Trái Me Chua/Ngọt
Phỏng Vấn Có một ông được báo chí phỏng vấn Hỏi việc gì ông muốn Không dám nhưng làm là thành công Hết nhíu mày, bóp trán ngồi suy nghĩ mênh mông Ông ồ lên: thưa rằng lần thấy con muỗi đậu trên má vợ Ông nói hổn hễn giọng thiếu hơi run sợ Và đó là lần duy nhất thành công
Nếu Như Nếu em là hổ dữ Anh xin làm thỏ hiền Chờ một lần du tiên Làm vì sao sáng chói Nếu em là con sói Anh xin làm cừu non Để nghe từng chiếc nhọn Gặm nhấm vết trăm năm Nếu em là mái gầm Anh xin làm chuột nhắc Để nghịch ngợm lí lắc Nằm chờ đợi nụ hôn Anh sẽ làm gà con Để diều hâu em gắp Trong vòng tay ấm áp Anh mơ thấy thiên đường Chỉ chọc ghẹo người thương Chứ em làm con gái Là mẹ bầy trẻ dại Là người vợ anh yêu Thôi đừng giận ... nhé cưng!
Chuyện Dài Facebook Facebook ơi nhờ mi kết thêm bạn Cũng vì mi ta ôm hận ngàn thu Quá nửa đời mới ngộ ra mình ngu Mê Facebook còn hơn mê con dzợ Ta vì mi quên sứ mệnh đi chợ Quên giặt đồ rửa chén và nấu cơm Cám chưa khuấy heo qué khóc ôm xồm Con khát sữa đòi ti mẹ tím tái Ta vì mi bị phạt đi phạt lại Quỳ sơ mít đến cả vỏ sầu riêng Đêm khuya khoắc bị cấm cửa chuyện ghiền Vì Facebook hết chít rồi đến chát Thân già này kể như là cỏ rác Nên hỏng cần con dzợ dzới bạn bè Nghe dzợ hét làm thèng tui xếp re Lên Facebook là anh hùng bàn phím Chém chém chém ... thì cái mà chém gió
Khiếu Nại Khó Nói Trong cuộc thi bơi lội thường niên Với nội dung bơi bướm một trăm mét Có cô kia lặn lội về hạn bét Lên hội đồng khiếu nại kết quả thi .... Ông trưởng ban hỏi cô muốn kiện gì Cô ấp úng ..... dạ thưa .... Vì sao gọi bơi bướm Nhưng các chị ấy bơi bằng tay Ông trưởng ban mặt đỏ ké đỏ gay Về hội khảo ... rồi xếp cô hạng nhất Một trăm mét mà bơi bướm chỉ mất Mười hai phút kết quả thật thần kỳ Môn bơi bướm phải thay đổi nội quy Vì không ai dám bướm từ đó
Chuyện Hai Cái Bình Sữa Và Bộ Râu Ngày xưa khi thượng đế tạo ra loài người Vì bình đẳng nên không ai có ngực Khi con khóc ... Vợ chồng đùn đẩy nhau rồi buồn bực Đàn ông đàn bà không ai nuôi được con Và họ đưa nhau lên thiên đàng làm đơn Xin ngài cấp phương tiện cho con bú Nghe giải trình thượng đế khuyên về ngủ Mai sớm lên núi nhận dụng cụ về nuôi con Đàn bà thương yêu nên chẳng ngại khuya hôm Họ lên núi khi gà vừa gáy sáng Nhìn thấy dụng cụ hình nón treo trên cây bàng cây nhãn Họ liền lấy hai chiếc gắn lên người Đàn ông hay làm biếng ngủ lười Họ lên núi khi mặt trời xế bóng Nhìn thấy còn một dụng cụ duy nhất .... họ nổi nóng ... đánh nhau giành giật nên xé nhỏ nó ra Kết quả là mỗi ông có hai hạt đâu đen đính lên da Và các bà có thêm hai bình sữa cho con bú Chuyện đến đây còn chưa đủ Vì hôm sau thượng đế gọi họ lên núi phát râu Cánh đánh ông họ liền bàn nhau Nửa đêm là phải lên tới đỉnh núi Mỗi người nhận được đến vài túi Xem đi xe lại chẳng biết làm gì Họ bàn bạc nghĩ suy Và cuối cùng là gắn râu lên càm lên nách Còn thừa họ đính lên tay lên chân lên ngực ... mọi ngõ ngách Và lên cả cây trủy thủ phòng thân Các chị đàn bà bận cho con bú nên chậm chân Họ lên núi khi hoàng hôn tắt nắng Mỗi người nhận được hai chùm chẳng Họ vò đầu chẳng biết gắn vào đâu Họ hội thảo với nhau thật lâu Vì xấu hổ việc đến muộn lấy ít Họ sẽ gắn hai chùm vào hai nơi chồng thích Nhưng phải là nơi kín đáo để chị em chê cười Thế là nách và chỗ khó nói hai môi Chuyện bình sữa và chùm râu có vậy thôi Các ông chồng tiếc của hay dành phần của bé Các bà vợ cũng lắm khi ... nhớ xưa ... cà nhẹ Lên càm của các đấng mày râu
Chuyện Nhà Heo Ngày sinh ta con lợn lòi sa bẫy Chân khập khiễng từng bước đi vào đời Tuổi trẻ thơ đầy sóng gió rong chơi Lúc nhớ rừng ủi khắp cùng thiên hạ Thiên Bồng Nguyên soái cũng lắm khi sa ngã Nên tâm hồn ta còn ngạ quỷ vô thường Nhưng hơn hẳn những kẻ giàu bất lương Thân lục súc nhưng không táp bừa bãi Dòng họ Trư chớ nào đâu vô loại Biết thương người gặp cùng khổ nguy nan Và lắm khi chịu ngang trái bẽ bàng Theo hầu hạ Đường tăng đi Tây Trúc Mấy mươi năm đường trần đầy cơ cực Chân bước hoài chưa thỉnh được chân kinh Ta ngẫm nghĩ - tửu sắc là tội tình? Nửa địa cầu ông nào không mê vợ! Đến ngọc hoàng còn vướng vào duyên nợ Nên phàm nhân bắt chước ngài làm theo Trư lão bị thiết bảng Tề Thiên nện mấy hèo Cái tội hiếp đáp gái nhà lành Nhưng Cao tiểu thơ còn hải đường tinh khiết Ta là lợn nên chịu nhiều thua thiệt Chê heo dơ khen thịt lợn thơm tho Khi rửng mỡ đem heo ra diễn trò Không có ta chắc loài người tiệt chủng Ta là lợn nên phải tập chịu đựng Đốt vòng đời thiêu đáy bể trầm luân Người mổ heo cười nghiêng ngả không ngừng Là con người sao thiếu lòng nhân đạo Ta là lợn đầy tính khí cao ngạo Trên đường trần chỉ mình ta với ta Vốn sợ người hơn sợ loài ác ma Ta lợn người, người lợn lòi lẫn lộn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.11.2016 00:52:29 bởi Thương Hoàng >
Gởi Cô Chủ Quán Cà Phê Khói Sương Xin chào cô chủ quán cà phê có hai chiếc răng thỏ trắng xinh Làn hơi nhừa nhựa hữu tình như sương khói Nhìn cô tôi cạn lời muốn nói Thơ từ bay mất theo lối quen Tôi biết ngày xưa mình vừa ốm vừa đen Cái lưng khom khom đi cúi đầu xuống đất Còn cô thì hương sắc ngây ngất Những con chim lớp khác hót líu lo Thân học trò nghèo ngày hai bữa đói no Có đôi lần làm liều thập thò uống cà phê thiếu Thuốc Capstan Sumit thèm nhưng chưa hút một điếu Chỉ muốn tập tành nhả vòng tròn vây suối tóc mơ Nhưng cô đâu đoái hoài đến đứa cù bơ Nên tôi về dùi mài quần rách Ba năm nấu cháo đèn sách Tôi học ra trường ..... cô có con Ngưỡng cửa cuộc đời như lúa mạ non Bị con trâu bá hộ gặm nát bét Thân nam nhi thì lẽ nào khóc thét Tôi quảy đôi gánh rong ruổi bước tha hương Một chiều thu khi mái tóc pha sương Tôi chạnh lòng thương về vùng quá khứ Giá như ngày ấy đừng do dự Cô ký sổ ghi nợ thì ..... chắc bây tôi giờ đâu ế chổng ế chê Phần số tôi đen hơn bả cà phê Người ta vứt đi nhưng mùi vẫn thơm nhàn nhạt Uống thêm hai ba lần nước dảo vị lạt Đắng đót hoài đôi mắt đẹp năm xưa Tôi ngồi gõ lóc cốc lòng đổ mưa Ở giá mà mừng hơn được của rớt Nếu cô nháy mắt gật đầu mình sẽ chớt Vì quán cà phê cụt vốn hai vợ chồng cầm gáo xướng ca Ông trời đặt để rất vị tha Thôi thì sui gia cho trọn tình trọn nghĩa Tôi gái trai đủ màu da từ muôn phía Cô chấm đứa nào tôi gả chịu trừ tiền cà phê
<bài viết được chỉnh sửa lúc 22.11.2016 05:17:11 bởi Thương Hoàng >
Gặp Lại Cô Bắc Kỳ Nho Nhỏ
Những cánh phượng hồng bay về ngang cây mít ướt
Cô bắc kỳ nho nhỏ khóc sụt sịt sân trường
Tóc xõa bờ vai thật dễ thương
Tính trầm lặng, ưu tư như bà cụ
Nghe tiếng kẻng học sinh điểm danh đông đủ
Chỉ thiếu mình cô bạn nhỏ kia thôi
Bạn nghỉ học mấy hôm rồi
Bất chợt "chú bộ đội" dắt lên gặp giáo viên chủ nhiệm
Xin ngồi bàn đầu lớp
Bao nhiêu năm học chung chỉ thấy bạn gầy tóp
Nghe bố mắng vốn mới biết cận thị lâu rồi
Đầu năm cô Hoa xếp bạn ngồi cuối lớp gần tôi
Nghe mừng muốn chớt!
Nhưng bạn bỏ lên trên ngồi chung "anh" khác
Thời gian trôi tuổi hoa mình đi lạc
Nên bây giờ chẳng sánh bước chung đôi
Làm sui ư? tôi lỡ kết sui rồi
Thôi làm bạn già nhé cô bắc kỳ nho nhỏ
Hội Liền Ông Thờ Bà Hởi các đấng trượng phu vai u thịt bắp Thân nam nhi chi chí há sợ vợ nhà Vợ thì do cha mẹ vợ sanh ra Mình cũng do cha mẹ mình chín tháng mười ngày đau đớn Vợ có làn môi cong cớn Mình không hôn "ẻm" sao biết mùi đời Vợ có đôi mắt sắc lẻm lá liễu buông lơi Mình dỗ ngọt vài câu là lim dim sung sướng Vợ có làn da trắng trời ban thưởng Mình đen thui chắc nịt tôn vinh sắc vóc nàng Vợ có mái tóc huyền phủ vai ngoan Mình có đôi tay chải mịn màn chẳng cần gương lược Không có mình vợ làm sao sống được Cơm nấu thiếu người ăn nguội lạnh mà tiếc của thì béo phì Quần áo nhà cửa sạch ngăn nắp rảnh rỗi sanh sầu muộn lâm ly Không có mình làm sao có baby bồng ẳm Không có mình vợ đâu cần phải tắm Người bốc mùi hôi cũng chẳng sao Chưng diện cho lắm có ai dòm đâu nà Lâu dần dà đàn bà thành phái xấu Không có mình làm sao vợ thành gấu Làm bồ câu hay thỏ trắng đầy đường Làm con gì nhìn cũng thấy dễ thương Nhưng con gái không bao giờ thành phụ nữ Thiếu mày râu thì lấy ai cho các nàng múa vuốt như hổ dữ Và sách sử vắng những trang tranh đấu oai hùng Ngập tràn các chương may vá thêu thùa lung lung Vợ không ta thế giới tất sanh loạn Thế cho nên chúng ta phải sửa soạn Sáng dựng cờ khởi nghĩa xưng bá vương Tối bắt các liền chị xoa bóp hầu hạ bên giường Nhưng các liền ông nhớ đừng lay tỉnh Là mơ thôi mà còn sợ bị quýnh Nên vốn dĩ mình sợ vợ là bình thường Sợ sệt rồi sẽ được yêu thương Chứ dở dở ươn ươn "nó" ly dị là ra đường húp gió
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.12.2016 21:48:34 bởi Thương Hoàng >
Kiếp Đần Ông Nằm nghĩ mấy đêm rồi mà mình giận thằng tôi Cũng thân nam nhi chi chí mà bó gối ngồi xó bếp Nghe quợ gọi bớ chàng của thiếp Chân bủn rủn chạy te te hầu bà Làm quần quật nào đâu dám kêu ca Từ vịt gà heo qué và bầy chó Đến tả sữa cho xấp nhỏ Một tay chứ mấy Đây lo tất chu toàn Khi thì kẻ môi tim son Lúc chải chuốt cài khuy áo Ngày khuân vác trệu trạo Tối mát xa mát gần Trọng trách nặng hơn ngàn cân Khi làm hài lòng bà chủ Thiếu một nhịp là lảnh đủ "Chia sớt con nào" ... tru tréo thâu đêm Cuối tháng sửa xiêm y trịnh trọng đứng trang nghiêm Đưa xấp tiền run run xin đồng lẻ Khi thì không, lúc cho bắt quất vài quẻ Ăn gói xôi mà nước mắt lưng tròng Kiếp sau xin chớ làm đàn ông Làm đàn bà hay bê đê cho sướng Chỉ tay năm ngón như vị tướng Khối kẻ đần rũ rượi dạ khâm tuân
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.12.2016 00:03:58 bởi Thương Hoàng >
Hai Cà Thọt Hết Thời Nghĩ tủi thân xưa oai phong lẫm lẫm Cưỡi ngựa mái dong ruổi chốn khuê viên Khi tróc nả rạp sát người lên tiên Lúc hết thời nằm co ro núp gió Phần số mình sao cơ cực hơn chó Không biết sủa nhưng phải dòm chừng nhà Cày như trâu cho đêm bảy ngày ba Ấy vậy mà ăn cơm thừa canh cặn Chủ không vui thì đè ra chửi mắn Được hài lòng tím rịm ngọn phi lao Suốt bốn mùa luôn chiến trận lao đao Chưa lần nào phải bọc thây da ngựa Nhưng hôm nay chẳng dầu sôi khói lửa Vì hết thời nằm thoi thóp bọc xương Bà chủ no quất ngựa chuối lên đường Mình rét run khi bị bóng ve vãn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2016 04:31:12 bởi Thương Hoàng >
Chợ Đời Giữa xã hội nộ cuồng phong hải Đàn ông gà mái Đàn bà tác oai Đi bên nhau suốt tháng năm dài Một sớm mai bộc lộ bản tính Nghĩ tức cười thế thời xu nịnh Ông như thằng Con chẳng ra con Mảnh đất vuông trong quả đất tròn Méo trong tay bọn phường vô lại Kẻ không râu vô nghì ăn hại Người không nhũ độc mộc héo hon Muốn sống khỏe nằm mọp cúi lòn Chừng hó he búa rìu tới tấp Số phận ta nay ngữa mai sấp Như đồng tiền lổ hoẽn âm dương Khi chiến mã đạp cước tung cương Lúc đất bằng chùn chân gối mỏi Ta học hoài không biết khôn lỏi Còn sĩ diện chẳng mua công hầu Các người vinh khoan khoái vuốt râu Ta kẻ hèn vò đầu cười mĩm
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.12.2016 04:33:03 bởi Thương Hoàng >
Chuyện Buồn Làng Quê Chán thay cái chuyện quê mình Ông chủ tịch lịch xịch đi bổ túc văn hóa Ông trưởng phòng bì bõm học tại chức rôm rả Sáu phó phòng lúc nhúc bò chuyên tu Một xí nghiệp toàn quan quyền đặc nghẹt như ruồi bu Ba mươi triệu chia đều mỗi người dân gánh nợ Kẻ bất tài nhưng lọc lừa bợ đở Làm lãnh đạo giỏi ngồi chơi xơi nước bới ra tiền Người hiền đức bị trù dập hóa điên Buông đôi tay bất lực nhìn giang sơn gấm vóc Nhà mưa dột từ trên nóc Các ngài ký kết Biển đảo kêu gào Không biết quê mình sẽ ra sao Khi khắp nơi chạy đua cùng vật giá Mỗi lít xăng cõng tám ngàn thuế khóa Mỗi chiếc xe chở hai trăm phần trước bạ lệ phí này nộp cho ai Buồn thay chuyện sâu mọt bất tài Suy cho cùng thì nơi nào cũng thế Chúng bôi trơn để đặt mông lên ghế Phải gậm nhấm vơ vét đủng đỉnh núc ních mình Khắp xó chợ đến đầu đường ngập mải chức cầu vinh Chuyện quê mình nói hoài sao cho hết
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.12.2016 01:51:12 bởi Thương Hoàng >
Ngán Ngẫm Ở cái xứ viễn tây riết phát ngán Mùa xuân hoa cỏ dị ứng ho hen Nhà nhà phì phò hơn bể lò rèn Đi buôn khẩu trang chắc khấm khá Mùa hạ nóng cháy da đến nghiệt ngã Chiều tan sở lên xe nghe xèo xèo Hai cái trứng chiên ốp la khét queo Đi buôn muối tiêu dễ phú quý Mùa thu lá rụng chổng khu hốt lòi trỉ Xong nhà mình thì hàng xóm bay sang Cúm ho hen mắt mũi rụa ràn Đi buôn khăn giấy mau phát đạt Mùa đông lạnh buốt da rát rạc Chiều tan sở lên xe chuối đông liền Đi buôn kính hiển vi hái ra tiền Trời lạnh teo soi không thấy ... bí tiểu Lạnh nóng hầm bà lằng đủ kiểu Nhưng mùa đông buôn cà rem chắc ăn Không cần thùng mốp muối bọt lằng nhằng Bưng cái thúng đi rao kem không chảy Cái xứ sở viễn tây miết phát hải Nhưng rị mọ cũng chẳng biết đi đâu Về miền nam nắng ấm không việc làm lo âu Lên xứ bắc hay sang đông sợ tuyết đè ngộp thở Thôi ở đại đây dù lỡ cỡ Cũng còn cái chòi gọi là nhà Hết kiếp thì ai cũng ra ma Đi hay ở sau cùng rồi cũng chết
Nhõng Nhẽo Bé đau răng làm sao anh cho kẹo Thôi thương lắm đưa cục bông gòn Bé se kỷ viên cho thật tròn Nhét chèn đau ... phồng phồng đôi má Khi bé tê tái khóc rền rã Anh sẽ hát bài chú chim non Đang bị sâu hai má căng tròn Bé cười toe toét răng sâu rụng Hay cột chỉ vào viên đạn súng Anh bắn đùng răng hư bay vèo Bé giật mình mè nheo Anh cho keo ngọt dỗ dành nhé Ở đời một chiếc sâu rên khẽ Nguyên hàm có kẹo không dám nhai Sợ lây lan con trai chạy dài Răng hư bé nhõng nhẽo mít ướt
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: