Vùng Trời Dang Dỡ
Chiều Cao Nguyên Sớm mai nắng khoác áo vàng Đồi trà xanh mướt ngút ngàn chân mây Sóc nâu tíu tít gọi bầy Nàng sơn ca nhỏ hót đầy nhành mơ Lâm Viên ai tạc nên thơ Đa Mrong uốn khúc dệt tơ giữa trời Khèn ngân trầm bổng ru hời Tiếng trúc khoan nhặt cõi đời phù du Ai say chếnh choáng sương mù Nằm nghe gió hát vi vu lưng đồi Hoàng hôn nắng phải về rồi Miên man tím biếc bồi hồi cao nguyên
Giọt Buồn Con Gái Những hạt ngọc trầm quyện đáy ly Khói thơm loang tỏa môi nhu mì Nắng hạ rộn ràng khoe áo mới Em tôi mi cong nét xuân thì Dưới cội hoàng lan mây duỗi tóc Trêu chú bướm vàng nhìn ngẩn ngơ Đôi mắt hồ thu tràn gấm vóc Em thắt tim tôi say dại khờ Tôi thả hồn mình vào giấc mơ Thời gian gõ nhịp đều tí tách Lên khối tình ta màu hổ phách Thơm chiếc hôn nồng thắm duyên tơ Em là em của thuở ban sơ Tôi biết tìm em đâu bây giờ Khói huyền che khuất tầm nhung nhớ Tôi ngồi lặng lẻ đếm chơ vơ
Rong Chơi Hạt nắng trốn mẹ Ra bờ lau vắng Nghịch đùa cát trắng Gợn sóng lăn tăn Nghe tiếng dế ngân Nắng lùa cỏ gấu Nghe ve trầm tấu Nắng níu nhành xoan Đôi mắt xoe tròn Nhìn hoa mua tím Hương mật ngọt lịm Nắng say ngoắc nghoe Nắng chuyền nhành me Vuốt trái non mỡn Trẻ con đùa giỡn Rung nhành nắng rơi Hạt nắng rong chơi Quên lời mẹ dặn Lạc bờ biển mặn Không biết lối về Ngồi trên triền đê Thút tha thút thít Có chú chim chích Cõng nắng về nhà Tà dương bay qua Nắng về ôm mẹ Buông lời trách khẽ Mẹ thương mẹ lo Hạt nắng làm trò Nủng nịu kề má Hứa không nghịch phá Chăm chỉ học hành Dưới bóng trăng xanh Mẹ hiền ru ngủ Hạt nắng thầm nhủ Yêu mẹ suốt đời Hạt nắng ham chơi Ngủ vùi tay mẹ Như bao đứa trẻ Đẹp tựa thiên thần Mẹ phủ tấm chăn Trở mình nắng mớ "Dế ơi đợi tớ Ve ơi đừng bay" Hạt nắng ngủ say À ơi ... hãy ngủ
Nỗi Buồn Ở Lại Em về xứ sở mù sương Trái yêu vừa chín mùa thương úa vàng Nhện sầu lỗi nhịp giăng ngang Lòng châu đắng đót cung đàn vỡ đôi Dốc nghiêng tình bỗng ngừng trôi Mây hờn trút nước cút côi về nguồn Suối ngàn róc rách trào tuôn Chiều sim man mác tím buông nhánh sầu Trăng lên bản vắng tìm nhau Đêm rơi thác bạc lá màu nhớ nhung Tình xưa thăm thẳm chập chùng Em về xứ sở lạnh lùng kiếp hoa Ngọc lan hương đã bay xa Dốc sương nửa cõi nam kha lỡ làng
Vô Đề Cớ sao nó đi chẳng về Rèm tơ hờ hững tứ bề cô đơn Đêm dài thao thức chập chờn Rằng ta mất nó như đờn thiếu dây À ơi .... cái ngủ về đây Để ta gối mộng ru ngày nắng lên
Kiếp Mượn Hồn Những cánh hoa dại trong tim Rụng rơi cuối mùa giông tố Vì ý trời hay duyên số Xin cho ngày xưa ngủ êm Xin cho thời gian đứng im Trả nhau nụ cười thân ái Nhưng thời gian đâu dừng lại Xin chúc người luôn an vui Tôi xin về với chính tôi Con ốc hoang bờ biển cạn Ôm chơ vơ vỏ nứt rạn Kiếp mượn hồn muôn nỗi đau
Em Cứ Đi Đi Đừng nhìn nhau chi nữa Lửa yêu tắt lâu rồi Cọng cỏ tình phai phôi Sỏi đá buồn hiu hắt Khói loang chiều tím ngắt Mưa về trên dốc đời Ôm ngọn gió chơi vơi Đôi tim hoang gào thét Đừng oán hờn ghen ghét Đừng tìm nhau nữa chi Thương cánh hoa lưu ly Nở giữa mùa đắng đót Trăng lên cao chót vót Đêm cuối sương dần tan Đêm cuối hương lỡ làng Xin đừng tìm nhau nữa
Nỗi Đau Mùa Hạ Cớ chi phượng khóc bên đường Xác hoa đỏ thắm vô thường gió bay Để ta lạc lõng chiều nay Rượu còn chưa uống lòng say rã rời Rồi thì cũng hết một đời Sống sao nhắm mắt ngậm cười ngàn thu Ta như chiếc lá lãng du Chờ dòng suối biếc hát ru ân tình Nợ người hẹn kiếp lai sinh Kiếp này xin giữ một mình riêng mang
Nhớ Em Hỡi con thỏ trắng ven rừng Đến đây anh giắt lên từng hạt sương Điểm tô mắt ngọc môi hường Hé nụ nghê thường lúng liếng thanh tân Hỡi con thỏ mộng chiều xuân Em còn đứng đó giữa rừng đợi ai Đừng để nhạt nét trang đài Đừng để trăng lài nghiêng dốc mù sương Hỡi con thỏ ngọc bên đường Một thoáng vô thường tình đã trăm năm
Hè Về Ve nhớ ai buông câu hò nảo nuột Phượng buồn chi nhuộm đỏ thắm sân trường Dòng lưu bút màu mực tím thơm hương Tóc bím ơi đừng dắt xe đi vội Thức bao đêm ấp ủ chừ không nói Trái tim ơi mi đi lạc mô tề Môi mấp máy lời bặp bẹ ngô nghê Tay vụng về trao nhành hoa kỷ niệm Cánh phượng hồng đơm nụ cười thắt bím Chiếc hôn xa làn gió nhẹ đưa duyên Nắng hạ vàng trêu tà áo trinh nguyên Tóc ai bay tuổi thơ đi vào hạ Tiếng trống trường vang ba hồi nghiệt ngã Tóc bím ơi mình tạm xa nhau rồi Chín mươi ngày, ba tháng thế mà thôi Mà hồn tôi ngỡ bằng ba thế kỷ Tóc bím xưa bây chừ đẹp thùy mị Nhưng đôi bướm khô héo tự khi nào Trái tim ta lạc vùng nhớ chênh chao Đứng bên đường ngắm ve mà thổn thức
Giấc Mơ Dịu Êm Anh ước được hóa thành thớt voi trắng Đưa em đi khắp núi rừng buôn Đôn Ta hái những nhành hoa ban thơm ngát Cài lên tóc cho thơ ca bật ngôn Anh ước được biến thành con thần ưng Sải đôi cánh bay lên trời tây bắc Chở em đi ngắm đại ngàn muôn sắc Nụ cười tươi chan chứa nước sông Đà Anh ước mình hát hay như sơn ca Để ru em đêm lứa đôi hạnh phúc Anh ước gì được bên nhau mọi lúc Như đôi sam một tấc cũng không rời Anh thầm ước là sóng vỗ trùng khơi Hôn gót sen trải dài trên bờ cát Được một lần ôm làn da dịu mát Khi em tắm trong đại dương biếc xanh Anh yêu em từng hơi thở ngũ hành Khép hờ mi lắng nghe lời non nước Vành nguyệt son giao bôi thề đính ước Anh yêu em từ kiếp trước - kiếp sau Anh yêu em trọn đời mãi bên nhau
Đêm Sầu Vạn Cổ Đừng gầm thét nữa biển ơi Ta đã về rồi thương lắm cát hoang Đời sao như kiếp dã tràng Se tình lấp bể lỡ làng trăm năm
Nợ Tình Cớ chi phượng khóc bên đường Xác hoa đỏ thắm vô thường gió bay Để ta lạc lõng chiều nay Rượu còn chưa uống lòng say rã rời Rồi thì cũng hết một đời Sống sao nhắm mắt ngậm cười ngàn thu Ta như chiếc lá lãng du Chờ dòng suối biếc hát ru ân tình Nợ người hẹn kiếp lai sinh Kiếp này xin giữ một mình riêng mang
Tự Phán Ta không dám ví mình như mộc lan tinh khiết Vốn dĩ đời lắm nghiệt ngã phong trần Cũng không thanh cao như bạch vân Đôi chân ta tứa máu bao lần trên sõi đá Hoa tuyết đâu rơi giữa mùa hạ Mây trôi không trở lại bao giờ Thế nhân ai không mộng mơ Không đợi chờ điều tuyệt vọng Trên trái đất hơn bảy tỷ người sôi động Riêng chỉ ta buồn tẻ khôn cùng Tìm hoài nửa mảnh tình chung Chừng như gặp rồi nhưng chưa gặp Ngày mai xuôi ngược đời tấp nập Xin cứ vô tình chẳng hề quen Tình chỉ hai màu trắng đen Và màu xám u hoài suốt kiếp
Tình Ơi Ngủ Yên Những cánh hoa dại trong tim Rụng rơi cuối mùa giông tố Vì ý trời hay duyên số Hãy để ngày xưa ngủ êm Hãy để thời gian đứng im Trả nhau nụ cười thân ái Nhưng thời gian đâu dừng lại Xin chúc người luôn an vui Tôi xin về với chính tôi Con ốc hoang bờ biển cạn Ôm chơ vơ vỏ nứt rạn Kiếp mượn hồn muôn nỗi đau
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: