BUỒN ! BẠN CỦA TA ƠI !
Buồn! Bạn của tôi ơi!
Nhắm mắt ngẫm về khoảng trời xa ấy
Thấy nửa thương yêu đang rất buồn
những lát sầu vương hằn trên má
và đôi môi kia mấp máy gọi thầm
Có phải mong ta về,lặng lẽ?
giữa chốn nhân gian,nào đâu dễ tìm
một niềm tin mong manh,nhỏ bé
Và có thể,duyên lẻ nên chẳng thành
Và đời đâu trôi theo một rẽ
Lắm lúc ngược xuôi,lắm lúc ngừng
Cái kiếp nhân sinh chẳng buộc dừng
đi hết nơi này lại nơi khác
Có phải, người như cỏ cây hoa lá?
Đã thử qua biết mấy mối tình
Nhưng nỗi buồn cứ nhân theo cấp số
Gửi gió ,cho mây vẫn vô vàn
Rồi lại lên đường tìm duyên mới
Mà lửa cháy nơi tim đã nguội tàn
Ta hóa vô tình giữa nhân thế
đi khắp trần gian trải nỗi buồn
Mong thấy ngày vui, rồi cũng đến
hy vọng nhỏ nhoi tưởng vùi quên
Như đã bao lần,rượu say quá chén
Ở đó ta đã,kết thúc sự buồn
Chẳng mong điều gì hơn thế đấy!
dù là sợi nhỏ của tin mừng
Hỡi ơi! Ta đã lạc quan quá sớm
Đó là nghỉ chân của cuộc chơi trốn tìm
Những lời vi vu của gió nói:
"Buồn nơi ta đã hóa giông tố rồi
sẽ xẹt qua như là chớp nhoáng
rồi bụi tan theo, vây kín thiên hà
sẽ là màn đêm,sẽ là bóng tối..."
Buồn! Bạn-tôi đã thoát hư vô rồi!
______________________________________
HCM,13/03/13
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2014 20:09:55 bởi Yên Cửu Hà >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: