HỮU HẠN ĐỜI NGƯỜI
Trời đang nắng bỗng mây đùn giông tới
Cỏ đang xanh bỗng gió dập mưa vùi
Miệng đang cười bỗng tê đắng bờ môi
Trong thoáng chốc bầu trời như xụp đổ
Là giây phút trong tay tờ xét nghiệm
Bệnh nan y đã mắc tự bao giờ
Đôi chân run tay mỏi mắt mờ
Ngày phía trước đang dần thu ngắn lại
Ngất lịm đi trong tận cùng tê dại
Chuyến tàu tôi sao vội bến không người
Lời thăm hỏi nhói lên từng mũi chích
Tiếng suýt soa thêm nỗi nấc nghẹn ngào
Là thật sao?Ta muốn hét "THẬT SAO"
Không.Không thể.Không thể nào.Không thể
Xin cho ta một nhiệm màu linh ứng
Xin cho đây chỉ là giấc chiêm bao
Nghe tê xót câu"Đời người hữu hạn"
Ngọt hôm nay nào biết đắng mai kia
Trong phút giây chua xót nỗi chia lìa
Ngày thương nhớ,ngày qua,ngày đã mất
Ôi tiếng khóc!!!Xin mi đừng vội cất
Cho ta thêm khoảnh khắc để biệt từ
Trần gian này bao đắng đót tâm tư
Ta đã đến đã vui cùng tất cả
Kìa bao thứ đã quen giờ hóa lạ
Cứ như ta một kẻ bỗng lạc loài
Như chăn gối ấm êm lời iu ấp
Sao bây giờ lạnh toát một vòng ôm
Lỡ mai kia còn biết có linh hồn
Cho ta khất người qua từng món nợ
Ta nợ bạn một ly chưa kịp rót
Ta nợ em nửa kiếp chẳng trọn duyên
Ta nợ cha nợ mẹ những ưu phiền
Nợ con trẻ bước đường mai chập chững
Ta đã nợ nợ từng ngày cuộc sống
Nợ cả ta những khoảnh khắc an nhiên
Trước mắt kia là vạn điều tiếc nuối
Trong tim đây là chất ngất thương đau
Một cuộc đời đang thảng thốt qua mau
Về đâu hỡi cánh gió mùa tan tác
Thôi thì hãy trước bóng tròn chung cuộc
Còn lại đây là những phút vội vàng
Ta hối hả đóng gói từng ước nguyện
Gửi trao người lần sau cuối yêu thương
Để một mai ta rũ áo lên đường
Đành xin lỗi những gì còn dang dở
Kiếp sau ơi có muộn màng hơi thở
Xin nồng nàn mà sóng bước cùng nhau
ĐÀMLAN