Con Đò Mười Trách Phận (Bến Phà Cần Thơ)
"Cảm hứng một đêm nằm mơ trở về bến phà xưa (Bến Phà Cần Thơ) thấy con đò nằm im lìm Trong ụ " Con đò mười trách phận Ta tủi phận là thân già vô dụng Giờ nằm yên theo gió bụi thời gian Thưở hiên ngang trên sóng nước huy hoàng Đưa đón khách, bao năm trời xuôi ngược. Giờ đây ta,"con đò mười bạc nhược" Đời bất cần vứt bỏ chẳng tiếc thương Nhớ khi xưa bao lượng khách nuông chìu Ta cập bến,người lăng xăng chào đón. Đây giống gánh, đây xe con vội vã Đây xe hàng, kia xe khách rú âm vang Người lao xao chen lấn trước "mỏ bàn" Kẻ thoang thoát nhanh chân về phía trước. Ta ung dung lướt mình trên sóng nước Mặc mưa gào gió thét,thách phong ba Ta gian thân trong những buổi chiều tà Mang thiên hạ đi,về không kể xiết. Thế mà nay nằm đây trong nuối tiếc Cam đành lòng than phận, trách thương thân Bởi vì ai ta ra nông nổi đoạn trường Nằm một xoá với thân già bệnh hoạn. Ta biết rồi,cây cầu trên tả ngạn Đẹp mỹ miều dáng dấp gái thanh xuân Chân cầu cao, đẹp tựa cặp chân dài Hàng dây cáp,sống soài dây áo cánh. "Ã"nhiệt tình đưa người trong chóng vánh Từ bên này xuôi ngược đến bên kia Bao lượng xe tấp nập,kẻ đi về Thật nhanh chóng nên người người yêu thích. Ã"thật trẻ nằm chênh vênh khiêu khích Ngửa mình dài trên sóng nước mênh mông Dòng Mekong củng luồn lách khiêm nhường Sợ khua động,giật mình cô gái nhỏ. Ôi thôi rồi đời ta như bỏ ngỏ Tấm thân này sẽ trôi vạt về đâu Kể từ nay lử khách chỉ qua cầu Họ phụ rẩy con đò xưa oanh liệt. Trần Văn Hiền 5/3/2014
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.05.2014 12:33:29 bởi Trần Văn Hiền >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: