Vùng Trời Dang Dỡ
Hạt Nắng Khát Khao Trời gieo hạt nắng nhu mì Xuống đôi môi mộng xuân thì đơm hoa Thiên nhiên tinh khiết ngọc ngà Gió lay suối tóc mơn tà áo tơ Núi đôi thấp thoáng đợi chờ Quanh khe róc rách ngẩn ngơ hạt hồng Đường về hạnh phúc mênh mông Bài ca tình ái vợ chồng đắm say Trời gieo hạt nắng đong đầy Dìu nhau trong kiếp xum vầy môi nhau
Nụ Tình Không Phai Làn môi hương ngát hải đường Chồng lên dấu ai mộng thường mưa ngâu Môi anh môi em lần đầu Rung tim lỗi nhịp thắm màu tình yêu Làn môi mọng thắm chắt chiu Đan len quấn quít dập dìu tương tư Môi anh môi em mỏi nhừ Chuyền nhau hơi ấm dạ từ sương mơ Làn môi thao thức đợi chờ Hương xưa vọng lại hững hờ đàn trăng Làn môi vỗ cánh chim bằng Bay về dạ khúc trong lần tìm nhau
Anh Còn Yêu Em Biết xuân về mấy độ Ngày hắt nắng bên thềm Mây lã lơi làn gió Anh vẫn còn yêu em Bóng hoàng hôn lạc đêm Trăng vàng lên chót vót Lũ ong say mật ngọt Anh vẫn còn yêu em Khi núi cao không mỏi Khi biển sâu không chùn Khi đường xa không dứt Anh vẫn hoài nhớ nhung Thuyền hoa lướt trùng khơi Cát ngàn đời trông ngóng Anh vẫn nuôi hy vọng Tình thương yêu vô bờ Khi đêm ngủ không mơ Khi bình minh buổi tối Khi hoàng hôn thay đổi Sắc hồng tỏa ban mai Anh vẫn không đổi thay Vẫn yêu em trọn kiếp Như rừng xanh trùng điệp Dù thu đi đông về Dù đời lắm ê chề Dù tình đầy đam mê Dù tình đi không tới Dù trăng xưa không về Anh vẫn hoài yêu em
Ngậm Ngùi Hạt nắng nghịch ngợm rong chơi Theo em từng bước không rời đường xa Lưng gùi thổ cẩm gấm hoa Quanh co sườn núi là đà mây lơi Chợ phiên nhộn nhịp giữa trời Má hồng sơn nữ tuổi mười sáu trăng Vải thêu tô vóc thanh tân Nụ cười thỏ ngọc ngại ngần nét duyên Điệu khèn trai bản thượng miền Rượu ngô ngây ngất dáng tiên dập dìu Bao nhành ban trắng đáng yêu Nhìn em giây phút diễm kiều anh say Nhà em trên bản ruộng cày Mời anh ghé lại một ngày chào xuân Mời anh lên thăm núi rừng Nghe tiếng chim hót đón mừng miền xuôi Em về giữa nắng tinh khôi Hàng cây nghiêng bóng bên đồi reo vui Nhành lan rơi xuống lưng gùi Để hương nhung nhớ ngậm ngùi cho anh
Nhớ Nhau Hoài Ừ thì ủ nhớ lên men Thơm vành môi khát hương sen ngọc ngà Một hồi chuông đổ chiều qua Chỉ còn xót lại một tòa hương xưa Ừ thì mây tựu thành mưa Tràn dâng viền mắt hương mùa vang ngân Tiếng tim vọng thổ bao lần Mà nghe nứt nở nợ nần hồn đau Ừ thì gió cuốn duyên màu Se se chiều tím dạ cào hương đêm Tóc huyền mấy sợi vai mềm Mà nghe tơ đoạn trăng chìm thuyền mơ Ừ thì ta cứ đợi chờ Tiếng lòng năm cũ ngẩn ngơ cánh sầu Độc huyền mấy nhịp canh thâu Tiếng chuông tịnh độ bên cầu sương lay Ừ thì nốc cạn đêm dài Chén lòng đắng đót nhớ hoài tình xưa
Nghịch Hướng Tình Đau Hốt nhiên anh sợ ngày mai tới Dù ngày mai là khoảng trống mơ hồ Như bọt biển đùa sóng bạc nhấp nhô Khi vỡ òa nào ai hay biết trước Anh sợ tình mình như gương lược Chỉ điểm tô một nhan sắc vô hồn Lược chổng chơ ôm tóc rối bật ngôn Gương vỡ rạn soi bóng hình xưa cũ Anh sợ tình mình như thác lũ Sẽ cuốn theo bao gỗ đá gập ghềnh Những thân mục nằm bên đời chông chênh Sỏi hoang vu nghe tình đau rên siết Anh sợ tình ta rồi oan nghiệt Dù em ơi đâu biết đường tương lai Cuộc tình này lắm rủi ro ít may Bao đêm qua mắt hờn quên giấc ngủ Hốt nhiên hoa rơi xuống thềm cũ Tách cà phê vỡ tan hương xưa rồi Dòng sông lệ tí tách sầu tuôn trôi Hai mảnh đời xuôi dòng về nghịch hướng
Tình Mong Manh Hỏi ai biết phiến đá sầu Biết sông mấy khúc biết cau mấy buồng Biết rừng trút lá mấy muôn Kiếp phàm nhân thế vô thường mà thôi Hỏi ai biết cát bồi hồi Biết non mấy ngọn biết đồi mấy chân Biết trời mấy đóa phù vân Sinh ly tử biệt một lần đi qua Hỏi ai biết tuổi trăng ngà Biết mưa mấy giọt biết hoa mấy màu Biết gió mấy cánh bay cao Thương yêu nhường nào, đến lúc chia tay Hỏi em biết ta rạc rày Biết tình mấy đoạn biết ngày buồn vui Biết tâm nghẹn đắng ngậm ngùi Con mắt ráo hoảnh khóc vùi trong tim
Cuộc Tình Bỏ Lại Sau Lưng Em về bỏ nắng chiều vương Lòng đan cỏ chỉ mấy đường tâm tư Gió đâu đến cõi chân như Kéo chuông duyên khởi cửa từ bao dung Em về bỏ ngõ mưa phùng Tà dương liệm kín khắp vùng cô liêu Men tình chưa nhấp hồn xiêu Sầu lên suối biếc ít nhiều phong hương Em về bỏ mặc con đường Dấu xưa còn thắm nghê thường môi ngâu Trao nhau tia mắt lần đầu Mà nghe rạng rỡ sắc màu chung thân Em về về với tình nhân Tóc đen mấy nhánh bấy lần thương yêu
Uống Cạn Hồn Trăng Uống đi trăng cho tình cháy cạn Cho trái tim vỡ rạn đầy ly Uống nữa đi, hãy uống nữa đi Cho đêm tàn cho đời biết khóc Uống đi trăng cho vơi ngà ngọc Cho men hờn lăn lóc niềm đau Cho sỏi đá hoang vu bạc màu Ta uống ta nghẹn ngào chua xót Rót đi trăng rót đi mật ngọt Dẫu tình này đắng đót điêu ngoa Mắt cay sè vuốt lệ xuyến xoa Say là đà ôm trăng nằm ngủ Ngủ đi ta ngủ đi hãy ngủ Chuyện tình rồi xưa cũ phai phôi Nín đi ta rượu cạn lâu rồi Chén mặn môi bên trời hiu quạnh Có cơn mưa mưa nào không tạnh Có ngọn gió gió nào không tan Có lá thu thu nào không vàng Có cơn say say nào say mãi
Hương Khi em cất bước đi rồi Mùi hương ở lại cùng ngồi với anh Dưới tàng cây điệp lá xanh Anh và ghế đá dỗ dành mùi hương Tay che chắn gió qua đường Sợ bay đi mất nghê thường dáng tiên Tay xoa lưng ghế dịu hiền Dấu xưa còn ấm quanh viền môi thô Mùi hương làn tóc thu hồ Nắng vàng lay khẽ nhấp nhô tâm hồn Dành riêng ngôi vị độc tôn Chờ em ngự trị tuyên ngôn ái tình Dù cho bão táp điêu linh Cuốn trôi vũ trụ hương trinh vẫn còn Tình ta bền vững không mòn Trong tim trong óc trường tồn không phai Mùi hương chùm kết u hoài Em đi mấy bước ngỡ dài thiên thu
Chén Tình Men Đắng Thiên Thu Ta ngồi đây nghe lòng đếm thời gian Nghe nhịp tim hoang mang buồn muôn thuở Ta rót đầy vơi chén tình dang dỡ Đêm cuối nào không nuối tiếc đau thương Nâng chén lên cùng ta cạn hồ trường Hát nữa đi trăng sao và nỗi nhớ Tiếng dế mèn nỉ non hờn cách trở Ta và ta ta cạn với ta Vắng em rồi hoài niệm cũng xa hoa Sợ mai kia không còn gì lưu luyến Ta rót đầy chung ân tình trước biển Chốn xưa nào hai đứa bước vào yêu Bờ cát trắng đêm sương lạnh đìu hiu Biển vẫn thế đâu có gì thay đổi Chỉ vắng em gió buồn ngưng không thổi Sóng giận gì sao cứ mãi lặng yên Ta trải lòng mình ra làm con thuyền Vượt đại dương bão tố về gối mộng Ôm bàn thạch dỗ sao khuya lồng lộng Ta say rồi đắp trăng đón bình minh
Tình Buồn Trăm Năm Đôi chúng ta là lữ khách qua đường Gặp nhau giữa cõi tạm quán trần gian Hạt lệ khô rớt xuống đêm mưa ướt Tim cô đơn phút chốc hóa nghê thường Cánh chim bằng đáp lên vành môi ngâu Em cuộn nhớ vào trong anh thỏ thẻ Đêm yêu đương líu lo đôi chim sẻ Tình dâng tràn đáy mắt đẹp mỹ nhân Có yêu nào cuối đường không dang dỡ Nên vầng thơ nở rộ đắng tim sầu Đôi mảnh lòng bới đất chôn xác nâu Ta chia tay nghẹn ngào trong tiếng nấc Cuộc tình nào không có nhiều được mất Những chan chứa mật ngọt đọng hoen mi Nếu một lần gặp gỡ trên lối đi Thì em ơi mỉm cười chào dĩ vãng
Bằng Lăng Thủy Chung Bằng lăng hương ngát giữa trời Hoàng hôn tím biếc chơi vơi cánh sầu Cuống nhung tơ mịn đan nhau Quả nang thuôn nhẵn thanh tao mặc đời Tóc xanh óng mượt gió lơi Môi vàng nồng thắm gọi mời bướm ong Chờ chàng quân tử trao lòng Trăm năm chung thủy má hồng hương yêu Ta ngồi hớt nắng đìu hiu Chờ em mấy kiếp sương chiều tím hoang
Ngẫm Nghĩ Ước gì ta chẳng làm người Làm chim sâu nhỏ giữa trời bay cao Mặc tình gió lộng trăng sao Nương làn mây trắng lạc vào thần tiên Líu lo vang đến mọi miền Vui tìm trái chín bưng biền ngày qua Bình minh ngập nắng hoan ca Hoàng hôn biên biếc mấy tà dương trôi Đêm bay về tổ vọng hồi Nằm nghe sương cất nhịp đồi vang ngân Kiếp sau xin làm cánh bằng Tự do bay lượn giữa tầng cao xanh
Tình Biển Em ngồi một mình trước biển Lắng nghe sóng bạc rì rào Hỏi biển biết loài thạch thảo Đứng trong giông tố chờ ai Em ngồi đếm từng viên sỏi Lẫn trong cát trắng đời mình Hỏi gió hờn chi ngưng thổi Để bờ lau vắng buồn thinh Em ngồi xây lâu đài nhỏ Nước vô tình cuốn trôi rồi Chau mày cong vành môi thỏ Mi thắm bao giọt trần ai Em ngồi vẽ mình lên cát Nước vô tình xóa đi rồi Biển ơi đừng buồn man mác Xóa đi vẽ lại từ đầu Muôn đời tình là bể dâu Tình đầu tình sau tình cuối Biển ơi đừng sầu tiếc nuối Em về với biển trăm năm
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 5 bạn đọc.
Kiểu: