Thơ Lưu: Những Vần Thơ Bất Chợt
Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 33 bài trong đề mục
Trường Phi Bảo 25.10.2005 00:52:36 (permalink)
0

Một Nửa
Nhật Quỳnh

Một nửa của chị ngày xưa
Hình như nửa ấy bây giờ của em
Phải chăng em đã khát thèm:
Cái chị dư, phút yếu mèm anh say…?
Hoa sen đâu kết hai đài
Phải đâu chanh đắng mà xoài không chua
Đừng trách em nhặt chút thừa
Chị đem rơi rụng… em vừa non xanh
Chị ơi, nếu mọi tốt lành
Trời cho phụ nữ chúng mình như nhau
Có đâu em phải khổ đau
Có đâu chị phải tủi sầu vây quanh
Hạnh phúc là điều mong manh
Không nâng niu, trái trên cành sẽ rơi…!



 
Một Nửa Tình Sầu
Trường Phi Bảo

Anh là một nửa yêu thương

...trong tim chị chắc khó nhường cho em
Để giờ một nửa khát thèm,
Cái duyên chị có say mèm môi ai

 
Em không uống rượu mà say
Tâm hồn chao đảo, sầu này ngổn ngang
Tình anh thì thật chứa chan
Phải lòng chị lại đa đoan lòng người
 
Gặp em anh cũng hay cười
Nhưng nào dám hẹn đôi lời trao duyên 
Với chị mạnh dạng thề nguyền

Mặc em nhuốm lửa hờn ghen nghẹn ngào


Một nửa lơ lững trong nhau
Qua hồn chị để bước vào tim em
Giấc mơ đời chị êm đềm
Khổ đau em cứ mòn đêm đợi chờ


Hạnh phúc chị chẳng hững hờ
Có đâu tới lượt dại khờ em yêu

05/10/2005
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.11.2009 22:18:25 bởi Trường Phi Bảo >
#1
    Trường Phi Bảo 25.10.2005 22:54:49 (permalink)
    0

    Nắng Đôi Bờ
    Hoa Mai

    Đánh rơi giọt nắng của Trời.
    Ngày đã mất một nhịp đời không đâu.
    Dễ gì lặn xuống sông sâu.
    Chắp đuợc giai điệu nối câu ca từ.

    Mà nâng giọt nắng lên bờ.
    Níu gió giật sóng gọi đò ơi ơi!
    Bến sông khờ dại của tôi.
    Vọng sang ngân ngấn giận rồi lại thuơng.

    Thét lên có thật thật không.
    Em cùng với gã đàn ông hò đò.
    Tạc vào nhau giữa bến bờ.
    Nắng chang chang nắng ngập từ dòng sông
    .




    Người Về, Bến Vắng, Tình Vơi
    Trường Phi Bảo


    Trời tắt nắng, chiều tàn rơi
    Sông sâu ai bắt chơi vơi nhịp cầu
    Người về qua bến canh khâu
    Vắt vai một khối tình sầu ghé thăm

    Dễ gì duyên tới trăm năm
    Đò đưa gió đánh không thành giấc mơ
    Bến sông tôi quá dại khờ
    Cho con thuyền khác cập bờ làm thân

    Đôi bờ sông, nắng nhạt dần
    Người về chi... có vơi dần cơn đau
    Gặp nhau lòng bỗng nghẹn ngào
    Con thơ tôi bế cất cao giọng hò


    "Bến thay lòng phụ con đò
    Con đò một dạ lững lơ giữa dòng
    Đợi chờ nắng mới lên hong
    Tơ tình ai thả trôi sông buồn buồn"


    07/10/2005
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2009 22:02:08 bởi Trường Phi Bảo >
    #2
      Trường Phi Bảo 30.10.2005 17:09:27 (permalink)
      0

      Mong ước của con
      -Vân Nguyên-

      thôi thì ba cứ để mẹ đi
      tìm hạnh phúc trong tình yêu của mẹ
      níu kéo chi khi hai người không thể
      là của nhua đến hết kiếp này

      thôi thì ba hãy kí vào đây
      tờ ly dị đang chờ ba đặt bút
      kết thúc đi ba để mẹ cùng người ấy
      chung sống làm chi trong dằn vặt tâm hồn

      thôi thì xin ba hãy vùi chôn
      một lỗi lầm cuối đời của mẹ
      tha thứ đi ba để cõi lòng dịu nhẹ
      vết thương sẽ lành cuộc sống có là bao

      nhưng con biết ba vẫn rất buồn đau
      đâu phải dễ quên mấy mươi năm chồng vợ
      đâu dễ nguôi ngoai khi niềm tin rạng vỡ
      thì...ba cứ khóc đi những giọt đắng cuối cùng

      rồi sẽ qua dần sóng gió bão dông
      bởi buồn vui cuộc đời như vòng xe quay mãi
      con vững tin nụ cười sẽ trở lại
      xóa tan những vết hằn trên gương mặt của ba




      Đổ Vỡ
      -Trường Phi Baỏ-


      Thôi ba cứ đi tìm tình yêu lạ
      Mẹ và con nương tựa sống cũng vui rồi
      Dẫu nổi đau đời mẹ có không ít ngậm ngùi
      Nhưng thời gian sẽ phôi phai tất cả

      Ba hãy yên lòng mà tìm tới người ta
      Người ba cho rằng đủ đầy nhất
      Tình yêu - hạnh phúc - mọi thứ đều rất thật
      Mà bấy nhiêu năm mẹ bồi đắp dung hòa

      Yêu thương của mẹ không ấm áp đời ba
      Hai mươi mấy năm chung sống mẹ đâu hề mắc lỗi
      Một mực thủy chung, tảo tần, đâu làm chi nên tội
      Sao ba đoạn đành gạt bỏ hết tình thâm

      Con không níu kéo ba như níu kéo sai lầm
      Sự bạc bẽo làm mẹ con cay đắng
      Từ khi ba đi mẹ đêm dài thức trắng
      Khóc cho phận mình, cho khoảnh khắc đa mang

      Thà để mẹ đau trước sự thật phũ phàng
      Còn hơn cho mẹ mãi nuôi hoaì ảo tưởng
      Con tin mình sẽ thay thế yêu thương
      Trong lòng mẹ suốt khoảng đời con lại

      Không biết phương xa ba có lúc nào hồn trống trãi
      Nhớ tới mẹ và nghĩ đến con
      Thấy day dứt khi bổn phận chưa tròn
      Ba có về để đoàn viên sum họp

      Người ta không biết có vi ba mà gom góp
      Mọi tình yêu, mọi nhung nhớ đem trao
      Nhưng con chắc chắn tình yêu họ chẳng có là bao
      So với mẹ cả bến bờ khao khát

      30-10-2005
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2006 13:54:42 bởi Trường Phi Bảo >
      #3
        Trường Phi Bảo 01.11.2005 00:09:11 (permalink)
        0

        Người ơi duyên phận trăm năm
        Hoa Thủy Tiên

        Người ơi duyên phận trăm năm
        Dẫu cho tan nát kiếp tằm nhả tơ
        Dẫu trăng khi tỏ khi mờ
        Ngồi bên ly rượu vẫn chờ đợi nhau...




        Trăm năm duyên phận.. ngày sau
        Trường Phi Bảo


        Trăm năm duyên phận ngày sau
        Mình bên nhau tới kiếp nào hở anh
        Nước non một gánh chung tình
        Lẽ nào dang dở dặm nghìn phôi pha

        06/10/2005
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.01.2010 17:34:10 bởi Trường Phi Bảo >
        #4
          Trường Phi Bảo 02.11.2005 00:51:53 (permalink)
          0

          Không Đề
          fly1tome


          Uống cạn chén tình chưa hết khát
          Lau đi dòng lệ mắt chẳng khô
          Trái tim vẫn thở dù tan nát
          Mộng vẫn còn vương tận đáy mồ...





           
          Không đề (27)
          Trường Phi Bảo

          Mồ hoang chôn lấp đời thi mộng
          Tôi buổi chiều nao bước sang sông
          Tim đau, mắt mỏi trông mà nhớ
          Nhắn người phương ấy chả nên chờ

          Cạn chén ân tình dạ xót đau
          Một nấm tan thương, mấy tấc sầu
          Nguyệt treo giữa chốn mây trêu gió
          Không duyên chẳng nợ ... hẹn kiếp sau

          01/11/2005

          <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.01.2010 17:38:01 bởi Trường Phi Bảo >
          #5
            Trường Phi Bảo 02.11.2005 01:19:04 (permalink)
            0

            ƯỚC GÌ
            tulipdenus


            Chợ tình náo nức người ơi
            Riêng lòng ta vẫn chơi vơi một mình...
            Lối người đi nở hoa tình
            Lối tôi ngặt nỗi bình minh úa màu

            Ai thương góp nhặt hương cau
            Soi màu mắt thẳm dấu đau nỗi niềm?
            Để ta gặp lại trái tim
            Mỏi mòn năm tháng im lìm mộng yêu...

            Ước gì gió lạc một chiều
            Mang hoa ngày cũ thương yêu tỏa bày



            Ngậm Ngùi
            -Trường Phi Bảo-


            Ước gì anh đến chiều nay
            Giữa chợ tình, giữa tim ai đợi chờ
            Dẫu rằng anh tới trong mơ
            Sao anh chửa hẹn, cho thơ em ước hoài

            Người thôn đông nhớ thôn đoài
            Nghe hương cau ngát một trời nhớ thương
            Chờ anh ở giữa đoạn đường
            Giữa phiên chợ, giữa lòng vương vấn lòng

            Anh không tới lạnh đêm đông
            Anh không tới đành sang sông cùng người
            Ước gì gặp lại nụ cười
            Chợ tình chưa vãn, đôi người chưa tan

            Trách chi tội chiếc lá vàng
            Anh về muộn lỡ đò ngang ngậm ngùi

            1-11-2005
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2006 14:08:22 bởi Trường Phi Bảo >
            #6
              Trường Phi Bảo 03.11.2005 01:23:49 (permalink)
              0

              NGĂN CÁCH
              - tulipdenus-

              Khoác lại chiếc áo cũ
              Tôi về tìm gặp em
              Nghĩa là...tôi chấp nhận
              Cuộc tình - ngày xa thêm...

              Em cười nói ánh mắt buồn vợi thế?
              Ta nhìn em không thốt dù một câu
              Ước mơ đầu
              không ấm nỗi lòng đau...
              Thì em nhé
              yêu nhiều nên ngăn cách...

              Ta cố níu con tim mình chậm lại
              Khi tình yêu rực rỡ ở trên cao
              Ta yếu đuối...
              Hay lòng ta khờ khạo?
              Trước nụ cười người như sóng biển xôn xao...



              Rạn Nứt
              -Trường Phi Bảo-

              Em đã đốt ngày xưa
              Quá khứ cùng nổi đau
              Nay anh về theo hư ảo
              Tìm em- em nghẹn ngào

              Đừng nói lại những lời yêu hôm nào
              Đừng làm em thêm một lần hoảng sợ
              Như một lần
              Anh bỏ rơi em trong nức nở
              Trong mộng mị
              Anh quay lưng thờ ơ

              Anh trở về...Không, em...em hết đợi chờ
              Chiếc áo cũ anh khoác làm chi nữa
              Mọi lỡ lầm...
              Giờ thổi bùng ngọn lửa
              Thêu rụi tình yêu em cay đắng trăm chiều

              Giữa khoảng cách, giữa thương yêu
              Mình xa nhau,
              Sự rạn nứt em không thể hàn gắn
              Em tổn thương,
              Trái tim còn hờn giận
              Thôi anh về...Đừng, đừng hẹn em kiếp sau

              2-11-2005
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2006 14:05:44 bởi Trường Phi Bảo >
              #7
                Trường Phi Bảo 04.11.2005 00:18:17 (permalink)
                0

                EM VỀ KẺO MƯA
                -Tulipdenus-

                Ai người có lỗi gì đâu
                Dù người đã bước qua cầu mới xây
                Đường duyên thôi hết từ đây
                Người về đi kẻo mưa bay lạnh lòng

                Tiếc gì một mái đình không
                Thương gì khi đã thay lòng ngày xưa
                Khóc gì đâu?chỉ tại mưa
                Tại trời đổi gió trêu đùa mà thôi

                Nói nhiều cũng đã hết rồi
                Đừng gieo vương vấn nhất thời phút giây!




                Anh Về Ướt Mưa
                -Trường Phi Bảo-


                Ơ, mình chẳng lỗi chi nhau
                Mình chia tay, dẫu rằng đau đá vàng
                Thủy chung tình cũng lỡ làng
                Anh về kẻo ướt muộn màng xuân xanh

                Hãy tan mau giấc mộng lành
                Mặc em lẽ bóng bên mành chiều mưa
                Khi không nhớ lại ngày xưa
                Yêu anh dối mẹ cho vừa mến thương

                Giờ sao mỗi đứa mỗi đường
                Em sang ngang buộc tơ vương bóng người
                Mưa chiều nay ướt nụ cười
                Anh về ướt cả một đời- không Em


                3-11-2005
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2006 14:00:04 bởi Trường Phi Bảo >
                #8
                  Trường Phi Bảo 05.11.2005 01:50:07 (permalink)
                  0

                  Thương Câu Lục Bát
                  -Tulipdenus-

                  Thương câu lục bát chơ vơ
                  Ngọt ngào cũng chỉ vần thơ giãy bày

                  Tôi ngồi nghe trận bão lòng
                  Của người đã bước theo chồng đánh rơi
                  Còn chi lục bát cho tôi
                  Giờ dành cho kẻ chung đôi với người!

                  Buồn thì cũng đã lỡ rồi
                  Tiếc thì cũng đã riêng tôi với tình
                  Nhớ thì cũng đã một mình
                  Thương thì cũng đã... lục bình đổi sông...

                  Chừ tôi ngồi viết tơ lòng
                  Bằng câu lục bát đèo bồng ngày xưa
                  Đất khô nào dám đợi mưa
                  Mà mưa sao đủ, sao vừa đất khô?

                  Ru kỉ niệm vào hư vô
                  Cho xanh đẹp lối đang chờ người đi
                  Tình đầu mấy kẻ được chi
                  Thì xin em hãy vui, vì yêu tôi...



                  U Hoài Lục Bát
                  -Trường Phi Bảo-

                  Ai gieo lục bát giữa đời
                  Cho tôi ngơ ngẫn gọi mời hồn thơ

                  Phải anh không, người trong mơ?
                  Người mà thoáng gặp tình cờ rồi yêu
                  Cho nhiều nhận chẳng bao nhiêu...
                  Anh giờ có nhớ những chiều bên tôi

                  Sầu thân con gái một thời
                  Đau thêm cái phận khóc cười mình ên
                  Thương cho tình lỡ...thế nên,
                  Anh hờn tôi vội nguôi quên hẹn thề.

                  Nẽo xưa chỉ có anh về
                  Pháo hồng dợm bước tôi (cũng) về theo ai
                  Nghe câu lục bát thở dài
                  Mưa trong mắt cứ rơi hoài ngày sau

                  Mình không duyên nợ với nhau
                  Tôi và anh mãi lạc vào hư vô
                  Tình đầu đội chiếc khăn sô
                  Với tôi anh một nấm mồ tan thương

                  Cầu xin anh chút vấn vương
                  Cầu anh tìm được nửa hồn sóng đôi
                  Tôi yêu anh nhất trần đời
                  Anh gieo lục bát thiệt thòi mà chi

                  Vì trong nghịch cảnh lâm ly
                  Vì chữ hiếu, buộc tôi đi lấy chồng
                  Lục bát theo gió qua sông
                  Giờ tôi tay bế tay bồng con thơ

                  Tình đầu như một giấc mơ
                  Thương câu lục bát bơ vơ lạc loài

                  4-11-2005
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2006 14:03:45 bởi Trường Phi Bảo >
                  #9
                    Trường Phi Bảo 05.11.2005 02:02:20 (permalink)
                    0

                    Đừng Hát Nữa Tình Ca Ngày Cũ
                    -Tulipdenus-

                    Hát chi em bài tình ca ngày cũ?
                    Khi đôi đường ngăn cách định phân xong
                    "Một lần yêu là thương nhớ ngập lòng..."
                    Sao lay chuyển?
                    Đã qua thời mê muội!

                    Thương dòng sông bồng bềnh trôi nổi
                    Bởi ngày xưa tin quá chuyến đò đưa
                    Khách sang bờ để lại những gió mưa
                    Lạnh lẽo chiều thu
                    Sóng dồn bỏng rát...

                    Tiếng yêu xưa làm tôi chết ngạt ngày hôm nay-
                    - Khi bóng cũ quay về
                    Nợ nần chi câu "nông nổi hẹn thề"
                    Vì xưa ấy đã chôn cùng xưa ấy...



                    Hát Đợi Anh Về
                    -Trường Phi Bảo-


                    Sao anh chẳng về nghe bài tình cũ
                    Em hằng đêm, em hát đợi anh về
                    "Yêu đương nào chất ngất cả đam mê..."
                    Anh có hiểu?
                    Em yêu anh nhiều thế!

                    Gió cùng trăng hẹn hò, mây và núi ước thệ
                    Bản tình ca bao năm tháng chẳng nhòa
                    Nhớ không anh những chiều gió mưa qua
                    Chuyến đò yêu...
                    Đưa ta vào thổn thức

                    Anh đâu rồi, anh bước ra đời thực
                    Em ngồi đây trong ảo ảnh lọc lừa
                    Hát về tình yêu, về những ngày xưa
                    Sao anh chẳng tới cùng em nữa

                    Thì thôi đành chọn lựa
                    Anh với người ta, em với một mình
                    Câu hát buồn, đời không ánh bình minh
                    Mà xưa ấy anh chôn cùng xưa ấy

                    Để rồi ngộ nhận đấy
                    Chẳng cách nào níu kéo nổi thời gian
                    Anh có nghe chiều phố gió lang thang
                    Nơi chốn cũ, người yêu xưa mãi hát

                    Em hát đợi anh về, trái tim như đá nát
                    Cũng một thời ngơ ngác trước rong rêu

                    3-11-2005
                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2006 14:27:39 bởi Trường Phi Bảo >
                    #10
                      Trường Phi Bảo 05.11.2005 18:23:35 (permalink)
                      0

                      Gọi Người
                      Sưu Tầm

                      Gọi người
                      trong giấc chiêm bao
                      Mà nghe hơi thở thì thào trên môi !

                      Gọi người
                      từ chuyến luân hồi
                      Mà nghe tim vỡ muôn đời trầm kha !

                      Gọi người
                      gần cũng như xa
                      Chợt còn , chợt mất.Ngỡ ta điên cuồng!






                      Gọi Người
                      Trường Phi Bảo

                      Gọi người
                      Phương ấy rất xa
                      Người có nghe được lời ta ru tình

                      Gọi người
                      Gọi nửa của mình
                      Nửa ta đơn chiếc lặng thinh với buồn

                      Gọi người
                      Cách một bờ thương
                      Người không quay lại đoạn dường đã qua

                      Dẫu rằng
                      Tiếng gọi thiết tha
                      Sao người phương ấy, mình ta đợi chờ

                      Kiếp nào
                      Mình mới tròn mơ
                      Gọi người muôn thuở bạc màu thời gian

                      08/10/2005

                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2009 21:59:34 bởi Trường Phi Bảo >
                      #11
                        Trần Mạnh Hùng 05.11.2005 21:46:24 (permalink)
                        0
                        Xin vui lòng ghé trang "Thơ Đường Xướng+Hoạ "

                        TRÂN TRỌNG KÍNH MỜI

                        Trân trọng kính mời xướng họa thơ.
                        Ngâm nga ngẫu hứng mấy vần thơ.
                        Mời người tri kỷ nâng ly rượu.
                        Kính bạn văn nhân trải tứ thơ.
                        Dệt ý, gieo vần câu đối khó.
                        Nâng tay, phóng bút kết duyên thơ
                        Bốn phương mặc khách và thi hữu.
                        Ngạo nghễ chung vui xướng họa thơ.

                        TMH Kính Mời
                        #12
                          Trường Phi Bảo 07.11.2005 03:01:03 (permalink)
                          0

                          Dòng sông tuổi dại
                          Sưu Tầm

                          Nếu em về với Quê Hương
                          Xa hun hút gió có buồn vu vơ
                          Bờ sông nay vắng con đò
                          Mà mây trắng chở câu hò sang ngang

                          Nửa chiều con nước mênh mang
                          Này em yêu hỡi nhớ người xưa không?!
                          Nếu em về với dòng sông
                          Cỏ hoang lối cũ cũng thưa vắng rồi

                          Đây bên lở,đó bên bồi
                          Dòng sông thơ dại đã vời vợi xa
                          Người thương nỡ lấy chồng xa
                          Dòng sông tuổi dại nhắc ta tình đầu
                          .




                          Không Đề (26)
                          Trường Phi Bảo


                          Đêm nghe câu hát Quê Hương
                          Nhớ người hát khúc nghê thường tiễn đưa
                          Bến sầu buổi ấy trời mưa
                          Em sang ngang, mộng tình chưa đẹp lòng

                          Em về đánh tiếng gọi chồng
                          Đành thôi anh, đành quên dòng sông yêu
                          Chắc giờ lối cũ xanh rêu
                          Người xưa ơi có bao chiều nhớ nhau

                          Nghìn trùng cách một bờ đau
                          Không duyên nợ, nghĩa trầu cau lỗi nguyền
                          Nói chi vàng đá thiêng liêng
                          Tình đầu mình giấu niềm riêng nghẹn ngào

                          19/10/2005

                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2009 21:53:00 bởi Trường Phi Bảo >
                          #13
                            Trường Phi Bảo 08.11.2005 02:46:21 (permalink)
                            0

                            Gửi em tôi
                            -Thái Thị Ngọc Anh-


                            Chị đi qua bến không chồng
                            Chiều rơi chiếc lá diêu bông muộn màng
                            Nhặt chi em chiếc lá vàng
                            Cho em với chị lỡ làng trong nhau
                            Nắm tay em dắt qua cầu
                            Ai dìu ai giữa bến sầu tương tư
                            Tình em nào phải giấc mơ
                            Thương diêu bông hóa vần thơ bẽ bàng
                            Em ơi về hái cau non
                            Về tìm trầu biếc nhuộm son môi người
                            Cung thương đàn lỡ nhịp rồi
                            Tơ chùng nhuộm chín hồn tôi mấy mùa.



                            Gửi Chị Tôi
                            -Trường Phi Bảo-


                            Em về qua bến không đò
                            Xế chiều nhặt một câu hò thương nhau
                            Nhờ trời bắt nhịp tình đau
                            Mà em gá nghĩa trầu cau cùng người
                            Diêu bông úa lá, khô môi
                            Chị chưa kịp nhận, tình trôi qua cầu
                            Em vô tình vớt nỗi sầu
                            Em vu quy, chị gục đầu bên song
                            Chị đi qua bến không chồng
                            Mang cay đắng nhuộm mênh mông tím trời
                            Giờ chị con gái lỡ thời
                            Lẽ nào em lại lỡ đời xuân xanh

                            Không, không em vẫn để dành
                            Chút cau non, trầu biếc, ngon lành chị xơi
                            Kiếp sau nếu có chị ơi...
                            Cái phận đến, cái duyên cười, mình yêu!

                            24-10-2005
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2006 14:13:36 bởi Trường Phi Bảo >
                            #14
                              Trường Phi Bảo 11.11.2005 03:23:26 (permalink)
                              0

                              MƯA MÙA CŨ
                              -HuyenNguyen-

                              Những chiều thành nội loanh quanh
                              Em không trở lại mưa đành cút côi
                              Ươm mùa lên nẻo xa xôi
                              Che trăng cổ độ ly bôi khóc nhàu
                              Em về kẻo phố thêm đau
                              Lá thu còn nhớ những câu thì thầm
                              Tôi bỗng thành kẻ tình câm
                              Miên du giữa phím dương cầm cỏ lau
                              Em đi!
                              Xuân biếc rơi màu
                              Mùi phong lưu uá
                              bên cầu
                              gió mưa!...




                              Thành Nội Mùa Vắng Cơn Mưa
                              -Trường Phi Bảo-

                              Thành nội mùa vằng cơn mưa
                              Em về nẽo ấy trời trưa nắng vàng
                              Trăng treo giữa cõi mênh mang
                              Không còn anh, uống cho tàn cuộc vui
                              Rồi mai cách biệt phương trời
                              Người xa xôi, mình buôn ôi thôi buồn
                              Mưa mùa cũ chẳng còn tuôn
                              Nắng nhợt nhạt áo người thương... qua cầu
                              Em về,
                              Phố núi biển sâu
                              Nghe mưa rưng mắt
                              Ai sầu hơn ai

                              9-11-2005
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2006 14:11:25 bởi Trường Phi Bảo >
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > | Trang 1 của 3 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 33 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9