[PREVIEW] Nếu Anh Nói Anh Yêu Em (Lạc Hà)
snoogy 09.05.2014 18:23:32 (permalink)
ThueSach.vn - Nếu Anh Nói Anh Yêu Em (Lạc Hà): "Cô cúi đầu, nhìn bàn tay đang nắm tay mình. Anh nắm chặt như thể bàn tay ấy trở thành một phần da thịt của cô, đến mức khiến cô không có cách nào nghi ngờ anh thật sự là người nói được làm được. Nếu như cô nhảy xuống, tất nhiên anh sẽ chết cùng cô...."

Thuê Sách Nếu Anh Nói Anh Yêu Em



Ngày hôm đó, cô ngồi trên tầng thượng lạnh như băng, chân buông thõng dưới tòa cao ốc, chỉ cần lay nhẹ cũng lập tức tan biến thành tro bụi, hồn xiêu phách lạc. Ngày hôm đó, mọi người đều khuyên cô hãy tiếp tục sống, mọi người điều hi vọng cô hãy kiên trì sống tiếp.

Chỉ có anh, đi thẳng tới, khẽ ngồi bên cô, cùng cô treo mình trên tòa cao ốc cao sừng sững, sau đó nắm chặt tay cô, nói rằng: "Em hãy nhảy xuống đi!"

Cô cúi đầu, nhìn bàn tay đang nắm tay mình. Anh nắm chặt như thể bàn tay ấy trở thành một phần da thịt của cô, đến mức khiến cô không có cách nào nghi ngờ anh thật sự là người nói được làm được. Nếu như cô nhảy xuống, tất nhiên anh sẽ chết cùng cô.

Hai mươi sáu giờ trước, anh vì cứu cô, máu chảy đầy đầu, nhưng vẫn ôm chặt cô vào lòng, nhất quyết không buông cô ra.

Sáu giờ trước, anh nói với cô, giây phút cuối cùng còn sống trên thế gian này, việc duy nhất anh muốn làm chính là ôm lấy cô thật chặt đến hơi thở cuối cùng.

Hai giờ trước, anh lấy sinh mạng của mình ra đánh bạc, không mảy may suy tính, chỉ vì không muốn cô phải rơi lệ nữa.

Bây giờ, anh ở bên cô, ngồi cùng cô bên bờ sự sống và cái chết. Cái chết cũng không thể chia lìa họ.

Anh là người lo lắng cho sự an nguy của cô hơn ai hết. Thậm chí anh coi tính mạng của cô còn quan trọng hơn cả bản thân mình. Nhưng giờ phút này, anh bình tĩnh nói với cô: "Em nhảy đi", và anh sẽ nhảy cùng cô.

Anh nói, anh sẽ ở bên cô mãi mãi.

Sách Hay Cùng Thể Loại:
Từng Có Một Người Yêu Tôi Như Sinh Mệnh (Thư Nghi)



Trích Đoạn:

Đang điên tiết nên tôi bất chấp tất cả, xông đến trước mặt anh ta: “Được thôi, anh đánh đi, không đánh thì coi như anh là cháu tôi.”

Anh ta nhìn tôi chăm chú, ánh mắt lóe lên một tia kỳ quái, giống như kinh ngạc, giống như bừng tỉnh. Sau đó anh ta bật cười: “OK, coi như cô lợi hại. Hôm nay đúng là tôi được mở rộng tầm mắt.”

Nói rồi anh ta liền túm lấy ba lô của tôi, tôi ra sức giật lại nhưng không được. Tôi bèn trừng mắt với anh ta, còn anh ta chỉ cười cười, ánh mắt đảo đi đảo lại trên mặt tôi.

Bỗng cửa bên kia chiếc xe mở ra, một cô gái bản xứ có thân hình bốc lửa bước xuống. Cô ta đứng ở cửa gọi người đàn ông: “Mark, lên xe đi!” Giọng cô ta nhão nhoẹt như chảy nước mật đến nơi.

Odessa vào tháng Mười nhiệt độ tương đối thấp. Vậy mà người phụ nữ kia vẫn mặc bộ váy da báo hở ngực ngắn cũn. Bộ ngực đầy đặn và đôi chân dài lồ lộ phơi bày trong tiết thu giá lạnh. Có vẻ như cô ta chẳng sợ bị đông cứng, tôi bĩu môi khinh bỉ.

Phụ nữ ăn mặc kiểu này có thể bắt gặp ở bất cứ nơi nào trên đường phố Odessa. Bọn họ đều rất xinh đẹp, mười sáu, mười bảy tuổi bắt đầu ra đường kiếm tiền, mục tiêu của họ thường là thương nhân người Hoa và người Ả Rập làm ăn ở Odessa. Bọn họ đang ở độ tuổi thiếu nữ đẹp nhất, có gương mặt xinh xắn, làn da trắng mịn như sữa bò, đôi môi đỏ như cánh hoa, vậy mà giá rẻ đến không ngờ, chỉ hai mươi đô la Mỹ một đêm.

Đám thương nhân Trung Quốc chìm đắm trong hoan lạc, quên cả đất trời. Bọn họ tự nhận mình là “Đội pháo Đại Thanh”. “Đại Thanh” tất nhiên là chỉ Trung Quốc, hai từ “đội pháo” chỉ có thể hiểu nghĩa chứ không thể giải thích thành lời. Tóm lại là cùng một giuộc với những kẻ phóng xe bạt mạng trên đường, suốt ngày lượn lờ ở casino và hễ mở miệng nói chuyện là không biết trời cao đất dày.

Nghe tiếng gọi của cô gái, người đàn ông mỉm cười rồi buông tay. Anh ta đi đến bên cô gái, ôm chặt eo cô ta và cúi xuống thì thầm điều gì đó. Cô gái bật cười thành tiếng, đưa mắt dò xét tôi.

Tôi quỳ xuống nhặt từng thứ rơi bừa bãi trên mặt đất. Cảm giác chua xót từ đáy lòng dội lên khiến trước mắt tôi đột nhiên mờ dần. Không hiểu sao tôi lại rời xa bố mẹ và ngôi nhà ấm áp dễ chịu ở Bắc Kinh để đến nơi tồi tệ này chứ, lại còn bị loại người khốn kiếp kia ức hiếp nữa.

Nước mắt bất giác rơi xuống, tôi giơ tay lau sạch, lòng thầm nhủ với bản thân: Cùng lắm là về nhà, có gì đáng khóc đâu. Triệu Mai, ngươi quả là vô dụng!

“Hóa ra cô là Triệu Mai.” Một đôi giày ống màu nâu xuất hiện trước mắt tôi.

Tim tôi đột nhiên đập mạnh, giọng nói trầm ấm này rất đỗi quen thuộc, nó đã lưu lại trong ký ức của tôi. Tôi ngẩng đầu, ngước nhìn lên theo quần jeans và áo khoác da. Người đàn ông đáng chết đó đang cầm quyển hộ chiếu của tôi, thích thú lật từng trang một.

Tôi giật quyển hộ chiếu trên tay anh ta và bỏ vào ba lô, đứng dậy bước đi. Không thể nào, tôi nghĩ thầm, chỉ là giọng nói giống nhau mà thôi. Giọng nói đó dịu dàng như vậy, chủ nhân của nó sao có thể là người nông cạn, dung tục như người đàn ông này?

“Này… này…” Người đàn ông đuổi theo sau: “Cô không thèm nhìn xem tôi có bị thương hay không à? Ra tay đánh người rồi bỏ đi mất, tiền thuốc thang viện phí sẽ tính vào ai hả?”

“Anh đi chết đi!” Tôi quay đầu, rít lên với anh ta.

ThueSach.vn
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.05.2014 18:27:49 bởi snoogy >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9