Vùng Trời Dang Dỡ
Mùa Xưa Chiếc lá ngơ ngác lìa cành Dấu xưa lạc lối vàng hanh nắng buồn Về đây em hỡi cội nguồn Nghe tiếng thút thít thu tuôn giữa rừng Mây che suối ngọc rưng rưng Gió lên môi mộng nửa chừng liêu trai Chênh vênh trái nhớ rạc rày Người ơi có biết u hoài mùa qua
Tội Lỗi Lời nói không là thuốc Mà chữa bệnh đau lòng Lời nói không là sông Mà nhấn chìm tình cảm Lời nói không là thảm Mà lót đường thương yêu Lời nói không là diều Mà bay cao chót vót Lời không là mật ngọt Mà xoa dịu tâm hồn Lời không cay đắng đót Mà xé nát tâm can Lời không là bạc vàng Mà mua được tất cả Lời không là biển cả Mà mênh mông mắt buồn Lời nói là cội nguồn Của trần gian tội lỗi
Cô Đơn Nửa khuya thức giấc bồn chồn Đèn trăng loe lét bên cồn tương tư Tiếng tơ réo rắt trầm ngư Đò neo bến vắng dạ từ sương lam Thiên di vỗ cánh trời nam Mình ta biển bắc ôm cầm bóng xưa
Bản Ngã Ừ thì ta thi gan cùng tuế nguyệt Thức đêm xem đuôi mắt ai dài Những khói sương lẫn quẩn liêu trai Như hút hồn côi ma quái Vẫn mang niềm đau thương hoang hoải Nơi tận cùng đáy cốc tim màu buồn Khi trống vắng đắng chát bật ngôn Nhìn mây tuôn mưa mấy độ Ừ thì mái tóc sương muối loang lỗ Rũ trơ trơ mặc sức ngạo đời Ta đã quen rồi bóng đêm chơi vơi Đầu lưỡi say men thốt lời nghẹn siết Ừ thì ta lại thua đêm đường mãi miết Đuôi mắt chẻ tre mấy mươi nẻo đường Con thần ưng cần ai hại thương Nó chết trên lưng trời đại mạc
Thương Đêm Đêm ơi than khóc mà chi Lời trăng thầm thì xoa mấy nỗi đau Lòng ta đắng đót ai bào Đừng gầm thét nữa nghẹn ngào tâm can
Hỏi Tình yêu là gì mà mặn hơn muối Ngọt hơn đường sâu thẳm hơn đại dương Cao hơn núi xa ngút ngàn muôn phương Quả tim nhỏ chứa cả bầu trời vũ trụ Tình yêu là gì mạnh hơn phong vũ Ướt hơn nước sáng rực hơn hải đăng Nhanh hơn tia chớp đẹp hơn chị hằng Vòng tay ấm siết hai tâm hồn vĩnh cửu Tình yêu là gì trong hơn ánh nắng Vang hơn chim hót êm hơn tiếng đêm Bền hơn sỏi đá mịn hơn tơ mềm Lần dấu yêu môi ngâu hòa chung nhịp thở Tình yêu là gì tươi hơn hoa nở Là truyện cổ tích của hai chúng mình Vui hơn pháo tết cô dâu đẹp xinh Anh làm chú rể ngàn đêm giao bôi hoa chúc Anh yêu em trong từng giây từng phút Từng dấu chân ta bước vào đời nhau Anh yêu em từ đây đến mai sau Tình yêu ngọt ngào thiên thu vĩnh kết
Trăm Năm Đêm qua trăng mộng đầu hiên Đôi chim âu yếm thương viền môi trao Trúc vàng bẻn lẻn xôn xao Tiếng yêu chíu chít ngọt ngào mình ơi Gió hồng ôm tóc buông lơi Mắt nằm trong mắt một đời tìm nhau Tơ lòng bện chặt cánh đào Duyên son thắm mãi bay vào tình yêu
Hãy Trả Lời Anh! Em có biết gió là những luồng không khí chuyển động Từ nơi áp cao về nơi áp thấp Như trái tim anh lao ào ạt ra khỏi nơi ẩn nấp Đi tìm phân nửa thuộc về mình - chính là em Em có biết mây là những áng lơ lửng giữa không trung ngày đêm Là sự ngưng tụ của hơi nước Như anh đếm thời gian bằng nỗi nhớ em dài thậm thượt Mây bay cô liêu trong tâm hồn anh hắt hiu Em có biết mưa là sự ngưng tụ những giọt nước thật nhiều Rơi từ trời cao xuống thấm sâu vào lòng đất Như dạ anh đang ruột bào gan thắt Lang thang một mình trên lối xưa Em có biết bão là sự nhiễu động khí quyển mỗi mùa Kéo theo cuồng phong và những cơn mưa địa cầu ngập lụt Như tiếng yêu gào thét chúng mình nhớ nhau ray rứt Mây gió mưa bão nào đong đầy ngày tháng hoang vu Hãy trả lời anh em nhé, hỡi người yêu! Có bằng lòng làm vợ anh không suốt kiếp Đừng để trời nổi những cơn giông bão táp Anh không muốn nhấn chìm cả thế giới bằng nước mắt kẻ si tình
Định Mệnh Hai chúng ta như những toa tàu Móc vào nhau hành trình ga vắng Khi leo dốc ì ạch mang nặng Lúc đổ đèo trơn trợt gian lao Không thở than vực thẳm núi cao Chung lưng chịu gió mưa lạnh nóng Ngắm trăng sao hương đêm lồng lộng Ôm bình minh thơ mộng cỏ xanh Dù đói no tiến thoái đồng hành Dù chậm nhanh không xa nửa bước Nhưng một ngày nào hay biết trước Phải chia lìa nghịch hướng đường đời Vẫn xìn xịch đều đặng khắp nơi Khói trắng loang rã rời đầu kéo Có quen đâu về chung một nẻo Biết mai này còn gặp lại không Mỗi toa tàu - đầu kéo sang sông Đến và đi chạnh dòng định mệnh Bụi thời gian tháng năm lơ đễnh Ngang ga xưa phút chốc ngậm ngùi Đón người về rạng rỡ nói cười Tiễn nhau đi im lìm lặng lẻ Ga là thế, náo nhiệt - quạnh quẻ Sao chúng mình sầu muộn riêng mang Hồi còi tàu xé nát không gian Toa lăn bánh đường ray ở lại Thanh tà vẹt nằm sương dầu dải Hai toa tàu lầm lủi xa ga Núi cao mãi sao vẫn chưa già Biển mênh mông ngàn năm không tuổi Hai toa tàu hành trình rong ruổi Chưa giây nào quên được chiều xưa
Thiền Môn Vẳng xa mấy tiếng chuông chùa Lòng nghe Bái Đính giữa mùa hương trăng Nhấp nhô súng đá vĩnh hằng Thiền môn nở rộ trong lần ghé qua
Nhớ Em về Thê Húc âu sầu Nước trôi mấy nhịp qua cầu bâng quơ Mây in lối cỏ hững hờ Dấu chân đi nhẹ vào thơ ru chiều À ơi cái nhớ liêu biêu Đò neo bến vắng ít nhiều ngóng trông Lục bình nhuộm tím nhánh sông Lòng ta đắng đót mênh mông trời buồn
Lạc Đêm Đêm buông vệt khói loang dài Thương ta chiu chắt u hoài đơn côi Sương rơi lạnh vắng đầu môi Lời yêu khép lại ngọc hồi đam mê Trăng tròn vành vạnh sơn khê Ướt đôi mắt thỏ vỗ về hương mơ Dạ lan đắng đót chơ vơ Khói tan tình cạn hững hờ trong nhau
Bình Minh Lạc Hướng Sáng nay thức giấc một mình Nghe gà réo gọi bình minh phập phồng Thu tàn trời đã lập đông Lạnh còn chưa đến vầng hồng xa xa Sáng nay thức giấc riêng ta Nghe thời gian đợi tiếng cà phê phin Sương tàn bóng nắng trở mình Với tay vuốt tóc sợi tình mong manh Sáng nay thức giấc đầu cành Nghe giọng chim chích ngọt lành như xưa Mắt khô môi cạn mầm mưa Lòng chao đắng đót hương thừa hanh hao Sáng nay thức giấc dâng trào Nghe yêu róc rách nghẹn ngào đêm mơ Cõi buồn nứt nẻ mầm thơ Gieo vào dang dỡ hững hờ mùa sang Sáng nay chôn xác lá vàng Thương sầu mấy độ ngỡ ngàng gió lay Chữ duyên mấy kiếp đong đầy Tình còn lặn ngụp vũng lầy trong nhau
Xa Chỉ một đêm thức đỏ Cháy khô cọng cỏ buồn Giọt sầu nhân thế tuôn Khơi nguồn dòng cay đắng Chỉ một ngày trốn nắng Hanh hao trủng mắt sầu Đời mấy kiếp bể dâu Trầm luân hờn chua xót
Ngàn Năm Còn Đau Ta dắt ta đi suốt đời đơn độc Hành trang ơi qua mấy nẻo đường trần Ta dắt mình đi giữa cuộc phong vân Hỏi nghìn lần Tình dài mấy hơi thở?! Ta dắt ta đi suốt chiều thương vỡ Tím cõi lòng dang dỡ giấc chiêm bao Ta dắt mình tìm trái nhớ chênh chao Hỏi vạn lần Tình yêu nào đẹp nhất Ta dắt ta qua ngày tháng lây lất Dấu tình xưa chất ngất men u sầu Ta dắt mình đi tìm hạt mưa ngâu Xưa ô thước Bắt cầu cho Ngưu-Chức Ta tự hỏi sao lòng còn ray rức Lối sỏi mòn đưa ta đi về đâu Thuyền duyên kiếp khua dầm giữa canh thâu Áng mây sầu làm thinh trôi bảng lảng Gió già nua ủ rủ đôi cánh nhạn Bàn chân này nứt rạn đá hoang vu Tình chưa lớn cớ lòng đã thiên thu Yêu một lần ngàn năm còn hờn tủi
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: