MẸ ĐÂU RỒI...
Mẹ thương!
Con có tội gì mẹ đẻ con ra?
Để bây giờ, con khác người ta,
Kẻ có cha, nhưng không có mẹ
Con có mẹ, mà như trẻ mồ côi!
Khi con còn nhỏ, sao mẹ bỏ con đi?
Mẹ dạy những gì, khi con đang lớn?
Những lúc giận hờn, không biết tủi cùng ai?
Nhớ ngày xưa,
sau những ngày dài, gởi thân vườn trẻ,
Khi về nhà, có mẹ, có cha.
Pha tiếng cười rộn ràng, vui vẻ,
Sao bây giờ vắng vẻ quạnh hiu?
Đã có những chiều, con kiếm tìm từ xa:
Tình mẩu tử, bao la biển rộng,
Như con sông dài, nuôi lớn đời con,
Để mai kia có lên núi, xuống non,
Tình mẩu tử là hành trang, con chứa đựng;
Để bước vào đời, đứng vững niềm tin:
Tin bạn bè, tin nghĩa đệ huynh;
Tin những người sinh đẻ ra mình,
Tin cuộc đời đã không gian dối,
Tin chính mình, trong thế giới phồn vinh.
Mẹ ơi!
Trong hành trình, con đang bước tới,
Chỉ một mình, chống chỏi với phong ba,
Mẹ có biết?
Ở với mẹ ăn cơm với cá,
Ở với người lạ, cơm cháy mút xương.
Ai có biết, đoạn trường con trẻ!!!
Duyên Nam
(Carmel Dec 25-2014)
-------
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.12.2014 03:13:33 bởi duyennam >