Gởi người dưới mộ
-Trường Phi Bảo- Chị là chị, chưa một lần thấy mặt
Chưa một lần được nắm chặt đôi tay
Nhưng qua lời kể của anh ấy lúc say
Em hình dung rằng chị rất đẹp
Tim em rơi vào vũng sâu chật hẹp
Tóc rối nhùi em đau khổ đêm nay
Thần trí em mộng mị giữa canh dài
Chị có biết em hờn anh dữ dội
Chị đừng cho rằng em ghen quá vội
Nhỏ nhen, ích kỷ với kẻ khuất lâu rồi
"Phận đàn bà" ai ai cũng thế thôi
Khi anh ấy với chị còn chung thuỷ
Em đến sau như một điều bất dĩ
Lấp đầy khoảng trống tưởng xoá hết nổi đau
Ngoài đời anh ấy hơi ngạo mạn, làm cao
Em tự hỏi "vì sao anh yêu chị?"
Ừ, thì chắc chị dịu dàng, thuỳ mị
Chị khoan dung khi anh mắc lổi sai
Nghĩa vợ chồng nồng ấm-chị thiệt tài
Những việc đó bây giờ em thay thế
Chị đừng trách sao em ghen quá thể
Chị thác rồi, kể mấy chẳng ít chi
Về với anh, em chấp nối duyên nhì
Đã cay đắng, lại thêm phần tủi phận
Cũng cùng chung một kiếp người lận đận
Nhưng chị hạnh phúc hơn chị đựơc nhớ nhung
Anh cũng thương em có khác...chỉ đắp vun
Sự lo lắng tối thiểu, kẻ làm chồng mắc nợ
Thương thân em cuộc sống hờ tạm bợ
Nấm mồ chị, cỏ đã lên xanh rồi
Anh vẫn thường ra nói chuyện xa xôi
Bởi tình yêu dành cho chị không đổi
Chị hà tất gì ra đi quá vội
Để tình em lở dở mộng ngày xanh
Dây tơ hồng chị cắt đứt đã đành
Em dại nhận nối thành câu tơ tóc
Bao nghẹn ngào đã làm em bật khóc
Quyết dằn lòng em kiềm nén bi thương
Sẽ chẳng buồn khi anh nhớ chị thường
Đơn giản cái tình em trao anh quá nặng!
(6-2004)