Vùng Trời Dang Dỡ
Như Đã Từng Yêu Đôi tay ta có sức mạnh xẻ núi Lấp biển và san phẳng rừng xanh Nhưng không níu kéo được công danh Và lòng người đan tâm thay đổi Đôi chân ta giẫm mềm đá sỏi Lên đến không gian vũ trụ Nhưng đi hoài không tới mối tình cũ Dù khoảng cách hạn hẹp trong trái tim mong manh Khối óc ta thông minh nhất hành tinh xanh Chế ra những cổ máy đồ sộ phức tạp Nhưng không tự chính mình dựng nổi túp lều ấm áp Có đôi mái đầu xanh một gia đình Thế gian xưa nay ai hiểu được chữ tình Ai biết ngày mai trời mưa nắng Ai biết trong nụ cười thầm lặng Là mạch nước ngầm âm ỉ vỗ bờ mi Còn yêu thì cứ yêu nhau đi Hãy cho nhau những gì mình đang có Để mai kia lá vàng rơi cuối ngõ Còn nhớ một thời ta đã yêu
Tiếc Mùa Đã Xa Và rồi mây vẫn cứ trôi Mình không còn nữa bên đời của nhau Hỏi rằng sỏi đá biết đau Hỏi rằng cỏ úa lệ nào tang thương Tình trong hai chữ vô thường Nợ duyên chưa trọn đôi đường chia xa Và rồi mùa vẫn cứ qua Lá xanh chồi biếc không là mùa xưa
Còn Gì Cho Nhau Nếu mai gió có lên trời Cho ta nhắn gởi đôi lời cùng mây Rằng xa tít thế gian này Có người dệt mộng giữa ngày âm u Nếu mai nắng gặp mùa thu Cho ta nhắn gởi sương mù vài câu Rằng xa tít tấp giang đầu Có người nhặt xác lá sầu dưới mưa Nếu mai hoa nở nghịch mùa Cho ta nhắn gởi già nua trong đời Xuân tàn ong bướm chơi vơi Rằng là chỉ có một thời thắm tươi Nếu mai hết kiếp làm người Xa lìa cõi tạm cuối trời hoang vu Đôi bàn tay trắng phù du Yêu thương oán ghét hận thù mang chi
Ừ Thì ... Ừ thì cọng tóc bạc đó thôi Mai rụng rồi có ai nhìn thấy nữa Nhưng trái tim luôn luôn bừng ngọn lửa Mấy ngàn năm ông trăng vẫn chưa già Ừ thì vài nếp nhăn trên da Mai trổ đồi mồi xóa mờ tất cả Nhưng tinh thần bất khuất không gục ngả Mấy ngàn năm núi xanh vẫn chưa mòn Ừ thì làn môi cười héo hon Mai bổ cau tiêm trầu tô vành đỏ Để bên mình em luôn luôn bé nhỏ Mấy ngàn năm đại dương vẫn dạt dào Trong tình yêu nào đâu có thấp cao Không ai đo thời gian dài hay ngắn Không ai cân trọng lượng nhẹ hay nặng Yêu là yêu, chừng hơi thở mà thôi Ừ thì trăng lặn đêm tàn rồi Xích lại đây gần nhau thêm tí nữa Hai chúng mình cùng thắp lên ngọn lửa Thuở đôi mươi tuôn mao mạch trở về
Xin Mãi Yêu Thương Bàn tay năm ngón lược ngà Gom mây dệt mộng kiêu sa lọn tình Bàn tay năm ngón thư sinh Đề thơ vành ngọc thương mình mình ơi Bàn tay năm ngón buông lơi Nghê thường say đắm ru hời liễu xanh Bàn tay năm ngón dỗ dành Dắt nhau suốt kiếp lữ hành nhân duyên Bàn tay năm ngón hương nguyền Đan xuyên tháp bút đưa thuyền lên khơi
Người Đàn Bà Lầm Lỗi Khi chị lạnh lùng cắt áo ra đi Tim anh bùng nổ muốn trái phá Đánh xập rừng thiêng núi non biển cả Ngôi thánh đường tình yêu cũng không còn Người ta cưới vạc ăn sương về xây tổ sinh con Nhưng không ai chấp nhận vợ mình lăng loàn lang chạ Tiết hạnh nào phải cân đồng nát hay mớ rau con cá Chị đem ra mặc cả đời mình lấy ấm no Chị có thể biện giải trăm ngàn lý do Cho hoàn cảnh éo le cùng khổ Ngoài kia muôn mảnh đời loang lỗ Chị hàng rong anh phu xe Bé bới rác có nông nỗi bao giờ Anh tôi về xóa xạch vết thương lòng ngây thơ Ngày mai lành chỉ còn là vết tích Của những ngày xưa cũ rít Của thuở dại khờ lầm lỡ bao dung Anh sẽ quên chị như chưa từng Khi bình minh đến sương mù chìm lặng Chị tôi có thể thua chị nhan sắc mòi mặn Nhưng cao quý hơn ở nhân cách thủy chung Ai cũng biết mùa đông lạnh vô cùng Nhưng vẫn có người không áo khoác Ai cũng biết biển xanh vì bờ cát Sóng không vỗ làm sao có bãi bồi Trả lại cho chị đời đen trắng bạc hơn vôi Cùng những phế tích thời gian tàn phá Trễ đông xuân hè thu vẫn xanh mạ Tình yêu đâu đến có hai lần cùng một người xa lạ bao giờ
Mẹ Là Biển Xanh Ngàn Đời Mẹ tôi tuổi hạc lưng còng Đôi vai quang gánh nặng lòng bao dung Khói lên chái bếp chập chùng Nồi khoai nghi ngút lạc vừng thơm hương Mẹ tôi tóc bạc như sương Thân cò ngụp lặn đêm trường bao năm Bàn tay âu yếm âm thầm Thương con từ thuở tượng mầm trong thân Mẹ tôi đôi mắt rạng ngần Môi cười móm mém mỗi lần hát ru À ơi ... cái gió mùa thu Cháu ngoan hãy ngủ để bà vá may Mẹ tôi gối mỏi hao gầy Tấm lòng biển cả dâng đầy trong con
Hãy Về Với Anh Về đây em với lều cỏ trăng thanh Ta cùng nhau rời xa chốn thị thành Anh dạy chữ em chăn tằm dệt vải Nắm tay nhau hòa chung nhịp tim xanh Anh sẽ trồng thật nhiều hoa cẩm chướng Màu em yêu làm sính lễ tân hôn Đêm hoa chúc thắp đèn môi ngùng ngượng Rót hương tình say đắm ngập càn khôn Tiếng trẻ thơ như pháo tết nổ giòn Mình ơi chúng ta vui làm cha mẹ Ngắm sao rơi anh đọc thơ khe khẽ Vào tai mình dỗ giấc mộng bình yên Sáng mai này con cái sẽ lớn lên Bay khỏi tổ về đô thành lạc nghiệp Chúng ta già vẫn thắm duyênchàng thiếp Vì tình yêu không có tuổi bao giờ Về nhé em ta cùng dệt mộng mơ
Mùa Yêu Gió lay ngọn cỏ bông vàng Lã lơi theo gió tóc nàng mây bay Hoàng hôn chìm đắm mê say Trải lòng biên biếc đón hài liên hương Gió trêu vạc nắng cuối đường Thẹn thùng tà áo bông hường nghiêng nghiêng Vai gầy đôi mảnh tình duyên Trao nhau nồng thắm chiếc thuyền môi ngâu Gió tìm về thuở ban đầu Một trời hoa mộng dạt dào hương xưa Thương nhau biết mấy cho vừa Tim ta thổn thức gọi mùa yêu đương
Tình Yêu Nảy Mầm Ta buông hồn mình theo tiếng nhạc Để gió cuốn trôi một nỗi buồn Về nơi vạc nắng còn chưa thức Níu mộng ban đầu thơ bật ngôn Ta thả bình minh ra vũ trụ Cho tróc vảy tình tơ xuyến ngân Mười ngón tay gầy trong luân vũ Bóng hình phảng phất đóa phù vân Ta trải hoàng hôn lên tím biếc Gom ánh sao mơ vuốt hương sầu Nghe nhịp đời mình rạp vó câu Hỏi bao lâu rồi còn tưởng nhớ Ta ươm hạt lòng cho thương vỡ Lên yêu mấy ngọn gió gọi mùa Làn môi mộng thắm nào một thuở Kéo về tràn ngập trong tiếng mưa
Để Em Say Đêm qua em uống say Say như chưa từng bao giờ có Bỗng dưng thấy mình bé nhỏ Trở về thuở đôi trăng Đôi má phính lông măng Mắt tròn xoe hoa phượng nở Màu mực tím trang vở Thơm tuổi học trò mơ mộng thơ ngây Rót nữa đi, rót thật đầy Cưỡi chiếc thuyền mây trôi về làm người lớn Biết yêu thương giận hờn cong cớn Biết mùi vị đau khổ tình yêu Ngày làm mẹ tháng ngày chắt chiu Lo từng lon sữa manh quần tấm áo Ngày chạy chợ, đêm giặt giũ, cơm cháo Con nóng sốt mẹ thức trắng tàn sương Rót nữa đi chén vô thường Để em quên canh dài mệt mỏi Bao nhiêu lần chờ mong thay đổi Em quên rồi, người chợt đổi thay Rót nữa đi chén đọa đày Trái tim em đắm chìm giữa biển cả Anh là mảnh gỗ bên hòn đảo hoang xa lạ Mình bám vào nhau qua tháng ngày Ừ, em say đó Mặc .... cứ để mình em say Rót nữa đi em còn chưa muốn tỉnh Để còn vòi vỉnh Những viên kẹo ngọt ngào thơm bằng trắc màu thơ Rót nữa đi em mơ
Để Mặc Em Hãy để hồn em chìm vào men đắng Nghe thời gian thầm lặng xé nát tim đau Hãy rót đi cho đầy chung lệ sầu Để em say! Hãy để môi em chìm vào kỷ niệm Nghe hạt mưa đầu mùa ngân phím tơ Hãy rót đi cho đầy chén bơ vơ Để em khóc! Hãy để mắt em chìm vào cõi mộng Nghe sóng biển rì rào vỗ mạn thuyền Hãy rót đi cho đầy chén nợ duyên Để em cạn! Hãy để ngày mai trời đừng sáng Nghe nhịp lòng thổn thức tiếng đêm Hãy rót đi rót nữa cho đầy thêm Để em tỉnh!
Chuyện Chúng Mình Anh là hải đảo xa bờ Nghe từng đợt sóng đợi chờ môi ngâu Em là cánh trắng hải âu Tìm nhau dỗ mộng ban đầu thương ngân Anh là nắng ấm thanh vân Nghe từng ngọn gió bâng khuân tâm hồn Em là tím biếc hoàng hôn Dắt nhau xuống biển lên non chung tình Anh là cát trắng soi mình Bên dòng hương thủy, là mình mình yêu Mình là nhành liễu cưng chìu Vòng tay anh chấp cánh diều bay cao Tình nhân ơi hỡi dâng trào Giao bôi hoa chúc yêu nào trăm năm
Nhớ Em về cọng cỏ biết cười Núi non biết hót những lời chim muông Em đi cọng cỏ biết buồn Sông hồ thút thít cạn nguồn chơ vơ Còn ta thắt thỏm đợi chờ Mùi hương năm cũ hững hờ bay xa
Đường Xưa Đường lên dốc tím vòm mây Cheo leo trinh nữ mọc dầy lối hoang Ngỡ rằng chạm đến thiên đàng Vừa nghe tiếng hát thông ngàn ngân nga Đường lên sỏi đá nở hoa Dấu xưa thấp thoáng bóng tà che nghiêng Ngỡ rằng vừa gặp tiền duyên Lòng nghe loạn nhịp giữa miền hoài âm Đường lên cỏ nhớ lặng thầm Trái tim thương vỡ nẩy mầm lưu ly Ngỡ rằng sầu đã bay đi Hồn nghe vọng lại rù rì tiếng mưa Đường lên mắt biếc gọi mùa Men yêu đắng đót lệ lùa trăng non
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: