Vùng Trời Dang Dỡ
Đà Lạt Mờ Sương Dốc mù sương trên miền sơn cước Thác gầm vang tung ca bọt nước Trời giăng mây bay cao bay thấp Gió chạnh lòng se cắt chênh vênh Má em hồng trái chín mông mênh Bước chân son nắng đầy gùi nhỏ Tiếng chim rừng líu lo hoa cỏ Khói lam chiều vương tóc hoàng hôn Em băng ngang, ngang qua khe suối Suối co mình uốn khúc đùa vui Em ngồi đó, ngồi bên vách núi Núi trải dài chải tóc pense Em đứng lên, đứng lên đi về Con nai nhỏ u sầu nủng nịu Bóng kơ nia nghiêng mình cong víu Mai có còn gặp nhau nữa không Em đi rồi dốc mù sương mong Đường tít xa dỏi theo tầm mắt Trăng lên rồi hương xưa chìm khuất Ai thẩn thờ thả nhớ chơ vơ Đêm hoang vu dệt lên ý thơ Mai có còn ai về Đà Lạt Mai có còn trăng lên thác bạc Mai có còn chiều tím không phai
Ngày Nắng Lên Con mắt làm xấu nữa rồi Cửa không chịu khép để tôi ngáp dài Cái ngủ lêu lõng nhà ai Để tôi đợi hoài con mắt thâm đen Con mắt chẳng chịu cài then Chong đêm nghe tiếng dế mèn thê lương Con mắt thau láu vạc sương Gõ nhịp vô thường xuống kiếp cô đơn Con mắt nũng nịu dỗi hờn Bắt đền tôi dỗ chập chờn nằm nghe À ơi ... ví dầu cầu tre Ngủ đi ngoan nhé mai về anh thương Con mắt ru mộng bình thường À ơi tiếng gáy ngoài vườn nắng lên
Hiến Chương Tình Yêu Anh sẽ đóng ngăn bên trái Để mình em ngự tâm thất phải muôn đời Để mình em mặc sức dạo chơi Quanh khu vườn hoa hồng đỏ thắm Anh sẽ treo lên biển cấm Đường lưu thông một chiều tình yêu Để tim anh cùng tim em nối nhịp Đan nhau ngồi nghe bản tình ca nắng chiều Anh sẽ cài làn môi mỹ miều Bằng chuỗi dài mật khẩu phức tạp nhất Để anh là người đàn ông duy nhất Biết câu thần chú kỳ diệu khi hôn em Anh hái sao trời thắp sáng đêm Để nhan sắc em rực rỡ hơn vũ trụ Để men rượu hoa chúc chưa bao giờ cũ Để em là thuyền hạnh phúc chở riêng anh Anh sẽ chốt chặt trái tim xanh Trăm ngàn vạn triệu thiên niên kỷ Để ngăn bên phải trở thành chân lý Hiến chương tình yêu của chúng mình
Duyên Lành Nắng khoe sắc vóc tình nồng Em tôi e thẹn áo hồng tóc xanh Chờ môi yêu đến dỗ dành Cho thương trỗi nhịp duyên lành nắng lên
Hai Đứa Giận Nhau Và ta lại tổn thương nhau Tổn thương nhau nặng nề hơn bao giờ hết Những giọt nước mắt nối đuôi nhau không mỏi mệt Những tiếng thở dài chua xót nát đêm đen Lối mòn xưa bước chân quen Ngày đi về hai lược bỗng xa tít tắp hơn đường lên vũ trụ Sương lạnh bờ vai làn môi khô rũ Hai người ngoảnh mặt hai hướng đi Phút nóng giận không nghĩ suy Cái tôi của chúng ta mênh mông hơn đại dương xanh thẳm Giọt tủi hờn như con thuyền chở khẳm Cơn gió nhẹ xô xuống lòng biển sâu Giận thật nhiều ghét gì đâu Chốc nguôi ngoai nhớ nhau nhiều hơn trước Em lại ngồi vào bàn phấn soi gương chải chuốt Sợ đàn bà héo úa đàn ông chẳng yêu Giận nhau chi lạnh đìu hiu Thoáng nhớ anh nghe mùa xuân trở lại Thôi nhé vì em là cô gái Được đặc quyền nhõng nhẽo và mít ướt nghen anh Trời vẫn nắng mây vẫn xanh Em vẫn thèm rút vào anh ấm áp nghe kể chuyện Chuyện các con và chúng mình hòa quyện Làm sao hai đứa giận nhau lâu bao giờ
Buồn Quá nửa mùa rồi thu còn rụng lá Công danh, sự nghiệp, duyên phận đành thả nổi vào tương lai Đôi vai vốn dĩ quen đọa đày Đôi chân trần này lầm lủi đi về phía trước
Kiếp Nhân Sầu Khổ Nếu một mai vùi sâu vào lòng cát Hơi thở này xin trả lại cho ai Cho mẹ cha? Mẹ cha đâu còn nữa Cho kiếp người? lầm lạc cõi trần ai Vội vàng chi, hỡi dòng đời chật hẹp! Chen lấn nhau vẫn chung một lối về Người tham sân si hỉ nộ ái ố Phút sau cùng ai thoát được hôn mê Khi hữu duyên vui vầy nghĩa phu thê Lúc vô duyên nảo nề ôm gối chiết Dù van này níu kéo hay nuối tiếc Khi đông về lá vàng khóc chia ly Còn hơi thở là đôi chân còn đi Dù gập ghềnh hay phẳng lì hoa cỏ Lúc xám xịt khi thắm tươi phượng đỏ Phàm làm người ai biết trước tương lai Đời người là tùy hơi thở ngắn dài Nên tài ba không qua được số mệnh Hôm nay khỏe ai biết ngày mai bệnh Xưa đến giờ vạn vật là vô thường Kiếp con người sao phải lắm tai ương
Lạc Mất Mùa Trăng Trăng leo lên đỉnh núi Em đến nơi đợi chàng Đứng bên ngọn thác bạc Ngắm dòng nước reo vui Chiếc khăn piêu lấp lánh Từng sợi lanh em dệt Từng mũi chỉ em thêu Dâng tặng người em yêu Tiếng khèn nơi sơn dã Chén rượu ngô say tình Hẹn mùa sau vui cưới Ta có ta với mình Con gà rừng gáy sáng Ông mặt trời lên nương Lúa vàng trĩu hạt thương Mùa trăng tròn em đợi Con nai tác thật buồn Dòng thác khóc rưng rưng Con bướm nằm ủ rũ Mấy mùa thay áo rừng Em đến nơi hò hẹn Tiếng khèn vẳng xa xa Bóng trăng ngà dang dỡ Chàng về với người ta Chiếc khăn piêu em dệt Phủ kín nửa hồn đau Con gà rừng gáy sáng Sương lạnh tóc phai màu Ngàn năm tình mất nhau
Đêm Lang Thang Ta và bóng đêm cùng song hành qua thời gian thăm thẳm Có quen nhau đâu mà thân thiết bao giờ Hạt buồn ươm mầm mẩy lời thơ Khói cà phê điểm tô vùng cảm giác Ta và bóng đêm cùng ngồi nghe trăng hát Lời ru tình vang vọng khắp trần gian Gió nắn phím so cung đàn Tiếng tơ chùn sầu não nuột Ta và bóng đêm cùng sánh bước Qua khúc quanh lối rẽ ngõ tâm tình Chỉ tạm biệt nhau khi bình minh Chộn rộn đón hoàng hôn nơi điểm hẹn Có yêu nhau đâu mà nghĩa tình trọn vẹn Đâu ước thề mà suốt kiếp không xa Chỉ mười hai giờ trong vùng sáng nhạt nhòa Chúng tôi nhớ nhau nhiều vô hạn Bóng đêm và tôi mãi là bạn Đưa nhau qua vùng tâm tối cô miên Bóng đêm là nước tôi là thuyền Chèo trên sông mơ hoài không dứt
Xót Đêm nghe mưa đổ bồi hồi Vang vang tiếng mõ mấy hồi kinh trong Chuông khô rơi rụng xuống lòng Nỗi sầu ai oán khói vòng thiền môn Tiếng xưa xao xuyến ngập hồn Lòng nghe nước chảy về nguồn thương đau
Buồn Thu Sáng nay mây trút lá vàng Gió lay bờ tóc ngỡ ngàng sương pha Hắt hiu sợi nhớ là đà Còn vương gối chiết trăng ngà héo hon Sáng nay nắng nhạt môi son Mưa về trũng mắt mỏi mòn chờ trông Trời buồn giữa phút lập đông Chơ vơ lạc lõng lòng còn chớm thu Sáng nay khói tỏa mịt mù Lối xưa đắp lá hoang vu lạnh lùng So dây nắn phím tơ chùn Sơn ca biếng hót núi rừng chênh vênh Sáng nay nỗi nhớ bồng bềnh Lục bình nhuộm tím người quên ta rồi Mưa về mặn đắng bờ môi Sáng nay lá chết bồi hồi tâm đơn
Ngày Mai Sẽ Ra Sao Mai này trở giấc lập đông Môi ngâu ai ủ má hồng ai thơm Nữa đêm giá lạnh từng cơn Ngọc ngà ai đắp dỗi hờn tóc xuân Mai này hoa nở khắp rừng Chim quên tiếng hót gió ngừng vờn mây Buồn tênh lạc lõng bàn tay Bàn tay đưa đón những ngày xa xưa Mai này mưa lách song thưa Trôi qua triền mắt khi vừa nhớ - quên Bơ vơ lối nhỏ chênh vênh Tím lòng hoang hoải bắt đền thời gian Mai này thay áo lụa vàng Nàng Thu ngấn lệ xuôi ngàn thuyền hoa Mai này Thu sẽ đi xa Nương ngô đồi sắn luống cà ai chăm
Lầm Lỗi Người ta không màn chuyện tiết trinh ngày nay Vì chỉ xác định được nụ hoa ban trắng Hé nở lần đầu tiên trong nắng Dù bị cưỡng đoạt hay tự nguyện hiến dâng Nhưng phẩm hạnh người đàn bà nếu đánh mất một lần Dù lầm lỡ là cả đời mang vết đen nhơ nhuốc Tình yêu nào phải trò chơi đem đánh cược Vết chàm không rửa sạch bao giờ Người ta có thể biện lý lẻ vu vơ Để che đậy tham vọng thèm khát Tiết hạnh như mớ rau con cá giữa chợ đời đổi chát Khối kẻ bán linh hồn cho quỷ dữ trầm luân Một mai nghe lòng sầu bâng khuâng Khi đêm về chập chờn ôm gối chiết Giọt lệ nào đẩm sương chiều ly biệt Hỏi vui gì trên bước đường tương lai Bình minh không đến khi thiếu giọt sương mai Hoàng hôn không về nếu vắng đi làn mây tím Người tự tay đóng áo quan khâm liệm Duyên kiếp mình trong huyệt mộ lỡ lầm Vật chất nào sánh bằng nghĩa trăm năm Nếu mai kia chạm mặt nhau trên phố Hãy xem như tháp chuông cổ Đổ những hồi buồn văng vẳng xa xa Trăng hôm nay không sáng như hôm qua Nên người ta ôm hoài tiếc nuối Chúc nhau hạnh phúc cuối Câu sáo rỗng thành ngôn tình thơ ca Khổ nhất trên thế gian là đàn bà lạc bước!
Ngày Mai Rời Xa Đời như giọt cà phê đắng chát Người yêu thích nghe vị ngọt cô cùng Kẻ không ưa hòa tan đường sữa chung Để uống chất lỏng không còn mùi hương cũ Tại sao có gió giông ngày mưa lũ Tại sao ngập nắng khi xuân về Tại sao lại có tách cà phê Để ta mông lung cùng khói thuốc Đời có lắm điều mất được Nhưng ai cũng phải học qua làm người Ta biếng lười mãi ham chơi Vì muốn lưu ban thêm mấy kiếp Nếu một mai trở về lòng đất trong giấc điệp Biết chừng còn chưa dứt nợ đời Xin trả lại làn hơi Cho thế nhân cõi tạm
Chuyện Đời Không ai màn chuyện thất tiết trinh Nhưng sẽ xem thường thất tiết hạnh Khi con cá mắc câu vướng ngạnh Chọn lựa nào hai chữ tồn vong Có loài cá suốt đời ăn rong Mặc thời gian treo mình vách đá Có loài khác vì hám mồi lạ Nằm trong rọ đỏ mắt vật vờ Lòng tham vọng che mờ nhuốt nhơ Đem mớ rau chợ đời đổi chát Giá nghìn vàng thua cân đồng nát Tiết hạnh tiết trinh chuyện lỗi thời Cá ăn rong suốt kiếp dạo chơi Quanh vách đá tháng năm tồn tại Cá hám mồi vẩy vùng mê mãi Chọn lựa nào chiếc rọ biển-sông Ai cũng có chỉ một tấm lòng Để trải ra hòa mình cuộc sống Ai cũng có nhiều lần mơ mộng Nhưng chỉ có một người trao thân
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: