Hờn Mác Đi Em
Hờn mác đi Em
Ta muốn chết, mổi lần em hờn dổi
Sống làm gì,Đời cằn cổi yêu thương
Ta bên nhau cùng lý tưởng chung đường
Đi cho hết.... dù đoạn trường Trắc trở
Trót sinh ra kiếp nhân sinh lầm lở
Có mấy người chân, thiện,Mỷ đâu em
Ta củng không ngoại lệ kiếp làm người
Củng phàm tục, củng sầu đau vạn cổ
Ta muốn chết ,cho tình em vơi khổ
Sống làm gì,chẳng bổ ích đời nhau
Em làm nư,khi ta quá nuông chìu
Nên thoáng chốc suy tư rồi hờn mác
Ta muốn chết,cho xác thân nầy tan nát
Được trở về với cát bụi mười phương
Mang yêu thương hình bóng của vợ hiền
Về tiên cảnh vấn vương miền tục lụy
Ta muốn chết,như hoa tàn rửa nhuỵ
Vứt đời nầy vào xọt rác nghìn thu
Hồn tiêu diêu trong cỏi vắng sa mù
Thì đã muộn Chắc em sầu chất ngất
Ta muốn chết,nhưng nào đâu toại ý
Bởi tình nầy còn vương vấn vì ai?
Ta yêu em nên sầu khổ dịu dàng
Dù hoá kiếp muộn màng không nuối tiếc
Trần Văn Hiền
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2014 12:39:30 bởi Trần Văn Hiền >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: