Vùng Trời Dang Dỡ
Xót Xa Đường Trần Tôi đi về phía chân trời Hoàng hôn nhạt nắng ca lời ru đêm Biển tình chất chứa nỗi niềm Sóng xa gầm thét cánh chim lạc loài Tôi đi về phía mây trôi Sao thương lấp lánh trên đồi cát hoang Tình ta hóa kiếp lá vàng Tiếng xưa xào xạc thông ngàn hồn đau Tôi đi tìm kiếm môi ngâu Biển lòng đã khép lệ sầu thiên thu Gió qua trôn ốc phù du Đời buông mấy nhịp tù mù ghềnh vang Tôi đi giữa cõi ngỡ ngàng Hồn mơ rung phím tơ đàn xót xa
Tóc Bím Thơ Ngây Có con ve sầu nào ngưng tiếng hát Có mùa hạ nào không rợp mát phượng hồng Có mùa chia tay nào không nhớ mong Tóc bím ơi lòng sao buồn nảo nuột Anh cài hoa đỏ lên lưu bút Mà ngỡ đôi mắt đẹp giai nhân Làn môi em rộn ràng bướm xuân Anh như con ong vàng lạc lõng Trời lặn yên vang ba hồi trống Chiếc áo dài khuất dạng hàng me Xe đạp ơi chở đầy xác ve Quả mơ non chưa kịp chín tới Chín mươi ngày dài trông ngón đợi Là kiếp người trôi dạt miền quê Anh nhớ bé quặn thắt nảo nề Chờ anh nhé vòng xe thơ ấu
Xa Sáng mai này ta lại đi xa Xa thành phố cổ xưa muôn thuở Ta đi về nơi mặt trời nở Nụ cười hồng má thắm giai nhân Ta sẽ đi khi tiếng gáy gần Chú gà điều ho hen trổi nhạc Mặc sự đời ngẩn đầu khinh bạc Giẫm sương tàn hối thúc bình minh Đường thiên lý chỉ ta một mình Đi tìm bóng mùa xưa kỷ niệm Nấm mồ hoang trái tim khâm liệm Mối tình đầu của thuở đôi trăng Ta về đây người ơi nhớ chăng Người nói rằng mùa xưa đã cũ Lối cỏ mòn bụi thời gian rũ Cánh hoa lòng tan tác tuôn mưa Ta về đây người đã về chưa Tiếng côn trùng vọng buồn thương xót Người nằm đó bao năm mưa rót Giọt lệ nào ta khóc cho em
Nếu Vàng phai mấy thuở kiếp người Ta như thảo mộc bên trời cô liêu Cánh chim bạt gió liu điu Đắng cay khổ hận ít nhiều riêng mang Sáng nay thoáng chút bẽ bàng Mây xưa mấy độ ngỡ ngàng ngừng trôi Giá như tim chẳng bồi hồi Giá như tôi chẳng ngậm ngùi buồn tênh Giá như tình đã nhớ-quên Giá như đừng khẻ gọi tên nửa vời
Thơ Ngây Em về tếch bím môi trầm Tóc mai chẻ lọn hương thầm đan mây Cho đàn ong mật mê say Hồ thu rũ bóng đong đầy cỏ hoa Em về tếch hạt kiêu sa Lên vành non nước lụa là khuôn trăng Cho bàn tay biết bâng khuâng Vuốt ve suối ngọc trúc mành ngân chuông Em về tếch giấc mộng thường Ru tim bung nụ giữa vườn tình yêu Cho dạ lan hết cô liêu Cho nhau âu yếm nuông chìu thiên thai Em về tếch đóa trang đài Cho nhau nhụy lài nồng thắm uyên ương
Thẹn Trăng về thạch động soi gương Ô Loan bàn bạc liễu nhường kiêu sa Thuyền nan vỗ mạn ngân nga Vẽ đôi dải lụa thêu tà áo thơ Trăng treo đầu sóng mộng mơ Gió lay tiếng trúc hững hờ sao băng Đêm nay hương ngát chị hằng Có người thiếu nữ một lần tắm mây
Chờ Người Em hỏi sỏi đá rong rêu Rằng mi có biết nuông chìu nắng mai Cớ sao sợi ngắn sợi dài Sợi đan nỗi nhớ u hoài lên men Em hỏi đài thắm gương sen Rằng mi có biết cài then mây trời Cớ sao từng áng buông lơi Trắng vùng thương nhớ nửa vời xa bay Em hỏi khóm trúc nhẹ lay Rằng mi có biết giờ này anh đâu Cớ sao em đợi rất lâu Anh còn chưa đến mưa ngâu sa rồi Em tìm hòn sỏi phai phôi Lèn lên chiều biếc ngọc hồi chông chênh Em tìm khóm trúc nhớ-quên Em tìm làn gió bắt đền cô đơn
Ngộ Nghĩnh Hạt gió hãy cứ bay đi Để em tôi cứ nhu mì mi cong Hạt nắng hãy cứ vàng đồng Để má em hồng tôi cứ si mê Hạt mưa cứ đổ triền đê Để em tôi cứ ngang về trú đây Để cho hiên biết ngất ngây Để cho tôi cứ mỗi ngày yêu em
Tấm Vé Ước Mơ Em bé xíu cầm giấc mơ lủi thủi Thương cụ già lưng còng bán tương lai Những tờ giấy hình chữ nhật đong đầy Giọt nước mắt quê hương tôi cùng khổ Kiến thiết đâu vá mảnh đời loang lổ Bóng trẻ thơ thưa thớt trên giảng đường Tiếng rao đêm xé lòng ngực thê lương Cầm bạc tỷ mơ mì gói lót dạ Cụ hổn hển mấp môi xin nước lã Đôi chân trần ròng rả tứa máu tươi Nắng thiêu đốt làn hơi tàn nghiệt ngã Cụ đi rồi ai thương xót kiếp người Tờ giấy in len lỏi đi muôn nơi Từ lầu son xuống chòi tranh vách lá Có những người nhờ nó mà sang cả Nhưng mấy ai nhớ chị bán vật vờ Kiến thiết ơi bao đứa trẻ cù bơ Trên vỉa hè co ro cùng đêm trắng Những tiếng van nghẹn lòng lên men đắng Xin hỏi bác ... nhà bác ở rất xa Ổ bánh mì "không người lái" hôm qua Còn phân nửa em tôi nhai ngấu nghiếng Kiến thiết ơi nếu ngài có linh hiển Đừng bán nữa những linh hồn xác xơ
Trái Sầu Không Vơi Thà như ngọn gió Rong chơi giữa trời Chu du bốn bể Đi về muôn nơi Thà như ngọn gió Bay cùng mây trắng Lên cao cùng nắng Xuống thăm ruộng đồng Thà như ngọn gió Uốn lượn trên sông Khua dầm đưa nước Chở thuyền mênh mông Thà như ngọn gió Ca hát ru đời Nỗi sầu không vơi Chìm theo trăng bạc Thà như ngọn gió Trải hồn lên cát Nghe tình khao khát Buồn với trăm năm
Bím Tóc Thơ Ngây Bông vàng kẻo kịt đường đê Vai ngoan gánh lúa đi về gió bay Tà áo sim tím thơ ngây Tiếng con bìm bịp đong đầy quê hương Em tôi tếch bím môi hường Mắt đen lay láy liễu nhường thướt tha Tuổi trăng vằng vặc ngọc ngà Bước chân thoăn thoắc lụa là cỏ đan Bao nhiêu gánh lúa về làng Là bấy nhiêu hạt đoan trang thơm lừng Ngày kia con én đưa xuân Ghe mo đón khách rượu mừng sang sông Gốc rạ trơ trọi giữa đồng Tóc bím theo chồng bỏ sáo bơ vơ Mùa qua tình vẫn hững hờ Mạ non mơn mỡn đợi chờ hương xưa Lúa vàng ướt sủng chiều mưa Mình tôi gánh lúa gọi đùa bím ơi
Tiếng Chim Hoang Vu Này con chim nhỏ kia ơi Nhớ ai mi lại buông lời chao chao Giữa rừng nghe tiếng hát cao Lòng ta rày rạc bồ chao nhuốm buồn Mi ở xa tít bản buôn Cớ chi khơi lại cội nguồn xa xưa Lòng ta trái chín mắc mưa Thương mi rỉa cánh lưa thưa sợi tình Mi giương mào trắng tôn vinh Thuở nào một cõi riêng mình bay cao Còn ta tìm kiếm môi đào Sẻ chia nửa quả huyết bào thanh tân Ta đi xa vạn nghìn lần Tìm người xa tít vô ngần bặt tăm Ta đi sương khói lặng thầm Tìm người hay đã cổ cầm oán thu Giữa trời ai khóc tút tu Con chim khản cổ gật gù chao chao
Vu Vơ Yêu Người Trăm năm rồi cũng kiếp người Trần gian cõi tạm một đời mà thôi Khi nào mây sẽ ngừng trôi Ngày không còn nắng thơ tôi hết buồn Khi nào suối chảy về nguồn Núi non hết đá ghe xuồng biết bay Khi nào biển hết dân chài Cũng chưa đến ngày tôi hết yêu em
Xác Bướm Hồn Đau Bước chân ngấp nghé cửa thiền Sợ tăng quở trách sợ phiền lòng ai Áo nâu đoạn mái tóc dài Tìm đâu bóng dáng trang đài bướm ơi Ba hồi chuông mõ tách đời Hồn Lan nghi ngút giữa trời bao la Lệ Điệp thấm mãi không nhòa Trời tuôn mấy hạt là đà chua cay
Bình Yên Một cõi riêng ta Dưới bóng rừng già Canh rau đạm bạc Ngày tháng cũng qua Ta ngồi với gió Làm bạn cùng ve In ỏi trưa hè Lòng vui thanh thản Ta hát với mây Nghe chim trò chuyện Nhịp đời xao xuyến Ngày tháng qua mau Giọt tim ngọt ngào Chảy ra thơ đắng Tiếng tình im ắng Giữa cõi an yên Lòng không muộn phiền Khi rừng che chở Dù không duyên nợ Vẫn cứ bên nhau Mãi mãi ngàn sau Rừng không thay đổi Dù đời gian dối Lá vẫn màu xanh
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: