Giổ Má
Giổ Má Rồi thắm thoát tuần sau là giổ Má Chín năm rồi chín lần giổ đi qua Từ phương xa con không được về nhà Để dâng trọn nén hương lòng tưởng nhớ Con nhớ quá,từng ngày xưa vất vã Má tảo tần lặn hụp để nuôi con Công ơn kia dù sông cạn đá mòn Con ghi khắc muôn đời không sao lảng Nhớ khi xưa giửa một thời dĩ vảng Chốn thị thành bao nghiệt ngả gian lao Ôm đàn con nheo nhóc tuổi dạy khờ Má vùng vẩy bon chen từng năm tháng Nhà mình nghèo,lo ăn mà ngao ngán Má can trường xoay sở để được no Đêm co ro Má mệt đứ ngủ khò Không than thở không than van trách móc Con nhớ lắm,có đôi khi muốn khóc, Ba cận kề bên Má để cảm thông Thức nửa đêm cùng chuẩn bị bếp hồng Má nấu cháo, gánh rong đi bán dạo Con theo Má bước đường khuay thành thạo Bởi tinh sương giấc ngủ chẳng được tròn Con Lê lết mỏi mòn sau lưng Má Oản gánh kia,dường như sao nặng quá Bước rả rời, Má trỉu nặng sầu lo Bao công lao Má "xúc tép nuôi cò" Đàn con lớn,mổi người đi một hướng Rồi từng đông lạnh lùng mang gió chướng Se thắt lòng tê tái nổi nhớ mong Má vẩn kia, đôi lúc mắt lưng trồng Ngồi khắc khoải trong tin từng đứa một Rồi một hôm hung tin về đột ngột Con lặng người đột quỵ giữa trời xa Muốn gào lên xé nát buổi chiều tà Má đả mất Má ra đi vỉnh viển Con vội về kề áo quan đưa tiển Nổi nghẹn ngào oặn thắt cỏi lòng đau Còn gì đâu,đây lần cuối trong đời. Thôi vỉnh biệt, Má ơi thôi vỉnh biệt . Thôi vỉnh biệt,Má ơi thôi vỉnh biệt TrầnVăn Hiền
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2014 12:55:04 bởi Trần Văn Hiền >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: