Vùng Trời Dang Dỡ
Tôi Muốn Tôi muốn về quê hương Đi trên đường rợp bóng dừa yêu dấu Đôi chân trần giẫm lên cỏ gấu Mà nghe chan chứa gót thơ ngây Tôi muốn ngồi ven đê ngắm trời mây Thả cánh diều bay cao vòm mơ ước Tôi muốn được bơi lội trong làn nước Cùng mục đồng lủ bạn nhỏ ngày xưa Tôi muốn lên đồi sim những buổi trưa Hái hoa tím cài tóc em sính lễ Trò chơi trẻ con cô dâu chú rể Em là vợ của ngày xửa ngày xưa Quê mình thay đổi bao mùa nắng mưa Em sang sông bỏ lại nhành sim tím Tôi lục khắp đồi, con đê tìm kiếm Trò chơi ngày ấy ai cất giữ đâu rồi Ngày ấy đâu rồi chua chát vành môi Con chim chìa vôi buồn quên tiếng hót Cây me đầu làng lá vàng thưa thớt Ngày ấy đâu rồi biền biệt cánh chim Cũng từ dạo đó tôi xa đồi sim Trái chín u sầu đen lòng đắng đót Cỏ hoang phơi mình dưới trời thiêu đốt Nửa vầng trăng hờn duyên kiếp trăm năm
Đò Ngang Sông Dài Anh về ngang bến đò mưa Lòng dâng ngọn sóng chướng mùa gió lên Giọt hờn thả nổi chông chênh Dầm khua nước bạc nhớ quên tuôn trào Cánh cò cõng nắng lao chao Tím hồn hoang hoải ba đào sương pha Anh về ngang bến nam kha Giấc hòe dang dỡ xót xa thuyền tình
Xuân Hạnh Phúc Mùa xuân về rồi đó em Con chim chìa vôi hót vang đầu ngõ Trái môi em cười thắm tươi đào đỏ Ngọt thơm môi anh chếnh choáng rượu mừng Những tràng pháo lòng vang mãi không ngưng Anh dìu bước em lên chùa hái lộc Cành mai vàng tươi đang khoe sắc vóc Tà áo thiên thanh rộn rã mây trời Người vui nhộn nhịp ngược xuôi muôn nơi Ngựa xe như nước rạng ngời phố thị Vẫn chưa là xuân nếu vắng em nhỉ Vì em là nữ chúa các loài hoa Xuân thắm tươi xuân thiết tha Xuân đi đến khắp mọi nhà xông đất Xuân đến làn môi anh say chất ngất Vị ngọt đầu năm ngàn kiếp khó phai
Chuyện Tình Yêu Có những vật bình thường Như bộ ấm tách trà sành sứ Dù là thường dân hay vua ngự Cũng xuất xứ từ đất nung Khi người mới mua về dùng Chúng đâu biết mai sau rắn nát Vui khi người uống dùng thức mát Tủi lúc hứng trà nóng đậm đen Năm tháng qua nên dần quen Chúng không còn kêu ca phần số Lắm khi bị sứt mẻ vàng ố Tách vẫn yên phận bên ấm trà Chẳng bao giờ ấm tách lìa xa Mất một thì đâu còn ý nghĩa Lấy ấm vuông pha tách tròn trịa Hương khác vì không đồng bộ đâu Ấm tách luôn chung tình bể dâu Khi sạch cùng thơm tho lóng lánh Lúc cáu bẩn bụi tro đặc quánh Chúng lặng lẽ chịu đựng bên nhau Như mình luôn thương yêu dạt dào Cùng hạnh phúc sẻ bùi chia ngọt Cùng mặn nồng dù đời đắng đót Sống gian khổ vẫn không lìa đôi Cơm thiếu lửa bao đời cơm sôi Phải nương nhau đường đời chung bước Bằng tình yêu như cá và nước Không trách nhau dù chỉ nửa lời Bộ ấm tách bên nhau thành đôi Mình đồng hành chung thân phút cuối Đến ngàn sau vẫn không tiếc nuối Là một đời ta sống cho nhau
Những Câu Hỏi Vu Vơ Anh tự hỏi nhiều câu hỏi Nhưng chưa biết trả lời Tại sao gió rong chơi Biển đợi chờ thăm thẳm Tại sao ngủ mắt nhắm Tại sao ngủ nằm mơ Còn thao thức đợi chờ Thì giấc mơ không tới Con trai mở mắt đợi Con gái nhắm mắt hôn Con tim đổ dập dồn Khi thuyền tình ghé bến Tại sao là định mệnh Yêu chọn lựa tùy người Sao hoa nở luôn tươi Còn phụ nữ thời khắc Hỏi tim mấy ngõ tắt Đường ngắn nhất gặp em Tại sao có ngày đêm Vì sáng tối thì .... Anh cũng nhớ thương em duy nhất
Màu Hy Vọng Tại sao tuyết tinh trắng Còn hoa cỏ muôn màu Bầu trời muôn ánh sao Nhưng trăng thanh chỉ một Tại sao lửa thiêu đốt Nhưng thắp sáng tình yêu Thế giới người rất nhiều Chỉ mình em đẹp nhất Tại sao ngọt như mật Còn giấm chua gừng cay Anh yêu em dường này Muối cũng thành kẹo mứt Tại sao cá trong nước Con chim bay trên trời Nỗi nhớ đầy không vơi Tình yêu chẳng hề cạn Trại sao bình minh sáng Còn đêm tối sầu bi Em như cánh chim di Biết bao giờ trở lại Anh tự hỏi mình mãi Chờ em đến bao giờ Hy vọng nứt nẻ thơ Ru hời âm bằng trắc Anh nhớ em quay quắt
Đêm Trắng Cái ngủ ngồi ngó đêm đen Còn hai con mắt chong đèn ngồi canh Cái ngáp xập tó xạch xành Còn hàm răng rắc đành hanh chống càng Cái nhớ chèn óc ngang tàng Còn ta bó cẳng nhớ nàng môi cong
Bài Thơ Cuối Cùng Từ thuở ê a học vở lòng Đến bây giờ viết hàng vạn chữ Anh làm những bài thơ đầy mỹ ngữ Nhưng "Duyên tình" nắn nót mãi không xong Anh cắn tim mình mứa máu hồng Làm mực viết bài thơ cuối Bài thơ pha huyết lệ tiếc nuối Anh nhờ cánh phù vân chở đến em Lá thư tình ta quên dán tem Bay về đậu trên cây xoan trước ngõ Nó khóc ba hôm rồi vùi mình xuống cỏ Anh đắp lên thành ngôi mộ gió tiêu sơ Mấy mùa thu lá chết vật vờ Con tim mình bơ vơ lạc nhịp Chữ duyên anh ghép vần suốt kiếp Nhưng sao đời cứ hững hờ Thôi ta đành hẹn nhau trong mơ Vì nơi đó tình yêu là vĩnh cửu Không có hờn ghen chiếm hữu Không có chia lìa khi môi anh gặp môi em
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.01.2017 21:31:04 bởi Thương Hoàng >
Hương Đêm Đêm là cõi mộng an yên Là miền trăng vàng dỗ giấc Là dạ lan hương ngọt mật Tay rót cho nhau thơm nồng Đêm là cõi tình mênh mông Chắp đôi cánh mơ hé nụ Mình bay cao lên vũ trụ Đưa nhau đến xứ thiên đường Đêm là vùng trời yêu thương Thắp sáng đôi tim hòa nhịp Tiếp nối từ duyên tiền kiếp Ru đời nhau giọt trăm năm Đêm là khoảng trống lặng thầm Để nghe mạch hồng ca hát Để nghe trào dâng khao khát Để đính kết nhau muôn đời Đêm là cõi dành cho thơ Anh viết lời yêu tha thiết Bằng mực tình ta mãnh liệt Ngàn kiếp thắm mãi không nhòa
Buồn Thôi thì cứ an yên phiêu lãng Cho gió mây cánh nhạn tím lòng Đến từ hư không về hư không Cố trông cũng chẳng thấy trăng bên kia núi Ta học cách buông khi tay mỏi Ta chỉ đứng im lúc cùng đường Con trâu không uống nước chưa cạn Đi trăm hướng nhưng về chỉ một phương Ta tìm lại chính mình để mà thương Thương nửa kiếp người còn trôi nổi Ta nào thánh nhân nên lắm tội Ta tự đứng lên từ vũng bùn Ta thương mẹ già lòng bao dung Ta thương bầy con còn non dại Lắm khi đi rồi đành ngoảnh lại Chân giẫm lệ chùng bước tuôn dòng Ta chờ nhấm mắt ... thế là xong Trả hết nợ lòng miền cực lạc Ta là hạt bụi nên về cát Hạt cát phiêu bồng khắp ngân giang
Quê Mẹ Là Dòng Sữa Muôn Đời Quê tôi có con sông dài lơi lả Thương trăng vàng bát ngát thôn quê Chùm phượng đỏ réo gọi hè về Ngôi trường làng ve kêu rả rích Nằm nghe ngoại kể chuyện cổ tích Bài ca dao ru bé ngủ say Mái tranh nghèo khói bếp ngô khoai Đôi bàn tay dịu dàng trìu mến Có buổi sáng mây trôi lơ đễnh Nắng xanh đồng óng lá mạ non Đàn trâu vui gặm cỏ căng tròn Chim véo von vườn cây trĩu quả Có mẹ tôi vá áo thong thả Từng đường kim mũi chỉ yêu thương Nắng hoàng hôn lạt phai má hường Dõi mắt trông cánh cò xa xứ Quê tôi đó khắc ghi gìn giữ Trọn yêu thương tù lúc chào đời Dù xuôi ngược bôn ba khắp nơi Ai không có bầu trời quê mẹ
Đêm Có Em Bên Mình Đêm mình anh cùng vòm sao lạnh lẽo Ánh trăng vàng dỏi theo suốt cung đường Ôm vô lăng cứ ngỡ tay người thương Chân nhấp ga thả hồn vào lối mộng Mình dìu nhau lên khắp miền hy vọng Rực hoa môi đỏ thắm mối duyên sầu Khi đã yêu chẳng ngại chuyện dài lâu Dù một giây của nhau là vĩnh cửu Khi đã yêu, hiến dâng không chiếm hửu Xin trao em trọn vẹn trái tim tình Cõi lòng anh được sưởi ấm hồi sinh Vừa lúc mình chuyền cho nhau hơi thở Người ta nói cưới nhau là duyên nợ Là tiền kiếp tới nghìn vạn đời sau Là khắn khít từ trẻ đến bạc đầu Là âu yếm dạt dào như sóng vỗ Biển vẫn hát bài ca yêu muôn thuở Anh đi đâu cũng có em đồng hành Từ mỗi nhịp trong trái tim màu xanh Dỗ dành nhau những chuỗi dài hạnh phút
Tình Xuân Trăng sương lá cỏ bồi hồi Thương con én nhỏ lạc loài trong đêm Cầu cho biển lặng gió êm Ru đôi cánh mộng mình tìm thấy nhau
Bức Tranh Mùa Xuân Anh vẽ cành đào xuân Tô vành môi em thắm Anh sẽ ngồi nhìn ngắm Một bức tranh tuyệt vời Anh vẽ sóng ngàn khơi Tô viền mắt huyền dịu Tay chải từng sợi liễu Bồng bềnh tóc em anh Anh vẽ vòm mây xanh Tô nụ cười hoa nở Cho đàn én mắc cỡ Vì ngỡ trời mùa xuân Anh vẽ, vẽ không ngừng Từ trái tim lên giấy Từ nụ hôn ngày ấy Màu son vẫn chưa nhòa Anh vẽ một sân ga Cho tàu anh về bến Chở theo toa định mệnh Riêng thuộc về đôi ta Anh vẽ màu hoa cà Lên áo dài hôn lễ Anh vẽ mình - chú rể Yêu em mãi ngàn năm R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.01.2017 08:56:31 bởi Nguyệt Hạ >
Còng Gió Và Ta Này con còng gió kia ơi Mi tìm chi giữa biển đời chao động Những vết tròn se nát bờ gió lộng Có phải mi vừa làm cát đau thương Ta đến đây trải lòng cùng đại dương Chờ người con gái dệt mộng nghê thường Nàng có đôi mắt tròn xoe sóng sánh Có làn môi mọng khiến ta say rũ cánh Rất giống ngươi! nhút nhát, tinh nghịch nhưng đáng yêu! Mi ẩn mình trong hang đất quạnh hiu Ta buồn thiu chôn tim vào biển lặng Ta và mi cùng nhìn trăng sầu hận Còng gió ơi người ta yêu không về nữa lâu rồi Tiếng chân người dù còn rất xa xôi Mi giật thót lao mình vào bọt sóng Còn ta nghe một nửa tia hy vọng Là dắt mình ra cồn vắng đợi chờ Ta chờ nàng, người ta yêu trong mơ Mi chờ ai hững hờ sương hoang phế Biển hôm nay bình minh thức dậy trể Quên vầng hồng trong đôi mắt lạc đêm
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: