[PREVIEW] Hoa Miêu Miêu (Quất Hoa Tán Lý)
snoogy 22.04.2014 17:53:50 (permalink)
ThueSach.vn - Hoa Miêu Miêu (Quất Hoa Tán Lý): "Nhân vật chính là cô mèo có tên gọi là "Hoa Miêu Miêu” là tiểu yêu tu luyện thành người. Vì mất đi trí nhớ nên Miêu Miêu không biết tại sao mình lại bị lưu lạc vào thế giới của con người...."

Thuê Sách Hoa Miêu Miêu (Quất Hoa Tán Lý)



"Hoa Miêu Miêu” là câu chuyện hư cấu diễn ra trong thời kỳ thần tiên, con người, yêu quái cùng tồn tại và tranh giành lẫn nhau. Câu chuyện kể về mối tình giữa tiểu yêu mèo dưới hạ giới và vị thần dũng mãnh trên thiên giới. Nhân vật chính là cô mèo có tên gọi là "Hoa Miêu Miêu” là tiểu yêu tu luyện thành người. Vì mất đi trí nhớ nên Miêu Miêu không biết tại sao mình lại bị lưu lạc vào thế giới của con người.

Thường xuyên đánh nhau, hành nghiệp trượng nghĩa có thể vì bạn mà quên đi mạng sống của mình nên Miêu Miêu được anh em kết nghĩa gọi là: "Lão đại.”, trở thành thủ lĩnh của các loài vật trong vùng sơn cốc. Ngoài những việc trên ra Hoa Miêu Miêu không biết làm gì khác, ngay cả đến một chữ cũng không biết đọc, biết viết. Sau thời gian sống dưới hạ giới cùng với huynh đệ kết nghĩa, đến một ngày xuất hiện vị anh hùng chiến tướng có tên gọi Bích Thanh Thần Quân với tướng mạo vô cùng khôi ngô tuấn tú, luôn đi tiêu diệt yêu ma đã nhận Hoa Miêu Miêu làm đệ tử và đưa Miêu Miêu lên thiên giới sống cùng.

Cuộc sống trên thiên giới chẳng khác gì cuộc sống của các vương tôn quý tộc dưới phàm trần, đầy đủ vinh hoa phú quý, kẻ hầu người hạ. Miêu Miêu rất được Thần Quân yêu thương quan tâm, nhưng có thể là do tính cách ngốc nghếch nên cô không nhận ra được tình cảm của Thần Quân giành cho mình đó là tình cảm nam nữ vượt qua tình cảm thầy trò. Vượt qua bao khó khăn thử thách Miêu Miêu dần hiểu ra được tình yêu chân thành mà Thần Quân giành cho mình. Cuối cùng họ đã vượt qua ranh giới giữa thần yêu rồi đi đến hôn nhân.


Sách Hay Cùng Thể Loại:
Tướng Quân Ở Trên, Ta Ở Dưới (Quất Hoa Tán Lý)



Trích Đoạn:

Một cái roi ngựa vút lên, mềm mại như linh xà, quấn lấy như ý kết cuộn lên.

Diệp Chiêu thu roi ngẩng đầu, nhìn về phía trà lâu ven đường, đúng lúc đó, một tia nắng tình cờ chiếu xuống, xuyên qua bầu trời u ám, xuyên qua những bông tuyết đang rơi, dừng lại chính xác trên khuôn mặt nàng.

Làm thế nào để miêu tả khuôn mặt này đây?

Nghe nói Trấn Quốc Công thái tổ có vài phần huyết thống của người Hồ, cho nên ngũ quan của Diệp Chiêu vô cùng sắc nét, nàng bôn ba ngày này qua tháng khác, chinh chiến quanh năm, làm da bị ánh mặt trời hun thành sắc lúa mạch, ánh như màu mật. Phía dưới hàng mày kiếm sắc bén, đôi mắt sáng hờ hững thờ ơ, lạnh lùng như những hạt lưu ly, lộ ra thần thái nghiêm túc sát phạt, giống như có thể xuyên thấu mọi thứ. Mỗi cái giơ tay nhấc chân đều y như một nam nhân, từ đầu đến chân không tìm đâu ra nửa phần tư vị nữ nhi, hệt như hình tượng phu quân trong mộng của hơn một nửa số thiếu nữ Đại Tần đang tuổi hoài xuân.

Nàng nhẹ phất chiếc roi dài, một đường cong đẹp đẽ vút lên, động tác nhanh gọn, như ý kết đã phóng qua lớp lớp đầu người, xẹt qua không trung, chuẩn xác rơi vào lòng chủ nhân của nó. Nữ tử kia có phần xấu hổ, đang định cúi đầu đã thấy Diệp Chiêu nở nụ cười, khiến nàng ngây ngẩn cả người.

Làm thế nào để miêu tả nụ cười này đây?

Như xuân về trên mặt đất, núi băng bị ánh mặt trời hòa tan, chảy xuống thành dòng suối nhỏ, cảnh đẹp như họa. Ước chừng đây là hình tượng phu quân trong mộng của một nửa số thiếu nữ Đại Tần đang tuổi hoài xuân còn lại.

Tiếng vó ngựa xa dần, dư vị vẫn còn chưa tan.

Đám dân chúng vốn đang căng thẳng cuối cùng cũng thoải mái trở lại, ước chừng suốt hai tuần trà, mọi người đều khe khẽ thì thầm, đám nữ tử tất nhiên là mải mê khen ngợi đó quả là một lang quân tốt, chỉ hận ông trời không có mắt, đảo lộn âm dương, kiếp này vô duyên. Nam nhân thì trừ một bộ phận yêu thích nam phong (gay), còn lại đều chỉ cười nhạt, cũng có người cười trên nỗi đau khổ của người khác:

“Nam Bình Quận Vương bình sinh hận nhất là nam phong, cơ thể lại yếu đuối, Tuyên Võ Hầu thì võ nghệ thiên hạ vô song, ngoại hình lại….Oai hùng như thế, sợ là vợ chồng khó mà hòa thuận được.”

“Ha, hai người bọn họ sống với nhau không biết là ai bị đàn áp đây.”

“Cá mười đồng! Nam Bình Quận Vương với cái cơ thể toàn xương kia, chỉ có thể là người bị áp bức thôi.”

“Có người cược tướng quân bị áp bức sao? Đừng nhìn ta, ta không đặt, một ăn một trăm cũng không đặt.”

“Từ nay về sau Mẫu Dạ Xoa đệ nhất kinh thành chắc không còn là Từ phu nhân nữa nhỉ?”

“Các người đừng có mà ở chỗ đông người nói năng luyên thuyên, mồm miệng không sạch sẽ sỉ nhục người khác!”

“Tiểu nha đầu, tỉnh đê, đừng nói ngươi là con nhà bán thịt, cho dù ngươi là công hầu thiên kim, người ta cũng không cưới ngươi được.”

“Bình Nam Quận Vương thật đáng thương….”

“Ai bảo ngày xưa hắn suốt ngày lêu lổng, đúng là báo ứng.”

Hoàng cung, ngoài cổng Sùng Văn, Đức Tông hoàng đế tự mình dẫn văn võ bá quan ra đón chào.

Diệp Chiêu xuống ngựa yết kiến, dâng tù binh và chiến lợi phẩm lên, đám man di ngoại tộc nhiều năm bắt người cướp của, từng huyết tẩy một số quốc gia nhỏ yếu có đặc sản châu báu trang sức ở mấy vùng biển lân cận, nay hoàng tộc Kim quốc bị phá, phần lớn tài vật quý giá trong quốc khố đều bị Diệp Chiêu mang về dâng lên Đại Tần, nào là đá mắt mèo lớn nhỏ đủ loại, nào là ngọc lục bảo to như nắm tay, hồng ngọc, bích ngọc, kim cương, còn có trân châu đủ màu, cùng với vô số vàng bạc được những người thợ thủ công khéo tay của mấy quốc gia man di hải ngoại chế tác tinh xảo vô song, gần như làm lóa mắt tất cả mọi người.

Mấy năm chiến tranh liên miên, quốc khố đã sớm trống rỗng, nay số tài vật lớn này chính là cách giải quyết tình thế nhanh chóng nhất.

ThueSach.vn
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9