Vùng Trời Dang Dỡ
Nhớ Nụ Hôn Cuối Hồ thu gợn sóng thuyền môi Nhớ vành nguyệt khuyết bồi hồi ngân câu Trời cao ai dệt mây sầu Để duyên ban đầu nuối tiếc ngày hoa Ai về nhắn với tình ta Trăm năm cỏ biếc ngọc ngà hương son Ai về nhắn với lối mòn Dấu xưa còn đọng mình còn yêu nhau
Đêm Mưa Dĩ Vãng Đêm đen mà mắt chập chờn Cái ngủ mầy nghịch dỗi hờn đền ai Nằm nghe con tạo lá lay Trút hồn lá chết tuyền đài nỉ non Con mắt mệt mỏi hao mòn Chống cơn mộng mị xoe tròn con ngươi Nằm nghe tiếng gió ru hời Nhớ ai thao thức rã rời tâm can Con mắt buồn ngủ tím gan Con tim dỡ gàn soi mói cô miên Vì ai mang nỗi niềm riêng Bây giờ có biết ai phiền lòng nhau Con mắt hãy nhắm cho mau Đừng để lệ trào xấu hổ nghe chưa Mi xếp mà trời vẫn mưa Bởi ta si dại khi vừa chớm yêu
Nhớ Trái sim nhuộm tím môi em Một chiều Bến Cát êm đềm hoang vu Bây giờ trời sắp sang thu Nhớ về quê mẹ sương mù giăng ngang
Đợi Chờ Chiều buông nhịp thở Tha La Mây trôi phơn phớt nắng ngà viền môi Hương nào nhuộm tím hồn côi Biên cương hiu hắt ai ngồi đợi ai
Nghịch Ngợm Bé chơi ống thụt Ai hái cò ke Trái chín tím lè Lo ăn .... quên thụt Hàng trâm xanh mút Ai hái trái non Những tiếng nổ giòn Gãy cành nắng đổ Chùm xoan vừa nở Chưa bắn được đâu Gắng đợi sầu đâu Ống tre thút thít Lớn còn con nít Giành với trẻ thơ Bị phạt một giờ Hôn anh cà chớn
Xa Đò ngang lạc bến xa dòng Giữa miền vô định xốn lòng hoang mang Ngó lên thấy ánh trăng vàng Nhìn xuống sóng bạc dỡ dang lâu rồi Nước trôi thì mặc nước trôi Lục bình vẫn nổi giữa trời mây xanh Dù cho duyên nợ không thành Còn chút để nhớ mộng lành xa xưa Tình yêu là chuỗi giai thừa Đi về vô định cuối mùa chia ly
Hờn Trách Trăng về thôn dã nửa khuya Soi mình bên suối đầm đìa lệ tuôn Tiếng rơi róc rách đượm buồn Tình khô đất nứt cạn nguồn giữa đêm Siết đau đắng nghẹn nỗi niềm Suối ơi có biết câu liêm cứa tình Vỏ vàng nhịp mạch chông chinh Tay đào vuông đất chôn mình lãng quên
Hoài Khói thơm nghi ngút ngập hồn Ngọc tuyền tí tách đổ dồn bến mơ Vàng tay mấy đốt đợi chờ Ôm vành nguyệt khuyết hững hờ cô miên Đâu rồi nụ thắm đào viên Hoa môi e ấp giáng tiên hồng trần Đâu rồi suối biếc thanh vân Đôi tim loạn nhịp trong lần cho nhau Khói thơm nghi ngút lên cao Ngọc tuyền tí tách chực trào khóe mi
Còn Đau Lối sỏi mòn đưa ta đi về đâu Những bước chân giẫm đất nâu buồn muôn thuở Hạt cát hoang nằm nức nỡ Hỏi trời già mấy ngàn năm tuổi còn thiêu đốt nhân gian Suối róc rách uốn quanh co lang thang Con cá nhỏ đớp bóng nắng Nước thút thít hờn ai oán Hỏi rong rêu mấy kiếp vẫn xanh ngàn Núi chót vót thâm cao mấy ngọn Trăng vội lên hoàng hôn vẫn chưa chìm Dỏi mắt theo biền biệt cánh chim Rừng lác đác vàng thu dang dỡ Bao lâu rồi đôi chúng mình cách trở Bờ giậu thưa hóa đại dương muôn trùng Trời oi bức lòng băng giá lao lung Nhớ em nhiều muối mặn bờ mi rát
Biệt Em về cỏ ngát hương đời Xanh lên mái tóc gọi mời trăng mơ Em về lòng anh nứt thơ Sầu dâng dĩ vãng đợi chờ hương xưa Em về tiếng lá gọi mùa Vàng bay áo mỏng gió đùa thiên thai Em về khua gót sen đài Hồn anh vỡ vụn trong ngày gặp nhau Hương xưa rũ cánh thu sầu Tình lay mi đọng mưa ngâu mướt lòng Thuyền quyên khoác áo sang sông Bỏ quên bến cũ chôn lòng nhớ thương R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.01.2018 09:17:04 bởi Nguyệt Hạ >
Giận Giận nhánh sương đêm Rơi ướt tóc mềm Vỡ vành môi mọng Róc rách bờ tim Giận trăng đứng im Vuốt ve ngà ngọc Làn da sắc vóc Hờ hững gió thu Giận triền cát ru Biển xanh ngập sóng Thuyền buồm chao động Xa tít đời nhau Giận ai mắt đau Hồn côi rên xiết Người ơi có biết Giận mà còn thương
Sống Cuộc sống là cho đi Chẳng mong nhận lại gì Xin tâm hồn thanh thản Đêm về chẳng nghĩ suy Sống là gieo nhân quả Gặt hái ở đời sau Đừng để mình sa ngã Uổng công niệm Di Đà Cuộc sống là cho đi ....
Nỗi Đau Cuối Cùng Nằm nghe mưa đổ ngoài hiên Gió lên mi mộng xuống viền môi ngoan Đèn khuya leo lét ánh vàng Soi hồn cô lữ đôi hàng nến đau Nằm nghe hiu hắt rạt rào Song thưa giá buốt gọi nhau lạnh lùng Về đâu hỡi khối tình chung Ly bôi đắng chát vẫy vùng xót xa Nằm nghe bọt nước vỡ òa Hương xưa còn đọng lược ngà tóc xanh Trời ơi sao nỡ đoạn đành Tình yêu chưa trọn lá xanh lìa đời
Lối Đạo Làm người ai cũng giống ai Lá xanh rồi úa nhạt phai hồng trần Duyên nợ tựa đóa phù vân Nhân sinh cõi tạm một lần hợp tan Tiếc thương thì cũng muộn màn Hững hờ thì cũng lỡ làng trăm năm Chân như duyên khởi cao thâm Đường đời chật hẹp viễn tầm chen chân Thênh thang lối đạo vang ngân Hồi chuông tịnh độ thế nhân đón chào
Bé Yêu Này cô bé lí lắc kia ơi Bán cho anh nụ cười duyên nhé Hai lún đồng tiền còn mới mẽ Với trái tim rung động lần đầu Này cô bé mắt hạt dẻ nâu Đẹp lóng lánh hơn đôi chim câu Mái tóc xanh hương mạ ngai ngái Vì có em mùa thu biết sầu Ngày vắng em gió buồn ngưng thở Núi sụt sùi vách lở non mòn Biển thút thít khô cạn héo hon Vầng trăng mờ vừa nhô đã lặn Này cô bé vui đùa cùng nắng Có biết rằng nắng cũng tương tư Anh nhớ em tim óc mỏi nhừ Xin nhẹ gót hồn anh dễ vỡ
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: