Bước lên cầu sắt, nắm tay cho chắc, hỏi gắt người tình:
Bừớm xa bông tại nhụy, hai đứa mình lỗi tại ở ai?
Bướm ngộ bông như Quan Công ngộ cùng đạo tặc,
Anh với em mới ngộ mấy ngày, vắng mặt lại thương.
Bởi thương nên ốm nên gầy,
Cơm ăn chẳng đặng gần đầy ba trăng.
Ngó lên sao mọc như giăng,
Thương em anh nghĩ mấy trăng cũng chờ.
Bước vô bụi gáo mồ hôi chưa ráo, áo nọ chưa khô,
Em ơi, em kiếm nơi thanh tịnh mà ngồi,
Chờ anh bước lại trao lời thiệt hơn.
Bớ chiếc ghe sau chèo mau em đợi,
Để giông khói đèn bờ bụi tối tăm
Ghe em nhỏ ván, mà bóng láng nhẹ chèo,
Xin em bớt mái, mà xả lèo đợi anh.
Bướm bay giữa biển bướm rơi
Thấy em còn nhỏ nhiều nơi anh buồn
Anh buồn vì chẳng xứng đôi
Không xứng đôi thì thôi bớ bạn
Lên xuống chi hoài, mà rộn tiếng oan.
Bèo than phận bèo, khi trôi khi nồi,
Bí than phận bí, ngắt đọt nấu canh.
Anh than phận anh làm trai chưa vợ
Em than phận em làm gái chưa chồng
Trách ai se sợi chỉ hồng
Không săn lại rối cho lòng anh đau.