào là tình cuối Không có yêu nào mãi ngàn năm Chỉ có đôi tim lặng thầm Nhớ thương nhau không ngừng nghỉ
Nhớ Nắng thu rụng hạt xuống tà Gió lay má phính lụa là nhung mơn Nhớ em cái nhớ chập chờn Hoàng hôn nức tím suối hờn tương tư
Nỗi Nhớ Đông chưa về lá thu run bần bật Người xa ngái anh vờ vật từng đêm Con nhện sầu nằm se chỉ buông rèm Giăng mộng vàng ru hương về tìm thức Đêm nhớ em tím lòng đau ray rứt Ôm giấc trầm sương phủ lạnh đường tim Anh tìm em em biền biệt cánh chim Mưa nỗi niềm tràn về từ muôn ngõ Giọt đắng nào loang mắt hồng hoang đỏ Mùa thu này đã là mấy mùa thu Em mỏng manh như mây khói dạ từ Trăng ảo hư hiện về trong đáy cốc Nước mưa thu chứ anh nào dám khóc Lệ cạn dòng từ ngày xa vắng nhau Em yêu hỡi! mong em hãy về mau Cho lá thu kịp thay màu áo cưới
Đời Lá Kiếp Người Lá thu lơ lững áo vàng Chờ cơn gió thoảng mây ngàn lãng du Lá về nguồn cội hát ru Nhởn nhơ tắm hạt sương mù mong manh Lá nằm ôm cỏ cỏ xanh Lá nằm ôm đất đất lành nở hoa Lá đi về một cõi xa Vô thường luân chuyển ta bà càn khôn Vòng tròn sinh tử linh hồn Đi vào vĩnh cửu vùi chôn bụi trần Chờ nghe tí tách một lần Tu oa hạt mẩy vươn thân mượt mà Chồi non hé nụ đơm hoa Lá nào cũng phải đi qua đường trần Hỏi trong thiên hạ thế nhân Mấy ai thoát được một lần càn khôn
Tháng Mười Một Nhớ Em
Cái rét tím choàng lên cánh lưu ly
Chiếc khăn thêu bay theo em cuối phố
Tháng mười một khuôn trăng gầy loang lổ
Đêm rả rời theo những vết chân chim
Khói tương tư níu thời gian đứng im
Vàng hư ảnh nỗi niềm giăng sương trắng
Hà Nội ơi, nhành hoa soan sầu đắng
Chờ một lần cài suối ngọc thủy chung
Tháng mười một vắng xa nhau lạnh lùng
Mây kéo về thương môi sầu dang dỡ
Đường Cổ Ngư nhớ ai nằm than thở
Đê La Thành ủ rũ khóc sao băng
Anh nhớ em niềm sâu kín vĩnh hằng
Mưa sông ngân ngập hồn thương hấp hối
Mưa duyên kiếp hạt sầu mong cứu rỗi
Thánh giá tình trọng tội vác trên vai
Đêm dần tan hòa mình vào nắng mai
Ru kiếp ngài tằm tơ vùi kén đỏ
Em xa anh
mùa xuân thiếu hoa cỏ
Ngọn thác tình âm ỉ khóc cô đơn
Tóc Xưa
Gió đưa chiếc lá thu sầu
Chở theo làn tóc năm nào hương xưa
Rừng mây nghiêng ngả nắng mưa
Suối tơ róc rách như vừa hôm qua
Tóc nào theo gió bay xa
Ngang làn môi tím ngọc ngà mọng nhung
Thanh tân tim đổ chập chùng
Thuyền mơ ghé bến bập bùng lửa yêu
Thiên thai trầm bổng tiếng tiêu
Hòa thanh sáo trúc đường chiều nở hoa
Duyên tình se kết thiết tha
Một đêm dâng hiến ngỡ là trăm năm
Trời già giông tố lặng thầm
Mình xa khi hạt nẩy mầm mạ non
Xanh xao nhành lúa hao mòn
Lưu ly ngọc thủy duyên son khóc hờn
Tóc nào xanh mỡn xanh mơn
Cung thương lỗi nhịp dạ sờn chơ vơ
Tóc nào trỗi nhớ hồn mơ
Trăng khuya sương lặn hững hờ cô liêu
Tóc xưa lá đổ nhuốm chiều
Nghịch mùa thương vỡ ít nhiều xót đau
Tóc xưa giờ đã phai màu
Tim yêu nghèn nghẹn lệ trào chân chim
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.11.2016 12:39:03 bởi Thương Hoàng >
Nụ Hôn Màu Thiên Thanh
Ngồi nhìn ánh sao đan
Cõi lòng thương vô bờ
Đi tìm bóng trăng mơ
Gót hài xưa dấu yêu
Giữa đêm vắng cô liêu
Tiếng côn trùng man mác
Lá vàng rơi xào xạc
Tiếng mùa thu trăm năm
Tiếng sương reo thì thầm
Gọi bình minh gáy sớm
Mây thanh tân nhụy chớm
Lơ đễnh khúc mênh mông
Gió lành lạnh mùa đông
Se hồn côi rét mướt
Mùa thu sầu trút nước
Lên vòm ngọc long lanh
Hỡi em, em của anh
Môi nào còn tê tái
Mi nào còn si dại
Nụ hôn màu thiên thanh
Thuyền Trăng Dĩ Vãng
Một thoáng chênh chao chợt nhớ mong
Nghiêng nghiêng chạnh lòng sầu lơi lả
Thuyền ai bồng bềnh
trăng Vỹ Dạ
Chở tiếng thu vàng đến ngân nga
Hoàng hôn tím lạnh đông ngái xa
Bên khóm tre ngà in nước biếc
Anh mãi đi tìm
em biền biệt
Lạc bước đời nhau trong tối tăm
Mỗi mùa lá rơi mưa lặng thầm
Rớt xuống trăm năm duyên tiền kiếp
Tháp cổ ru sương tuyền giấc điệp
Vọng buồn lối cỏ anh nhớ em
Cánh nhạn lạc loài trong bóng đêm
Vạn nẻo ngược xuôi anh đi tìm
Dáng xưa mịt mờ
như sương khói
Bay mãi chập chờn cánh chuồn chim
Say Đi Em
Uống nữa đi men hồng lên đôi má
Em rực rỡ nhất dạ tiệc đêm nay
Chiếc hôn gió khiến hồn anh ngất say
Điệu tango dâng tình lên nốt nhạc
Tựa vào anh nghe từng nhịp tim hát
Bài ca yêu diễm tuyệt mắt liêu trai
Những bước chân tìm đường lên thiên thai
Tay nắm tay dìu nhau vào lối mộng
Khi yêu nhau tình yêu là biển rộng
Là ngàn gió đưa thuyền hoa ra khơi
Là ngàn mây che chở nhau trọn đời
Là bầu trời đôi uyên ương chấp cánh
Khi yêu nhau cỏ cây hóa tiên cảnh
Nơi mình đi sỏi đá biến thiên đường
Nơi mình đến tràn ngập lời yêu thương
Thắp tinh cầu bằng lửa yêu rực sáng
Em say rồi gót sen hồng chao đảo
Nép vào anh kề sát đôi tim vàng
Để làn môi chấp cánh về rừng hoang
Đêm sao băng về loài người nguyên thủy
Vườn ái ân đầy lạc thú huyền bí
Ngắm trăng mờ lên tuyệt tác thiên thai
Say đi em say suốt đường tương lai
Cho duyên kiếp đừng bao giờ lay tỉnh
Say đi em men chung tình thiên đỉnh
Một ngàn năm vĩnh viễn thuộc về nhau
Đêm trăng này và muôn vạn ngày sau
Là của nhau đến muôn đời muôn kiếp
Chiếc Lá Đau Tình
Anh đang đi trên con đường nắng đổ
Ngập lá vàng hơn nước mắt mùa thu
Rừng thay áo nhớ em khói sương mù
Kết lưu ly lên vành môi mọng thắm
Đôi vành khuyên âu yếm nhau say đắm
Như chúng mình chuyền hơi ấm nụ hôn
Tình đôi lứa mùa duyên thắm trăng tròn
Vợ chồng son líu lo mừng hạnh phúc
Mây và gió vấn vít nhau mọi lúc
Không lìa xa
nửa bước nhớ thương rồi
Tựa vai nhau nghe thời gian ngừng trôi
Hòa đôi tim vào dòng sông vĩnh cửu
Giữa mùa yêu trời ghen trút cơn lũ
Xuống đôi chim rũ cánh lạnh chênh vênh
Chiếc tổ nhỏ nằm bơ vơ gập ghềnh
Trên dòng lệ ái ân còn chưa cạn
Kể từ đó anh nhớ em vô hạn
Mỗi mùa thu nhặt xác lá đau tình
Xây mộ gió chôn nửa kiếp phù sinh
Men đắng đót mọc lên vành cúc trắng
Một lần yêu xin ngàn năm thinh lặng
Xin yêu mãi chỉ mình em thôi
Một lần yêu xin thời gian ngừng trôi
Cho cỏ xanh ngàn đời trên mộ gió
Tiếng Thu
Phố đêm gầy sương
Con đường ngập lá
Vàng bay nghiêng ngả
Trêu tà áo non
Cánh gió no tròn
Lăn theo gót ngọc
Mây vờn suối tóc
Vuốt làn mi cong
Chênh chao chạnh lòng
Mưa sa lất phất
Chiếc áo bần bật
Run bờ vai ngoan
Văng vẳng cung đàn
Nhớ tình xa khuất
Giọt buồn chất ngất
Độc huyền tiếng thu
Chuyện Tình Hoa Hướng Dương
Lá vàng trẩy hội chiều thu
Bay theo gió cuốn vi vu mây ngàn
Chiếc nào tắm suối ngân giang
Tình thơ rung nhịp điệu đàn lả lơi
Nàng là tiên nữ trên trời
Mê câu lục bát xuống đời giao duyên
Chàng giấu đôi cánh hồng liên
Mài mực sắc huyền tô đẹp thuỷ chung
Trăng khuya hương lửa bập bùng
Khói sương ngậm cỏ chập chùng men say
Trắc bằng mở lối thiên thai
Thuyền môi sóng sánh then cài giao bôi
Vườn quê vang tiếng trẻ cười
Nhịp chày đưa võng ru hời duyên son
Trăm năm môi thắm không mòn
Ngàn năm dấu ái men còn lâng lâng
Vui vầy quấn quít châu trần
Nguyệt thanh hoang phế cung hằng âm u
Ngọc hoàng ngự chiếu hồi lưu
Nàng đi để lại giọt nhu nhuốm màu
Đời chàng như kiếp tằm dâu
Nằm nhả tơ sầu đan sợi nắng mưa
Sương lay ngọn cỏ gọi mùa
Hướng về tiên cảnh hương lùa sầm thương
Sớm mai gục ngả bên đường
Mọc lên thảo mọc hướng dương tìm nàng
Hoa tình ru nắng mênh man
Cánh mỏng sắc vàng khóc chuyện trăm năm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.12.2016 07:27:32 bởi Thương Hoàng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: