Vùng Trời Dang Dỡ
Con Mắt Biển rộng bao nhiêu cát lấp không bằng Sông sâu bao trượng nước chở thuyền trăng Núi cao mấy ngọn mây cao chót vót Vì sao mật ngọt trên đôi môi em Vì sao lại chia ra ngày với đêm Khi anh nhớ em mỗi giờ mỗi phút Khi anh ôm em trong tim mọi lúc Ta gặp nhau chỉ hạnh phúc trong mơ Vì sao mình hay hờn dỗi vu vơ Để tình chia lối ngược đời hai hướng Mong em bình yên an vui sung sướng Nhưng nước mắt anh ngùng ngượng tuôn dòng Em có biết giọt lệ người đàn ông Không hề đổ trên chiến trường đẫm máu Tiển người thân ra đi mắt hoảnh ráo Nhưng một nỗi đau tình ngập hồn côi Dù cho bao nhiêu ngày tháng năm trôi Dù sao đổi ngôi non mòn biển cạn Dù chịu trầm luân trăm ngàn kiếp nạn Đôi mắt này chỉ cạn dòng vì em
Tình Câm Trong mắt em ta thấy ánh hừng đông Của mặt trời mênh mông trên biển cả Của hy vọng in hằn lên sỏi đá Và chút gì xô ngả trái tim hoang Trong mắt em ta thấy chiều miên man Màu tím loang vùng cao nguyên đất lở Thuyền ta neo bến trăng vàng muôn thuở Vương khói tình chờ đợi phút đam mê Trong mắt em ta thấy đêm giao kề Môi lam khuê đâm chồi non búp nụ Đàn bướm ong say hương thơ quyến rủ Đôi chân ta không tự chủ chính mình Trong mắt em mùa xuân vừa hồi sinh Nép bên trời ta làm con én nhỏ Hứng sương đêm còn đọng trên lá cỏ Tay đan tình lót tổ ấm uyên ương
Xin Đừng Quay Lại Ừ thì em cứ đi đi Hoa ngọc lan dậy thì trắng trong thơm ngát Nhưng khi tàn rơi xuống cát Cũng một lần rũ kiếp vô thường Ừ em cứ đi đi đừng vấn vương Cỏ chỉ mọc ven đường leo đến đâu cũng là cỏ dại Xin em đừng ngoảnh lại Đừng nhìn trái tim này nhỏ lệ đớn đau Ừ em cứ đi đi, hãy đi mau Đừng nghe những cơn mưa rào trong góc khuất Những giọt nước mắt người đàn ông có thật Nhưng có khi chỉ khóc một lần Ừ em cứ đi đi đừng bâng khuâng Những nợ nần kiếp sau kiếp trước Tất cả sẽ tan theo bọt nước Xóa vết chân trên cát ngày hôm qua Ai cũng có một lần đi xa Tàu rời sân ga biết khi nào về bến Nhưng ga vắng đợi tàu là định mệnh Ừ thì em cứ đi đi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.02.2017 04:50:44 bởi Thương Hoàng >
Bến Nhớ Sầu Trăng
Đêm nay gió chuyển mùa thương
Bến trăng quê mẹ
rơi sương chạnh lòng
Thuyền tình khoan nhặt dòng sông
Rẽ đôi bờ nhớ
chênh chông đợi chờ
Sao tua lấp lánh đàn mơ
Trời khua lục lạc
thẩn thờ cung son
Ai về nhắn với nước non
Bến trăng còn đó
ai còn đợi ai
Gió mùa nghịch chuyển lá lay
Bến trăng còn đó
đợi ai trăng tròn
Ngây Thơ Em như cơn gió mùa thu Lạc đông rũ cánh hoa dù chiều bay Lá xanh lùa gió mê say Lay tà áo mộng đôi vai trăng tròn Thơm hoài triền nhớ môi son Lần đầu giao thủy ngõ hồn Tiêu Tương
Hoài Cảm Ngân câu mấy nhịp buông mành Thuyền ai sóng vỗ tròng trành trăng non Hỡi người con gái môi son Quai thao ai nhuộm duyên tròn tứ thân
Trăng Sầu Bến Cũ Chiều nay gió thổi lau thưa Rung vầng mây trắng hoa mua dệt sầu Khói sương man mác về đâu Con đò neo bến giang đầu ngóng trăng Buồn lên tiếng trúc tơ giăng Hương xưa ngại ngần mấy nẻo đường mơ Sông quê chín khúc đợi chờ Sóng vỗ đôi bờ tiếng hạc thâu canh Người về nhắn với mộng lành Tôi tìm một thuở dâu xanh giữa ngàn Tôi tìm lại nhánh ngọc lan Tôi tìm đáy nước gương vàng cô liêu Bóng đêm thơ thẩn quạnh hiu Chữ duyên chưa trọn nắng chiều sang sông Bỏ con đò nhỏ chạnh dòng Đứng trên bến vắng Cửu Long nghẹn ngào Ai gieo sầu nhớ tuôn trào Hoa mua rụng trắng ba đào chiều nay Men tình chưa nhấp đã say Hoa mua ai bán đọa đày trăm năm
Tôi Biết Cô Đơn Ngày nào em cho tôi biết Biết thương biết nhớ trăng khuya Biết đời hai lối đi về Biết duyên não nề lệ dâng Ngày nào em cho tôi biết Tình yêu làn khói thuốc thơm Rất mong manh như màn sương Thoáng chút dỗi hờn vụt tan Ngày nào em cho tôi biết Tình là đam mê trái ngang Là dòng sông lệ chứa chan thấp nến hai hàng cô đơn Ngày nào em cho tôi biết Biết khóc biết cười Biết nói biết im Tình là chuỗi mộng xâu đêm Là trăng bên thềm gục chết hôm qua
Tình Yêu Nghịch Ngợm Nếu một đêm là mười hai giờ Là bảy trăm hai mươi phút Là bốn ba ngàn hai trăm giây vi vút Vậy lúc nào anh nhớ em Nếu một ngày hai mươi bốn tiếng chuông Chiếc đồng hồ quả lắc buông đều đặng Bình minh hoàng hôn trăng sao mọc lặn Vậy bao nhiêu bận anh nhớ em Nếu một tháng là ba mươi ngày đêm Là tổng số lượt anh nhớ em cộng lại Hỏi đôi môi này anh hái Tất cả bao nhiêu nụ hôn Nếu một năm mười hai tháng tròn Là ba trăm sáu lăm ngày chẵn lẻ Hỏi mình đã vui vẻ Bao nhiêu mùa ái ân Em, xin đừng hỏi bao nhiêu lần Anh yêu em suốt kiếp Mỗi đêm chúng ta là uyên ương hồ điệp Mỗi ngày khắn khít nhau nhiều hơn Hỏi trời đất có bao nhiêu suối nguồn Anh không biết nhưng anh yêu em nhiều hơn thế Anh yêu em nhiều vô kể Nhắm mắt đi để anh hái nụ hôn
Tình Xưa Anh nhiều lần cho chúng mình cơ hội Nhưng dòng suối không chảy ngược bao giờ Mưa dầm dề chẳng xanh nhành chết trơ Đừng đợi chờ khi thuyền đã sang bến Anh nhiều lần cho đó là định mệnh Mà tạo hóa cao xanh đã an bài Tình yêu đâu chỉ là chuyện đúng sai Trái tim có lý lẽ riêng của nó Chúng ta cảm nhận sự mát mẻ từ gió Có ai nghĩ gió đến từ đâu về đâu Chúng ta yêu nhưng không màn bao lâu Cháy hết mình và cho nhau tất cả Khi tận duyên thì đường đời đôi ngã Không ngoảnh lại cho em khỏi bận lòng Mai này khi đi về ngang nhánh sông Lục bình tím vẫn chờ mong quá khứ Chiếc ghế đá chắc rêu phong xưa cũ Hay đã có đôi tình nhân khác ngồi Chúng ta cũng sẽ phải thế mà thôi Em bên chồng anh bồi hồi ngoảnh mặt Mối tình đẹp là mối tình lâu nhất Khi bên nhau đi đến cuối cuộc đời Mây trên trời còn lắm lúc chơi vơi Nếu có nhớ một thời xin đừng khóc Người biết gọt dũa đá thô thành ngọc Hạnh phúc giản dị như thóc với ngô Là tiếng trẻ thơ đùa nghịch ven hồ Là bữa cơm chiều đạm bạc nghi ngút Xin đừng ngoảnh lại xin đừng ray rứt Đường em đi là hạnh phúc trăm năm Chuyện chúng mình chóng nhạt phai lặng thầm Em sẽ quên dư hương ngày dĩ vãng
Tình Thơ Anh thích môi em màu cánh sen hồng thắm Cho nắng vàng ru ngủ biếc lá xanh Cho ngày mộng đừng xuống quá nhanh Để hoàng hôn còn tím hoài đôi mắt Anh thích tóc em hương lụa đào xuân sắc Cho gió vờn đôi vai trần nhân gian Cho đôi tay chải chuốt nhung mây ngàn Để trăng thanh hòa điệu đàn ân ái Anh thích làn da trăng như tuyết thơm mãi Thắp đèn đêm ngọc khiết trái uyên ương Cho môi anh một lần chạm thiên đường Nghe tiếng thương líu lo đôi tim hót Và hoa quả chỉ còn mùi vị ngọt Bốn mùa yêu chỉ là một mùa xuân Trời ngập nắng vang tiếng chim khắp rừng Mừng chúng ta vui nghê thường say đắm Em yêu ơi hãy đưa tay anh nắm Dắt đời nhau đi khắp miền hoang du Tựa vai anh ngắm núi cao sương mù Tắm biển mơ trong vòng tay hạnh phúc
Hai Thằng Bạn Mầy đang nướng lá phổi bằng khói thuốc giả Tao đốt buồng gan với đế công nghệ pha cồn Dân chơi mà Chơi cho tới nghen con Tao với mày có còn gì sợ mất Suy cho cùng tụi mình ngu thật Mầy ở lại học tới nơi chốn Tao tha hương lặn ngụp sống qua ngày Cũng bằng cấp nhưng chẳng bằng ai Cái gốc gác là giấy chứng nhận tương lai Túi hiện kim làm xe máy ủi đường xây lô cốt ngồi mát Còn đống bầy nhầy chất xám đổ thùng rác Học phờ phạc ông xuống thằng Ăn nhậu nhẹt thằng lên ông Trách ông trời không cho mình nhúm lông Chút son môi hồng tô villa xế hộp Thấy người ta khoe giàu sang phát ngộp Phận mình như hột mè dính kẻ răng Cái xứ sở có hệ thống quản lý lằng nhằng Một sợi dây kinh nghiệm rút hoài không hết Ăn con cá trái cà cũng sợ chết Không hóa chất thì cũng hụt tiền vì vật giá leo thang Uống đi mầy đừng ngồi đó oán than Trách cha ông mình vụn tính toán Không dạy nghề hai ngón Móc vật tư xây biệt thự sân vườn Làm ngao nữa mai tao tiếp tục tha phương Mầy lên phường xin chiếc xe bán ốc vừa bị hốt Nốc ly nữa cho nhiệt cồn thiêu đốt Hết lá gan mới can đảm làm người Tao chẳng màn phú quý mong cầu no Mầy bốn miệng chỉ hai tay lo độ nhật Tụi nó ôm đống vàng than cơ cực Giàu bạc tiền nhưng nghèo nhân cách hơn mình Mầy ráng cho hết kiếp phù sinh Tao đi rồi không hẹn ngày trở lại Nhãn Việt kiều nhưng rách rưới ăn hại Một chầu nước cũng lường bạn trả tiền Tao thèm cuộc sống của người điên Không cảm xúc nghe bưng biền xảo trá Rượu đãi bôi lạt nhách thua nước lả Cái này tuy pha cồn nhưng ấm cật nóng râm ran Ô kìa! lạ chưa rượu chát đắng rụa ràn Tanh nước mắt của mấy con cá chết Rừng thiếu củi chưng cất men bạc phếch Đất bán rồi lấy đâu đút ông lò Thôi chuyện nhà nước tụi nó để tụi nó lo Tao với mầy phận cùng đinh rỗng ruột con kiến bò lòi chữ Rượu quán nghèo thắm tình hơn mỹ tửu Nướng đi mầy, đốt đi mầy cho cháy hết tương lai
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.02.2017 04:16:41 bởi Thương Hoàng >
Đá Trông Chồng Em ngồi xõa nắng ngang vai Hoa vàng thơm gió xuân bay qua trời Màu mây ươm ngọc ngàn khơi Khóe cười đắm đuối chơi vơi tím chiều Tơ tình nhuộm trắng cô liêu Rơi đôi hạt nhớ non xiêu hải tràn Nhỡn nhơ chao lượn giữa ngàn Bướm ơi có biết rằng nàng đợi ai Khói sương bảng lảng lạc loài Sao băng trầm tấu trang đài chênh vênh Nàng chờ thuyền nguyệt lênh đênh Hương đêm man mác bên ghềnh cô đơn Bao năm mưa gió dỗi hờn Ôm con hóa đá nên hòn vọng phu Xa xa văng vẳng lời ru Ngàn năm còn đó tiếng thu chạnh lòng
Tình Phai Bất chợt anh giật thót mình nhận ra Mây không còn vương mi mắt Nắng không thơm môi hiu hắt Anh tự hỏi mình xa nhau bao giờ Nhắn ai về nhẹ bước trong giấc mơ Kẻo giẫm lên chiếc hôn mùa thu cũ Đừng lay tóc ru tình say sưa ngủ Ngủ đi em ... à ơi ... tím hương chiều Nhắn ai vuốt hạt sương vàng cô liêu Nhè nhẹ thôi kẻo lau nhầm thủy ngọc Trên bến vắng đò đưa trăng thương khóc Nước ngập dòng hay chỉ là trời mưa Nhắn ai sắp nằm xuống võng đong đưa Xin khẽ thôi kẻo rơi nhành lan trắng Của mùa yêu trinh nguyên vị ngọt đắng Vương thạch tuyền khói vỡ mộng chua cay Nhắn ai đi dạo biển lúc ban mai Xin đừng vốc những bọt biển bé nhỏ Có ai biết trong đó là lệ đỏ Xót xa tình bên bờ cát đổi thay Ngủ đi em ... à ơi ... nụ hồng phai Tình chúng mình bây giờ là nụ vối Là nụ hòe khổ qua sầu nông nỗi Là trái đắng hương lòng thắp trăm năm
Say Tình Người ta ví đàn bà như hương rượu Nên anh trót say em lâu rồi Tình yêu là bình rượu cũ Càng lâu năm men ủ càng nồng Anh không ví em với nữ nhi hồng Trúc diệp thanh của người thiên hạ Chỉ mong em là bầu nước lả Của riêng anh dịu mát ngát hương Anh không mơ nâng chén quỳnh tương Bằng dạ quang lưu ly thủy phí Chỉ chờ vành môi cong vừa ý Thơm duyên lửa lứa đôi chúng mình Em là tình chưng cất trung trinh Là nếp than hương đồng cỏ nội Là rượu dừa miền tây nước nổi Là chuối hột riêng chạm môi anh Câu trà tam rượu tứ ngọn ngành Anh xấu bụng dành mình nếp cái Mặc thiên hạ vang nho bôi đãi Chung Gò Đen vừa ngọt vừa ngon Mái tranh nghèo đẹp hơn lầu son Vui cót két phênh tre bàu đá Chén môi hồng uống say nghiêng ngả Em rượu gì ... chiếm cả tim yêu
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 9 bạn đọc.
Kiểu: