Chuyện Tình Học Trò
Chuyện Tình Học Trò
Chuyện tình học trò năm cuối năm Trung Học Cấp Ba tôi còn nhớ là chuyện tình thơ mộng của Mỹ và Văn, cùng với chuyện tình cười ra nước mắt của Kim và Ngọc. Hồi đó tôi là trưởng lớp mà mấy cô thiếu nữ cứ hay trêu choc gọi nheo nhéo hằng ngày, "Lớp Trưởng! Lớp Trưởng!...". Thú thật, thời đó, tôi nhát gái lắm nên không dám ngo ngoe gì cả, chỉ lắng nghe mấy cô thủ thỉ trò chuyện nên biết hết mọi thứ trong lớp như một điệp viên tò mò. Cũng vì đó, tôi nghe được chuyện tình của các người bạn trong lớp tôi ... Những chuyện đó đã xảy ra hơn một phần tư thế kỷ rồi nên nhiều chi tiết tôi không còn nhớ, nhưng lợi dung mác viết văn có quyền viết linh tinh kiểu nhà báo nói láo ăn tiền nên những sai sót không chính xác mong người đọc, nhất là cô Lựu đang ở bang California, cô Tuyền còn ở Việt Nam và những nhân vật chính du di thông cảm, thực sự tôi cũng mong tìm gặp các nhân vật trong cấu truyện học trò trên Phố Núi cao Gialai, nơi tôi đã sống và học dưới mái trường thân thương ngày xửa ngày xưa ấy. Tôi đã gặp lại Văn kỳ gặp mặt hai năm trước đây ở Bắc California rồi, còn Mỹ và Ngọc hiện đang ở Việt Nam, Kim nghe nói đã sang San Francisco, Bắc California, mà tôi dò hỏi hoài không ai biết nàng đã tịnh tu ở chốn nào ... Viết truyện sáng tác thì tha hồ đặt truyện mà viết nhưng chị Thu Đào lại đề nghị tôi viết riêng cho liên trường Pleiku, nên bí quá tôi phải liều mình viết chuyện thực 100%, ý quên chỉ dựa vào một chút thực, còn đặt điều nói dối thêm mắm thêm muối thêm đường thêm bột ngọt 110% nha, gọi là đi thêm một dặm đường dài thêm gọi là nhiệt tình cố gắng, noi gương chị Thu Đào, và anh tổng thư ký liên trường Tô Quốc Thắng đó mà!
Nếu tôi không lầm, ngôi trường Cấp Ba Gia Lai có ba tầng, trước năm 1975 là trường trung học Minh Đức, trong xứ đạo Thăng Thiên, nằm trên đường Lê Lợi, có những hang phượng vỹ hoa đỏ rực mỗi khi hè về . Tôi đã học tiểu học ở đây, nên rất thân thuộc . Tôi thường đi học sớm, đứng trên lầu nhìn học sinh đến trường y như một thầy giáo già đứng quan sát đám học sinh vào lớp. Thường thường tôi thấy các bạn học lớp 12B của tôi trước, có Chí, Cảnh thường đi chung với Kim, Quang, ... chị em Thuỷ và Chung mặc áo dài trắng, sau cùng là Văn và Mỹ, cặp bạn tình tuổi học trò, Văn ở gần trường, ngay bên kia trường, chỉ cách đường Lê Lợi, nhưng Văn đi đón Mỹ ở trên đường Hùng Vương trước rạp hát Thanh Bình nên thường chậm rãi đến sau, Văn cầm dù che cho Mỹ đi dù trời mưa hay trời nắng, có khi còn mong con đường dài thêm vài dặm hay vài cây số nữa cho thoả tình non nước, ý cha ơi, thoả tình nam nữ chập chững mới vào đường tình học trò...
Lần đầu tiên, Duy Anh vỗ vai tôi, chỉ cặp tình nhân duy nhất trong lớp 12B, "Lớp Trưởng xem cặp Văn Mỹ dưới kia kìa, có tình tứ không?"
- Kệ người ta đi mà, để họ tự nhiên, cứ kỳ đà cản mũi mai mốt đến phiên mình thì đừng than nha cậu!
- Tớ ấy à, tớ lên chùa theo chú Xảo!
- Lại xạo nữa đi cha!
Thời bấy giờ, đầu giờ học , trưởng lớp hay đọc điểm danh xem có ai đi học hay nghỉ ở nhà, hôm nào không có Văn và Mỹ, thì mọi người trong lớp hiểu ngầm là hai người trốn học đi chơi đâu đó, không biết họ có leo đồi chà là hay dạo vườn cây Trung Tá Ba, chú của Tám lớp 12C hay Sơn lớp 11C ngoài Hoa Lư không, chắc là không vì tôi thường đi học hay về chung với Tám và Sơn, nếu có thì thế nào tôi cũng nghe, vì chúng tôi đi chung một đoạn đường dài...
Có một thời gian, cả Văn lẫn Mỹ đều thụt điểm trong lớp, cả lớp xầm xì hai người giận nhau, và chúng tôi lo như con cái lo khi cha mẹ lục đục trong nhà, dù gì họ cũng là cặp tình nhân thứ nhất của chúng tôi mà, tình tứ và thơ mộng như The First Lovers of the Class, làm như mọi người chúng tôi sẽ rập khuôn theo gương họ, chúng tôi chỉ mong họ được đẹp đôi để mọi người cùng rạng rỡ cuộc đời, chứ không muốn sến như câu thơ, "Tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở, tình hết vui khi đã trọn câu thề!"
Chuyện tình học trò mỗi khi nhắc lại vẫn còn phê, nhất là khi phái nữ chuyền giấy thầm thì khúc khích cười với nhau, trong giờ Lịch sử của thầy Th, giáo viên bổ sung từ miền Bắc vào, thầy tự nhiên như người Hà Nội thả dê giữa sân trường, gọi một số cô xinh xinh là "hoa khôi" , "người đẹp" của trường, làm Trưởng ban âm nhạc lớp 12B tôi cũng sốt theo, viết một bức thư dài tỏ tình với Kim, chẳng may bị đám con gái chuyền tay nhau một thời gian rồi mới tới tay tôi, tôi không nhớ hết chỉ nhớ một câu rất cải lương chi bảo này không thể nào quên:"Anh yêu em tới thất điên bát đảo, tới tá hoả tam tinh!"
Sợ Ngọc biết được sẽ ê mặt với bạn bè, tôi phải xé tờ thư đó, phi tiêu tang tích, giữ kín chuyện tình cải lương cho tới giờ này, cũng như chuyện Q lớp tôi đi lao động, cho V lớp 12D mượn túi ngủ, đòi hoài V không trả, cứ nằm lì trong đó, nên Q lạnh qua chui đại vào nằm chung, bị V đuổi "thằng Quỷ sứ ra mau" mà về sau nhắc lại cười đau cả bụng!
Viết về người khác mà không viết về những lỡ lầm của mình, coi bộ cũng bất công, không công bình chút nào, anh bạn Duy Anh nhắc khéo tôi. Hồi đó tôi cũng những mối tình nho nhỏ học trò ngây thơ vô số tội chứ chẳng phải lúc nào cũng như ông lão đạo mạo tóc bạc phơ phơ. Ai chẳng nghe câu, "Gừng già càng cay", phải không chiến hữu Duy Anh? Thú thật, tôi cũng có nhiều lỗi lầm ghê gớm lắm, muốn dấu nhẹm đi mà không được, nhưng người ta nói, "chuyện nhà không rõ, ngoài ngõ đã tường", nên tôi cứ khai phách ra cho xong chuyện! Mình không phải là con gián, con mối hay thằn lằn gì mà phải trốn chui trốn nhủi, cứ lui lủi sống trong bóng đêm, tránh ánh sáng mặt trời xinh xắn nắng hồng tươi của vùng nhiệt đới ở quê mình hay như ở Hạ Uy Di (Hawaii), tiểu bang thứ 50, tiểu bang cuối cùng của Hiệp chủng quốc Hoa Kỳ nơi người ta có thể tự do theo đuổi mọi ước mơ của mình, không phải bó mình vào những qui ước truyền thống.
Hồi đó, thỉnh thoảng, trường có những buổi văn nghệ bỏ túi rất dễ thương với những giọng ca đặc sắc với của đám học sinh trong trường, của Chiên với bài Tiếng Chim Rừng, "cúc cu, cúc cu! ...", nó nhập vào hồn tôi thế nào không biết mà tôi gọi nàng là Cúc luôn, Thảo với bài, "... đi đâu cũng nhớ về Hà Tĩnh, nhớ núi Hồng lĩnh, ..." tôi nhớ giọng ngâm thơ của Đỗ thị Vượng Minh, lớp 12D, Thu Thảo, con gái Thượng sĩ Quân cảnh Thế, lớp 12C... Riêng trong lớp tôi cũng có những giọng ca đặc sắc không thể nào quên của Xà thị Ái Nữ, đang ở Việt Nam, Đậu thị Thanh Nhung, đang ở Desmoines, tiểu bang Iowa ... Tôi nhớ mãi Ái Nữ với bài Dưới Bóng Cây Kơ nia của nhạc sĩ Phan Huỳnh Điểu:
"Bóng Cây Konia
Buổi sáng em làm rẫy. Thấy bóng cây Kơ-nia. Bóng ngả che ngực em. Về nhớ anh không ngủ. Buổi chiều mẹ lên rẫy. Thấy bóng cây Kơ-nia. Bóng tròn che lưng mẹ. Về nhớ anh mẹ khóc. Em hỏi cây Kơ-nia. Gió mày thổi về đâu. Em hỏi cây Kơ-nia. Gió mày thổi về đâu. Về phương mặt trời mọc. Mẹ hỏi cây Kơ-nia. Rễ mày uống nước đâu. Uống nước nguồn miền Bắc. Con giun sống nhớ đất. Chim phí sống nhớ rừng. Em và mẹ nhớ anh. Uống theo nguồn miền Bắc. Như bóng cây Kơ-nia. Như gió cây Kơ-nia Như bóng cây Kơ-nia. Như gió cây Kơ-nia. Ơ... Như bóng cây Kơ-nia. Như gió cây Kơ-nia. " Đấy chuyện tình thâm cung bí sử của tuổi học trò chúng tôi năm 75-76 mà tôi lẩm ca lẩm cẩm nhớ như thế đó! Nguyên Đỗ Đã mang vào thư viện
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.02.2021 04:33:20 bởi Ct.Ly >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: