BUỒN ! BẠN CỦA TA ƠI !
Buồn! Bạn của tôi ơi!
Nhắm mắt ngẫm về khoảng trời xa ấy
Thấy nửa thương yêu đang rất buồn
những lát sầu vương hằn trên má
và đôi môi kia mấp máy gọi thầm
Có phải mong ta về,lặng lẽ?
giữa chốn nhân gian,nào đâu dễ tìm
một niềm tin mong manh,nhỏ bé
Và có thể,duyên lẻ nên chẳng thành
Và đời đâu trôi theo một rẽ
Lắm lúc ngược xuôi,lắm lúc ngừng
Cái kiếp nhân sinh chẳng buộc dừng
đi hết nơi này lại nơi khác
Có phải, người như cỏ cây hoa lá?
Đã thử qua biết mấy mối tình
Nhưng nỗi buồn cứ nhân theo cấp số
Gửi gió ,cho mây vẫn vô vàn
Rồi lại lên đường tìm duyên mới
Mà lửa cháy nơi tim đã nguội tàn
Ta hóa vô tình giữa nhân thế
đi khắp trần gian trải nỗi buồn
Mong thấy ngày vui, rồi cũng đến
hy vọng nhỏ nhoi tưởng vùi quên
Như đã bao lần,rượu say quá chén
Ở đó ta đã,kết thúc sự buồn
Chẳng mong điều gì hơn thế đấy!
dù là sợi nhỏ của tin mừng
Hỡi ơi! Ta đã lạc quan quá sớm
Đó là nghỉ chân của cuộc chơi trốn tìm
Những lời vi vu của gió nói:
"Buồn nơi ta đã hóa giông tố rồi
sẽ xẹt qua như là chớp nhoáng
rồi bụi tan theo, vây kín thiên hà
sẽ là màn đêm,sẽ là bóng tối..."
Buồn! Bạn-tôi đã thoát hư vô rồi!
______________________________________
HCM,13/03/13
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2014 20:09:55 bởi Yên Cửu Hà >
SUY TƯ CUỐI CHIỀU
Giữa bờ sáng tối chơ vơ
Sóng như dốc cạn để trơ một màu
Xám mây uể oải trốn nhau
Hoàng hôn mê lộ trước sau gập ghềnh
Trời chiều rớt dải yếm xanh
Thả vào hun hút cõi mênh mông buồn
Nặng nề chân bước trên đường
Đè lên bóng đổ còn vương sắc chiều
Đưa tay tạo dáng liêu xiêu
Kiếp căn đọa lệch đời nhiều chênh chông
Bao phen thân thẳng lưng còng
Gió sương ngang dọc chim bằng hụt hơi...
Dừng chân về lại với người
Mom sông bến vắng đơn côi mình đò
Cây sào đứng cắm năm xưa
Rêu phong cuốn chặt gió mưa rũa giòn
Lom khom một bóng con con
Bên hiên chong mắt mỏi mòn đợi ai
Ánh trăng phong kín tóc dài
Mười xuân lẽ chẳng tàn phai chút tình ?
_________________________________________
DUYÊN - NỢ
Hình như em còn nợ tôi
Nợ chút duyên cuối, nụ cười vừa trao
Nợ lòng những tiếng xôn xao
Nợ tim mấy nhịp lao đao bồi hồi
Nợ... sao không trả, còn cười
Để cho hơi thở gấp rồi mong manh
Nợ tuổi già, quá xuân xanh
Nợ đôi câu chữ ghép thành ý duyên
Trăm hồi, vạn dặm đường tên
Hanh hao tia nắng cũng lên tơ hồng
Sông dài nào quản khúc cong
Núi cao chẳng ngại đèo chồng vực sâu
Nợ tóc đợi nắng bạc màu
Nợ mắt chờ sáng cho nhàu đôi mi
Nợ chân trước ngõ tường vi
Lỡ duyên mấy nhịp cũng vì run run
Thế rồi cái nợ giản đơn
Em tới thổi lửa nấu cơm cùng mình
Nợ bao nhiêu trả cùng tình
Nụ cười móm mém đượm xinh dáng chiều
_______________________________________
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: