Vùng Trời Dang Dỡ
Xa Nhau Đừng nhìn nhau chi nữa Lửa yêu tắt lâu rồi Cọng cỏ tình phai phôi Sỏi đá buồn hiu hắt Khói loang chiều tím ngắt Mưa về trên dốc đời Ôm ngọn gió chơi vơi Đôi tim hoang gào thét Đừng oán hờn ghen ghét Đừng tìm nhau nữa chi Thương cánh hoa lưu ly Nở giữa mùa đắng đót Trăng lên cao chót vót Đêm cuối sương dần tan Đêm cuối hương lỡ làng Đừng tìm nhau chi nữa
Tình Mơ Ta hỏi sông kia dài mấy khúc Sao uốn ngàn năm chưa về nguồn Hỏi con cá nhỏ vui hay buồn Đá bám rong rêu xanh mấy kiếp Ta hỏi núi kia cao mấy trượng Ngọn chạm mây xanh không với trời Hỏi gió nhớ ai ngồi chơi vơi Nắng mưa bao năm còn phiêu bạc Ta đi ra biển hỏi bờ cát Rằng đại dương sâu đến bao chừng Ta hỏi giữa ta và người dưng Đường tim bao xa mà ngăn cách Vốn dĩ vô thường chia hắc bạch Thiên địa thì có ngày và đêm Hơn bảy tỷ người chỉ nhớ em Ta tự hỏi mình bao câu hỏi Trái tim con người không biết nói Đôi mắt mơ huyền không biết nghe Bàn tay ngô nghê không biết khóc Nên ta yêu em lắm vụng về Đêm nay trăng sáng soi duyên thề Len vào song cửa nhìn phu thê Là mơ một giấc mơ huyển hoặc Ru ta trọn kiếp tình đam mê
Vọng Tình Cốc Hạt mưa sướt mướt bên thềm Đường chiều lá đổ chân chim lạc loài Bao năm tình chẳng nguôi ngoai Nhìn bong bóng nước nhớ hoài chiều xưa Hạt mưa tiếp nối hạt mưa Tiếng yêu vọng lại duyên mùa xanh xao Nhìn trời lòng chợt nao nao Con tim thút thít chao dao nhuốm sầu Hạt mưa thấm lòng đất nâu Khối tình chôn đáy mộ sâu muôn đời
Lòng Dạ Cà phê đắng hơn trong đêm cô tịch Tâm tịt mịt hơn dưới ánh đèn đường Ta nhấp sầu bỏ thời gian hứng sương Mùi vô thường cánh lan rơi hụt hẫng Gẫm đời mình trải bao phen bi hận Không có gì cay hơn dạ đàn bà Cà phê đắng rồi ngọt dịu thơm thoa Trái tim đàn bà sâu không thấy đáy Ta nhấp từng giọt lòng nghe tê tái Tí tách trầm hoang hoải giữa hư vô Tình yêu dù lênh láng biển hồ Cũng có lúc cạn khô sa mạc chết Đàn ông vốn dĩ si mê ngốc nghếch Đàn bà yếu đuối lời sắc hơn dao Ta và vô số gã nếm thương đau Nuốt lệ trào mà tim uất nghẹn Khi hết duyên xin đừng ai hò hẹn Gặp gỡ chi chỉ thêm phút đau lòng Vì đàn bà có thể giết đàn ông Nhưng đàn ông vẫn tin yêu khờ khạo
Nhớ Em Con thỏ mắt ngọc mi cong Kết vành vân thủy cầu vòng thác mơ Để cho suối biếc đợi chờ Ru câu non nước ngẩn ngơ môi chiều Tím buồn nhuộm biếc cô liêu Cỏ non mơn mởn dập dìu chiếc hôn Con thỏ mắt ngọc bên cồn Dỗ trăng vuốt thủy đầu nguồn mênh mông Lá ru tình ý say nồng Gió đùa tơ mượt môi hồng mơ hoa Nắng lên cho mắt kiêu sa Cho ta thi hứng lụa là nhớ em
Yêu Trăng vàng lấp láy nghiêng vành Trúc khua lắc cắc phên mành reo vui Loan phòng hàm tiếu xinh tươi Tiêu xuân một khắc nụ cười thanh tân Tình nhân ơi hỡi tình nhân Em ơi có biết vạn lần yêu thương Hải đường tinh khiết ngát hương Vành môi thắm mãi nghê thường chiếc hôn Trăm năm ân ái vẫn còn Tình duyên vĩnh kết tóc mòn khuôn trăng Ngàn năm ta mãi tình nhân Yêu trong vũ trụ vô ngần luyến thương
Nửa Đêm Sầu Muộn Giữa vùng trời nước bao la Những con mòng trắng nhỡn nha nô đùa Sóng xô từng đợt già nua Tung bờ cát xót hương mùa gió lên Hoàng hôn tím biếc lênh đênh Khói sương tỏa ngát bồng bềnh bãi hoang Mây leo ghềnh đá nhạt vàng Em ngồi bên biển mơ màng điều chi Tiếng xưa vọng lại rù rì Cánh mòng chao lượng tình si sóng gào Trời hỡi có biết hồn đau Em ngồi bên biển dạt dào nhớ thương Giữa vùng trời nước vô thường Hỏi mòng có thấy cuối đường chân mây Một đôi mắt ướt hao gầy Hòa giọt đong đầy xanh thẳm đại dương Em ngồi bên biển miên trường Mòng ơi có thấu nỗi buồn đêm nay
Tháp Bút Hương Tình Em là con gái nhà ai Có mái tóc dài răng khểnh cười duyên Đưa tay anh dắt xuống thuyền Má lúm đồng tiền môi mọng hoàng hôn Bàn tay năm ngón thực phồn Hương chiều nhuộm tím đổ dồn bờ tim Ngón cái se chỉ luồn kim Ngón trỏ nỗi niềm dấu ái lên môi Ngón giữa chỉ đứng nhìn thôi Hỏi ngón đeo nhẫn của tôi không nàng Ngón út bé bỏng mơ màng Thương nhau móc nghoéo đá vàng trăm năm Bàn tay năm ngón hương thầm Em cho anh cầm mọc rễ tơ loan Trăng lên mười sáu khuôn tròn In lối cỏ mòn dệt khúc xuân tiêu Ôm triền năm nhánh nuông chiều Đan xen anh giữ tình yêu muôn đời Em là cô gái xinh tươi Em là người vợ duyên trời se anh
Tìm Nhau Trong Góc Khuất Anh có thể che đậy cảm xúc trước thế giới người đông Nhưng không ngăn dòng với em được Lệ chỉ là những giọt nước Mà đắng lòng cắt cứa thắt tim đau Mình chưa bao giờ quên được nhau Đêm mưa nào môi ngâu buông tiếng nấc Em kể anh nghe những điều được mất Mình nắm tay vào lạc cảnh hai người Đôi ngọn cỏ lông chông đan chặt nhau nói cười Đi khắp nơi trong vòm trời hạnh phúc Mỗi khắc yêu vang lên thành điệp khúc Bài ca tình ân ái mấy mùa thu Trước khi bình minh rực rỡ là sương mù Ta cũng từng rơi vào những quãng vắng Hơi thở đơn độc trong thinh lặng Tự hỏi mình có quên nhau bao giờ Dù đời không còn đẹp như mơ Thơ anh viết cho em vẫn tuôn trào thắm thiết Vẫn ngọt ngào nhưng vô cùng mảnh liệt Như buổi đầu hai đứa mới gặp nhau Khóc đi em nhưng giấu lệ dâng trào Như anh đang nuốt vào đêm đắng chát Một mai khi đi bên người khác Giọt nước nào giữ trọn vẹn cho anh Tình chúng mình bay bỗng khắp mây xanh Thành ngọn gió vây quanh làn tóc rối Hương yêu nồng lên men khi trời tối Ta lại say, có quên nhau bao giờ
Giấc Mơ Buồn Mai này gặp gỡ đường trần Xin ai còn nhớ một lần cho nhau Ngày ấy hương nắng thơm màu Ngày nay nắng tắt dạt dào hương xưa Tình trăng lệ úa lạc mùa Gặp nhau chi để xót chua bây giờ Thôi đành giấu kín vào thơ Gặp nhau xin chỉ là mơ duyên tròn
Tình Xa Khuất Ta đi về cuối chân trời Tìm nghe sỏi đá nói cười với nhau Tìm đôi môi mọng lần đầu Trái yêu cắn vỡ hương sầu tím loang Ta đi về phía đại ngàn Tìm nghe cây cỏ đánh đàn du dương Tìm đôi mắt ngọc nghê thường Long lanh giọt nhớ giữa đường chia tay Ta đi ngang những đầm lầy Tìm nghe sen hát những bài ca xưa Tìm mái tóc huyền chiều mưa Vàng phai mấy độ người chưa trở về Ta đi qua những cơn mê Bóng ai nào thấy nảo nề tàn canh Ta đi khi lá còn xanh Khi trời còn nắng khi gành sóng vang Ta đi đi mãi tìm nàng Trái tim đâu biết lỡ làng thiên thu
Thanh Thản Chu du giữa cõi hồng trần Hỏi sông mấy nhánh mấy lần mưa rơi Mấy lần thương vỡ trong đời Hỏi ai biết được kiếp người phù vân Yêu nhau sao chẳng ngại ngần Ghét nhau một khắc giá băng cửa lòng Đi về một kiếp thong dong Tử sanh luân chuyển chiếc vòng phàm nhân Chu du giữa cuộc hồng trần Sống cho trọn đạo thanh bần làm vui
Yêu Cưng ơi hãy ngủ cho ngon Để ông trăng tròn quạt gió ươm mơ Sao tua chín cái đợi chờ Ông trăng khép mắt thẩn thờ hôn môi Cưng ơi hãy ngủ đi thôi Để vầng mây lướt đến ngồi ru đêm Tóc mai thao thức tơ mềm Tay anh vuốt ngọn trăng chìm vào yêu Cưng ơi hãy ngủ cho nhiều Để anh ngắm hết mỹ miều hương say Cưng ơi xin gối tay này Để anh dỗ hoài trọn kiếp thương nhau
Tình Yêu Biển Mòng biển tung cánh giữa trời Bỏ ta với gió chơi vơi mặc tình Cớ gì cát trắng làm thinh Hỏi mây mây bạt hỏi mình mình ngơ Thôi đành trách chữ dại khờ Gieo vần bằng trắc hững hờ nắng lay Trách câu lục bát mê say Ngóng theo cánh liễu u hoài dạ thơ Cũng vì mòng biển thờ ơ Bỏ ta đợi chờ nên cát hoang vu Tàu đi xa tít mịt mù Chở theo tình ý mùa thu xa rồi Mòng ơi ta phải về thôi Để mi giữ biển mây trôi ngàn đời Mặc tình mi cứ rong chơi Để ta kết chữ thành lời gieo duyên
Lời Hẹn Cùng Biển Ta hỏi biển hờn ai gào thét Vỗ tung bờ rợp cánh hải âu Ta hỏi biển lòng mi bao sâu Con dã tràng se cát mòn mỏi Ta hỏi thuyền đi đâu mà vội Khói lưng trời tách sóng ra khơi Ta hỏi gió ngao du bao đời Có nhìn thấy loài hoa thạch thủy Ta đang tìm những gì tuyệt mỹ Pho tượng thần ngự trị tim ta Một dung nhan bá mị kiều hoa Đẹp như loài chim biển huyền thoại Nhưng tiếc rằng biển đâu biết nói Kể ta nghe nàng ở nơi nào Dù vực thẳm hay đỉnh non cao Dù bao xa không ngại cách trở Nhưng tiếc rằng tình ơi đã lỡ Dù đôi ta chưa gặp bao giờ Biển ngàn năm cát trắng mộng mơ Ta chỉ có một thời để nhớ Ta và biển không duyên mà nợ Mi chờ thuyền ta chờ người yêu Thuyền về bến tấp nập buổi chiều Người ta yêu biệt tăm bóng cá Ta và biển đứng trên ghềnh đá Dỏi mắt nhìn hải thảo mông mênh Ta và biển một đời nhớ quên Ví thế gian không người đẹp nhất Tia nắng chiều tím lòng ngây ngất Chợt thấy mình yêu biển xa xăm Ta về đây hẹn lại tháng năm Hứa với ta chờ nhau biển nhé
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: