Vùng Trời Dang Dỡ
Đêm Giao Thừa Nghịch Ngợm Đêm nay thế giới đang đếm ngược Đồng hồ trở về mốc không giờ Anh đem đời mình ra đánh cược Rằng yêu em hay hơn làm thơ Em hãy đi đi, đi xuống phố Anh theo làm bảo vệ suốt đời Che chắn em, mặc thiên hạ nhìn anh ngố Đón năm mới, sánh vai cùng người đẹp dạo chơi Anh làm pháo hoa cho mắt em thiêu đốt Tim son bừng lên tia sáng rạng ngời Bởi em có nụ cười hiền chim sẻ Anh làm con sóc nâu ngắm hạt dẻ để dành Anh là con trai, em là con gái Chính giữa là lằn ranh giới mỏng manh Hãy đưa bàn tay cho anh nắm giữ Kẻo vụng về đánh mất cái xuân xanh Để môi anh lèn làn môi cong cớn Sợ gió bay khi chân bước qua cầu Hai đứa tập chơi trò của người lớn Anh là chú rể em làm cô dâu Anh nghe người ta nói con trai yêu bằng mắt Thế thì anh đã yêu em mất rồi Lăng kính thế giới thu hẹp gang tấc Anh chỉ nhìn thấy mỗi mình em thôi Anh nghe người ta kể con gái yêu bằng tai Mà anh hay nói dóc và nói dài Rót mật vào hồn em đêm giá buốt Còn không mau yêu anh nữa chứ ai Mình sẽ ở lại đây trọn đêm nay Quá giới nghiêm đường về thì quá dài Kề tai đi anh rỉ rả nhồn nhột Em sẽ thích từ giờ đến sáng mai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.12.2016 22:02:16 bởi Thương Hoàng >
Nỗi Nhớ Đêm Giao ThừaNỗi Nhớ Đêm Giao Thừa
Tờ lịch cuối cùng vừa tháo xuống
Ta trút bỏ trong lòng mớ ngổn ngang
Đồng hồ sắp quay ngược về bốn con số không thẳng hàng
Thế giới đếm ngược chào năm mới
Em xinh như cành đào phơi phới
Chờ gió xuân bung nụ hé môi cong
Đôi mắt biếc thiêu đốt lũ bướm ong
Làn tóc bay hàng cây xanh nghiêng ngã
Khói huyền dâng tí tách màu mây hạ
Quyện đáy cốc ba trăm sáu mươi bốn ngày yêu em
Còn ngày cuối ngồi chơi vơi đếm xem
Bao nỗi nhớ rơi theo từng tờ lịch
Tình yêu chúng mình như cổ tích
Em là công chúa, anh làm hoàng tử xây lâu đài
Mỗi bài thơ nung một viên gạch đỏ
Anh tôn em làm nữ hoàng không ngai
Tình yêu chúng mình rất hiện đại
Ta nhấn Send gởi tim biết bao lần
Gương mặc cười con lợn toe toét đần
Cân đẩu vân lên bốn gờ mỗi tối
Và đêm nay nhờ Facebook đưa lối
Từ nửa địa cầu cùng đếm ngược thời gian
Đêm giao thừa nhớ nhau đến rộn ràng
Kịp hôn gió đón chào mừng năm mới
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.01.2017 22:00:37 bởi Thương Hoàng >
Niềm Nhớ Khôn Cùng
Em ơi có hay biết
Anh buồn đi lang thang
Trong cõi tạm miên man
Tìm hương xưa yêu dấu
Anh nhìn thấy sỏi đá
Ngàn năm vẫn bên nhau
Như biển xanh và núi
Thiên thu không bạc màu
Anh nhìn thấy gió mây
Vòng tay nhau âu yếm
Như chàng nhật nàng nguyệt
Quấn quít tình lưu luyến
Anh nhìn thấy cỏ hoa
Mặn nồng duyên đôi lứa
Ong bướm vui hương lửa
Chỉ mình anh lẻ loi
Từ khi vắng nhau rồi
Con tim anh đắng ngắt
Cõi lòng đau se sắt
Bao mùa mãi khôn nguôi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.01.2017 11:12:31 bởi Thương Hoàng >
Mộng Ước Thơ Ngây
Anh muốn cùng em ra biển
Ngồi nghe tiếng sóng ru đêm
Hải đăng hôn sợi tóc mềm
Em tựa vai anh ru mộng
Ta cùng nghe lời vang vọng
Từ nhịp tim nóng sa mưa
Ngôn tình lối cỏ hương xưa
Dấu cát gọi mùa thương cuối
Anh muốn cùng em lên núi
Ngồi ngắm sương bạc hoàng hôn
Giắt trăng ngà viền suối mắt
Đôi môi vấn vít dập dồn
Đôi tay khép vòng càn khôn
Lên men ngả nghiêng trời đất
Hơi thở lèn chặt ngây ngất
Dìu nhau đến chốn bồng lai
Anh muốn bên em đêm ngày
Bốn mùa liêu trai đắm đuối
Anh muốn bên em sáng tối
Yêu nhau từng phút từng giây
Mình yêu nhau hoài nhé cưng
Dù cho biển ngừng nổi sóng
Núi non không còn cao rộng
Tình ta vẫn không đổi thay
Hạt Cát Ru Đời Thà như hạt cát giữa trời Nương theo làn gió rong chơi mặc tình Thà như hạt cát một mình Nương theo làn gió mặc tình rong chơi Thà làm hạt cát ru đời À ơi mấy nhịp một thời đam mê
Hạt Nắng Cô Đơn Hắt hiu hạt nắng giữa trời Gặp ngày giông bão tả tơi cánh lòng Mây sầu nhả khói tàn đông Cháy vàng hư ảo ruổi rong bước đời Đêm nằm đếm hạt châu rơi Kết vòng cườm trắng tặng người tình xưa
Đường Chiều Lẻ Bóng Chiều buồn nhuộm nắng thu vàng Lá bay nỗi nhớ quan san cánh sầu Túi thơ muôn dặm vó câu Sơn lam thủy tú pha màu nước non Đá xanh ai tạc nên hòn Trăng thanh ai đúc khuôn tròn mấy muôn Bốn mùa sao chỉ thu buồn Xuân tươi hạ thắm đông trường cô liêu Lá vàng nhuộm kín đường chiều Lòng ta chao chạnh tiêu điều gió cay
Đêm Trăng Phố Núi Đà Lạt phố núi sương mờ Camly lệ đỏ rót thơ vào lòng Gió ngàn chải tóc rừng thông Ngọc thố nghịch ngợm đồi hồng cỏ mơ Xuân Hương than thở lặng lờ Trách người sơn nữ hững hờ duyên trăng
Thuyền Mơ Em che nón lá nghiêng vành Thuyền môi sóng sánh tròng trành ngân giang Suối mây róc rách tơ đàn Khuôn nguyệt đỏ thắm ngọc ngàn châu pha Bao giờ mình về với ta Cho tình đơm nụ thuyền hoa duyên lành
Xin Hãy Rời Xa Khi buồn nước lã cũng lên men đắng chát Hương vị như cốc cà phê nhạt hôm qua Giọt đen lòng tím tái mưa sa Chiếc cốc rơi xuống đất vỡ nát Xin đừng khóc than rày rạc Xin đừng nói thêm lời nào Không có em đêm vẫn đầy sao Ngày nắng lên mây bay phất phới Tim già nua không quen đổi mới Bao khuyên lơn tưới cỏ chiều mưa Một lời thôi đủ thấy thải thừa Khi hết yêu cơm sôi sống sít Manh áo cũ chắp vá chằn chịt Mặc vào người thô ráp lạnh lòng Lời nói suông lạc lõng chênh chông Đừng ủi an nhau làm chi nữa Em đi đi khi tình tắt lửa Xỉ muội chẳng cháy xém bao giờ Cốc cà phê nhạt lên men thơ Trong bơ vơ ta thấy hạnh phúc Xin rời xa Em đừng ray rứt Ngọt mật gì chót lưỡi đãi bôi Dầm khua nước rẽ đôi nhánh đời Tình bạc vôi đò trăng bến lỡ Nếu mai này vô tình gặp gỡ Xin dối lòng ta chữa hề quen Xin hãy rời xa Xin hãy rời xa
Hỏi Em Còn Nhớ Anh Không Hỏi vì sao mưa rơi lạnh giá Nhìn bong bóng chan chứa u sầu Hỏi mấy ai đếm được giọt ngâu Người nhớ nhau khi tình xa vắng Hỏi vì sao mây trời màu trắng Nước biển xanh chiều tím chập chùng Hỏi vì sao trong lòng nhớ nhung Là con tim sụt sùi trăn trở Hỏi vì sao loài hoa phải nở Đàn ong bướm chao lượn sắc hương Hỏi vì sao ngồi suốt đêm trường Mắt thương ai mà không chịu ngủ Hỏi vì sao rừng có thác lũ Nhưng ngàn thông vi vút lên cao Hỏi vì sao đau đớn lệ trào Có mấy ai yêu chưa từng khóc Hỏi vì sao sỏi đá đơn độc Hỏi vì sao ngọc sáng trăng tròn Hỏi vì sao tre già núi non Hỏi khi nào non mòn biển cạn Hỏi em yêu đã bao ngày tháng Mình xa nhau anh vẫn mong chờ Trái tim sầu se thắt vầng thơ Em có biết ... anh nhớ em nhiều lắm
Chiếc Cầu Dang Dỡ Cầu Đồng Sổ chia đôi nỗi nhớ Con đường làng rợp mát lá tranh Gom mây trắng viền hoa kết vành Giăng đập nước le le vẫy cánh Màu hoa sim biêng biếc chao chạnh Tiếng đa đa vọng lại u buồn Nhà vách đất tí tách mưa tuôn Mùi khoai luộc thơm lừng dậy mũi Ghém bông súng rau rừng gần gũi Nồi mắm kho cơm dẽo chan hòa Bóng hoàng hôn đổ xuống cỏ hoa Tím đôi tà áo em mười sáu Tóc nuột nà môi son thạch thảo Tô trăng rằm đôi ngọc thủy chung Hương mạ non cong cớn thẹn thùng Bao tiếng chày khua đêm sàn dã Tiếng mễnh tác đồng quê yên ả Em lớn lên nấm mối mưa rừng Nhành si khờ cuộn lá ngập ngừng Em sang sông rưng rưng chiều tím Đồng Sổ ơi chứa chan kỷ niệm Bao mùa lá cao su trơ chìa Em năm nào đi mãi chưa về Nhành si khờ chơ vơ thơ đắng Đập trâu sữa nhớ ai nhạt nắng Con đường làng thưa thớt cỏ tranh Mây trắng lòng nức nở kết vành Hoa mua vàng trải dài bến cũ
Vắng Em Khi vắng em cả bầu trời u ám Mây xám lòng rừng xơ xác tiếng chim Nắng không lên gió lạnh buốt buồng tim Đêm lặng im tuyết băng sơn phủ lối Khi vắng em cả bầu trời tăm tối Trăng ẩn mình hờn dỗi khóc tương tư Sương trầm hạt xuống dòng thác mịt mù Anh cô đơn men sầu lên trái đắng Khi vắng em đường xa bỗng dưng ngắn Đi lanh quanh thơ thẩn lối mòn xưa Trời ráo hoảnh mắt sụt sịt tuôn mưa Anh thiếu em cây thiếu phần nhựa sống Khi vắng em cả bầu trời cao rộng Cũng thu hẹp nhường chỗ bóng hình em Anh ngồi đây thao thức đã bao đêm Nỗi nhớ em không hề vơi tí tít
Duyên Tình Xứ Thượng Ta như cây Kơ nia đứng sừng sững Rể đâm sâu lan tỏa khắp đại ngàn Theo bước chân em đi về muôn ngã Kéo mây che mát khắp dặm quan san Ta như thác giữa non cao hùng vĩ Khơi nguồn chảy thương về tận miền xuôi Ta dõi theo dáng em không ngừng nghĩ Hôn đôi môi đào khao khát trưa hè Ta như đồi mơ em con thỏ trắng Nũng nịu chờ bàn tay yêu đến vuốt ve Khép đôi mắt quả trám đen khe khẽ Em nằm trong tay ta im ả đất trời Ta con núi rừng tây nguyên hoang dã Em mẹ trẻ, cô giáo, và nàng tiên Mái tóc xuân xanh mượt dài nghiêng ngả Nụ cười miền xuôi con trăng diệu hiền Kể từ ngày con đường tim liền nhịp Khoảng cách giữa hai miền chỉ tày gang Con chim sơn ca hót câu đá vàng Hòa quyện tiếng đàn T'Rưng ríu rít Và giữa chúng ta một bầy con nít Học ráp vần, săn bắn, với quay tơ Cây Kơ nia xúm xít lá ngây thơ Khói lam chiều thơm sắn ngô bảng lảng
Yêu Trời lành lạnh anh nhớ môi em ấm Sưởi hồn anh thương lắm người tình ơi Thế là yêu nhau quá đi mất rồi Nếu mùa đông vắng em anh sẽ chết Chân bước đi trên đường dài sẽ mệt Tay mang nặng đến phút cuối mỏi buông Nhưng yêu em là câu chuyện lạ thường Ta đi bên nhau không biết mỏi Anh ôm em không mệt chán bao giờ Em là nhựa sống là nàng thơ Là bài tình ca trong mơ anh viết hoài không đoạn kết Đường tim ta dài vô tận đi mãi không hết Anh yêu em đến muôn thuở muôn đời Mỗi ngày của chúng ta là một lần rong chơi Mình dắt nhau lên khắp miền ân ái Chúng ta đi hoài nhưng chưa có trạm dừng lại Nên mình yêu khi trái đất còn xoay Lịch có mười hai tháng ba trăm sáu mươi lăm ngày Từ tháng giêng đến tháng chạp tuần hoàn không thay đổi Nhưng anh yêu em gia tăng theo cấp số máy móc tính không nổi Đâu có ai tổng kết được nhịp tim bao giờ Lời anh yêu em biến thành thơ Môi ta hôn nhau hóa hoa hồng đỏ thắm Giọt nước mắt mừng vui rơi lấm tấm Ươm mảnh vườn tình hạnh phúc đến thiên thu
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 11 bạn đọc.
Kiểu: