Vùng Trời Dang Dỡ
Một Thuở Si Mê Anh vẫn biết yêu em là đớn đau Mà vì sao cứ ngu si đắm đuối Tim se thắt bao nhiêu đêm hờn tủi Đôi chân trần lầm lủi chốn đi về Tình yêu ơi, tình yêu hỡi ... ê chề Con sông kia nước xuôi về một hướng Nắng bao lâu, mưa bao giọt vô lượng Nhưng lòng anh chảy ngược biết bao lần Anh vẫn biết cố quên là khó khăn Là xác thân hao gầy trong đêm trắng Là chuỗi lệ khơi dòng trong thinh lặng Tiếng vỡ òa nấc nghẹn thác tràn về Anh vẫn biết yêu em là nảo nề Ngồi chờ nhau cháy xém vàng bao đốt Chiếc ghế nóng, lòng hoang lạnh hoảng hốt Nắng lên rồi trong tròng mắt vật vờ Khi đã yêu biết đắng đót hững hờ Biết chơ vơ biết dỗi hờn biết khóc Biết pha màu sương khói lên mái tóc Biết lỡ lầm anh vẫn cứ yêu em
Tình Chết Theo Mùa Những vướng víu bước chân định mệnh Níu đời ta bám vào nhau tháng ngày Những mệt mỏi cuộc mưu sinh sớm mai Chuyện duyên kiếp chèo nghịch gió Ai xui khiến rách bươm cánh buồm đỏ Muôn mảnh vỡ nhỏ không ghép lại thành thuyền Đôi mảnh đời khâu khíu không vẹn nguyên Chiếc tách rơi xuống đất vỡ nát Hoa no tròn mật ong chết khát Trăng chưa lên đỉnh núi sương bạc hơn vôi Xa nhau, ta xa nhau lâu rồi Trái tim ngổ nghịch bồi hồi thương dĩ vãng Trái yêu héo khô cây tình chết cạn Đôi ta bám lá úa xơ xác chờ thời gian Đừng khóc người ơi lệ lỡ làng Yêu nghịch mùa đau thương trùng điệp
Mùa Thu Trong Anh Trời Hà Nội vào thu rồi đó em Hoa cơm nguội ươm nắng vàng vai áo Tóc nào thơm cho môi anh nương náo Chiều hồ Tây sóng sánh mắt cô liêu Nỗi nhớ nhung dâng theo nhịp thủy triều Cuốn gió tơ thổi thương vùng tâm trí Khóe trăng non ru tình về nguyên thủy Bàn tay nào thùy mị nắm bàn tay Thu về rồi mà em nào có hay Chiếc khăn len đợi chờ làn hơi ấm Đôi má hồng nhuốm sương lạnh lấm tấm Bờ môi nồng tí tách ánh dạ quang Em và thu cùng nhau khoác áo vàng Đường Cổ Ngư thướt tha bay khắp phố Mây Trúc Bạch tím ngập hồn loang lỗ Ta hỏi lòng mùa thu về chưa em
Đêm Sầu Vạn Cổ Đêm về xõa tóc hoàng lan Thương gieo trái nhớ chín vàng bờ mi Người còn sải cánh chim di Mình em lặng lẻ bên ni chạnh lòng Đêm về thức với dòng sông Khua tim khơi nhịp mênh mông dầm buồn Gió lay chuỗi hạt châu tuôn Xuôi chảy về nguồn sương trắng chơ vơ Đèn khuya chợp mắt đợi chờ Tiếng gà gọi sáng thẩn thờ hồn côi Thuyền neo bến vắng lâu rồi Sóng đâu chao lại bồi hồi chong đêm
Ta Lệt bệt hạt mưa rơi Ta lết đời rét mướt Giữa vũng trời ngập nước Bàn chân lấm bùn đen Hàn sĩ vốn phận hèn Thú tiêu dao đơn độc Vui buồn trong phút chốc Đọng cô liêu thu vàng Mặc đời cứ lang thang Trải hồn lên hoa cỏ Khơi đèn trăng thắp ngõ Xua bằng trắc đi hoang Nốc cạn chén ngang tàng Vung tay ôm trời đất Tình mấy khi chân thật Bè bạn như cùm gông Mặc thiên hạ, say ngông!
Tình Mơ Em về ru ngọn thu phong Áo vàng tha thướt môi hồng ngát hương Gặp nhau ở giữa con đường Giao kề vành nguyệt nghê thường lâng lâng Thẹn thùng e ấp phù vân Trái cười đắm đuối vang ngân tiếng lòng Thuyền hoa rẽ sóng xuôi dòng Đưa nhau về cõi tình nồng duyên tơ
Môt Lần Xin Được Anh muốn gom hết nắng hanh vàng Texas Gửi về em sưởi ấm lòng giá băng Nhưng sợ lá thu sầu ăn năn Rụng rơi kín trời thương nhớ Anh muốn hái hết những khóm cúc vừa nở Gửi về Bình Dương thay áo phố phường Nhưng sợ gió đi lạc tơ vương Làm mắt hoen lệ nhàu sướt mướt Anh muốn níu hết chòm sao đính ước Gửi về tô thắm trăng ngà đang lên Nhưng sợ cả thế giới bắt đền Người ta ganh tỵ em hạnh phúc Tấm thân này xin hiến dâng phủ phục Thay lá vàng đón gót chân son Đơm nghìn nụ cười lên vành môi héo hon Trả hoa cúc cho mùa thu vĩnh cửu Anh chỉ xin lưu trú dài hạn trong tim em, không chiếm hữu Hàng đêm ru ngủ bằng muôn bài thơ tình Cõi lòng này dành trọn tôn vinh Em, nữ hoàng vạn tuế
Cao Nguyên Tình Xanh Em về chưng cất rượu ngô Cho mây Bản Phố mơ hồ giăng ngang Cho men dốc đá Hà Giang Đơm hoa ngây ngất xanh ngàn hồng mi Em về dệt sợi tình si Khăn piêu bướm lượn xuân thì thanh tân Tiếng khèn rộn rã vang ngân Bàn tay ngại ngần đôi má hương sơn Em về trâm bạc dỗi hờn Xài yêu xửa cỏm chập chờn ong bay Đà giang mấy nhịp giữa ngày Đò ngang ai đợi lá lay tình nồng Em về mùa cưới vợ chồng Rượu ngô tay rót, tay bồng mình ơi
Nhân Rừng thu thay áo nâu sòng Sa di lần hạt chuông lòng vang xa Bay lên khắp dãi ngân hà Đáp xuống cõi tạm ta bà hư vô Bốn mùa hai chữ nam mô A di đà phật lá khô luân hồi Ta đang lặn ngụp nổi trôi Chờ cơn gió thoảng ru đời miên du
Tồn Tại Mặt đất khát khao thấm hạt mưa đầu mùa Ta bám rễ nơi này tròn niên kỷ Thân già lam chôn mình ngạ quỷ Học niệm Di Đà độ nhật hai hàm răng Chẳng cạo đầu cũng có thể làm tăng Người có học cũng có thể thành vô học Khi đau lòng ắt sẽ khóc Ta không biết nên cười hay hê ha Ngoảnh đầu nhìn lại mình không nhận ra ta Cái dáng cao ngạo giấu sau lưng bị thóc Tóc bạc hơn phân nửa vẫn gọi là tóc Người bạc một câu nói chẳng làm người Thôi thì nhắm mắt đưa chân vào cuộc chơi Bã công hầu như trăng treo đầu núi Chuyện khanh tướng như gió bụi Ta mặc đời chồn chân đứng ngâm thơ Thời gian qua mau không đợi chờ Con chim chưa đủ cánh bơ vơ bay ra khỏi tổ Ta chưa mọc lông măng cam chịu khổ Kiếp ngựa người người ngựa lấy làm vui
Im Ta chán ngấy cái mùi đời đen bạc Hít thở rác rưởi mãi thành thơm Còn nợ giang hồ nặng áo cơm Nuốt không trôi bã công hầu khanh tướng Vốn dòng dỏi trư gia số hưởng Thiên hạ vỗ béo đưa lên bàn Đứa cạo lông thổi lửa quạt than Kẽ hầm dồi nướng hấp luộc đủ kiểu Ta ghét ác như thù cái phường đểu Ăn thịt lợn miệng ra rã tu hành Nam mô thịt kho tàu tiết canh Gõ mõ nâng ly men đắng chát Lỡ sinh ra nhầm giờ đại cát Nên bị vùi lấp cuộc ba đào Chưa lận đận đã quen lao đao Nằm thóp thoi cười người thiên hạ Ta khóc thương mình phút xa ngả Bán linh hồn cho bọn sài lang Kiếp đa đoan khổ sở nặng mang Chờ luân hồi trong ba tấc đất Trong ngàn kim châm là ngọt mật Trong môi tươi cười là lời đắng cay Trong tình bằng hữu là dao phay Thời mạt pháp, lưu manh thành sang cả Thôi thì cứ khoác áo hèn nhát không bảng ngã Thôi thì cứ câm điếc mù đui Thôi thì cứ nuốt hận làm vui Thì thì cứ ngậm ngùi làm vô loại
Say Trăng Đêm kia trăng đậu bên thềm Anh cài suối tóc nhung mềm người yêu Trúc son mười búp mỹ miều Trái môi khép nhẹ men yêu lên nồng Đêm qua trăng đậu bên sông Anh tô má thắm tình hồng giăng mơ Trái duyên ửng sắc đợi chờ Thuyền tim vỗ nhịp xô bờ ra khơi Đêm nay trăng sáng đỉnh trời Bàn tay hạnh phúc ru hời giấc xuân Đôi chim tíu tít hót mừng Nghìn năm yêu mãi khúc rừng hoan ca
Bi Hòa mình vào bóng đêm Đo chiều dài nỗi nhớ Nằm yên nghe tiếng thở Con tim mình rung buồn Đi dưới trời mưa tuôn Hứng cội nguồn thác đổ Mấy hạt trầm kinh khổ Sũng ướt đời cô mang
Say Chiều nay ráng đỏ mây buồn Nước trôi về nguồn bỏ nắng chơ vơ Ta còn bầu rượu túi thơ Dăm ba bằng trắc hững hờ cõi miên
Làm Sao Làm sao che nỗi nhớ Bằng những lời dối gian ... anh bình thường Bằng những đêm dài thao thức vấn vương Đi trên con đường ngày xưa gặp gỡ Làm sao giấu kín hạt tròn tan vỡ Dưới bóng trăng thuở xưa của chúng mình Dưới giàn hoa lài gió lặng thinh Ngang ngát một nỗi buồn không xuất xứ Làm sao nhốt trái tim đơn vào quá khứ Vùng tâm trí ngôn từ nở rộ trên vành nguyệt khuyết trong nhau Làm sao, làm sao kiềm nén muôn nỗi đau Yêu em ngàn sau mãi mãi Mùa đi qua không bao giờ trở lại Nhưng nhớ nhung quay về trong phút giây Tiếng gọi em trong tuyệt vọng hao gầy Sợ đánh mất nhau - yêu lặng câm chua xót
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: