Vùng Trời Dang Dỡ
Cánh Hoa Lạc Loài Mỗi mùa xuân về hoa Poppy nở vàng khắp núi Những cánh bướm vui lượn mênh mông Trên mái tóc sương pha nắng vẫn hồng Anh chao dao giữa dòng tim cạn kiệt Hoa dại mọc nơi khô cằn khắc nghiệt Cuối xuân tàn trong bất diệt thời gian Chờ mùa sau khoe sắc thắm rộn ràng Nhưng sao tình chúng mình không lối thoát Hạt cà phê đắng nêm đường vị thơm ngọt Còn duyên kiếp đắng đót thêm gì hỡi em Ta chờ nhau suốt mấy mùa sao đêm Nhưng không đến cùng một điểm hẹn Hương Poppy tím trái môi nghèn nghẹn Năm cánh vàng nức nở khóc chia phôi Nụ mong manh gục ngả phía chân đồi Hương lạt rồi tình thiếu đường đắng đót
Đợi Chờ Sương mai ngủ muộn đầu cành Tội cho cái nắng vàng hanh đợi chờ Líu lo chim hót rừng mơ Khói lam hững hờ tiếng trúc ngân nga Bình minh gáy sáng vang xa Suối bạc lấp lánh ngọc ngà mắt nai Môi nhung giắt lộc liêu trai Tiêu sơn đàn nguyệt thiên thai dâng tình Đồi sim mê mãi bướm xinh Vỗ cánh biên biếc rung rinh mây vờn Chờ người cong cớn môi mơn Má hồng xuân thắm ngõ hồn tương tư
Giọt Buồn Thiên Thu Nắng rơi cuối bãi chiều hoang Ai trải cát vàng nhuộm thắm chân mây Chim về khóc với cỏ cây Còn ta gối mộng vũng lầy trăm năm Đèn trăng khơi bấc lặng thầm Sao đêm níu gió khảy cầm tương tư Sương lan đầu núi dạ từ Còn ta thẩn thừ lần hạt cô miên Tháng ba hoa gạo đỏ triền Vỗ cánh muộn phiền bay vào hư vô Tháng ba châu cạn dòng khô Vun nấm hoang mồ chôn chặt đôi tim Sương tàn biền biệt cánh chim Ta ngồi bên thềm hứng giọt thiên thu
Chờ Người Lâu rồi nắng chẳng về thăm Vườn xuân héo úa nhện tằm giăng ngang Lẻ loi sương khói trúc vàng Hàng me trút lá ngỡ ngàng tóc xanh Lâu rồi trăng chẳng dỗ dành Bơ vơ mắt ngọc tròng trành suối mơ Lâu rồi môi tím đợi chờ Chiếc hôn lạc lối thẩn thờ tâm cang Lâu rồi lâu lắm tình lang Thiếp đợi chờ chàng hoa cúc mùa thu R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.04.2017 13:28:18 bởi Nguyệt Hạ >
Con Dế Cô Đơn Hỡi con dế lửa bên trời Cất vang tiếng gáy gọi người mi thương Ta đang đứng nép bên đường Đợi nàng yêu dấu má hường môi cong Mi rung cánh mỏng nao lòng Nỉ non trầm tấu mênh mông nỗi buồn Gió lên đắng đót cội nguồn Giọt sầu ren rét trào tuôn cỏ vàng Còn ta mỏi gối hoang mang Giây tơ ai oán cung đàn tiêu sơ Mi vỗ nhịp phách dại khờ Ta hát thẩn thờ một kiếp đam mê Dế ơi chớ uống trăng thề Kẻo quên đường về cỏ gấu tương tư Ta lỡ uống chén dạ từ Thương mòn lối biếc nên người xa ta Cùng ngươi nâng chén sương pha Mắt đơn đẫm ướt một tòa hương xưa
Ừ Thôi Ừ thôi ta cứ Như bèo mây hợp tan Làm gió cát lang thang Đưa nhau khắp trời đất Ừ thôi ta cứ Như bướm ong hút mật Dìu hương hoa chất ngất Say đắm nhau mùa xuân Ừ thôi ta cứ Như nước chảy không ngừng Anh cõng em trên lưng Đi tìm chân trời tím Ừ thôi ta cứ Tìm nhau trong kỷ niệm Nơi thời gian đứng im Ừ thôi ta cứ Ừ thôi ta cứ nhé em
Chim Sáo Bay Xa Trăng sương cầu trúc canh dài Ai ngồi vớt mảnh hình hài lưu ly Khói huyền vương tóc nhu mì Thuyền nan khua mái phân kỳ sao rơi Tay nào níu gió buông lơi Tình nào trông ngóng nửa vời riêng mang Sóng dâng lạc phách cung đàn Hồn tơ nấc nghẹn son vàng xa xưa Duyên thề tí tách gọi mùa Yến oanh lẻ bạn khi chưa xum vầy Ai ngồi tếch sợi đan mây Tím sầu man mác đọa đày môi cong Ai ngồi trên bến nhớ mong Chim sáo xổ lồng vỗ cánh bay xa
Điều Răn Thứ Sáu Bởi có em anh biết mùi đàn bà Biết xịt nước hoa chờ nhau mỗi tối Điều răn thứ sáu ta thả nổi Anh phạm tội để trở thành đàn ông Này em yêu có biết không Ngày con tim vỗ cánh líu lo tập hát Hai bàn ray vụng về ngơ ngác Ôm tấm ngọc ngà khao khát hoa nở trên vành môi Em chỉ là người đàn bà bình thường thôi Nhưng biết cách dạy dỗ anh thành người lớn Vì yêu nụ xuyến chi vàng cong cớn Anh ngoan ngoãn gọi hai tiếng mình yêu Học thuộc lòng mọi giáo điều Chờ đêm về kề tai em rù rì đắm đuối Và chúng ta cùng phạm điều răn thứ sáu tội lỗi Những tiếng cười trẻ thơ ngập tràn mật ngôn Em là con gái thường mơ mộng ngắm hoàng hôn Anh làm con trai nung tâm hồn làm mặt trời đỏ Chuyện ái ân không loại trừ hoa cỏ Ta đưa nhau về nguyên thủy bỏ trăng ngà chơ vơ Điều răn thứ sáu cũ rít lu mờ Mấy mươi năm ta không lớn hoài thơ dại Anh con trai em vẫn là con gái Chờ đêm về gọi hai tiếng mình yêu Điều răn thứ sáu chỉ bấy nhiêu Ta học suốt chiều dài năm tháng Thuyền mơ tình vỗ mạn Ghấp ghé đời mắc cạn chao chiếc hôn
Đừng Hẹn Mai Sau Lá rơi từ ngọn miên trường Người đi từ cõi vô thường về đâu Mưa sa từ chín tầng cao Chạm đất thấm vào lòng suối u minh Trèo lên miệng giếng hồi sinh Những người chung tình thường hẹn kiếp mai Rằng sao phải đợi kiếp mai Không trọn kiếp này thắm mối tơ duyên Yêu là ngọn lửa thiêng liêng Thành đôi cháy sáng giữa miền hồng tâm Khi khúc khích khi lặng thầm Khi hờn khi dỗi tháng năm vui buồn Khi giọt đắng đót trào tuôn Khi rung môi mộng khơi nguồn ái ân Yêu thương chỉ có một lần Xin đừng e thẹn ngại ngần kiếp mai Nào ai biết trước tương lai Yêu trong kiếp này đừng hẹn kiếp sau Chồi non xanh biếc tươi màu Lá rụng về cội yêu nhau đừng chờ
Chén Ngông Bẻ nhánh gió làm chiếc gậy Chống đi rong ta ngạo đời Hứng sương chưng rượu uống chơi Thắp đèn trăng dệt thơ trải núi Đắp mền mây mấy ngàn năm tuổi Bạc thếch màu đá cuội trổ bông Giường cỏ chỉ xanh ngát hương đồng Nghe dế ca nỉ non thơ ấu Ôm hoa dại ngỡ người yêu dấu Chưa uống môi em hồn đã say Tiếng sơn ca ríu rít gọi ngày Vén cửa trời vân du tứ hải Ta đi lên núi núi cao thấp lại Ta xuống biển biển dạt nước đôi Ta vô rừng rừng khóc cút côi Muôn thú hoang dưới chân ta phủ phục Tóc rẽ màu đời chưa ngả gục Ta chưa đi đến cuối con đường Đạp vó câu muôn dặm tung cương Thơ cất lời lên ngàn cây cỏ Hoa thấm máu ta màu loang đỏ Đất ngấm hồn ta dậy ngát hương Mây trời trôi cuồng cuộn vô thường Ta nằm giữa quê thương vòng tay mẹ
Ly Bôi Đắng Ta rót đời mình vô đáy cốc Hơi men nồng chua xót xé đêm đen Những cuộc tình vội vã chưa đặt tên Thành nhớ-quên rơi theo vầng trăng bạc Ta nốc đời mình theo tiếng nhạc Nốt thăng trầm vỡ vụn phím hoang vu Đàn biệt ly dây tơ chùng sương mù Say nữa đi ngày mai trời lại sáng Sầu chưa vơi sao men tình vội cạn Làm sao biết sỏi sạn không tương tư Làm sao biết núi non không mệt nhừ Ta nghêu ngao trên chuyến đò viễn xứ Xé buồng tim tìm tình yêu bất tử Nào thấy đâu những vết cứa linh hồn Tóc sương phế một buổi nào hoàng hôn Ta dối lòng nàng yêu ta vĩnh cửu Yêu là hiến dâng không ai chiếm hữu Ta dâng mình trọn vẹn cho thi ca Chỉ có nàng không bao giờ lìa xa Men đắng đót trong mối tình sau cuối Uống đi ta hỡi này chung tiếc nuối Bóng dáng xưa nhạt nhòa bụi thời gian Môi nào cong đau cuộc tình lỡ làng Men nào sầu ai oán thương mấy kiếp
Duyên Đôi khi muốn gặp tùy duyên Tận duyên duyên khứ ưu phiền mà chi Đường đời vạn nẻo đôi khi Hữu duyên duyên ngộ xuân thì đơm hoa Chữ duyên trong cõi ta bà Phù dung đáy nước đẹp mà mong manh Cho nhau khi nụ còn xanh Tiếc gì lá úa trên cành hôm qua
Mộc Miên Trời vàng chuyển gió mùa thương Mộc miên gục ngã bên đường quạnh hiu Cát bụi phù phiếm cô liêu Hoa ơi có biết ít nhiều ta đau Hoa ơi hãy thức dậy mau Mây che bóng xế dạt dào hồn côi Trời ơi em đã đi rồi Chuông ai gõ tiếng bồi hồi lòng ta Chiều nay lối cũ chân qua Hương xưa còn đó là đà vấn vương Bơ vơ gió bụi bên đường Mắt ta ráo hoảnh vô thường lệ cay
Tình Yêu Chúng Mình Em biết không tình yêu là kỳ quan thứ tám diệu kỳ Không ai biết trước khi nó đến hay đi Có lúc nhẹ nhàng như sương khói Ngọt như mật ong Và thánh thót tiếng chim sơn ca Khi thì dông tố bão táp mưa sa Sấm chớp đì đùng vang rền thác đổ Nên trái tim anh dù đôi lần loang lỗ Vừa gặp em kịp trổ hoa tình ngát hương Anh yêu em từ những chuyện rất bình thường Như cát trắng trải khắp bờ đại dương Anh chỉ dám sánh mình là hạt cát bé nhỏ Để lấp đầy tim em bằng sa mạc mênh mông Anh sẽ tưng tiu em như cánh hoa hồng Như cầu vòng rực sáng sau ngày mưa gió Anh chỉ dám sánh mình là cây cỏ Để hiến dâng em rừng đại thụ xanh ngàn Anh sẽ đem em vào mùa thu lá vàng Để dệt thơ tình ngàn năm ca tụng Anh chỉ dám sánh mình là chiếc lá rụng Trải thảm đỏ khắp địa cầu đón gót chân son Anh sẽ đặt em cao hơn núi non Để trăng ngà nhìn em ghen ghét Anh sẽ tát cạn biển đông ngốc nghếch Vì dám ganh đua với đôi mắt xanh như ngọc của em Vũ trụ này sẽ phủ trướng buông rèm Mây bao la xếp bên thềm cùng tinh tú Xây phòng loan cho đôi ta trú ngụ Chén sơn hà ta cạn phút giao bôi Anh xin hứa yêu chỉ mình em thôi Yêu suốt đời không bao giờ ngơi nghỉ Trái tim này ngàn năm luôn chung thủy Bên nữ hoàng tuyệt mỹ của riêng anh
Nợ Duyên Anh còn nợ em nhành pơ lang đỏ Cài lên suối tóc lối nhỏ ta về Môi kề môi cho thỏa hết đam mê Mắt trong mắt tim liền kề giao nhịp Anh còn nợ em chiều tím mây biếc Mình ngắt thạch thảo đính vòm nghìn sao Cho ánh trăng thề vội vả lên mau Để dìu em vào vùng trời mơ ước Anh còn nợ em gương son ngà lược Để anh điểm tô má phấn giai nhân Để anh nói câu yêu em vạn lần Vì mỗi ngày em là trang sách mới Anh còn nợ em tình cao vời vợi Như cánh chim trắng miền hải đảo xa Bay không mệt mỏi muôn trùng gió qua Biển còn sóng vỗ là vẫn còn nợ Xin cho anh làm chồng em làm vợ Cho anh được trả nợ ngày đêm Nhưng anh trả ít mà vay nhiều thêm Vì anh muốn mang nợ em suốt kiếp
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: