Vô dụng và Hửu dụng
Vô dụng và Hửu dụng "Thầy Trang Tử"cùng học trò du ngoạn Trên đường về ghé nhà bạn cố tri Họ gặp nhau tay bắt với mặt mừng Lời chào hỏi rộn ràng câu sáo ngữ "Tiên sinh đây tiếng đồn như sấm dử Thật quả là vạn hạnh với bỉ phu "Gia nhân đâu,mau yến tiệc chầu hầu Dâng Mỹ tửu ta mở đầu câu chuyện." Thịt cho ta con "chim chuyền điêu luyện" Để làm mồi, ta thết khách đêm nay!" "Bẩm chủ nhân, thưa giết thịt con nào? Con biết hót, hay con không biết hót?" Chợt thở dài,chủ nhân bèn quát tháo: "Con chim nào không hót,giết Quách đi Để làm chi "vô dụng"giữlàm gì Hãy thịt nó,ta làm mồi đãi khách.... Thầy Trang Tử cùng bạn xưa "đối sách" Mồi thịt chim và Mỹ tửu say mềm Sáng hôm sau, đưa tiễn bạn bên thềm Chào tiễn biệt,mong hẹn ngày tái ngộ Họ bước đi trên quảng đường hoang lộ Đến bìa rừng thì trời đã quá trưa Gặp tiều ông chóng búa dưới bóng dừa Đang ngắm nghía cây suông dài cao vút Thầy Trang Tử chào ông, rồi châm chút Trời chiều rồi sao ông vẩn đứng đây? Cây thẳng ngay,sao không đẳng cho rồi! Lảo nghe nói, chợt bồi hồi thỉu nảo Loại cây nầy, gổ mềm như "mộc thảo" Dùng không xong ,làm củi củng không xong Nếu gia công là vật dụng trong nhà Chỉ làm ổ, làm mồi cho mọt mối Đốn đi rồi chỉ gây điều rắc rối Dùng đốt lò làm củi khói mắt cay Quạt gió bay,tro bụi phủ mịt mù Cây" vô Dụng" đốn làm gì cho phí sức Một học trò nghe qua lòng ray rức Bèn hỏi thầy,con không hiểu thế gian Sống làm sao cho khỏi cảnh phủ phàng Cây "vô dụng"thì chừa....,chim thì giết Vậy người như con....làm sao mà biết? Sống thế nào,không bị giết như chim ? Sống làm sao không hoang phế im lìm Bị quên lảng như loài cây "vô dụng" Thầy nghe qua mỉm cười liền "truyền tụng" Các con nầy, hãy ghi nhớ từ đây: "Sống trung dung nơi giữa cuộc đời nầy Không "vô dụng" mà cũng không "hửu dụng" Con nhớ rằng chỉ có "Đạo Đức"thôi Mới thoát khỏi đoạ đày trong "Vô Hửu"
"Vô dụng không ai dùng, Hửu dụng bị dùng, như lợi dụng" Tác giả: Trần Văn Hiền Houston 22/4/2014
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: