Vùng Trời Dang Dỡ
Suốt Đời Yêu Em Khi anh yêu em Trái tim loạn nhịp Anh đuổi không kịp Nó chạy theo em Nó chẳng ngồi im Nhớ thương mọi lúc Nhớ nhung mỗi phút Nhớ đến từng giây Nhớ em ngất ngây Em là tất cả Em là hoa lạ Rực rở trong anh Tình yêu màu xanh Bốn mùa tươi thắm Anh yêu say đắm Những gì là em Từ sợi tóc mềm Anh ép vào sách Anh hôn chiếc tách Em chạm môi ngoan Chiếc khăn em choàng Anh may áo gối Hương dầu em gội Anh yêu mùa thu Em hát ca trù Anh yêu đàn đáy Anh yêu hoa cải Má em lên ngồng Anh yêu dòng sông Em ngồi giặt áo Anh yêu tiếng pháo Nở trên môi xuân Anh yêu lan rừng Thơm da ngà ngọc Anh yêu vỏ ốc Em nhặt bãi hoang Cồn cát ngỡ ngàng Biển tình chao động Anh yêu chiếc bóng Dấu chân em qua Yêu em đến già Yêu mãi mãi Yêu em si dại Yêu đến ngàn năm
Phận Bạc Bọ tung cánh cứng giương cao Vo đời hì hục cuộn vào trăm năm Càng to lăn đất nâu trầm Bên trời miết mãi lặng thầm buồn vui Mấy ai thương xót ngậm ngùi Tấm thân bé nhỏ chôn vùi bùn nhơ Con tằm rã rít nhả tơ Bọ hung dại khờ dầm dãi nắng mưa Còn ta phần số cày bừa Nghe chủ dí thá sớm trưa rạc rày Đã mang cái kiếp lưu đày Cuộn mình cam chịu tháng ngày tha hương
Lòng Thu Vàng Úa Trăng treo nhành liễu hẹn thề Nhịp chèo lơi lã cận kề đôi tim Thu vàng trải lá lặng im Chở hương lưu luyến nhung mềm lên môi Trăng len thạch động ngọc hồi Se se sương lạnh núi đồi hôn nhau Tình yêu là phép nhiệm màu Chuyền vào hơi thở đêm nào còn đây Thu về trên những tàng cây Tóc duyên lùa gió anh say lâu rồi Thu về nỗi nhớ lên ngôi Tóc bay theo gió bồi hồi hương xưa Bây giờ chợt đổ cơn mưa Lá vàng rơi rụng lòng vừa chớm thu
Chiếc Lá Tình Thu Thu sang thoáng chút chạnh lòng Năm năm rồi đấy má hồng biết chưa Lá vàng lác đác chiều mưa Hạt buồn nhỏ xuống song thưa nhuốm sầu Con đường trải lá môi ngâu Đời chia đôi nhánh cồn cào nhớ nhung Đêm qua sương phủ lạnh lùng Tiếc thay mình đã không cùng lối đi Lá bay theo cánh chim di Đôi ta khắc khoải còn gì cho nhau Duyên này lạnh đến ngàn sau Mỗi mùa lá trút nghẹn ngào tim đơn
Mộng Ước Anh muốn giấu trăng vào cổ tích Để em thỏa thích làm chị hằng Anh sẽ mặc nhiên là thi nhân Viết thơ ca tụng vòng tròn khuyết Anh muốn ướp hoa vào bất diệt Để em thơm ngát khắp tinh cầu Để hương tình ta ủ bền lâu Làn tóc anh yêu đẹp mãi mãi Anh muốn chôn cát vào huyền thoại Để em làm tiên cá biển xanh Ngàn năm nghe san hô dỗ dành Mái tóc mụ phù thủy thèm khát Anh muốn gom gió mây thành nhạc Khảy lên chuyện tình yêu chúng mình Ngày xửa có nàng rất đẹp xinh Yêu hoàng tử lâu đài bạch mã Họ được thần núi ban phép lạ Bên nhau hạnh phúc mãi không rời Mỗi ngày khắn khít cùng dạo chơi Trong khu vườn ái ân nồng thắm Họ đưa nhau về nếm trái cấm Trong túp lều nguyên thủy loài người Dấu xưa lưu lại trên vành môi Của câu chuyện tình chưa đoạn kết
Mộc Miên Sầu Nhớ Hoa gạo đỏ thắm vần thơ Tóc dài óng mượt đợi chờ nắng hanh Chờ con bướm trắng dỗ dành Câu thương câu nhớ tròng trành thuyền môi Hoa gạo đỏ thắm ngọc hồi Rung chuông trong gió mây trôi ngại ngùng Viền tình lên bờ mắt nhung Đôi tim say đắm nhịp chung một dòng Hoa gạo đỏ thắm nhánh sông Đò đưa nước biếc chạnh lòng nhớ xưa Mắt hoen lệ đẫm tuông mưa Cuối đường bóng ngả sầu thưa cạn nguồn Hoa gạo đỏ thắm chiều buồn Cánh hoa duyên kiếp đắp vuông mộ tình
Nhớ Môi Ngâu Thỏ hờn nắng vụng về hôn tóc Để đôi ngọc nhớ ai tím chiều Môi sầu lắng mấy hạt cô liêu Rung vòm nguyệt chắc chiu cỏ sầu Thỏ đi đâu hỡi đi về đâu Gió đi đâu mây trắng bạc màu Còn lại ta một mình biên biếc Vụn vỡ tim oan nghiệt tình đau Trăng đêm nay vỏ vàng nghẹn ngào Nhớ môi thỏ dạt dào mắt nâu Sao lẻ loi vơi đầy bóng câu Sương nát nhàu thỏ ơi có biết
Kangaroo Môi Mọng Em hồn nhiên như con kangaroo Nhảy tung tăng khắp mọi miền thảo mộc Giương đôi mắt ướt chúm chím môi ngọc Ngọn cỏ nào xanh hơn tóc thơ ngây Nhảy đến đây, em mau nhảy đến đây Để anh khoác lên bờ vai thủy trúc Mây lãng du nép bên đường phủ phục Được một lần đón dấu vết tình yêu Nhảy đến đây đừng bỏ anh quạnh hiu Để nắng chiều rũ làn mi khao khát Để nghe gió một mình buồn thiu hát Câu tình ca lứa đôi tự bao giờ Nhảy đi em, hãy nhảy vào vần thơ Anh đợi chờ gieo thương lên suối biếc Em là nguồn cảm hứng không cạn kiệt Chảy trong anh da diết suốt trăm năm Kangaroo ơi có nghe mấy thanh âm Tiếng bằng trắc gọi trăng vàng le lói Đến với anh, đừng để đêm vời vợi Lửa bập bùng cháy rực sáng đôi tim
Trở Về Trở về tìm lại cánh hoa Vương chút nắng tà đỏ buốt hoàng hôn Rèm châu nức nở sầu tuôn Lá rơi về cội cỏ buồn tương tư Trăng lên thác bạc giã từ Còn đâu đôi bóng song ngư thuở nào Còn đây môi lạnh xót đau Còn đây nỗi nhớ cồn cào lửa đêm Đưa tay nhặt xác hoa mềm Ép vào tìm thức ngỡ em đã về Đàn xưa dạo khúc đam mê Niềm thương trổi nhịp ước thề không phai
Ngủ Đi Cưng Ngủ đi đôi mắt mộng thường Để trăng bẽn lẽn bên đường hát ru Để anh thắp ngọn đèn cù Ngồi chong giáng ngọc sương mù lên non Ngủ đi má thắm môi son Đêm nay gió lộng trên hòn phu thê Nằm nghe tiếng sóng vỗ về Biển tình xanh biếc giao kề đôi tim Ngủ đi lòng rộn tiếng chim Líu lo chót vót tay tìm bàn tay Dắt nhau lên chốn bồng lai Kề môi xây đắp lâu đài thủy chung Ngủ đi sương gió lạnh lùng Có anh ôm ấp nghìn trùng không xa Nhịp lòng hạnh phúc giao thoa Ngủ đi để mộng nở hoa cho đời Trăm năm tình mãi không rời Ái ân suốt kiếp rạng ngời thanh tân
Xin Còn Ngày Mai Nắng mưa duyên phận kiếp người Khi vui xum họp đất trời ngất ngây Khi buồn lặng lẻ chia tay Trong cuộc tình này ai thắng ai thua Chữ tình không bán chẳng mua Cho nhau nồng thắm mỗi mùa yêu đương Khi hoa nhạt phấn phai hương Tình ta phút chốc vô thường chua cay Trời ơi sao nỡ đọa đày Gặp nhau chi để giờ này đớn đau Xin đừng hờn trách chi nhau Xin đừng thương hận ba đào trào tuôn Gặp nhau chi để thêm buồn Con sông cạn nguồn còn chảy nữa đâu Tình ta sao lắm bể dâu Chia tay đừng để lệ sầu mai sau
Mặt Trăng Dịu Êm Trăng lên vầng tóc mộng mơ Để ta thẩn thờ ngồi ngắm sao băng Đêm nay xa tít cung hằng Khói sương lạnh lẽo vắng nàng - bên ta Trăng lên vành môi ngọc ngà Chiếc hôn sóng sánh là đà tình say Đêm nay trần thế liêu trai Đôi tim chín mọng lạc loài tìm nhau Trăng lên khóe mắt thương trào Rèm tơ buông vội dạt dào hương yêu Đêm nay tiếng trúc mỹ miều Đôi tay mở rộng dắt dìu trăm năm Trăng lên biêng biếc dạ cầm Đò duyên khua nhịp dư âm muôn đời
Hoài Ức Dòng đời cứ trôi Cứ trôi như thế Hạt nắng rơi Có trở lại bao giờ Tôi vẫn đợi chờ Đợi chờ môi ngâu Mắt thương sầu Giữa đêm tuyệt vọng Núi cao lồng lộng Biển sâu vô cùng Nỗi niềm nhớ nhung Lê thê ngái ngút Kim quay từng phút Tôi mong từ giây Con tim đong đầy Thời gian tí tách Hơi thở ngăn cách Chia đôi cuộc tình Em là lữ khách Quán trọ hồn tôi Hạt nắng phai phôi Trở về rưng khóe Cơm mưa trút nhẹ Đường trần cài then
Giấc Mơ Trở Về Em về trong giấc chiêm bao Hồn côi thổn thức nghẹn ngào giữa đêm Hai hàng lệ thắp bờ tim Một làn khói thuốc đi tìm xa xưa Em về trên ngọn lau thưa Đò ngang sóng biếc thoi đưa duyên sầu Gió lay nỗi nhớ canh thâu Ám vàng mấy đốt bích câu cuối trời Em về môi lạnh chơi vơi Hàng mi rũ xuống nửa đời chênh chao Rẻ đôi tơ bạc nhớ nhau Tóc mai còn sót ngạt ngào hương xưa Em đi bỏ lại nửa mùa Hoa tình héo nụ khi vừa sang xuân
Khi Anh Yêu Em Khi trái đất ngừng xoay Khi mặt trời thôi sáng Khi con tim vỡ rạn Anh chưa hết thương em Khi vầng trăng không lên Khi gió ngưng không thổi Khi mây ngưng không đổi Anh vẫn còn yêu em Khi núi non tàn lụn Khi sông biển cạn khô Khi đời thành hư vô Anh vẫn mãi yêu em Khi chúng mình yêu nhau Mặt trời là minh chứng Mặt trăng là định mệnh Duyên tình mãi lên cao Gió mây ngàn vì sao Che đời ta muôn kiếp Tình uyên ương hồ điệp Còn hơi thở còn yêu
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: