CON BÒ VÀ CÁI LƯỠI
Thơ
CON BÒ VÀ CÁI LƯỠI
Nguyễn Dư
Con bò ăn cỏ
Quanh quẩn ruộng đồng
Một hôm chợt nghĩ
Cỏ gần sắp hết
Chắc phải vươn xa
Không thì chết đói
Thế là thè lưỡi
Ra tận biển đông
Xa ngàn hải lý
(Gọi đường lưỡi bò )
Gặp gì nuốt nấy
Bất kể thị phi
Trắng đen mặt kệ
Chân trước bắt tay
Chân sau đá hậu
Lấy thịt đè người
Xem thường nhân nghĩa
Lưỡi vươn xa quá
Cũng thấy kỳ kỳ
Lưỡi bảo bò ơi
Ngày xưa lưỡi có
Vươn xa bao giờ
Thôi thôi dừng lại
Bò cười bò bảo
Không dừng gì cả
Càng tiến càng xa
Đã đi ăn cướp
Mà còn sợ chi
Lưỡi ăn nhiều quá
Kêu đau bò ơi
Thôi thôi dừng lại
Kẻo chết bây giờ
Bò bảo lưỡi ngu
Sao mi không thấy
Bụng tao rất to
Tôm, cua, cá, mực
Dầu khí, san hô
Tao đây nuốt hết
Mà chưa đã thèm
Tao đây bành trướng
Nuốt trọn biển đông
Quy về một mối
Thiên hạ là tao
Thế giới là tao
Nói bò không nghe
Lưỡi đành chặc lưỡi
Người ta nói đúng
Lỳ như con bò
Phải dùng roi đánh
Nó mới chụi nghe
Bò ơi là bò
Đà Nẵng 16-5-2014
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: