RỒI SẼ XANH MÀU
Nghe từ thơm thảo trầm luân
Yêu Em từ thuở bàn chân đi về
Thương nhau tách hạt u mê
Dự phần non nước bộn bề cuộc chơi
Ngại ngần cái thuở trăng lơi
Mây giăng lớp lớp khung trời đau thương
Nầy Em, buổi ấy lên đường
Hắt hiu quê quán, đẫm sương quê người
Hát rằng : ‘trời đất trêu ngươi,
Ta vì nhau chuyện khóc cười bể dâu’
Dòng sông thời cuộc đục ngầu
Lênh đênh sông núi vó câu ngựa hồng
…
Thì ra, còn những bến sông
Đò buộc neo, mãi chờ trông tay chèo
Miền Nam, mặt nước trong veo
Mau lên Em, giục bước theo thế thời
Nhạc lòng câu hát lên khơi
Mùa vui đâu đó giữa đời tìm nhau
Bước theo nhân thế qua cầu
Cây đời xanh ngát một màu quan san
NGÃ DU TỬ