Tập truyện ngắn,myhoanmy
Đời mãi mãi là Valentine của Em...mãi mãi không là của Anh.
Người viết: Hoàn Mỹ Viết bài cho ngày Valentine phải ấn tượng và tràn đầy cảm xúc... Tôi không thể làm được,...nhưng Tôi đã cân nhắc và quyết định viết. Không phải để thi thố, không phải để cho có,..không phải. Đơn giản, Tôi chỉ muốn chia sẻ... Chúc các bạn mãi mãi trong đời là Valentine. Hoàn Mỹ Đời mãi mãi là Valentine của Em (trích hồi kí...) Đồng Phú, 18h - 14/02/2010. Ánh nắng chiều tắt hẳn, vừa kịp lúc để trao không gian lại cho hơi lạnh – báo hiệu sẽ có một đêm lạnh lẽo như mọi đêm ở vùng đất đỏ này… Một làn gió kéo theo đám bụi đỏ, lướt dọc theo sườn đồi, khi làn gió đến lưng chừng đồi cũng là lúc nó trở thành đám bụi đỏ, che mất tầm nhìn,. Nhưng, với ánh mắt tinh tường mà trời đã ban cho, một con Cú mèo đang đứng trên nhánh cây Tùng già nhất khu rừng vẫn nhìn thấy một bóng người - bóng người ngồi bất động cạnh tảng đá chắn hơn nửa lối đi lên đồi… Những hạt bụi đỏ có vẻ thích đùa, khi bay ngang qua người đàn ông đang ngồi như bất động cạnh tảng đá, các hạt bụi bám vào mái tóc đã ngã màu sương, khiến cho màu muối tiêu của tóc cứ như được nhuộm một màu đỏ men mét như đất sét mà các lò gạch khi đi ngang qua ta thường thấy . Vậy mà người đàn ông cũng ngồi như không có gì xãy ra,. Có một hạt bụi tinh nghịch, bay thẳng vào mắt Ông ta…Người đàn ông chợt bừng tỉnh và ngước lên., ...Hạt bụi lén nhìn vào đôi mắt của ông ấy, một đôi mắt rất sáng, nhưng có vẻ như không đo được độ sâu trong đôi mắt ấy vì nó chứa một nét buồn thăm thẳm… Ngược thời gian,…Thủ Đức, mùa xuân năm 1999. Hắn vừa chẳn ba mươi tuổi đời, độ tuổi có thể xem là “quá độ thanh niên” và tiền trung niên… Cuộc sống gia đình vất vả, học hành thì dở dang, thời gian của hắn hầu như chỉ dành cho công việc với mong muốn đổi đời – đó là suy nghĩ của hắn- không cần bắt buộc giàu, chỉ cần đủ ăn,..chính vì lẽ đó, hắn chẳng có…bạn gái. … Đồng Phú, 19h30 - 14/02/2010. Người đàn ông uể oải đứng dậy, chậm rãi men theo lối nhỏ xuống đồi. Anh ấy vừa đi vừa nghĩ: “nếu thời gian có quay lại, anh cũng không hối tiếc, và cũng sẽ ra đi em à,..anh cần em, nhưng anh hiểu – em chưa hoặc nói thẳng ra là Em không cần anh. Giờ đây, dù có một chút tự ái, một chút tự trọng của đàn ông, nhưng không phải vì vậy mà anh từ chối khi em liên lạc với anh – anh từ chối đơn giản là do anh biết : em vẫn thật sự không cần anh, có lẽ em chủ động liên lạc với anh cũng là một phút xao lòng hay một giây chợt nhớ, Em vẫn cần những thứ họ đã và đang trao tặng cho em hơn em à… … Tháng 05/1999 “Hùng à…” Ông chủ tiệm Điện cơ mà Hùng đang giúp việc gọi.. -Dạ. -Con lấy túi đồ nghề, theo Chú qua bên phòng khám Đa khoa, họ bị trục trặc máy phát điện, cần sửa gấp. -Dạ,… Hùng nhanh nhảu soạn thêm ít đồ mà nó nghĩ cần thiết, nhét tất cả vào ba lô. Hùng cũng thông minh và sáng dạ, Tuy mới xin vào làm ngoài giờ cho Tiệm chừng hơn 2 tháng, nhưng Ông chủ rất quý nó,. khi Ông chủ nói sửa gì, nó tự biết cần đem theo dụng cụ nào, đem nhiều thì cồng kềng, ít lỡ cần mà không có sẽ bị trách ngay.. Hai Chú cháu lui cui hơn một giờ thì xong việc, Ông chủ tiệm quay sang: -“Con xem xiết lại mấy con bulong” Ông vừa nói vừa chỉ nó,. -Rồi gắn vỏ máy, đưa vào vị trí cũ, sau đó con đem đồ về tiệm rồi nghỉ nhé. Chú có việc phải đi trước. -Dạ- Hùng vui ra mặt,..vậy là nay mình được nghỉ sớm. … Đang loay hoay vặn lại lại mấy con ốc vít, chợt có một giọng nói nhẹ nhàng bên tai nó: -Anh gì ơi, anh nghỉ tay uống tí nước rồi làm… Hùng vẫn đang ngồi bệt dưới sàn nhà, nó ngước lên: -Dạ, cảm ơn…nói đến đây cũng vừa lúc nó nhìn lên.. Chữ "Chị" chưa kịp thốt ra thì…cảm ơn em (thì ra nó khựng vì định nói “Chị”) -Anh uống đi rồi làm, em xin lỗi, nãy giờ bận có bệnh nhân em quên mất… Hùng đứng dậy, cầm chai nước suối cô gái đưa… Cô gái bận bộ đồ Hùng đoán là y tá,..và nó đoán không sai. “Anh ngồi đây đi” Cô gái chỉ Hùng bộ salong nơi góc phòng , .. Do không có bệnh nhân vào, cô gái cũng ngồi salong. “Anh tên gì vậy?” Cô y tá chợt hỏi. -Dạ,..à,.. anh tên Hùng, còn em? -Dạ, em tên Phương, là y tá trực bàn hướng dẫn..Họ quen nhau từ đó… … Lúc đó thông tin liên lạc chưa đại trà, khi hai đứa muốn nói chuyện thường phải gặp nhau, công việc thì trái giờ,..lúc Phương trực là lúc Hùng rảnh, khi Hùng đi làm là lúc Phương ở nhà.. Trước cơ quan Phương có quán café tên hiệu Xóm vắng, Hùng hay tranh thủ nghỉ trưa hoặc khi đi làm về ghé qua để kịp giờ giải lao của Phương mà gặp,..thỉnh thoảng Phương nhờ đồng nghiệp trực dùm, chạy qua ngồi với Hùng,..có hôm ngồi nói chưa được mấy câu thì có bệnh nhân, thế là Phương phải chạy vào, Hùng còn chưa kịp nắm tay nàng. Thậm chí nhiều lúc rảnh nhưng Hùng…hết tiền nên không thể ngồi quán chờ Phương,.. Có lẽ do sự khó khăn về thời gian và ít có cơ hội bên nhau nên khi gặp, cả hai luôn thấy hạnh phúc, luôn dành nhau nói lên sự nhớ nhung của mình với bạn. Một chiều nọ,…12/02/2000 “Anh nè..” Phương dựa vào vai Hùng,. Hôm nay, cả hai có cơ hội hiếm hoi bên nhau trong khung cảnh công viên êm đềm… -Gì đây? Muốn anh..hôn à? “Mệt anh quá..” Phương đỏ mặt. “Ngày mốt là Valentine, anh tặng em gì nè…” Hùng…xanh mặt, nó đâu biết 14/2 là ngày mốt, nó biết đó là ngày lễ tình yêu, nhưng nó đâu để ý.. “Hi, thì lúc đó em sẽ biết mà…” Hùng nhanh trí nói kiểu..câu giờ. Tối đó khi về nhà, Hùng mới bắt đầu lục lọi sách báo, tìm hiểu về ngày 14/02 và quà tặng cho ngày đó thường là gì… Xưa nay nó có bạn gái đâu mà biết 14/2 cần gì? Hai ngày sau…14/02/2000 “Anh ơi!” Phương sau khi tất tả băng qua đường, ngồi ngay xuống ghế, chủ động nắm tay Hùng và nói. -Anh nghe. -Mẹ em ở quê mới vào, Ba và Mẹ muốn gặp Anh. -Ừ, thì gặp, cũng tốt mà em. Phương cũng vui vẻ: -Dạ, em mong là tốt, nhưng em có cảm giác hơi lo… Hùng ngồi thẳng lên, nó nắm tay Phương như muốn truyền cho nàng một niềm tin nào đó… -Em đừng lo, Anh nghĩ anh có đủ khả năng tiếp xúc và để cho Ba Mẹ vui mà. -Em tin anh, Em không lo việc đó.. Hùng ngạc nhiên: -Vậy em lo gì? Phương cắn môi, ngước nhìn Hùng,..Hùng cảm thấy trong đôi mắt nàng đúng là có một nỗi lo mơ hồ nào đó làm cho đôi mắt có vẻ như muốn rơi lệ.. - Em lo vì Ba Mẹ chỉ muốn gặp riêng Anh thôi. Khi em nói em có bạn trai và định đưa về nhà ra mắt Ba Mẹ,..Ba Mẹ nghe xong im lặng, không nói gì,..rồi Ba nói “để tính sau”.. Hùng bắt đầu có cảm giác hơi lo, một phần vì câu Phương nói, một phần do cảm giác lo lắng truyền từ đôi tay Phương qua bàn tay nó – trơn và lạnh… Phương nói tiếp: - Sáng nay, khi em sắp đi làm, Mẹ và Ba nói em liên lạc với anh, bảo Anh chiều hoặc tối nay ghé gặp Ba và Mẹ,nhưng phải đến sớm trước khi em về vì Ba Mẹ muốn nói chuyện riêng với anh..do hôm nay em trực đến 20h30 mới về.. Hùng cố nở nụ cười, nói một câu trấn an Phương (cũng là tự trấn an mình): -Không sao đâu em, chắc do Ba Mẹ không muốn em..bênh anh khi bị truy hỏi thôi..hihi. … Chiều tối 14/02/2000 Hùng khẽ gạt chống xe, bước vào nhà Phương.. - Con chào hai Bác ạ.. Ba Phương đang ngồi nơi phòng khách xem tivi, Mẹ Phương đang nằm trên chiếu trải cạnh chân cầu thang và xem báo,..Bà vội ngồi dậy. -Con vào đi. Mẹ Phương cũng đến ngồi bên Ông, cả hai ngồi đối diện chổ Hùng đang ngồi… Ba Phương rót trà,..khẽ đẩy sang Hùng một ly: -Hai Bác cũng không muốn mất nhiều thời gian của con, muốn gặp con vì chuyện của con và Phương.. Rồi Ông im lặng,..Hùng thấy Ông có vẻ áy náy gì đó,..chính điều này làm cho nó cảm giác bất an, biết sẽ có chuyện không hay.. Ba Phương đứng dậy, Ông với tay lấy luôn bao thuốc và cái hộp quẹt trên bàn: -Thôi, Bà nói đi, tôi ra sân hút thuốc.. Nói xong, không đợi Mẹ Phương trả lời, Ông đi thẳng ra cửa… Vậy là Mẹ Phương nói một hơi, cứ như ngại bị Hùng cướp lời: -Hai bác không phải chê con, nhưng Hai bác muốn con và bé Phương chỉ dừng ở mức bạn bè thôi, Phương cách nay một năm đã có sự đính ước với một người gần nhà Bác, và trước hai đứa cũng mến nhau lắm,..hiện nay người đó đã về lại Việt Nam và sẽ định cư luôn ở Việt nam,.. Bên nhà họ tuần trước có qua nhà và có dạm hỏi Phương cho anh chàng đó theo như đính ước,.. Bác không ngờ Phương nó thương Cháu, Bác tối qua nằm định nói với nó nhưng thấy xót quá vì Bác hiểu con mình, nó sẽ buồn lắm..Nhưng quê Bác chữ tín là trên, với lại thời gian quen con, Phương và bạn trai nó cũng liên lạc với nhau thường,..Bác không nghĩ nó yêu bạn trai kia nhưng dù gì cũng quen nhau lâu rồi. Giờ Bác xin lỗi cháu, bác chỉ muốn tốt cho con mình thôi.. Hùng im lặng nghe,..tuy bất ngờ nhưng cũng không ngoài sự phỏng đoán,..nó cố chống chế: - Nhưng chỉ là đính ước, Phương có quyền chọn mà bác? - Đúng, nó có quyền chọn nhưng đây là uy tín hai dòng họ cháu à. - Uy tín? Vậy giữ tín bằng cách chia cách tụi con sao? Mẹ Phương im lặng,..Bà có vẻ đắn đo… Lúc này ba Phương mới vào, ông ngồi xuống: -Thôi, Bác nói thẳng nhe.. -Dạ,.. Thật ra, Phương hiện ở đây với anh trai và chị dâu, nhà cửa cũng không rộng rãi, hai bác già yếu rồi, muốn nó về quê làm để tiện chăm sóc, nhà ngoài đó cũng neo đơn. Bác muốn nó có một cuộc sống tương lai thật tốt, kinh tế vững vàng để còn có mà lo cho con cái nó sau này.. …Nghe đến đây, Hùng lầm bầm trong bụng “lại câu…tốt cho con”, nhưng nó cũng đã hiểu, nó ngả người vào ghế, im lặng,.sự im lặng bao trùm lên ba người. ba Mẹ Phương có lẽ cũng hiểu tâm tư nó, hai người cũng im lặng và không biết nói gì, ..mà còn gì để nói? Điều cần nói, họ đã nói hết rồi. Hùng bắt đầu hiểu ra, nó thương Phương lắm, muốn Phương sống hạnh phúc, đầy đủ,..mà cái khoản “đầy đủ” thì..nó khó mà vẹn. Nhưng dù nó muốn gì cũng đâu được như ý..vì họ gặp nó nói là rất trọng nó rồi, họ đâu cần nói vậy… Hùng đứng lên: -Thôi, con phải về đi làm bên tiệm điện, con làm ngoài giờ bên đó..con sẽ làm theo lời hai Bác, con xin hứa..chỉ cần Phương có tương lai tốt là được rồi. Hùng quay đi… Cháu à” Ba Phương đứng dậy “còn một việc Bác muốn cháu giúp dùm..” Hùng đã đứng cạnh xe máy, nó nhìn vào,..Mẹ Phương vẫn ngồi, ba Phương uể oải đứng bên nó, Ông thân mật đặt tay lên vai Hùng: -Bác rất nể cháu, nhỏ tuổi mà hiểu chuyện, Bác thật lòng rất áy náy,.. Bác muốn Phương nó đừng buồn, Bác dấu nó, nói nó mai cùng hai Bác về quê ăn giỗ thôi, nhưng mai cũng là ngày họ qua dạm lễ cưới nó… Ông nhìn thẳng vào mắt Hùng: -Bác mong khi về nó sẽ dần dần bớt buồn. Bác chỉ muốn nó đừng biết trước chuyện này, vậy con hứa với Bác – đừng cho Phương nó biết nhe? Hùng nghĩ “nói hay không mình cũn g đâu có cơ hội?, vậy dấu Phương cũng là giúp họ”. -Dạ, con hứa sẽ dấu. ... Hùng chạy xe máy đến chổ làm mà tâm hồn nó cứ như trên mây, suýt tí xãy ra tai nạn giao thông,..nó chợt nhớ hôm nay là ngày Valentine, và nhớ lời hứa với Phương nên nó vào xin Ông chủ tiệm nghỉ tối nay… Nó về nhà, gom hết tiền chỉ còn 90 nghìn đồng, nó vội qua em gái hỏi mượn thêm 50 nghìn… Sau khi tắm rửa, Hùng nhìn đồng hồ,..”mình còn đúng 2 tiếng để gặp Phương, qua 20h30 xem như mình đã mất nàng rồi…” Hùng chạy xe men theo vỉa hè đường số 6 gần nơi Phương làm,..nó quan sát và vào một sạp góc phố - nơi nó thấy có để hoa và bánh bày bán cho ngày Valentine.. Hùng đến bên chổ chị bán hàng đang ngồi, lui cui cắm hoa… -Chị ơi, em nói thật, em mua quà tặng ban gái mà không biết nên mua gì cho ngày này, Chị giúp em với, mà em cũng có hơn trăm nghìn thôi.. Có lẽ sự chân thành từ ánh mắt nó làm Chị bán hàng cũng cảm thông, với người buôn bán, bạn khó mà qua họ nếu giả vờ.. -Được mà, Chị sẽ giúp em.. Chị bán hàng đứng nhìn bao quát gian hàng của mình,..nhẩm tính và nói: -Chị sẽ gói cho em 1 lẳng hoa, 1 hộp Sôcôla và 1 tấm thiệp,..Chị lấy em 125 nghìn, em chịu không? Miệng nói, tay Chị ấy chỉ từng món sẽ gói cho Hùng xem. -Dạ được Chị ạ, em cảm ơn Chị. Chị bán hàng đưa Hùng cây viết, tấm thiệp,..chỉ Hùng chiếc ghế đá bên hông nhà..em qua đó ngồi viết vào thiệp, tí Chị kẹp vào lẵng hoa cho em.. -Dạ, em cảm ơn… Viết gì đây? Hùng chợt chua chát nghĩ “lần đầu viết lời chúc bạn gái cũng là lần viết chia tay”.. Hùng chợt muốn khóc, nó cố tình gục mặt và khẽ dụi mắt, xoá đi vài giọt nước mắt đã bắt đầu lăn… Hùng hí hoáy ghi nhanh “ Chúc em mãi mãi trong cuộc đời: mãi mãi tất cả niềm vui, may mắn luôn đến với em, cuộc đời em mãi mãi là chuỗi ngày Valentine” ..Hùng viết vậy rồi kí tên.. Trong khi chờ Chị bán hàn gói và kẹp thiệp, Hùng cảm thấy như nó đang ngồi trên ngọn cây, chung quanh là gió tuyết, nó thầm nghĩ “có lẽ, đây sẽ là Valentine đầu và cũng là cuối cùng trong đời mình, Valentine trong chia tay, chia tay mà phải cắn răng không dám nói, chỉ âm thầm chia tay nàng bằng đôi mắt của mình…sao chua xót quá…” “Xong rồi em “ Chị bán hàng gọi.. … 20h - 14/02/2000 Đến trước cơ quan Phương, Hùng nhờ anh bảo vệ nói Phương ra gặp Hùng một tí.. …Hùng thấy Phương ra cửa…Nó thầm nghĩ “Nhìn bóng áo Blue trắng quen thuộc, lẽ ra phải vui, sao mầy ủ dột vậy Hùng?” Nó cố vui vẻ: -Anh tặng em quà Valentine nè,..chúc em mãi mãi là Valentine..hihi Phương bẽn lẽn,..nàng líu ríu cảm ơn “Anh bày vẽ chi cho tốn tiền” -Hi, không bày mà yên với em sao? Đùa thôi, do Ba Mẹ vào, Anh không muốn dành thời gian của Ba Mẹ..hi, khi nào em vào mình lại gặp nhau.. -Dạ, mà về có vài hôm nhưng em sẽ nhớ anh lắm đó.À, mà gặp ba Mẹ sao rồi anh? “Ừ, ráng chịu đi em, anh cũng nhớ em mà, Ba Mẹ chỉ hỏi chuyện mình thôi, không có gì,..”..Hùng nói ra câu này mà nó lại muốn ứa nước mắt,..nó vội nói: -Thôi, em vào đi, có gì mình liên lạc sau, hôm nào nhớ em, tối anh qua Mẹ dùng điện thoại bàn gọi cho em mà.. -Dạ, Anh hứa đó nhe, .. Phương nhìn quanh,..nàng vội vàng níu vai Hùng,..nàng hôn nhẹ và má Hùng,..nàng vội vàng quay đi,.. Tất cả chỉ trong tích tắc… Hương vào văn phòng, cả cơ quan nhao nhao chúc mừng nàng., ai cũng khen và nói Hùng có phước mới có Phương và Phương có được ngừơi thật sự quan tâm mình. Phương lại ửng hồng đôi má, đôi mắt chứa thêm sự e thẹn và phảnh phất hình bóng Hùng,.Nhưng,..cách đó không xa, ngay ngã tư cuối đường đến cơ quan Phương đang làm,..có một đôi mắt đang không còn kềm được, phải rơi lệ, người đàn ông vẫn ngồi trên xe máy, gục đầu vào đầu xe ,.. Một đứa bé bán vé số dạo đi ngang, nó đưa sấp vé số định mời người đàn ông, nhưng rồi nó vội đi tiếp vì tiếng khóc thút thít, cố kềm nhưng không được của người đàn ông này làm nó giật mình… ... 20h - 14/02/2010 Người đàn ông men theo sườn đồi, xuống đường thị xã, Ông vào một quán cóc ven đường, gọi ly café,.. Trong khi chờ Cô chủ quán đem ra, Ông quan sát chung quanh. Có vài đôi tình nhân đang ngồi,..trên bàn của ai cũng có một bó hoa hồng, hộp Sôcôla,.. “Anh nghĩ mười năm nay, năm nào em cũng có quà Valentine Phương nhỉ?...” Ông chợt thốt lên. Ông móc túi áo ra bao thuốc, bật quẹt,..”Em có biết, Anh ngoài bốn mươi tuổi rồi, nhưng trong đời chỉ duy nhất một lần sống với ngày Valentine-chính là ngày chia tay em đó em ơi…” Trời xuân vùng Đồng Phú như muốn chia sẻ cùng ông,..mưa lất phất rơi,..Khói thuốc tỏa ra..che lấp phần nào sự cô đơn lạnh lẽo toát ra từ người đàn ông đang ngồi một mình nơi đó,…/ Mưa lất phất mong len qua kẽ lá
Xóm vắng tìm,chỉ ghế đá hàng cây
Anh vẫn thấy mắt ,môi hây hây đỏ
Ngỏ vài lời hãy lấy đó làm tin
Anh không dám,chỉ nguyện cầu em hiểu
Thiếu tình này anh như thiếu hồn thơ
Anh cứ đợi,có mơ chi cũng đợi
Bởi ý trời,bước tới ...sẽ là lui. myhoanmy
-Hết-
<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.04.2014 19:57:30 bởi myhoanmy >
2/
vì sao?- Vì câu chuyện đó làm Tôi mất ngủ nhiều đêm….
Thuở nhỏ ,Bà Nội tôi thường kể chuyện cho Chúng tôi nghe sau bữa cơm chiều…Bà kể rất nhiều,Bà như một pho sách.Nhưng Tôi chỉ nhớ rõ ràng chi tiết nhất một chuyện – vì sao?- Vì câu chuyện đó làm Tôi mất ngủ nhiều đêm…. Một lần nọ, Bà dắt tôi đi chơi, chiều trên đường về, bà chợt nói: Cháu đi với Bà vào thăm mộ một người bạn của bà rồi về nhe.. Đi loanh quanh, đến gần cuối Nghĩa trang, Bà dừng lại... Trước mặt Tôi là một nấm mộ xưa, chỉ có một mô đất như ụ mối, nếu không có tấm mộ bia, Tôi cũng khó mà nghĩ đây là một Mộ phần.- Mộ phần: Nguyễn Thị Lan Hương, hưởng dương: 17 tuổi - Tôi lẩm nhẩm đọc. Bà thắp một nén hương rồi ngồi xuống nhổ cỏ, Tôi cũng bắt chước Bà nhổ cỏ, rồi bà vừa nhổ cỏ vừa kể... Vào khoảng năm 1926,1927,..lúc đó Bà 16 tuổi và đang học trung học ,thời đó Nhà cửa còn thưa thớt,đường xá gập ghềnh. Ông Cố tôi mua cho Bà một chiếc xem máy hiệu Babeta (Lúc đó có thể xem là Đại gia vì hầu như mọi người đi bộ và xe đạp). Hằng ngày,1h trưa Bà đi Học,tầm 4h30—5h là Bà về .Trường cách Nhà khoảng 15—17km thôi nhưng do đường xấu nên thường mất 50—60 phút Bà mới về đến Nhà,..và một hôm…. Hôm đó do nhóm của bà phải trực nhật,Bà ra về trễ hơn lệ thường.Trên đường về nhà Bà phải đi ngang qua một cây cầu xi măng nhỏ,bên dưới là một con rạch nước đen ngòm… Khi dắt xe ra khỏi cổng Trường,Bà nhìn đồng hồ đúng 5h30’, Bầu trời mây giăng xám xịt,gió thổi nhẹ nhưng mang theo một hơi lạnh rờn rợn làm Bà nổi da gà..Bà vội vã đạp xe nổ máy và phóng vút đi… Xe lóc cóc chạy gần một phần ba quãng đường là đến cây Cầu xi măng cũ kĩ,không biết Trời xui khiến thế nào,khi xe chạy đến giữa cầu thì chết máy…Bà đạp máy tính ra bốn năm chục lần mà vẫn không nổ, nhìn đồng hồ đã 18h30,trời đêm tháng mười ập đến rất nhanh,biết rằng khó mà dắt bộ về nhà trong tình cảnh này ,lúc đó làm gì có đèn đường,người đi đường chỉ dựa theo ánh đèn nhà hắt ra ,nhưng Nhà thì thưa thớt.. Bà nghĩ:thôi đành tìm chổ gửi xe tạm ,mình dắt kiểu này khó mà về được,mà tiệm sửa xe thì hầu như không có ,có thì họ cũng biết gì về xe gắn máy đâu? Xe chỉ do Ông cố kiểm tra bảo trì thôi. Nhìn xuống chân cầu ,Bà thấy bóng dáng mờ mờ của một cô gái trạc tuổi Bà,cô ấy thoăn thoắt bám chân và bước nhẹ nhàng chung quanh các mỏn đá,tay thì với nhặt các con sò ,trai bám trong các ghềnh,kẽ đá. Cô ấy bận một bộ đồ bà ba màu vàng sậm ,xen kẽ là từng khóm hoa nâu ,nếu nhìn sơ qua cứ nghĩ cô ấy như một con tắc kè,cố ẩn mình tránh kẻ thù bằng cách thay đổi màu da,..xa xa gần chân cầu có một túp nhà tranh xơ xác,đỉnh mái nhà đang có khói bốc lên,khói toả lan và nghiêng ngã theo hướng gió làm Bà tự dưng tưởng tượng cảnh mình đang nhìn Bà Cố nấu bánh chưng ,khi mở nắp nồi,hơi nước toả ra và tan mất theo gió,.. - Cô gì đó ơi . - Có gì không Chị? - Tôi đi học về mà Xe chết máy rồi,đường thì xa,trời cũng tối Tôi không dám về nên định ngủ nhờ Nhà Cô một đêm… - À,có gì đâu,để Em đưa Chị xuống gặp mẹ Em nói một tiếng là xong.. Nói xong ,Cô gái thoăn thát leo lên dốc sát chân Cầu,lúc này Bà nhìn rõ hơn…Cô gái rất xinh xắn và nhanh nhẹn.. - Chị để Em phụ dắt xe xuống nhe, một mình Chị không thể đâu.Nói xong Cô gái bước đến nắm đuôi xe và nói: - Chị dắt đi,Em kéo lại phụ Chị. - Vâng,cảm ơn Bạn,..à,Mình Tên Cẩm Tiên,18 tuổi…vậy… - Ồ, tên Chị đẹp lắm, Em tên Hương ,17 tuổi. (Từ giờ Ta gọi Tên hai nhân vật cho dễ phân biệt với Bà mẹ nhé..) Khi xuống đến gần, Cẩm Tiên nhìn rõ trước cửa nhà là một thiếu phụ còn trẻ nhưng trên mặt hằn nét nhăn của một Người phải lo toan vất vả.. - Thưa bác,Cháu bị hư xe nên không thể về nhà,Bác làm ơn cho Cháu ngủ tạm qua đêm rồi sáng mai Cháu sẽ về sớm, mà có khi Ba Mẹ Cháu sẽ đi tìm nên Cháu sẽ để xe máy ngoài sân,có khi Họ sẽ thấy… - Không có gì đâu,Cháu cứ yên tâm ở đây,Tối Bác sẽ nói bác Trai lên Cầu ngồi ,Ông sẽ biết khi Người nhà Cháu tìm vì đêm về nơi đây hầu như không người qua lại.. Bà vừa dứt tiếng ,Cẩm Tiên nghe âm thanh phình phịch,..phình phịch như tiếng bước chân của Một con Voi trong Sở Thú mà một lần Cẩm Tiên được Ba đưa đi xem…Một Người Đàn ông xuất hiện đi trên con đường đất đỏ nằm chen giữa 2 hàng Dừa nước,..trên vai là một lốc củi to đùng.. - Ba con Hương đó Cháu,thấy Ổng bặm trợn vậy chứ hiền khô à.. - Dạ,..Cháu chào Bác. - Ừ,.. Bà Mẹ kể vắn tắt sự tình cho Ông nghe… - Cháu cứ ở đây,Tối Bác lên Cầu canh đón ba Cháu dùm cho.. Bà Mẹ quay sang: - Hương à, dắt Chị ra sau tắm đi rồi vào ăn cơm.. Hương nhanh nhẹn nắm tay Cẩm Tiên lôi ra sau nhà, phía sau là một khoảng sân khá rộng,cạnh bờ Sông có giăng một tấm nylon màu xanh cao cỡ đầu và được cố định bằng 4 cây cừ..đó chính là nhà tắm. Hương chui vào và lôi Cẩm Tiên theo. Vào trong Cẩm Tiên thấy bên dưới kê một tấm ván,cạnh đó là một cái lu sành cao ngang thắt lưng và một cái gáo nhựa đỏ ..Cẩm Tiên rất ngại vì chưa tắm chung ai bao giờ,nhìn Hương vô tư cởi đồ vắt lên tấm nylon và tắm,bất chợt Cẩm Tiên phì cười,.. - Chị cởi đồ đi kẻo Em xối ướt đấy. - Ừ,.. Cẩm Tiên cởi đồ vắt lên như Hương làm và bất chợt nhìn ra ,cửa sau và cửa trước căn nhà thông suốt,Cầm Tiên thấy Ông Chồng đang lui cui xem xét chếc xe máy… - Hai đứa vào ăn cơm nè kẻo tối không thấy đường đó. Ăn xong trời cũng tối mịt,Bà Mẹ nhanh nhẹn dọn dẹp bát đĩa rồi ra ngồi sân trước với Ông Chồng,..lát sau Bà quay vào,lúc này hai Cô gái đang cùng ngồi võng nói chuyện với nhau như đã quen nhau từ lâu lắm… - Nhà chỉ có 2 chiếc giường,thường ngày Bác trai ngủ giường nhỏ phía ngoài,Bác và Hương nằm giường lớn bên trong.Giờ Cháu và Hương con Bác nằm giường lớn nhé,Bác nằm giường nhỏ,Ông sẽ nằm võng sẳn trông xe cho Cháu… Rồi 2 Cô gái leo lên giường, Cẩm Tiên phải nằm ngoài nhé?-Bà Mẹ nói- Do Hương nó nhát ma lắm….Tuy rất mệt và buồn ngủ nhưng Cẩm tiên vẫn trằn trọc do lạ chổ và một phần cũng do tiếng côn trùng ,nhái bén cứ ầu ơ.,Quay sang nhìn Hương ngủ ngon lành, bất chợt Cẩm Tiên thấy mến Cô bạn này quá. Cẩm Tiên nằm nghiêng thiu thiu ngủ thì chợt nghe tiếng chõng tre kót két, tò mò,Cẩm Tiên khẽ nghiêng mình nhìn ra,… Bà Vợ đang rón rén bước ra chổ Ông Chồng đang ngồi bên bệ cửa…Ông Chồng cởi trần ,vai vắt một cái khăn rằn nhỏ nhưng dài đến thắt lưng, Ông với tay lấy chiếc điếu cày,se thuốc,rồi rít một hơi dài, tiếng nước thuốc róc róc ban đêm nghe khô khốc, nhúm thuốc bắt lửa đỏ rực như một con mắt quỷ,. Cẩm tiên bất chợt rùng mình,.. Kể đến đây, Bà dừng tay, do tuổi già sức yếu, Bà phải dựa vào một gốc cây khô bên hông Mộ, Tôi vội đến vừa đấm lưng cho Bà vừa nói: Bà kể tiếp đi... ......Hai người ngồi dựa sát vào nhau,Bà Vợ gần như ngồi gọn trong người Ông Chồng, đầu khẽ dựa vào ngực ông,..hai người cứ thầm thì qua lại điều gì đó,do xa và nhỏ tiếng nên Cẩm Tiên chỉ nghe như tiếng róc rách chảy của một dòng suối nhỏ,…rồi bà Vợ đứng dậy, rón rén bước nhẹ đến bên giường hai Cô gái. Bà vén nhẹ màn ,chui hẳn cả thân mình vào trong giường, Cẩm tiên giả bộ nhắm mắt vờ ngủ nhưng hơi thở của Bà ấy sát bên,phả vào mặt làm Cô không dám nhúc nhích… Bà chủ nhà kéo nhẹ tấm chăn Con gái đang kẹp vào đùi,khẽ mở rộng tấm chăn, dùng hai tay túm hai góc chăn,giơ cao và…. ….đắp cho Cẩm Tiên cùng con Gái Bà… Hơi ấm và sự mệt mỏi không thể lấn áp chổ lạ.Tuy rất mệt nhưng Cẩm Tiên vẫn không tài nào chợp mắt…rồi Cẩm tiên thiu thiu, mơ màng,… Khoảng quá nửa đêm, Cẩm Tiên vẫn đang chập chờn, thiu thiu chợt nghe tiếng bước chân, Cẩm Tiên khẽ ghé mắt nhìn ra. Một ánh đèn pin loáng thoáng, soi thẳng vào giường,..sau đó tiếng bước chân dần mất đi, để lại khoảng tốt bao trùm. Trong giấc ngủ chập chờn, Cẩm Tiên nghe tiếng động lạ phía sau nhà, tiếng động thỉnh thoảng ngắt quãng, lúc nghe nặng, lúc nghe như từ nơi xa xăm vọng về.,Cẩm Tiên rất sợ, định gọi bà chủ nhà nhưng ngại làm phiền, theo bản năng (có lẽ do sợ ma), Cẩm tiên rón rén bò vào trong góc giường,khẽ đẩy nhẹ Hương ra ngoài. Cẩm tiên vẫn không hết sợ, vội lấy mền trùm kín mít…. Một lát sau, tiếng động im bặt, không gian im ắng đến phát rùng mình, rồi Cẩm Tiên nghe tiếng bước chân, lần này là nhiều tiếng chân, càng lúc càng rõ…Tuy rất sợ nhưng Cẩm Tiên vẫn cố vén tấm mềm,khẽ ghé mắt nhìn ra. Cẩm Tiên thấy bà chủ nhà tay cầm đèn pin, đang đi bà chợt đứng lại ngay ngạch cửa, rồi bóng Ông chủ nhà lừng lững hiện ra, che lấp lả cánh cửa và một phần ánh sáng đèn pin. Hai người thầm thì điều gì đó với nhau mà Cẩm tiên không thể nghe rõ,…thế rồi…. Ông chủ nhà nhẹ nhàng bước đến bên giường hai Cô gái đang ngủ, khi Ông bước gần đến, do tầm ánh sánh đèn pin được mở rộng nên Cẩm Tiên nhìn thấy lờ mờ Ông ta cầm trên tay một cây rựa, ánh đèn pin mờ nhưng phản chiếu lên đầu rựa. Một màu trắng xám lạnh lẽo toả ra từ lưỡi cây rựa trên tay Ông ta…CẩmTiên chợt nhớ lại đây là cây rựa Ông ta vác về khi chiều và Ông ta đã mài khi sập tối, Cẩm tiên hơi lạ nhưng cũng chợt hiểu ra điều gì đang đến,…. Ông ta nhẹ nhàng kéo tấm màn lên, tuy hồn xiêu phách tán nhưng Cẩm Tiên vẫn dán chặt mắt vào cây rựa (cũng có thể do quá sợ mà Cẩm Tiên còn không thể nhắm mắt hay cựa quậy dù tâm trí muốn vùng bỏ chạy)…Một bàn tay to lớn đưa lên, nắm lấy đầu Cô gái, và cây rựa như một cánh én, nhẹ nhàng nhưng dứt khoát được đưa lên cao, đến đây Cẩm Tiên không thể chịu đựng nỗi,Cẩm tiên vội nhắm ngay mắt..phụp..vừa kịp lúc một tia máu nóng bắn thẳng vào mặt Cẩm tiên,..mùi tanh nồng làm Cô muốn nôn nhưng Cô vẫn cố ngậm chặt miệng... Bên tai Cô nghe có tiếng chân nặng hơn, Cô đánh liều hí mắt nhìn. Bà chủ nhà đứng dựa cửa, trên tay cần một bao bố to banh miệng ra...Ông chủ nhà một tay nắm cổ áo xác chết, tay kia đỡ trọn hông , cố nhét vào, cái xác được đưa gọn gàng vào bao nhưng cái đầu vẫn còn ló ra tí, cộng thêm lọn tóc xõa, ánh đèn pin lóe qua, Hương có cảm giác đôi mắt của cái đầu lâu hấp háy với mình... Tuy quá khiếp đảm nhưng Cẩm Tiên cũng thừa hiểu, Họ mà biết rõ sự tình, mình chết chắc,.. Tiếng chân đi xa dần ra sau nhà, Cẩm Tiên vội lấy mềm lau mặt rồi nhón chân xuống giường. Cô không dám tìm đôi giày, cứ chân đi đến vách hông nhà, Cô khẽ vạch liếp nhìn ra. Ông chủ nhà đang vác bao tải, đi theo sau là Bà chủ nhà, trên tay cầm cây đèn pin rọi theo bước chân Ông ta... Mình phải đi thôi - Cẩm Tiên thầm nghĩ. Cô nhẹ nhàng bước ra sân, gạt chống xe và đẩy nhẹ theo hướng ngược lại nơi hai người đang chôn xác..Không biết do bản năng sinh tồn hay có thêm sức mạnh, Cẩm Tiên đẩy xe lên con dốc thoai thoải mà bình thường một Thanh niên khỏe cũng khó mà đẩy xe lên được. Lên đến đường, Cô dắt xe vừa đi vừa chạy, đến đoạn xuống dốc, Cô leo lên xe ngồi ... .... Nhận được tin báo, một nhóm Công an ngay lập tức phong tỏa, bao vây căn nhà mà Cẩm Tiên đã báo khi Cô đến đồn Công an gần đó. Sau này, Cẩm Tiên nghe kể lại, ..khi Công an ập vào, Vợ Chồng chủ nhà vẫn không hay biết mình đã giết nhầm con gái ruột. Tôi không hiểu sao nghe đến đây liền nép vào lòng Bà, nhưng vẫn tò mò... -Vậy bây giờ họ ra sao hở bà? cô gái ấy còn sống không? Bà cốc nhẹ đầu tôi "Cháu ngốc vậy? đứt đầu sao sống?" -Ừ hé...Tôi mắc cỡ đỏ mặt.. Bà đứng dậy, nắm tay Tôi .."Mình về đi Cháu:. Tôi vẫn nghe được tiếng thở dài của bà: Người đàn ông sau đó nghe nói đã tự sát trong tù, còn bà Mẹ hình như điên loạn và lang thang khắp nơi, nói nhảm và đòi ai đó trả con cho mình,..ba tháng sau, người ta vớt được một cái xác Phụ nữ,..không biết có phải xác của Bà ta không... myhoanmy
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.05.2014 18:14:09 bởi myhoanmy >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: