Vùng Trời Dang Dỡ
Đổi Trao Khi người ta hôn nhau Là đổi trao nguồn sống Là gieo vào hạt giống Bằng hơi thở tình yêu Của cải người có nhiều Nhưng sức khỏe giới hạn Một khi hơi thở cạn Ai khóc phút ly tao Cho nên thương làm sao Trái tim anh luân chuyển Sự sống em hiện diện Từng tế bào hân hoan Hơi thở quý hơn vàng Trong chiếc hôn vĩnh cữu Ta dâng hiến - chiếm hữu Bờ môi nồng thanh xuân
Mùa Nhớ Sáng nay thu trổ ngút ngàn Lá bay nỗi nhớ mây vàng đường tim Núi non ngừng thở lặng im Suối thôi róc rách đắm chìm tương tư Trên trời đàn sếu di cư Líu lo trò chuyện như người với nhau Lòng đơn dâng sóng cồn cào Anh tìm xác lá thuở nào xa xưa Thu vàng rơi rụng mỗi mùa Về đâu ngày cũ gió đùa tóc hương Dấu yêu phai nhạt bên đường Anh tìm gót ngọc người thương môi hồng Thu về đàn nguyệt ngóng trông Lòng côi tím biếc vun dòng lệ nâu Ngoài kia réo rắt hạt ngâu Lá bay về ngõ anh nào thấy em
Ngày Về Mai tôi về rừng xanh còn chưa thức Gió mây ngàn say sưa giấc chiêm bao Muôn hoa cỏ nủng nịu gáy gọi nhau Đón người con tha hương về nhà cũ Mai tôi về đi lại vùng đất Thủ Đến ngôi trường rêu phủ mái xanh mơ Bóng cây dầu đứng trên dốc nhả thơ Cánh tung xòe du dương khắp ngõ chợ Mai tôi về khíu lành ngày dang dỡ Tuổi học trò áo trắng đẹp hồn nhiên Xóa năm tháng tung tăng khắp mọi miền Tập ê a tiếng yêu thương tóc bím Mai tôi về một chiều thu tím rịm Biêng biếc hồn nét chân chim trôi qua Vầng sương trắng tô điểm trăng ngọc ngà Biết đôi chân có còn đi mấy bước
Khi Khi mặt trời tắt bóng Ngàn mây mơ giấc mềm Đồi núi chìm bóng đêm Biển rì rào nhịp thở Khi bình minh chớm nở Gió lay nhẹ sương mành Vầng hồng lên rất nhanh Địa cầu còn ngáy ngủ Khi nhật nguyệt luân vũ Anh thơm má em nồng Một ngày nữa vợ - chồng Cùng đón chào ngày mới Mình hôn nhau phớt vội Chia hai hướng dòng đời Tất bật không nghỉ ngơi Chờ hoàng hôn phủ lối Ta chào nhau buổi tối Cùng làm bếp chuyện trò Em khúc khích nhỏ to Anh vòng tay ấm áp Lung linh ánh bạch lạp Hoa cúc hái sau vườn Canh đạm bạc mướp hương Đĩa lạc rang phưng phức Ta cùng nhau thưởng thức Trìu mến chan cho nhau Muỗng canh tình dạt dào Gắp đỗ cay tấm tắc Cùng ngắm sao giăng mắc Trên lều cỏ lứa đôi Nhịp tim vun bồi hồi Như thuở vừa đôi tám Bờ môi vô tình chạm Đêm hương lửa mặn nồng Cả vũ trụ trống không Khi mình quên trời đất Từng giọt hoa ngọt mật Rót đầy chung ái ân Ta yêu nhau vạn lần Nhưng chưa bao giờ chán Tiếng thời gian ló dạng Là bịn rịn chia tay Quần quật suốt ngày dài Chờ tà dương xum hợp Yêu có đâu trường lớp Nên lưu ban ngàn năm Học cùng em thoả thích Chuyên đôi ta thì thầm
Yêu Bóng đêm dài trải mình lên cát trắng Những khoảng lặng trong tiếng sóng rì rào Có hai người dỏi mắt tìm kiếm nhau Cách hai nửa địa cầu nhưng kề sát Hương trăng ngà lên tóc tơ ngan ngát Bàn tay mòn khói thuốc vàng tương tư Ở hai đầu nỗi nhớ sương dạ từ Bóng tình yêu xoe cát tròn da diết Dã tràng ơi bao năm trời mãi miết Đại dương xanh ngút ngàn không đổi dời Môi mặn chát lòng chia cắt đôi nơi Vùng sáng tối lập lòe trong tâm trí Khi em sáng anh tối đen ma mị Xinh nụ cười huyền bí vành câu liêm Em rạng rỡ anh chan chứa nỗi niềm Bao năm rồi, bao năm dài em nhỉ Nắm tay em anh dắt về nguyên thủy Thuở hồng hoang chỉ có hai đứa mình Em - nử hoàng anh trọn đời tôn vinh Ta yêu nhau bằng tình yêu bất tử
Xin Sóng biển ơi nhẹ lời ru đôi chút Bởi em yêu còn say sưa giấc nồng Trăng vàng ngập cỏ tình yêu mênh mông Hát đi gió tiếng tiêu trời thanh thoát Sóng biển ơi nhẹ lời ru dào dạt Bởi em yêu còn mộng thắm ban đầu Sao lấp lánh đường đời lắm bể dâu Đôi chim câu gối đầu chung nhịp thở Sóng biển ơi hoa tình yêu chớm nở Hãy đưa thuyền xa tít miền đảo hoang Hái cho ta hương của mùa thu vàng Để ta tô vành môi nàng bá mị Đôi môi nào hôn ngàn năm chưa phỉ Mái tóc nào đen nhánh tình trăm năm Nụ cười nào kết chặt ta lặng thầm Sóng biển ơi đừng để ai cởi trói Sóng biển ơi chầm chầm thôi đừng vội Sáng mai này cũng chỉ là hừng đông Còn bây giờ là giây phút vợ chồng Xin cho yêu khi tình chưa muốn sáng
Em Về Giữa Hồn Anh Em đi về giữa hương đời Mưa bụi trút xuống nửa vời vành ngâu Phập phồng bong bóng vó câu Tìm đâu cái thuở ban đầu vừa quen Em đi về giữa đài sen Ai tô môi thắm chong đèn chờ ai Xác xơ cái kiếp con ngài Dãi dầm sương gió lạc loài trong đêm Em đi về giữa tóc mềm Bàn tay chải chuốt nỗi niềm chua cay Thân em thu úa rạc rày Lá rơi man mác gang tày héo hon Em đi về giữa mất còn Em còn đứng đó ai còn đâu xa
Em Về Em về giữa nắng tinh khôi Con thỏ chạy nhảy trên đồi cỏ tranh Tung tăng ngậm lá kết vành Môi hương thu biếc xin dành cho ai Em về hoa bướm trang đài Vòng tay anh đón trong ngày tân hôn
Ru Em Võng nào ru cát đong đưa Lả lơi bóng dừa xoả tóc chong đêm Trăng vàng ngà ngọc câu liêm Vẽ vành mộng thắm thuyền tim chao tình A ơi ... cánh gió lung linh Sao khuya giăng mắc duyên mình với ta Ai về nhắn với lụa là Chờ nhau cạn chén giang hà ngân thương
Niềm Đau Chôn Giấu Nếu ngày xưa chúng mình đừng gặp gỡ Thì ngày nay không bỡ ngỡ chung đường Em vòng tay người mới xuôi nghịch hướng Anh thẩn thờ lặng lẻ bước cô đơn Ơ lạ kỳ con đường sao dài mãi Bao lâu rồi lạc lối nẻo về tim Bụi thời gian vương hoài ức lặng im Vết thương lòng chực trào tuôn máu đỏ Ta tìm nhặt chính mình trên luống cỏ Nên cúi đầu vội vã lướt qua nhau Chỉ một giây tíc tắc trôi rất mau Nhưng đuôi mắt trải ngút ngàn hoang phế Nén đau thương chôn sâu vành ngấn lệ Em là vợ, là vợ của người ta Anh là chồng, chồng của ngày hôm qua Xin chào nhau cuối con đường kỷ niệm
Tiếng Xưa Lá xanh héo úa buông cành Vàng thu hiu hắt phủ mành hứng sương Còn ta lặng lẻ bên đường Tìm đôi gót ngọc người thương thuở nào Nghe trong tiếng gió lao xao Ngỡ em đang bước đi vào hồn côi Ngỡ thu cũng đã về rồi Mùa còn xa ngái bồi hồi tim giăng Tà dương lịm tím vành khăn Đường chiều bóng ngả trong lần môi cong
Xin Ngày Mai Bình Yên Một mai ai có trở về Đi trên lối cỏ ven đê đầu làng Xin giùm nhẹ bước chân hoang Đừng giẫm cúc dại bên đàng tím loang Đừng lay nhành lá tre vàng Đừng khua nước biếc đò ngang chạnh lòng Đừng ai lắng đục dòng sông Phù sa bồi đắp vun đồng mạ non Nhắn ai nguyệt khuyết trăng mòn Đường xưa sỏi đá vuông tròn duyên thơ
Đố Ai Đố ai khuyên tuyết ngừng rơi Để con chim én tưởng trời sang xuân Đố ai tô được lá rừng Để con nai nhỏ tác mừng đón thu Đố ai chặn gió vi vu Để nghe oi bức gật gù ve ca Đố ai ngăn được mưa sa Để em thôi ướt một tòa thiên nhiên Đố lòng giấu được niềm riêng Để tôi chôn kín muộn phiền chiều nay
Nhớ Hà Nội Hồ Tây lá đổ nghiêng chiều Hàng mây Trúc Bạch liêu xiêu chạnh lòng Áo vàng khâu vội đón đông Khoác lên thiếu nữ má hồng Hồ Gươm Khăn len ai vận bên đường Hàng me xếp lá nghê thường tóc bay Đèn trăng khơi sáng dấu hài Ai về Hà Nội tìm ai cuối mùa Thuyền môi chao nhớ đong đưa Một bờ hương thắm lưa thưa cỏ sầu Cay cay mấy giọt mưa ngâu Văn Miếu còn đó bạt màu hàng Vôi
Gọi Mùa Thu đi để lại tháng mười Vàng bay theo gió tóc người tôi thương Này môi này mắt quỳnh tương Chén yêu dâng trọn nghê thường lá say Đong đưa nhánh liễu chau mày Thuyền trăng khúc khích mây lay bến tình Hoa mơ e ấp hương trinh Trái cười lúng liếng nhớ mình thu ơi
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 7 bạn đọc.
Kiểu: