Miệng Đời Nhân Thế
Trần Văn Hiền 07.05.2014 04:11:25 (permalink)
0
         Miệng đời nhân thế
Chuyện ngày xưa có gia đình họ Mã
Chuyên sống nghề nuôi ngựa, để kinh doanh
Mã lảo ông, và Mã lảo bà bà
Có duy nhất là Mã Thiếu Sinh công tử
Mã gia trang một hôm nghe tin dử
Rằng lệnh lang, bạo bệnh rất nguy nàn

Bao thuốc thang trị liệu vẩn vô vàn
Cả gia nghiệp,dường cận kề khánh tận
Mã lảo gia cả một đời lận đận
Xây cơ đồ sự nghiệp, chốc trắng tay
Bầy ngựa kia, ông yêu quí đêm ngày
Nay đành đoạn,rao mời người bán tháo

Để đủ tiền lo thuốc thang cơm cháo
Sợ muộn màn công tử sẻ mạng vong
Rồi cuối cùng thầy thuốc chửa củng xong
Được bình phục,thoát đi cơn trọng bệnh
Và từ đó Mã lảo ông dành dụm,
Tằn tiện dần hầu góp vốn kinh doanh

Chẳng bao lâu ông gầy dựng đủ đầy
Lòng phấn khởi mong một ngày khôi phục
Ông ước ao ngày nào rồi tiếp tục
Dưởng ngựa bầy,tạo dựng lại cơ ngơi
Một ngày kia có kẻ đến chào mời
Giống ngựa quí,làng Hương Lâm hiện có

Đây là Loài "Hoàng Tuyết Phiêu" hiếm có
Được tin mừng,lòng khấp khởi nôn nao
Ông quyết coi loài ngựa quí,mời chào
Thì quả thật không ngoa lời đồn đải
Về gia trang ông vội vàng bàn cải
Rủ con ông cùng khăn gói lên đường

Giống ngựa nầy vốn của người "Khương"
"Thiên Lý Mã" ngàn xưa,còn xót lại
Mà thời nay ít thấy ai tồn tại
Gầy nuôi nhiều,chẳng mấy chốc giàu sang
Mã lảo ông và công tử vội vàng
Cùng nhấm hướng Hương Lâm mà rảo bước

Trao tiền xong,tra cương chào từ khước
Cảm thấy lòng phấn khởi Lẩn hân hoan
Họ cưởi qua một khu phố xóm làng
Mã lảo lảo khiêm nhường phi nước kiệu
Dân trong làng biết ông người sành điệu
Chuyên hành nghề nuôi ngựa giống "Tuyết Phiêu"

Họ vây quanh rồi đàm tiếu đủ điều
"Mã lảo bá,Mã lảo bá, ông là người nuôi ngựa
Sao nở đành không thương ngựa hởi ông?
Hảy nhìn xem ngựa mệt lã,yếu gầy
Sao nở cưởi cha con cùng một lúc"
Mã lảo ông nghe qua lòng điếm nhục

Bảo con rằng,à! họ đúng Đấy con
Cha nhường con mau kênh kiệu lên đường
Cha phía trước cầm dây cương dắt mủi
Nói thế rồi ông Bước đi lầm lủi
Công tử ngồi ngất ngưỡng Cưởi yên cương
Lòng an tâm rong rủi nốt đoạn đường

Vào thôn khác,giửa trưa Trời nắng chát
Gặp đoàn người đục mát giữa sơn trang
Họ nhìn ra bất mản,thấy rỏ ràng
Rồi lên tiếng sổ sàng mà trách móc
Nầy công tử,không ngại đời châm chọc
Ai thuở nào, con kênh kiệu,nhong nhong

Để ông cha thì lội suối băng đồng,
Qua học hiệu "Khổng Môn"thì chết chắc
Họ không tha,sẽ đánh cho bầm mắt
Để nhớ đời mà bỏ thói vô luân
Mã Thiếu sinh nghe nói quá hải hùng
Nhẩy xuống ngựa mời cha mau thượng kiệu

Mã lảo ông bước lên mà ngượng nghiệu
Tội con mình,gánh chịu cảnh gian nan
Đường sơn trang nhiều nguy khó phủ phàng
Nếu bách bộ thì trăm ngàn cam khổ
Họ lần theo dẩy phố nghèo xưa cổ
Đến đầu làng là "Học Hiệu Khổng Môn"

Ở nơi đây có từng lủ học trò
Đang đùa giởn quanh sân trường khổng học
Chợt nhận ra Mã ông làng lân cận
Chúng gập người cung kinh chấp tay thưa
"Mã lảo ông người được tiếng từ xưa
Thương con lắm!mà sao nay tàn nhẩn."

"Hỏi lệnh lang vừa khỏi cơn bệnh nặng
Cớ sao người lại chẳng biết xót thương
Ngồi cầm cương mặc con trẻ dưới đường
Coi sao được,quả thật là hổ thẹn"
Mã lảo ông dừng cương rồi nhanh nhẹn
Phóng xuống đường bèn thỏ thẻ tai con

Đúng đó con,đường chẳng có xa gì
Mình bách bộ song hành về sơn trại
Nói thế rồi họ kềm cương ,chẳng ngại
Lối đường về củng còn lắm chông gai
Hai người đi đến một đoạn đường dài
Gặp một gả oai phong người lẩm liệt

Đưa mắt nhìn,rồi buông lời khinh miệt
"Rỏ trẻ già là một lủ ngu si
Con ngựa kia Thiên lý Mã gan lì
Mua để cưởi,chớ sao đi dắt bộ
Thật bọn người vô học,giả cao sang
Con ngựa kia cao số thấy rỏ ràng....

Thoáng nghe qua lời chê bai ngang bướng
Ông nghẹn ngào,trào nước mắt bảo con
Thôi con ơi! Cha chịu hết nổi rồi
Cưởi củng chửi,mà dắt đi củng chửi
Thật miệng đời tanh tưởi của thế gian
Thôi thì thôi ta thả quách,không màng

Hận miệng thế, ta thề không buôn ngựa
Nói xong rồi ông quất đại vô mông
Thiên Lý Mã hí lên rồi dông mất
Hai người đi thẩn thờ cùng bật khóc
Rỏ miệng đời độc ác của thế gian
Về sơn trang,đầu cổng Mã Bà Bà

Đứng trông đợi cha con ngày mòn mỏi
Thấy từ xa, bóng lệnh nhà còm cỏi
Mã Bà Bà khấp khởi chạy lom com
Hỏi Lệnh ông,ngựa quí chẳng thấy về
Ông tức tưởi kể bà nghe mọi việc
Vừa nghe xong ,bà buôn lời cự tuyệt


Trời hởi trời,sao quá dại hởi ông
Ông ơi ông,ông đã hại cả nhà
Sao ngu muội mà nghe lời nhân thế
Rồi từ đây lấy gì mà sinh kế
Và lấy gì,mà cưới vợ cho con..........
TRần Văn Hiền
 06/4/2014 
"Hảy tự tin chính mình đừng nghe lời bình Thiên Hạ"

<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2014 12:45:29 bởi Trần Văn Hiền >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9