Vùng Trời Dang Dỡ
Chợ Phiên Mùa Nhớ Sáng nay em xuống chợ phiên Lưng gùi thổ cẩm nắng nghiêng đón chào Hoa ban cài tóc xôn xao Bướm xuân mê mãi gió chao cánh vờn Líu lo chim hót đầu non Sương mai lót cỏ lối mòn hân hoan Suối reo róc rách giữa ngàn Có con thỏ trắng bên đàng ngóng theo Mây leo ghềnh đá cheo leo Khói lam cưỡi gió thông reo là đà Ửng hồng đôi má thơm hoa Bầy nai ngơ ngác tác xa tác gần Đàn đá thánh thót vang ngân Nụ cười sơn nữ bâng khuâng cửa rừng Gùi em địu cả mùa xuân Chợ phiên một lần nếm trái đam mê Trời buông sợi tím chiều về Gùi em nặng trĩu duyên thề lên non Trăng vàng đôi tám môi son Chiếc hôn ở lại mỏi mòn phiên sau Bao năm vết cũ còn đau Tìm em nơi nào sỏi đá chơ vơ
Hoa Gạo Mùa Thương Em về đêm ấy tháng ba Đỏ trời hoa gạo hương sa tóc bồng Rèm mi thủy trúc nguyệt vòng Vành khuôn ai đúc môi hồng anh yêu Cuốn theo làn gió mỹ miều Là đôi gót nhỏ ít nhiều luyến thương Là tà áo trắng tình vương Là con bướm mộng cánh hường râu tơ Xòe tay hứng lấy vầng thơ Rơi xuống năm ngón đợi chờ sắc xuân Cài lên suối biếc ngại ngần Thuyền môi vỗ sóng trong lần giao duyên Hoa gạo đỏ thắm trinh nguyên Trăm năm hương lửa vững bền bên nhau Đôi tim vấn vít dạt dào Hoa gạo đỏ thắm đường vào tình yêu
Đêm Cuối Trăng sắp tàn đừng để bờ môi lạnh Đến đây em một lần cuối này thôi Bình minh lên là chia tay nhau rồi Đêm ngại ngùng lặng im buồn không nói Trăng rít sương đắng cay nằm nhả khói Ôm em trong vòng tay tội lỗi mong manh Trống lòng điểm mấy hồi canh Vít môi hôn siết tình si dại Mình ghì nhau trong oan trái Nghe đất trời sụt lở từng cơn Này mắt mi ơi xin chớ dỗi hờn Nắng hồng lên bờ vai tiếc nuối Tình này nào phải đâu tình cuối Để hẹn hò tiếp nối trong mơ Chờ trăng lên cùng nhau đợi chờ Sóng ru hời ngàn năm yêu mãi
Mùa Xuân Về Thăm Em Đêm qua mùa xuân về khe khẽ Sợ rằng đánh thức giấc mơ nồng Nụ hôn trên môi mùa thu cũ Trở mình tươi tắn thôi ngủ đông Gió ơi hãy gọi áng mây hồng Về níu vai ngoan lùa suối tóc Hái những vì sao nào ngà ngọc Cho mắt em xinh biếc đất trời Nắng hãy gọi tình xa ngàn khơi Căng buồm đỏ thắm thuyền về bến Nối hai nhịp yêu hòa định mệnh Của anh và em đến sau cùng Trăng sáng muôn đời trăng thủy chung Vàng lên nhớ nhung thành sương khói Này mắt này mi đang chờ đợi Hai chiếc môi hôn tim giao kề Mùa xuân lứa đôi tình đam mê Hai mảnh duyên thề kết thành một Trăm năm ngàn năm thơm mật ngọt Cho trời ngây ngất đất lâng lâng Ta réo gọi nhau hỡi tình nhân Em đẹp muôn phần hơn nắng mới Chim muông thú rừng đang ngóng đợi Vợ anh - nữ chúa của mùa xuân
Ngày Hạnh Phúc Em yêu dấu ơi Gió đang thét gào bên song cửa Hãy nép vào anh thắp lên ngọn lửa Sưởi ấm đôi tim kẻo mùa đông sắp tàn Để mười ngón tay anh đi hoang Lên những vùng thương chưa khai phá Môi nhấp men tình hồn say nghiêng ngả Tan chảy trong nhau từng giọt đêm vô cùng Hãy để trăng đợi chờ cho thỏa niềm nhớ nhung Từng con chữ chập chùng trên vầng thơ ân ái Biển tim ta trào dâng sóng cuồng si dại Thuyền tình yêu vững tay chèo Hãy để những vì sao nằm cheo leo Trên lạch sương sớm mai ngây ngất Con ong tơ ngủ vùi say mật Hương tí tách trên bờ môi thơm nồng Ngày đã lên trên má em ửng hồng Bàn tay anh rạng đông Vân vê làn tóc rối Thuyền ghé bến tình yêu nhiều quá đổi Khẳm khoang đầy men hạnh phúc trăm năm
Vô Thường Hỏi ai khơi bấc đèn trăng Để con dế khóc vĩnh hằng đêm qua Bên nhau gang tấc mà xa Cách hai lớp đất đã là thiên thu Hỏi ai thả lá mùa thu Để con cá lội miên du suối vàng Bên nhau duyên kiếp lỡ làng Cách hai lớp áo dỡ dang trọn đời Nhạc lòng ai hát chơi vơi Tình yêu gục chết cuối trời tang thương Trăm năm sầu vẫn còn vương Câu thơ lạc lõng vô thường dạ đau
Mùa Đông Phù Tang Em lên Phú Sĩ tuyết mừng Em về Phú Sĩ không ngừng tuyết rơi Mây xanh ai trải ngát trời Hồ bạc ai điểm duyên hời bích câu Em về bên ấy mùa ngâu Nhớ thương tạc núi thấm màu thời gian
Hư Vô Em từ tiền kiếp xanh dâu Về giữa mộng sầu nối cuộc nhân duyên Khói sương lan tỏa đào nguyên Ta vừa tỉnh giấc trên miền tương tư Em từ hạt nắng chân như Về giữa nhân từ duyên khởi sa hương Tiếng chuông tịnh độ vô thường Ta vừa cất bước lên đường vô vi Em từ giọt nước từ bi Về giữa xuân thì thạch nhũ đơm hoa Sóng tình lạc cõi ta bà Ta vừa chôn mảnh trăng ngà vào tim
Tình Mơ Em về giữa giấc chiêm bao Tình ta hoang tịch thuở nào hồi sinh Bởi em con thỏ trắng tinh Giăng đôi mắt ngọc lên nghìn cỏ cây Môi hồng se sợi đan mây Ru cơn gió thoảng chở đầy hương yêu Em về giữa nụ tím chiều Tình ta kết trái diễm kiều hương mơ
Tình Nhớ Anh về nhuộm tóc màu mây Đan len dĩ vãng bóng gầy tình xưa Hương yêu ai dệt mấy mùa Sầu lên ngọn cỏ lau thưa lạnh lòng Nắng hạ mà ngỡ tàn đông Vắng nhau hạt nhớ lên ngồng tràn thơ Anh về rẻ tóc đôi bờ Gửi em đêm trắng đợi chờ môi cong
Duyên Thề Khen ai khéo vẽ môi nàng Cho con chim én ngỡ ngàng chào xuân Cho ta thơ thẩn bâng khuâng Chờ đợi một lần uống giọt trăm năm Khen ai khéo tạc trăng rằm Điểm tô viền mắt gọi thầm mùa hoa Cho con bướm trắng là đà Cho ta mơ mộng ngọc ngà thủy chung Khen ai khéo dệt tóc nhung Cho con nhền nhện ngại ngùng se tơ Cho ta bẻ trúc đề thơ Ghi câu Lục Bát giữa giờ chiêm bao Khen ai khéo đắp má đào Cho con nai nhỏ cồn cào đam mê Cho ta quên cả lối về Để hồn say đắm duyên thề ngàn năm
Đêm Hoang Lạnh Ta lang thang đêm vắng Em co ro cuối đường Nhường nhau nửa điếu thuốc Môi rít khói vô thường Ta lạnh và cô đơn Em dỗi hờn nhân thế Hàng mây nghiêng ngấn lệ Khóc trăng chếch phủ phàng Ly Vodka dạ lan Xóa nhòa bao khoảng cách Nhịp tim rơi tí tách Đong đầy trái cô miên Hừng đông về cuối phố Hai tâm hồn đứng lên Lối mòn in dấu cỏ Hằn nỗi nhớ không quên Nắng soi hồng đôi má Son phấn nhạt đêm qua Ta chào nhau không nói Cõi tạm bước rời xa Phố vẫn là phố thôi Đêm lại về sương xuống Hàng cây nhìn ngùng ngượng Trăng ngủ muộn quên đời
Nghịch Cảnh Bình minh lên sóng tràn khe khẽ Ta buông cần nhè nhẹ câu đời Mây bãng lãng níu gió rong chơi Ta ru hời lòng côi mấy độ Mặt trời đỏ lên con thuyền bé Như chiếc lá giữa dòng ngân giang Từng đàn cá bơi lội rộn ràng Tiếng vẫy đuôi tim ta giật thót Ta kéo mình vòng xoay cuộn cước Trĩu đầu cần con cá ham chơi Mi hư hỏng không biết vâng lời Khéo ăn tạp lìa đời nuối tiếc Tấm thân ta bao phen thua thiệt Chừ hiểu biết thì cũng muộn màng Ta và mi mang kiếp trái ngang Nên lỡ làng mắc câu hấp hối Ta thả mi về nước bơi lội Còn phần ta trôi nổi dòng đời Buông tâm hồn mây cuốn mù khơi Cố vẫy vùng càng đau lòng lưới
Hương Yêu Hoa xuân trở giấc khẽ khàng Nhuộm con đường làng áo tím Pensee Bướm vàng say mật ngủ mê Chú sâu bé nhỏ vân vê lá cành Hoa xuân viền mắt màu xanh Giắt đầy môi thỏ trăng thanh ngọc ngà Mời anh uống giọt kiêu sa Trái duyên hương ngát tình là trăm năm Thiên thai tiếng trúc dạ cầm Thuyền yêu chở nhịp hương trầm về tim
Sợi Thời Gian Một sợi tóc bạc vừa rơi xuống Nửa kiếp phong sương tơ lìa trần Giữa vũng lầy cõi tạm phù vân Ai không một lần nếm trải mất mát Khi xa xưa nó cũng xanh ngát Đứng hiên ngang sừng sững chống cột trời Lắm lúc rẻ bên trái hồn nhiên nằm chơi Khi rối bời cuộc thâu đêm suốt sáng Khi nằm im khi phất phơ trên trán Khi ngạo mạn rong ruỗi chốn phong trần Người chỉ có một kiếp sinh nhân Tóc sương phai rụng mọc mấy lược Ta tự hỏi mình mất được Có hay không cũng làm người Chỉ vài sợi rụng thôi Ta vẫn trẻ hơn đời lang bạc Có một ngày nhìn thấy kinh ngạc Ta vẫn là ta nhưng không nhận ra chính mình Chỉ nửa kiếp điêu linh Nét già nua phù sinh nhện giăng tơ phủ Một đời bao nhiêu là vừa đủ Hai bàn tay mười ngón chai sần Một mái đầu cần chi lắm tóc xanh Ta mĩm cười cõi đời ô trọc
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: