Vùng Trời Dang Dỡ
Em
Anh buồn như con suối nhỏ
Nằm uốn quanh co dòng đời
Em hiền như đôi môi thỏ
Uống cạn nỗi buồn khôn nguôi
Anh buồn như nước biển mặn
Xô cát dã tràng cô liêu
Em tinh khiết như mây trắng
Khỏa lấp hồn côi nắng chiều
Anh buồn như con chim chích
Vỗ cánh tìm mật mùa đông
Em đẹp như viên ngọc bích
Ru môi mận say giấc nồng
Em là nụ cười hoa cúc
Tỏa sáng tim xanh thiên đường
Em là nữ thần hạnh phúc
Trọn đời anh mãi yêu thương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.12.2016 07:29:35 bởi Thương Hoàng >
Chiếc Lá Thu Lẻ Bạn Ừ mai ta về từ biệt phố phường Em khoác lên khăn voan thêu lệ trắng Anh mặc vào bộ vest đen thinh lặng Ta đến giáo đường riêng - chung niềm đau Rồi thời gian qua mau Anh làm chồng - Em là vợ lệ đắng môi nghẹn ngào Cùng nhìn về phố cũ thương nhớ Một cuộc tình bể dâu Nín đi em mắt thu nhuốm lá sầu Mùa vàng nầy đâu phải là mùa trước Một khúc sông trôi biết bao dòng nước Nếu trở về chắc gì sẽ gặp nhau Niềm hạnh phúc đến chậm nhưng bền lâu Dấu thời gian phủ bụi mờ quá khứ Duyên thôi sầu khi tim biết tha thứ Ta mỉm cười nhìn "người ấy" an vui Vết đăng trình mờ nhạt nét son môi Sương đâm chồi mọc lên từng sợi trắng Chiếc khăn voan cùng bộ vest thinh lặng Tuy không gần nhưng cũng chẳng hề xa Dù bây giờ mình đâu còn có ta Dù chẳng có loài hoa nào bất tử Nhưng tình yêu luôn vĩnh viễn chế ngự Hai linh hồn thề giữ vẹn cho nhau Yêu là dâng hiến đổi trao Lá thu vàng thay màu chờ mùa xuân xanh lại Ta không còn son trẻ nhưng thơ dại Thầm ước một buổi chiều cùng về lại đồi mơ
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.12.2016 02:09:28 bởi Thương Hoàng >
Tình Mẹ Bao La Những tiếng húng hắng ho khan Như ngàn mũi dao cứa da thịt Bước chân run rẩy nặng trịch Mẹ đến đắp mền Dòng lệ con len lén tuôn trào Bàn tay gầy guộc lặc rau Mẹ chăm con từng bữa cơm manh quần tấm áo Mẹ già nua trước tuổi đời giông bão Nhưng vẫn nụ cười hiền - mẹ khỏe, đừng lo! Mẹ đứng trên bến vắng đưa đò Từ xuân xanh đến gần ba phần tư thế kỷ Mẹ đánh rơi cái duyên son thùy mị Xuống sông mẫu tử lai láng ngập biển hồ Mảnh chấp vá bây giờ đường chỉ thô Mặc ấm áp hơn lụa là nhung gấm Hạt mồ hôi rơi lấm tấm Vầng trán nhăn nheo con thương cả cuộc đời Con thương mẹ lắm mẹ ơi Mẹ là trùng khơi chở con thuyền bé nhỏ Mẹ là trăng rằm soi lòng con sáng tỏ Lời ru chang chứa cả bầu trời Một mai khi chiếc kim chỉ nam la bàn gãy đôi Chợt nghĩ thôi mà tim đau muối sát Con thèm làm một đứa trẻ thơ nằm nghe mẹ hát Để con được tắm mát bằng những bài ca dao
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2016 04:51:48 bởi Thương Hoàng >
Gió Lạnh Chiều Sương Mai anh về phố cũ Tìm chút hương mùa xưa Môi nào thơm giấc ngủ Mái tranh nghèo đêm mưa Có đôi vợ chồng son Chia nhau tô cháo nấm Nấm rừng nấu gạo tấm Thơm ngát mùi lứa đôi Ngắm thời gian yên trôi Hứng bình minh nắng chớm Ngắm cỏ non mơn mởn Hoàng hôn tím miên man Ngày đêm thiếp bên chàng Quấn quít nhau thắm thiết Như dòng suối tinh khiết Chảy róc rách an nhiên Hạnh phúc nơi đào viên Tưởng chừng như vô tận Giữa mùa yêu sầu hận Đôi chim sẻ lìa cành Vẫn còn đây mái tranh Mùi nấm xưa phảng phức Tim nghèn nghẹn ray rứt Trời bất chợt đổ mưa
Say Trăng Màn đêm tịch liêu Liu xiu khóm trúc Cánh chuồn du mục Hồ gợn trăng đào Gió hát nghêu ngao Nhấp cần thủy bạch Sao nhảy lách cách Lăn tăn đớp mồi Thoang thoảng hương trôi Mùi thơm cỏ gấu Dế mèn hứng ngẫu Tấu khúc tiêu sơn Vòng khói no tròn Lượn quanh suối mắt Dòng đời trầm mặc Cạn bầu cay cay Đôi chân say say Vẽ vòng nhật nguyệt Giẫm lên sỏi biếc Duyên phủ rêu phong Mở cánh cửa lòng Hít mùi hương ngát Thiên nhiên hoan lạc Cây cỏ yêu đương Cạn chén men trường Vó câu lữ khách Dạ lan tâm bạch Cát bụi đường qua
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.12.2016 06:23:20 bởi Thương Hoàng >
Tình Yêu Nghịch Cảnh Hôm nay anh đi qua khu rừng nhìn thấy mặt trời khóc Đá sỏi trơ vơ lăn lóc Những thân cây mục rỗng Dòng suối nứt đáy trút linh hồn Hai con cá ngậm rong rêu càn khôn Thân mỏi mòn bó mình quanh cỏ chỉ Bầy kiến thổi kèn lá đưa ma mị Buông hạt sương cạn từ thế kỷ nào Hai con cá trút hơi tàn bên nhau Môi mấp máy cuộn trào dòng lệ đỏ Cọng cỏ chỉ trở mình niệm kinh khổ Vây nắm chặt chào vĩnh biệt cõi trần Chợt nghĩ chúng mình cũng lắm điều oan nghiệt phù vân Bầy kền kền chực chờ giương móng sắc Phận chúng ta như đôi cá trầm mặc Chắc là sẽ chết! Chắc là sẽ chết! Mũi dao nhọn cứa liên hồi ngốc nghếch Hoa hồ nghi trên xác lạnh nở ra Sống đau khổ Chết cay đắng phôi pha Hai kẻ yêu nhau Tội tình chi vay trả Mấy mùa trăng như cương thi vật vã Biết đi biết thở Biết thương nhớ vô vàn Đôi cá vướng rong rêu niềm trái ngang Ta mắc lưới tình ngàn năm hóa hổ phách Lệ em rơi triệu châu pha tí tách Tiếng anh nấc vỡ thác lũ giữa rừng Xót xa tình mặt trời khóc rưng rưng Lửa bập bùng cháy xạm vùng ký ức
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2016 23:17:09 bởi Thương Hoàng >
Giả Như ...! Nếu em là nai vàng Anh xin làm mùa thu Trải hồn ru em ngủ Ủ ấm tơ mùa đông Nếu em là dòng sông Anh xin làm nguồn nước Đưa thuyền bè xuôi ngược Chảy trong nhau sánh đôi Nêu em là núi đồi Anh xin làm cây cỏ Che mát ngày nắng đỏ Đêm ngắm sao đổi ngôi Nếu em là đồi mồi Anh san hô kề cận Tình ta như biển mặn Dào dạt lòng đại dương Người thương ơi người thương Nếu em làm thỏ trắng Anh chờ môi em cắn Cỏ tâm đan thành thơ Nhưng em là cô gái Anh trót yêu lâu rồi Hẹn sau mùa ngồng cải Chúng mình thành lứa đôi
Yêu Em! Ta gầm vang cho rung rinh vũ trụ Xé ngân hà muôn mảnh đốt vầng trăng Gom cỏ mây thiêu rụi chốn cung hằng Để trần gian riêng mình em tuyệt sắc Ta lấp biển không còn nàng tiên cá San bằng núi vùi công chúa Mỵ Nương Cày nát rừng tìm kỳ thảo thiên hương Tô môi em thắm tươi ngàn thế kỷ Tay che trời để bình minh tự hủy Xua trăng ngà cho đêm tối không lên Thu hết gió cát trắng nằm chênh vênh Để mình em làm nữ thần tạo hóa Vì với anh em quý hơn tất cả Khi vắng nhau là gục ngả tàn hơi Em là hơi thở Là lẽ sống trong đời Anh yêu em lửa tinh cầu rực sáng
Anh Muốn Anh thầm ước mình trở thành chiếc gối Để ôm em dỗ mộng đón đêm về Vuốt suối tóc mùi da thịt đam mê Ngắm lam khuê vùng băng thanh ngọc khiết Anh mơ hóa thành son môi diễm tuyệt Để em tô vành nguyệt thắm cong vời Mình hôn nhau bỏ trời đất chơi vơi Vấn vít tình duyên mặn nồng say đắm Anh muốn làm chiếc áo khoác ủ ấm Che kín em trước gió lạnh mùa đông Để làm tròn trách nhiệm của người chồng Chăm sóc vợ Âu yếm nhau suốt kiếp Anh xin làm trái dâu đỏ nhộn nhịp Chờ vành ngọc lưu dấu ấn trăm năm Mỗi chiếc răng in da thịt hương trầm Là một lần mình giăng buồm hoa chúc Anh mơ ước được bên em mọi lúc Được kề cận khi kẻ mày viền mi Được chiến đấu đánh bại các hiểm nguy Bảo vệ em Yêu thương em Khi anh còn hơi thở
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.12.2016 05:15:47 bởi Thương Hoàng >
An Nhiên Ngó lên xanh búp sen hồng Bùn đen trầm mặc thong dong giữa trời Cánh son tắm nắng thảnh thơi Tiêu dao đài chẳng tanh hôi đầm lầy Thanh tao ngắm gió vờn mây Dù trong dù đục đủ ngày đơm bông
Hai Mảnh Vá Cô Đơn Em dệt tình ta suốt tháng năm Từng mũi kim cũ sờn vụn vỡ Từng đường chỉ may mối duyên bở Manh áo rách Chim sáo lìa cành Anh dệt tình ta duyên không thành Tay vá khâu kim châm rỉ máu Mảnh chằng đụp hứng gió giông bão Kim chỉ nào vá lành đôi tim Em vẫn thế cuối đầu đứng im Anh đắm chìm men say chát đắng Trong tình yêu ai thua ai thắng Sao chúng mình hụt hẫng thương đau Chiếc áo cũ xin trả lại nhau Không khít khao vẫn còn ấm áp Giũ sạch bụi vui vầy duyên đáp Xấu đẹp cũng che kín kiếp người Cuộc sống se chúng ta thành đôi Nhưng vội vàng quên gút chỉ mối Hai mảnh vá rách đời trôi nổi Đường tơ rời vọng nguyệt đau thương Giữa vô thường hai mảnh vá cô đơn
Đường Tim Diệu Vợi Khi anh đi lên cỏ Cỏ rạp mình tiếp bước Khi anh đi xuống nước Biển cuộn tròn Dạt sóng nhường anh qua Khi anh lên rừng già Cây nghiêng mình chào đón Anh leo núi đá nhọn Đá tự mòn Xây đường mở lối đi Khi anh gặp em thì Trái tim hồng nhỏ bé Nhưng lắm điều kỳ lạ Anh tìm hoài Chưa ra ngõ vào trong Anh lang thang vòng vòng Hái hoa hồng làm thuốc Sắc thang yêu thuần thuộc Chữa nhịp tim Nối mãi vẫn không hòa Trái tim gần mà xa Nửa đời đi không tới Đường tim xa diệu vợi Anh đi hoài Nhưng chẳng gặp được em
<bài viết được chỉnh sửa lúc 23.12.2016 03:28:06 bởi Thương Hoàng >
Điều Ước
Anh ước được tắm trong hồ rượu
Đôi ta cùng ngụp lặn ái ân
Men say khướt hồn mộng lâng lâng
Trăm nghìn lần yêu nhau chưa thỏa
Anh ước bay lên đến sao hỏa
Hái mặt trời làm nhẫn cầu hôn
Vòng hoa cưới nghìn sao trường tồn
Voan trăng bạc yêu cùng tinh tú
Anh ước hứng triệu giọt sương nhũ
Cất men tình ngân hà giao bôi
Rung dây gió đàn mãi không thôi
Bài ca yêu thiên đường hạnh phúc
Đám cưới mình chim muông tụng chúc
Bầy thu hoang dâng lễ vui mừng
Và bốn mùa cứ là mùa xuân
Bện cỏ xây lâu đài vĩnh cửu
Anh ước, ước hoài vẫn không đủ
Nên thôi chuyện phù phiếm xa xôi
Chỉ giản đơn là yêu nhau đến già thế thôi
Anh ước mỗi đêm là hoa chúc
Tình Yêu Vĩnh Cửu
Chuông nhà thờ vang ngân
Con quỳ dâng thánh lễ
Đêm Noel trần thế
Gục khóc dưới chân người
Chúa ơi chúa ơi
Đời con khổ đã nhiều
Vết roi lòng chi chít
Tháng năm trường cô liêu
Đêm nay giá lạnh lắm
Tim con ấm vô cùng
Hoa tuyết rơi lấm tấm
Thiên chúa gieo hồng ân
Mùa Noel tha thứ
Người ban khắp tầng trời
Con được ơn cứu rỗi
Tình thương chúa muôn đời
Con yêu chúa ngôi hai
Bằng tình yêu vĩnh cửu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.12.2016 13:03:37 bởi Thương Hoàng >
Mùa Noel Không Về Nữa Bờ mi ơi xin đừng vội nổi sóng Chờ lá vàng về ru mộng đêm nay Gọt sương tím ủ mềm hương tóc lay Đôi môi gầy chờ anh về ủ ấm Chùm hoa tuyết lập loè rơi lấm tấm Như đom đóm phủ đầy áo em anh Mười ngón tay vụng về quên dỗ dành Ánh trăng thanh ngại ngùng đường tơ liễu Giữa mênh mông hai tâm hồn hòa điệu Khơi đèn tim tỏa hương lửa bập bùng Chao sóng sánh đôi môi kề nhịp rung Đêm vô cùng hồi chuông ngân xóm đạo Chùm hoa tuyết tả tơi trong giông bão Em sang sông mặc áo mới cô dâu Xác pháo hồng rụng đỏ cánh mưa ngâu Anh nát nhàu mùa Noel đắng chát Bao nhiêu mùa còn ngân vang tiếng hát Đêm vô cùng lạnh giá buốt hồn côi Đêm xóm đạo rung nhịp chuông bồi hồi Em đi rồi Noel không về nữa
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.12.2016 02:09:41 bởi Thương Hoàng >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: