Tùy bút chứ không chit chát
Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 9 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 133 bài trong đề mục
Nguyên Thạch 19.05.2014 08:35:22 (permalink)
[Helpful answer received] / [List Solutions Only]
Những chủ nhật buồn
 

 Nguyên Thạch - Đồng bào ruột thịt của ta sẽ quằn quại đau thương dưới ách thống trị của ngoại bang Hán phiệt, họ sẽ đày đọa, sẽ hãm hiếp đánh đập và thậm chí họ sẽ làm thịt những con người Việt Nam để trưng lên bàn tiệc một cách hả hê... Như vậy, hình ảnh đó sẽ triền miên dấy động trên một vùng đất bạc phần của chuỗi thời gian ngàn năm sắp đến, các bạn có thấy đau lòng?
 
*
 
Tâm trạng miên man, những Chủ Nhật là những ngày buồn vô tả, bận bịu với mớ hỗn độn suy tư... nỗi niềm hy vọng mỏng manh hòa trộn với sự hụt hẩng vô vọng trước hiện tình của đất nước hôm nay đang lâm vào những hoàn cảnh tội tình đầy bi thảm. Đôi lời tâm sự, xin được cùng ai đâu đó để thấy rằng tất cả chúng ta đều là những con người Việt Nam rất đáng tội nghiệp. 

Cho dẫu rằng bạn hay tôi, hay những ai đang ở bất cứ nơi nào và đang làm bất cứ việc gì, tất cả có lẽ cũng đang mang ít nhiều suy tư cho vận mệnh của đất nước, cho tương lai không mấy gì khả quan của dân tộc này đã và đang chịu quá nhiều đau khổ. 

Bạn đang sinh sống ở hải ngoại ư? Cuộc sống tuy đầy đủ, sung túc về nhiều mặt nhưng liệu rằng trong tận sâu kín, niềm vui có được trọn vẹn hay không khi vẫn biết rằng mình là những con người lưu vong, miệt mài viễn xứ, bỏ lại sau lưng những kỷ niệm và trước mặt là những nỗi đau trăn trở... Những xót xa ấy, nó luôn hiển hiện là hình ảnh của một quê hương đầy oan nghiệt. Tôi không thể không tránh được chạnh lòng khi nhìn về bên kia biển Thái Bình, nơi đó có biết bao đồng bào ruột thịt cùng máu mủ đang quằn quại thảm thương. 

Bạn là sinh viên, học sinh đang sống hẩm hiu, chắt chiu từng đồng trong gian nhà trọ tồi tàn chật chội để chăm lo việc học hành mà viễn ảnh của tương lai thì hoàn toàn mịt mù đen tối. Bạn luôn nơm nớp lo âu về chốn quê nhỏ xa xăm, nơi đó có cha mẹ yếu gầy cùng đàn em dại đang vất vả dãi nắng dầm mưa với ước mơ khiêm tốn gởi vào những luống ngô khoai để có chút tiền cho con đi học. 

Bạn ra đường hàng ngày và phải luôn đối diện với sự dửng dưng vô cảm, một xã hội giành giựt chen lấn để vật lấy sự sinh tồn. Bạn luôn bị ám ảnh và lo lắng... rồi đây khi tốt nghiệp ra trường, đào đâu ra tiền để chung chi cho đám tham ô để đổi lấy một việc làm, cho dẫu chỉ với mức lương èo uột. Niềm mơ về tương lai cho một Tổ Quốc huy hoàng có được chăng khi bản thân mình là những người vẫn đang nghèo khó. Câu nói: Thanh niên là rường cột của quốc gia, hiện tại có phải chăng là những ý niệm viển vông?. 

Bạn là công nhân, đang sống lây lất với đồng lương bị bóc lột tận đến xương tủy, bạn phải quần quật cả ngày và phải làm thêm ngoài giờ, phải ăn uống, chi tiêu vô cùng kham khổ hầu mong có chút tiền dư nhỏ nhoi để gởi về phụ giúp gia đình. Bạn đã và đang tiêu hao biết bao năng lực của tuổi thanh xuân cho những điều vô cùng nghịch lý của xã hội. Giả dụ mức lương của bạn là 3 triệu đồng cho mỗi tháng dài đằng đẳng, trong khi cán bộ ngân hàng chỉ đặt bút ký tên cho cha mẹ bạn vay nợ để có vốn làm ăn, mỗi chữ ký là hằng chục triệu đồng chỉ trong vòng vài phút. 
 
Bạn là nông dân trên nắng dưới nóng, phải hít thở với chất độc từ chất trừ sâu, diệt cỏ để cuối cùng chỉ làm giàu cho bọn thương lái thu mua với giá bèo bọt, cộng với bao khấu trừ tiền ứng trước cho phân bón, thuốc trừ sâu và sinh hoạt ăn uống trong những tháng vào mùa. Một đất nước với hơn 70% là nông nghiệp mà khối nông dân là thành phần khổ cực và nghèo khó nhất trong xã hội thì làm gì mà các bạn có thể đóng góp vào việc xây dựng một quốc gia vững mạnh được?. 

Bạn là những người già cả bệnh tật, đàn trẻ thơ thất học lang thang đầu đường xó chợ, thậm chí không có ngay cả nơi nương tựa mà sự quan tâm cũng như mức độ chăm lo từ nhà nước chỉ là con số không, hạnh phúc có chăng và tương lai của bạn sẽ trôi giạt về đâu?. 
 
Bạn là quan chức, cán bộ nhà nước, các bạn là thành phần được xem là may mắn nhất trong một xã hội được coi là tận cùng bằng số của vực thẳm nghèo nàn lạc hậu, trong tận cùng đó, bạn là những người có được sự cơ may tham ô nhũng nhiễu, gom góp cóp nhặt những xác xơ cạn kiệt từ tài nguyên quốc gia, từ tầng lớp dân đen khốn khó, tất cả để dồn lại cho bản thân mình, cho băng nhóm riêng mình mà quên đi hình bóng của của hằng chục triệu người đang như là những bóng ma vất vưởng ngày đêm trên quê hương. 

Dĩ nhiên, tôi biết, cũng như rất nhiều người đã biết, các bạn là thành phần cai trị, là đảng là đoàn, là quyền, là tiền... Với quyền lực trong tay, hẳn nhiên các bạn là tầng lớp dư dả giàu có nhất so với triệu triệu người khác. Nhưng thử hỏi các bạn có bao giờ từng tự vấn lương tâm?. Có bao giờ các bạn tự nghĩ rằng ta đang sống một cuộc sống không đáng sống bởi sự ích kỷ, hèn mạt, gian tham, cướp bóc, thượng đội hạ đạp của mình?. Có bao giờ các bạn tự hỗ thẹn với chính mình rằng con người của ta không có một chút giá trị nào về lương tri và đạo đức?. Trong nhung lụa mà tận thâm tâm, ta là những con người vô nghĩa?. 
 
Có thể các bạn là những người có rất nhiều tiền nhưng sức của các bạn ăn được bao nhiêu và sống được bao lâu?. Của cải, vật chất... khi ra đi. bạn đem theo được những gì ngoài tiếng thị phi khinh tởm mà xã hội sẽ ném cho bạn và gia đình các bạn?. Liệu rằng nơi chín suối, linh hồn của các bạn có thanh thản không khi lịch sử luôn vạch tên nguyền rủa ngàn đời?.
 
Và cuối cùng, đứng trước hiện tình của đất nước hôm nay, các bạn nghĩ gì khi chính các bạn đã góp tay, góp sức vào việc bán đứng Tổ Quốc và dân tộc cho một dân tộc khác nòi giống đầy tham vọng và hung hãn?. Các bạn có còn tự hào là những đứa con của nòi giống Tiên Rồng nữa không?. Mỗi một khi đất nước và dân tộc ta lâm vào cảnh khốn đốn lầm than như Tây Tạng, như Tân Cương. 

Đồng bào ruột thịt của ta sẽ quằn quại đau thương dưới ách thống trị của ngoại bang Hán phiệt, họ sẽ đày đọa, sẽ hãm hiếp đánh đập và thậm chí họ sẽ làm thịt những con người Việt Nam để trưng lên bàn tiệc một cách hả hê... Như vậy, hình ảnh đó sẽ triền miên dấy động trên một vùng đất bạc phần của chuỗi thời gian ngàn năm sắp đến, các bạn có thấy đau lòng?. 
 
Dãi buồn tủi của những ngày Chủ Nhật lê thê, xin dành lại sự suy nghĩ cùng câu trả lời cho tất cả.
 
 

Nguyên Thạch 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.05.2019 16:29:10 bởi Nguyên Thạch >
#1
    Nguyên Thạch 21.05.2014 09:21:30 (permalink)
    Mấu chốt để giải quyết vấn nạn VN là
    giải thể ngay CƠ CHẾ  

     
    Nguyên Thạch

     - Trước tình hình vô cùng nguy ngập của ngày hôm nay, chúng ta phải cần ngay những quyết định mang tính cấp bách hầu mong ra cứu vãn được sự nguy khốn này. Biết rằng, có những điều khoản để đi đến giải thể mà không phải ai cũng chấp nhận một cách thoải mái nhưng thà ở thế không thoải mái, còn hơn là mất nước và nô lệ toàn diện. 

    *

    Việt Nam đã và đang lẩn quẩn loanh quanh trong cái vòng quanh quẩn không lối thoát, đó là hệ quả dẫn đến những thảm trạng như ngày hôm nay mà tất cả người Việt quốc nội lẫn hải ngoại và ngay chính những người cầm quyền trực tiếp của guồng máy đảng và nhà nước hiện hành phải đối mặt. Để giải quyết vấn nạn này là phải cương quyết và dứt khoát loại bỏ cái CƠ CHẾ độc tài toàn trị hiện hành, nó là nguyên nhân của mọi nguyên nhân. Đó là một quyết định vô cùng thông thoáng và thực tế nhất, ngoài ra không còn bất cứ phương hướng, cũng như sự lựa chọn nào khác.

    Toàn thể dân tộc, trong đó hệ thống đảng và guồng máy nhà cầm quyền là những thành viên không thể chối bỏ trong khối dân tộc ấy. Nguồn nhân lực và vật lực này, trong thực tế, có rất nhiều vấn đề vô cùng nhức nhối cho cung cách phân xử. Mỗi cá nhân, mỗi nhóm chính trị sẽ có những ý niệm cùng thái độ hành động khác nhau, ai cũng có những lý do chính đáng để biện minh cho sự suy nghĩ và thái độ cùng hành động của mình. Nhưng cho dẫu với bất cứ biện minh nào thì vấn đề giải quyết cấp bách trước tình hình của đại cuộc vẫn là trên hết.

    Biết rằng tiền bạc là thứ quan trọng mà không ai có thể chối từ. Tuy nhiên, với sự tồn vong của Tổ Quốc, sự an nguy của một đất nước, thiết nghĩ, nó vẫn quan trọng hơn là tiền bạc, vật chất nhất thời. Ý tôi muốn nói rõ ra rằng khối tài sản do tham ô của những quan chức thuộc guồng máy cầm quyền, nó tuy lớn, tuy có những bức xúc của riêng nó nhưng nếu đem so với con đường tiến đến và tương lai của cả một dân tộc thì dĩ nhiên con đường và tương lai sẽ to lớn hơn nhiều. Nhìn sự kiện tuy có đau đớn nhưng chúng ta hãy can đảm chọn lựa phương pháp nào mang tính khả thi và khả quan nhất.

    Để tiến đến một thể chế mới, chúng ta phải dọn bước cho một thể chế cũ có những lối đi. Không ai có thể phủ nhận rằng cơ chế hiện hành, nó có những quyền hạn và sức lực của riêng nó, từ đó, nếu sự bế tắc sẽ xảy đến cho họ thì e rằng điều đó sẽ gây nên những mức độ cản trở thật là đáng kể. Một thể chế mới, phải đồng ý với nhau rằng quốc gia dân tộc là trên hết, sẽ đón nhận sự đóng góp về nhân lực cũng như tài lực từ bất cứ thành phần nào trong xã hội. Vì tương lai, vì sự đoàn kết tạo sức mạnh cho cả dân tộc, thể chế mới sẽ không truy bức, không trả thù cũng như sẽ không tịch thu tài sản của bất cứ cá nhân nào cho dẫu nguồn tài sản mà họ có được bất luận đến từ đâu. Dân gian thường nói: "Đồng tiền nó liền khúc ruột", cho nên, sẽ không ai dại gì mà hy sinh số lượng tài sản của mình cho những cái không ý nghĩa, không thiết thực.

    Trước tình hình vô cùng nguy ngập của ngày hôm nay, chúng ta phải cần ngay những quyết định mang tính cấp bách hầu mong ra cứu vãn được sự nguy khốn này. Biết rằng, có những điều khoản mà không phải ai cũng chấp nhận một cách thoải mái nhưng thà ở thế không thoải mái, còn hơn là mất nước và nô lệ toàn diện.
    Như đã nêu trên, nếu tất cả chúng ta vì mục đích tối hệ trọng mà thể hiện thái độ tha thứ và rộng lượng, có nghĩa là nếu chúng ta bảo đảm được sự an toàn về mọi mặt của khối thành viên thuộc chế độ hiện hành thì may ra chúng ta mới có thể thoát ra được cái vũng lầy thê thảm của ngày hôm nay.

    Con đường để thoát được sự nguy ngập bởi sự bao vây của bá quyền xâm lược Tàu cộng là giải thể ngay cái CƠ CHẾ lẩn quẩn, cái cơ chế mà mọi người tự buộc lấy chính mình trong vòng mê muội và không bao giờ tìm ra lối thoát. ĐCSVN hãy mau nhận ra sự thật để nhanh chóng và can đảm đi đến một quyết định thật sáng suốt hầu cùng toàn dân giữ gìn được đất nước và dân tộc mến yêu. Bằng không Việt Nam sẽ là Tân Cương, là Tây Tạng là cầm chắc.

    Nguyên Thạch
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 21.05.2014 09:23:55 bởi Nguyên Thạch >
    #2
      Nguyên Thạch 31.05.2014 05:05:05 (permalink)
      Bạo động - Bất bạo động?
       
       
      Nguyên Thạch (Danlambao) - Góp ý cho bài viết "Nếu bạn muốn bạo động..."
       

      Đắn đo suy nghĩ thật kỹ, có thể nói là tôi phải uốn lưỡi hai lần cho từng chữ, từng ý một mà viết lên đây, bởi thiết nghĩ đây là một diễn đàn dân chủ, mà thật vậy, nó là diễn đàn dân chủ không hề mang tính cá nhân. 

      Những tiêu điểm mà bài viết của tác giả Vũ Đông Hà đã nêu ra, liệu rằng nó có đòi hỏi quá cao và quá khắt khe không? Khi người dân là những người đã chịu đựng quá nhiều áp bức, bất công lẫn trực diện với vô vàn nghịch lý từ một guồng máy cầm quyền độc tài toàn trị... Mà gần đây nhất là vụ HD 981 do Tàu cộng áp đặt một cách vô pháp luật cũng như với thái độ vô cùng hống hách ngang ngược... Trong khi đó, đáp lại là những thái độ lặng im một cách đê hèn nhục nhã của đảng CSVN.

      Thái độ ứng xử nhu nhược ấy đã là những giọt nước làm tràn ly, khiến toàn dân tức giận. Sự tức giận xuyên suốt thời gian với vô vàn nghịch lý của xã hội đã dồn nén họ đến mức không thể chịu đựng được nữa và điều đó đã đưa đến sự thể hiện của họ bằng hành động nghiêng về bạo động. 

      Ai cũng dư biết, người dân chỉ đơn thuần là người dân. Họ không là những tổ chức qui củ, có lực lượng, có súng đạn. Mà có sao được khi xã hội là một tổ chức công an dầy đặc đến độ một con ruồi cũng không thể lọt lưới như bài viết đã nêu. Thế thì những biểu hiện của người dân, đa phần là do "tự phát" để mong vơi bớt đi phần nào bức xúc, căm hận... Những biểu hiện này nếu được nhìn dưới nhãn quan của những nhà đấu tranh Bất bạo động là Bạo động và theo sau là những lô phê phán, chê trách và đôi khi kèm theo sự dè bỉu thậm tệ, cho đó là "Hạ sách". 

      Phê phán, đánh giá... là cái quyền của những nhà đấu tranh với chủ trương Bất bạo động nhưng tiếc rằng họ đã không chịu khó nghiên cứu từng hoàn cảnh và sự tức giận của từng cá nhân để rồi có sự đồng cảm. 

      Hơn thế nữa, những nhà đấu tranh Bất bạo động dường như không chịu hiểu rằng gần 40 năm cho cả nước và hơn 70 năm cho miền Bắc, toàn dân hai miền đã cúi đầu nhịn nhục cũng chỉ với nếp suy nghĩ cùng chủ trương hãy đấu tranh Bất bạo động. Họ cũng có thể không chịu nhìn nhận rằng sự đấu tranh Bất bạo động này đã hơn 70 năm, một dòng thời gian dài gần cả đời người mà kết quả thì vẫn mù tít tận nẻo trời xa!. Chờ ư? Chờ đến bao giờ?. Điều này, nó chẳng khác nào một câu nói khá nổi tiếng của Nguyễn Phú Trọng, tên đầu đảng với chủ trương kiên định giữ vững lập trường XHCN mà: "Xây dựng XHCN còn lâu lắm... Không biết đến hết thế kỷ này XHCN có đến chưa?". 

      Với lý tưởng Đấu tranh Bất bạo động "cao cả", họ dường như không chịu nhìn nhận rằng chính những ngọn lửa cá nhân đã thể hiện sự bức xúc, có thể là những động lực thúc đẩy hang triệu triệu ngọn lửa căm hận để rồi bạo quyền sẽ phải gục ngã dưới những ngọn lửa đó. 

      Đấu tranh Bất bạo động là chủ trương tuyệt vời nhưng nó lại tùy vào hoàn cảnh cùng nhận thức của mỗi quốc gia, người viết xin khẳng định là không hề phủ nhận chủ trương này, nhưng cũng xin nói thẳng, nó không chỉ là con đường duy nhất phải chọn. Thời gian qua, với ngay cả đảng và nhà nước Việt Nam cũng đã cúc cung tận tụy, chủ trương hòa bình với "4 tốt và 16 chữ vàng" để đối xử với anh bạn láng giềng, nhưng thực tế đã trả lời như thế nào thì mọi người cũng đã hiểu. 

      Trước tình hình dầu sôi lửa bỏng như hôm nay, Bất bạo động và Bạo động phải được kết hợp nhuần nhuyễn. Hãy như Philippines, kiện bọn bành trướng Trung cộng, đồng thời cũng bắt tay với đồng minh Mỹ, sẵn sàng đập nó lại khi nó kiếm chuyện thì mới may ra. Nó đánh ta thì ta phải đánh lại, chả lẽ quì lạy xin nó tha?

      Như đã nêu trên, dưới một thể chế toàn trị, người dân không thể và không bao giờ có dịp để tạo dựng nên một hay nhiều tổ chức phản kháng guồng máy nhà nước hiện hành đầy quyền lực cùng phương tiện trấn áp, một tổ chức như vậy sẽ bị tiêu diệt ngay từ trong trứng nước. Thế thì, những phương cách đấu tranh nào có thể được xem là phương cách khả thi? Trả lời: Đó là phương cách "Quần chúng tự phát" vượt qua mọi sợ hãi, mỗi người hãy góp phần của mình để Hành động, mỗi Hành động đều do điều kiện hoàn cảnh của riêng mình mà thực hiện. Một hành động đơn lẻ, cùng lắm chỉ gây được tiếng vang, nhưng hàng ngàn, hàng triệu hành động, sẽ tạo nên một cuộc cách mạng để tiễn đưa cái chủ thuyết lừa mị hoang tưởng cùng guồng máy bạo quyền của nó về miền quá khứ. 

      Tôi đã nghe nhiều người ý kiến, thấy có lý: "Hãy triệt tiêu cái cơ chế độc tài toàn trị trước, rồi chuyện chống Tàu ắt sẽ đến bằng con đường Dân Chủ và Nhân Quyền"...


      Nguyên Thạch
      danlambaovn.blogspot.com
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.05.2014 05:08:50 bởi Nguyên Thạch >
      #3
        Nguyên Thạch 01.06.2014 11:53:20 (permalink)
      • ĐCSVCN chỉ vì quyền cai trị chớ không vì Tổ Quốc!
         
         

        Nguyên Thạch (Danlambao) - Trước tình hình như dầu sôi lửa bỏng của những diễn biến trong thời gian qua mà gần đây nhất là vụ Tàu cộng hống hách ngang ngược đặt giàn khoan HD 981 ở đặc khu kinh tế nơi có chủ quyền không thể chối cãi của Việt Nam, khiến tất cả người Việt Nam đã thật sự lo lắng và nóng giận.

      • Sự việc đã rành rành, người Việt ở quốc nội, hải ngoại lẫn cả thế giới không ai là không thấy, nhưng đảng CSVN, người đại diện cụ thể là Nguyễn Phú Trọng vẫn lặng im, không một lời, một thái độ phản kháng. Ngược lại, thậm chí tệ hơn thế, theo nhiều nguồn tin, tên đảng trưởng này đã hai lần cầu xin để được lạy lục thiên chủ Tập Cận Bình, nhưng đã bị tên đại diện cho thiên triều từ chối.

      • Bên cạnh đó cũng không kém phần nhục nhã là ở Hội nghị Thượng đỉnh An ninh châu Á tại Singgapore, còn gọi là Đối thoại Shangri-La. Nơi đây, dưới sự "trông chờ" của các chính phủ Nhật, Phi, Mỹ... vào một người đại diện cho quốc phòng Việt Nam có những thái độ phản ứng mạnh dạn để nhiều nước vịn vào đó mà khả dĩ có thể giúp đỡ. Nhưng không, và thậm chí ngược lại, ông "tượng đái" này đã nói: “Quan hệ giữa Việt Nam và nước bạn láng giềng Trung Quốc về tổng thể trên các mặt đang phát triển tốt đẹp, chỉ còn tồn tại vấn đề tranh chấp chủ quyền trên biển Đông và đôi khi cũng có những va chạm gây căng thẳng”  Ôi một sự thất vọng não nề!.

      • Ngày xưa, trước 1975 với chủ trương CƯỚP cho bằng được chính quyền của Việt Nam Cộng Hòa, Hồ Chí Minh và toàn đảng đã không ngần ngại đốt cả Trường Sơn, thiêu hủy hàng triệu thanh niên để giành lấy được cái độc quyền cai trị qua chiêu bài của cái gọi là "Thống nhất đất nước". Với đồng chủng, cùng chung máu mủ, cùng chung lịch sử, cùng chung một mẹ VN, người cộng sản đã cương quyết cao độ bằng mọi giá phải tiêu diệt người anh em cho bằng được, nhưng hôm nay, với giặc ngoại xâm hung hăng thâm độc thì đảng lại nhu nhược cúi đầu lạy lục!. Đó là hành xử và phong cách của hạng người gì?. Câu trả lời xin nhường lại cho người đọc vậy.

        Đến đây, qua những sự thật của ngày hôm nay, chúng ta có thể hiểu một cách xác quyết rằng, người cộng sản, cho dẫu là cộng sản Tàu, cộng sản Bắc Hàn hay cộng sản Việt Nam, họ không hề vì dân tộc, vì đất nước chi cả, mà cái họ vì là: Vì quyền lực cai trị, đơn giản chỉ có thế!.

      • - Bắc Hàn (Triều Tiên), nếu bảo rằng chế độ này nặng lòng với quốc gia và dân tộc của họ thì không thể có chuyện hàng năm vào mùa Đông người dân Triều Tiên phải đi đào củ chuối mà ăn, phải ngửa tay xin thực phẩm cứu đói của cộng đồng nhân loại. Nếu vì tương lai của đất nước thì họ đã không duy trì một chế độ cha truyền con nối những con người ngu xuẩn kìm hãm toàn bộ sự phát triển, không như Nam Hàn, có cùng chủng tộc nhưng không theo cơ chế độc tài toàn trị và Hàn Quốc đã đạt đến sung túc, thịnh vượng.

      • - Trung Cộng, nếu cho rằng đảng CSTQ vì dân tộc thì đã không có cuộc cách mạng "Đại nhảy vọt" 1949-1958, mà ngày nay đa số mọi người, cả trong và ngoài Trung Quốc, xem như là một đại thảm họa kinh tế. Một con số ước lượng có đến 20 triệu (có thể lên đến 40 triệu) người chết. Sẽ không có cuộc thảm sát "Thiên An Môn" 1989 mà con số người chết ước tính từ 4.000-8.000 và bị thương giữa 7.000-10.000 người. Nếu nói rằng họ vì người dân thì Thu nhập bình quân đầu người của mỗi năm (income per capita) của người Trung Quốc là 6.086 USD vào năm 2012, so với Mỹ 45.511 USD. Một con số quá cách biệt.

      • Việt Nam, nếu nói rằng đảng CSVN vì tương lai của đất nước thì tại sao chỉ trong vòng 40 năm, từ một quốc gia có sự phát triển ngang hàng hoặc vượt hẳn các quốc gia Đông Nam Á, nay lại thụt lùi so với các nước này từ 100 đến 200 năm?. Nếu bảo rằng đảng cộng sản vì nhân dân thì tại sao đại đa số đồng bào lại phải đói khổ lầm than, tại sao lại nằm trong bảng liệt kê là một trong những nước nghèo nhất thế giới?. Độc lập, Tự do, Hạnh phúc ư? Tại sao đất liền, vịnh, biển đảo lại mất dần?. Và hiện tại HD 981 vẫn ngang nhiên còn đó như thách thức với sự cúi mặt một cách hèn hạ của đảng và quân đội?.

      • Những luận điểm như đã nêu trên, chứng minh cho thấy rằng đảng CSVN chỉ vì sự duy trì quyền lợi cai trị của mình mà sẵn sàng quên đi quyền lợi cũng như sự tồn vong của Tổ Quốc, họ thà mất nước chứ không chịu mất quyền, mất lợi cho riêng băng đảng của mình. Bằng không, hãy thực hiện Đa đảng Đa nguyên, hãy giao lại vận mệnh của dân tộc cho toàn dân quyết định trước khi đất nước này là Tây Tạng, là Tân Cương.

      • Nguyên Thạch
        danlambaovn.blogspot.com
        _________________________________________
        Chú thích: 
         http://www.bbc.co.uk/vietnamese/vietnam/2014/05/140531_phungquangthanh_remark_shangrila.shtml
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.06.2014 14:10:20 bởi Nguyên Thạch >
      • #4
          Nguyên Thạch 03.06.2017 02:01:42 (permalink)
          Đôi điều muốn nói về hiện tình đất nước dưới sự cai trị của ĐCSVN  



          Nguyên Thạch (Danlambao) - Tương lai Việt Nam tựa như một khối dầu sôi lửa bỏng nhưng xem ra mọi việc dường như yên ắng!. Dựa trên những diễn tiến thực tế của hôm nay, Từ đây cho đến năm 2020, vỏn vẹn chỉ còn non 3 năm nữa là năm phải thự thi những điều khoản mà ĐCSVN có Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười và Phạm Văn Đồng đại diện đã ký kết với Trung cộng trong "Mật Nghị Thành Đô 1990". Cứ như đà "bất biến trong hành động" như hiện nay thì xem như cục diện VN sẽ chẳng có biến động gì xảy ra ngoài chuyện mất nước, trừ phi có sự nhiệm mầu nào đó nơi Thượng Đế.

          *
          Trước tiên, người viết khẳng định rằng đây không phải là một bài viết chứa đựng những cảm nhận bi quan hay yếm thế, mà là đôi lời trình bày về những sự thật đã và đang cũng như sẽ xảy ra trên đất nước Việt Nam, một quê hương mà hầu hết người dân quốc nội vẫn chưa tìm được bất cứ giải pháp nào để giải cứu dân tộc thoát khỏi ách cai trị tồi tệ của ĐCSVN.
          Dĩ nhiên, người dân Việt sẽ có nhiều lý do để biện hộ cho mình rằng thì là "Vì độc tài", vì "Hệ thống côn an trị", Vì sợ hãi, muốn yên thân", không muốn rước họa vào thân"...Nhưng tất cả những lý do đó, tụ chung cũng chỉ biểu hiện sự không quan tâm về chính trị, không đồng nhất về quan điểm bảo vệ Tổ Quốc và dân tộc để có được hành động thống nhất. Tôi xin đơn cử một thí dụ: Với lý do hiểm họa Formosa phá hoại môi sinh, triệt đường sống của ngư dân hay Trung cộng ngang nhiên chiếm cướp biển đảo thuộc chủ quyền của việt Nam thì toàn dân đồng loạt nhất quán xuống đường trên cả nước thì thử hỏi Tàu cộng và Việt cộng có dám đàn áp và có bắt hết được 90 triệu người hay không?. Nhà tù nào có đủ sức chứa? Quốc tế nào có thể chấp nhận một nhà cầm quyền với sự phản đối của toàn dân?. Một việc làm vô cùng đơn giản nhưng chúng ta chưa thể làm được. Hình ảnh này tựa như một đàn trâu rừng đông mạnh nhưng lại bị vài con sư tử thịt từng con. Ngược lại nếu đàn trâu biết hợp quần thì sư tử nào dám?.
          Ví như một ngày nào đó không xa, toàn dân Việt Nam bất luận già trẻ gái trai, tất cả cùng nhau xuống đường với quyết tâm đòi Formosa phải cút khỏi VN, đòi nhà cầm quyền cộng sản phải tổ chức "Trưng Cầu Dân Ý" và cho ứng cử, bầu cử tự do... bằng không thì toàn dân sẽ truất phế tà quyền để dựng nên một chính quyền hợp với ý nguyện của cả nước thì liệu rằng ĐCSVN có dám làm khác đi không?.
          Người dân quốc nội là cốt cán, là lực lượng chính cho bất cứ cuộc cách mạng nào, hải ngoại chỉ là những tổ chức vận động và hổ trợ. Mỗi một người dân quốc nội phải tự chất vấn chính mình cho những sự việc đơn giản như vậy nhưng tại sao chúng ta không thể hoặc chưa thể làm được? Xin cho biết ý kiến hầu may ra có được giải pháp khả tín (khả thi).
          Do toàn dân không làm được những chuyện đơn giản như đã nêu, từ đó dẫn đến bao hệ quả vô cùng tai hại chẳng hạn:
          - Toàn dân bị nhà cầm quyền cai trị như những thứ nô lệ.
          - ĐCSVN sẽ củng cố toàn trị và chỉ phục vụ lợi ích cho riêng họ.
          - Nhà cầm quyền là một tập thể quan tham mà người dân chỉ đóng thuế, góp mồ hôi nước mắt và ngay cả xương máu.
          - Môi sinh bị tàn phá, chất độc hại tràn lan, mầm mống bệnh tật cùng khắp mà người dân phải chịu lãnh đủ vì nghèo khó, ngu dốt vì thất học.
          - Nhà cửa, đất đai, tài sản sẽ bị bọn tà quyền cướp trắng.
          - Từng nhà, từng người sẽ lần lượt vào tù và "tự tử" ở đó
          - Đất nước ngày càng tụt hậu, nợ nần ngày thêm chồng chất mà chính người dân cũng như con cháu của họ phải gánh vác và chịu nhục nhã.
          - Đất đai, biển đảo sẽ bị mất dần vào tay ngoại bang.
          - ĐCSVN sẽ tự tung tự tác rước giặc vào nhà, bán đứng đồng bào và ngay cả việc bán nước.
          - Dân tộc sẽ trở thành nô lệ.



           
          Tương lai Việt Nam tựa như một khối dầu sôi lửa bỏng nhưng xem ra mọi việc dường như yên ắng!. Dựa trên những diễn tiến thực tế của hôm nay, từ đây cho đến năm 2020, vỏn vẹn chỉ còn non 3 năm nữa là năm phải thự thi những điều khoản mà ĐCSVN có Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười và Phạm Văn Đồng đại diện đã ký kết với Trung cộng trong "Mật Nghị Thành Đô 1990". Cứ như đà "bất biến trong hành động" như hiện nay thì xem như cục diện VN sẽ chẳng có biến động gì xảy ra ngoài chuyện mất nước, trừ phi có sự nhiệm mầu nào đó nơi Thượng Đế.
          30/5/2017
           

          Nguyên Thạch

          http://danlambaovn.blogsp...tinh-at-nuoc.html#more
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 03.06.2017 02:04:10 bởi Nguyên Thạch >
          #5
            Nguyên Thạch 05.06.2017 13:43:47 (permalink)
            Một bài viết mời tất cả có ý kiến


            Quá trình hiện hữu của ĐCSVN là một giai đoạn tồi tệ nhất trong lịch sử mà "Mật Ước Thành Đô" là là "sự cố" tệ hại nhất của giai đoạn hiện hữu này. Mật Nghị Thành Đô 1990 là một mật ước có thật, những gì mà cựu Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười và Phạm Văn Đồng đã cam kết với Trung cộng là có thật nhưng dưới cơ chế độc đảng bưng bít nên mọi cam kết vẫn còn nằm trong vòng bí mật, giữa 2 bên chỉ thực hiện những gì đã ký kết theo phương thức "luộc ếch" từ từ. Từ những chỉ dấu bằng những hành động cụ thể này đang cho phép người dân Việt Nam suy diễn ra hầu như toàn bộ những gì mà 2 đảng đã ngầm ký kết. Điều này đã khiến không ít những người yêu nước cũng như những đảng viên mang tinh thần dân tộc đã quan ngại cũng như sẽ tỏ thái độ kịch liệt trong đấu đá nội bộ của đảng.
             
            *
            Lịch sử nhiều khi là sự lặp lại cục diện đã xảy ra tuy có khác về hoàn cảnh và thời gian. Hãy lấy mốc 1975 cho một giai đoạn lịch sử mới, dòng trôi 42 năm qua, Miền Nam và cả nước lại giẫm lên bước đường sai lầm của miền Bắc trước cái gọi là "thống nhất đất nước" để tất cả qui về một mối. Những niềm vui Hạnh phúc, Độc lập, Tự do hay những mối hận thù đau thương?.

            Trên 42 năm, bao nhiêu bút mực đã nêu lên nỗi đau, lòng căm hận, bao bài viết đã phân tích, khuyên giải cũng như "định hướng" những kế sách hầu giúp dẫn cho cái gọi là nhà nước CHXHCNVN trong việc vận hành các đường lối, chính sách bang giao, kinh tế, xã hội, khoa học kỹ thuật...mà trong đó Dân Chủ, Nhân Quyền, Tự Chủ và phát triển kinh tế là những tiêu đề vô cùng quan trọng mà bất cứ một thể chế nào muốn tồn tại lâu dài thì phải tuân thủ.

            Những giá trị cơ bản ấy chẳng những không được ĐCS và nhà nước Việt nam đón nhận và thực hiện, mà họ còn cho là "diễn biến hòa bình" hay chủ trương của những "thế lực phản động".

            Họ chẳng những không tôn trọng những kiến thức ấy mà ngược lại tìm cách bịt miệng hoặc bắt giam những trí thức, những nhà đấu tranh để cũng cố và cổ vũ cho cái gọi là "Kinh tế thị trường theo định hướng CHCN". Họ luôn cố gắng cũng cố guồng máy côn an trị mà họ thường biện bạch rằng "giữ vững guồng máy chuyên chính vô sản để bảo vệ đảng và nhà nước của dân, do dân và vì dân".

            Miền Bắc trước 75 là một xã hội bị trùm phủ bởi sự sợ hãi, bằng kiểm soát bao tử từng hộ và trừng phạt nặng nề những ai dám phê phán chế độ mà ĐCSVN thường tự hào là một đảng "siêu việt". Ngoài thiểu số cương nghị, dám tỏ thái độ và chấp nhận tù đày, đại đa số còn lại đã cúi đầu cầu an dẫu biết rằng cộng sản là một xã hội nghèo đói, bất công, độc tài, vô nhân bản và hoang tưởng. 


             
            Xuyên suốt 42 năm sau, miền Nam và cả nước lại tái diễn những hoạt cảnh của xã hội miền Bắc nghèo đói, cùng cực, bất công, độc tài, toàn trị...đã xảy ra trước đó. Dân cả nước lại một lần nữa cúi đầu, sợ hãi, ích kỹ, an phận, chấp nhận cuộc sống như đàn chim bị nhốt, tuy cũng có ăn, có bay nhảy, có líu lo nhưng tất cả những thứ ấy đều bị giới hạn trong phạm vi của một cái lồng vĩ đại.

            Với tiện ích của nền tin học hiện đại, các trang mạng xã hội toàn cầu đã phần nào giúp nâng cao trình độ Dân Trí trong nhận thức và hiểu biết phổ quát hơn về xã hội cộng sản cùng những tiêu cực của nó, nắm bắt được vô số chứng cứ về những tên đại tham quan cũng như đã thấy rằng bờ cõi ngày càng bị mất dần, đất nước ngày càng bị tụt hậu so với các quốc gia lân bang, nợ nần càng thêm chồng chất vì đã bị lọt vào túi các quan tham ma mãnh, bất lương và khốn nạn... nhưng về mặt hành động thì vẫn còn rất bị giới hạn trên một tỉ lệ rất thấp so với dân số. Nghĩa là cho đến hôm nay đại đa số người dân VN, và kể cả các cán bộ, đảng viên đã nhận thức được rằng ĐCSVN chỉ là một đảng dốt nát, phản quốc và bán nước nhưng hầu hết vẫn chưa dám đứng thẳng tỏ thái độ cương quyết thay đổi chế độ tệ hại, thối nát hiện hành bằng một thể chế Tự Do Dân Chủ Nhân Bản và hưng thịnh để tự cứu lấy chính mình cũng như cho cả đất nước và các thế hệ tương lai.

            A- Phương thức

            - Bất Bạo Động: Thời gian dài đã qua, các cá nhân và các tổ chức đấu tranh, hầu hết đều cổ võ cũng như nhắm vào mục tiêu duy nhất là đấu tranh Bất Bạo Động, ngàn ngàn bài viết, triệu triệu lời nói đều nhắm vào BBĐ nhưng kết quả thế nào thì hôm nay tất cả đều có câu trả lời. Phương thức đấu tranh BBĐ liệu có thành quả như thế nào và sẽ kéo dài đến bao lâu khi năm 2020 đang lù lù tiến đến mà các chỉ dấu cho kế hoạch Hán hóa đã bắt đầu được thực hiện một cách tiệm tiến?.

            2- Kết hợp nhuần nhuyễn giữa đấu tranh Bất Bạo Động và Bạo Động
            Tùy hoàn cảnh và điều kiện của mỗi cá nhân, mỗi địa phương mà kết hợp hài hòa giữa đấu tranh Bất Bạo Động và Bạo Động nhằm tạo nên phong trào cùng những tiếng vang nhằm động viên tinh thần cho những người muốn đấu tranh nhưng vẫn còn e dè sợ sệt.

            B- Đảng CSVN


            Biến cố tồi tệ nhất trong lịch sử cận đại là sự hiện diện của ĐCSVN cùng những hệ quả vô cùng tai hại mà bọn này đã gây ra cho đất nước và dân tộc qua bao thảm trạng từ sai lầm này đến sa lầm khác mà người dân là những con vật thí nghiệm cho sự dốt nát và hung tàn của bọn đồ tể mà Hồ Chí Minh là một trong những tên tội đồ cực kỳ nguy hiểm.

            C- Mật Nghị Thành Đô 1990


             
            Quá trình hiện hữu của ĐCSVN là một giai đoạn tồi tệ nhất trong lịch sử mà "Mật Ước Thành Đô" là là "sự cố" tệ hại nhất của giai đoạn hiện hữu này. Mật Nghị Thành Đô 1990 là một mật ước có thật, những gì mà cựu Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười và Phạm Văn Đồng đã cam kết với Trung cộng là có thật nhưng dưới cơ chế độc đảng bưng bít nên mọi cam kết vẫn còn nằm trong vòng bí mật, giữa 2 bên chỉ thực hiện những gì đã ký kết theo phương thức "luộc ếch" từ từ. Từ những chỉ dấu bằng những hành động cụ thể này đang cho phép người dân Việt Nam suy diễn ra hầu như toàn bộ những gì mà 2 đảng đã ngầm ký kết. Điều này đã khiến không ít những người yêu nước cũng như những đảng viên mang tinh thần dân tộc đã quan ngại cũng như sẽ tỏ thái độ kịch liệt trong đấu đá nội bộ của đảng.

            D- Nhận định về những diễn tiến hôm nay cho đến năm 2020
            Trước thái độ nghiêng hẳn về Tàu cộng của tên đầu đảng Nguyễn Phú Trọng cùng những tên như Bộ trưởng Bộ quốc phòng và số đông trong Bộ chính trị, trung ương đảng, tình hình VN đã và đang cũng như sẽ rất nghiêm trọng nhưng cục diện xã hội và chính trị đang thể hiện xem như mọi việc đều yên ắng.

            Thái độ của hầu hết người dân vẫn đang sinh hoạt trong tình trạng dường như "bình thường" mặc dầu tình hình đất nước đang trong tình trạng rất nguy ngập về mọi mặt, chính trị, kinh tế, chủ quyền quốc gia và sự vẹn toàn về lãnh thổ, lãnh hải. Người dân Việt không khác chi đàn cừu ngơ ngác trước bầy sư tử hung bạo đang thịt từng con trong đàn.

            E- Thái độ
            a- Thái độ của các nhà đấu tranh và các "thức giả"
            - Các nhà đấu tranh: Từ thái độ ôn hòa nhưng những người đấu tranh đã gặp phải hành xử rất dã man từ phía nhà cầm quyền nên một số đã thay đổi chiến thuật mang tính thiết thực hơn là có nhiều phản ứng quyết liệt, mạnh bạo hơn.
            Mạnh bạo về lời nói và kể cả trong hành động.
            - Các thức giả: Hầu hết những vị này cho đến hôm nay vẫn giữ thái độ "kiên định" Bất Bạo Động. Tôi không biết rằng từ nay cho đến năm 2020 các vị có bảo đảm là BBĐ sẽ thành công?. (*) Rồi sau 2020 hoặc ngay cả Việt Nam hoàn toàn lệ thuộc vào Trung cộng hay nói rõ hơn là một tỉnh lị của Trung cộng thì quí vị có thay đổi thái độ hay không?. Nghi vấn này, tôi chẳng dám mong quí vị đáp trả dưới dạng comments, như tôi cùng các còm sĩ thường đóng góp, mà chỉ mong quí vị viết bài phân tách cũng như trả lời cho toàn dân và cá nhân tôi được học hỏi tỏ tường.

            b- Thái độ của khối đảng viên phản tĩnh: Tôi không hề nghĩ rằng tất cả đảng viên, nhất là một số đảng viên trong quân đội muốn mất nước cho Tàu và chính bản thân họ bị xem là bọn phản quốc, cho nên những đấu đá trong nội bộ đảng cộng sản đã ngấm ngầm chứa đựng sắc nét ấy. Một cách công bằng và thực tế mà nói, nhằm giải cứu nguy cơ mất nước hiện nay, thì thành phần quân đội cùng những đảng viên cao cấp có thực quyền, thực lực...vẫn được xem là những thành phần cốt cán quan trọng.

            c- Thái độ của dân chúng Việt Nam từ quốc nội và hải ngoại: Nếu nhìn vấn đề ở những góc độ tích cực thì người dân VN đã có những bước tiến khả quan đáng mừng, từ thầm lặng, chuyển qua e dè ngại ngùng, sợ hãi... đến bày tỏ bằng lời nói một cách công khai. Ngoài ra một số người dân hiện nay vì quá phẫn nộ trước những hành động ngang ngược, dã man của côn an, CSCĐ, dân phòng cũng như từ phía nhà cầm quyền. Hiện nay số người này muốn phải "răng trả răng, máu trả máu". Tiến trình giải thể ĐCSVN sẽ thành công nếu đại đa số dân chúng cương quyết thể hiện bằng hành động vì với cộng sản, lời nói không mang lại hiệu quả.
            Khối người Việt từ hải ngoại sẽ trợ lực tối đa cho đồng bào quốc nội bằng thực lực về kinh tế, ngoại giao cùng chất xám nếu dân quốc quốc nội biết tự mình giải cứu lấy mình.

            Tương lai của Việt Nam sẽ ngả về hướng nào là tùy vào nhận thức và thái độ của người dân Việt Nam theo nghĩa rộng. Chỉ một trong hai trường hợp sẽ xảy ra" Một là mất nước cho Tàu cộng theo tinh thần Mật Nghị Thành Đô, hai là dẹp bỏ ĐCSVN bán nước. Cả hai, tùy vào thái độ cúi mặt hay hành động.

            Nguyên Thạch
            -------------------
            Ghi chú: (*) Ai bảo đảm trong 3 năm nữa đấu tranh Bất Bạo Động sẽ thành công, xin lên tiếng (convince)
             
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.06.2017 13:55:50 bởi Nguyên Thạch >
            #6
              Nguyên Thạch 06.06.2017 07:06:40 (permalink)
              Đảng CSVN không bán nước thì là gì?  


              Nguyên Thạch (Danlambao) - Trước những vụ việc điển hình đã liệt kê như trên và chuỗi hành động thách đố sắp đến, chứng tỏ Trung Nam Hải đã trùm phủ khắp ngõ ngách của guồng máy cầm quyền VN, dưới sự cúi đầu nối giáo của đảng CSVN một cách hèn hạ đê tiện.

              Các tướng lãnh, đảng viên cùng khối người dân với tinh thần yêu nước, niềm tự ái dân tộc sẽ phải làm gì trước những thách đố hung bạo và ngang ngược này?.

              *
              Là nước láng giềng với phường khốn nạn, dân tộc Việt Nam đã triền miên đau khổ trong suốt chiều dài lịch sử mà lúc nào cũng đau đáu lo âu trước tham vọng bành trướng của bọn Hán cẩu này.



              Mặc dầu bất hạnh vì đã sống gần với những tên ăn cướp nhưng cha ông ta đã oanh liệt chống lại quân tham tàn phương Bắc một cách kiên cường không ngưng nghỉ mà Việt sử đã ghi lại bao chiến tích hiển hách của các anh hùng tiền nhân đã cùng người dân thể hiện tinh thần bất khuất của Việt tộc.

              Hôm nay dưới cái gọi là “lãnh đạo” của đảng CSVN, một đảng hung tàn, bạo ngược và gian trá đã bị tên gián diệp Tàu cộng Hồ Quang - Hồ Chí Minh do Mao sắp xếp để thực hiện ý đồ thôn tính phương Nam, một lần nữa đất nước lại lâm vào nghịch cảnh vô cùng đen tối.

              Gần đây, những hành động vô cùng hống hách ngang ngược của bọn Trung cẩu như:
              - Đánh Mỹ cho đến người Việt Nam cuối cùng qua lịnh của Hồ gián.
              - Công hàm công nhận chủ quyền 12 hải lý cũng do Hồ đồng ý cho Phạm Văn Đồng.
              - “Dạy cho VN bài học 1979”. (1)
              - Chiếm đóng các cao điểm trọng yếu ở phía Bắc VN. (2)
              - Lấn chiếm đất, vịnh qua các Hiệp định về lãnh thổ, lãnh hải. (3)
              - Bắn giết, chiếm đóng và xây dựng trái phép ở 7 đảo thuộc chủ quyền của VN (Châu Viên, Vành Khăn, Graven, Chữ Thập, Đá Tư Nghĩa, Subi, Gạc Ma. (4)
              - Giàn khoang HD-981 xâm nhập trái phép khu đặc khu kinh tế của VN. (5)
              - Ngang ngược ra lệnh cấm đánh bắt trên vùng biển thuộc chủ quyền lâu đời của VN. (6)
              - Bắn giết, cước bóc đánh đập, tông chìm tàu thuyền của ngư dân VN. (7)

              - Tuyên bố chủ quyền về Đường phân khúc 9 đoạn (Đường lưỡi bò) chiếm hơn 80% diện tích Biển Đông. (8)
              - Máy bay quân sự ngang nhiên bay trên không phận của VN mà không thèm thông báo. (9)
              - Bắn hạ phi cơ quân sự SU-MK2 và CASA-212 cùng các sĩ quan phi công một cách thách đố. (10)
              - Cho kỹ thuật viên làm tê liệt, xâm nhập mạng và hệ thống loa đài phát thanh của VN. (11)
              - Thải chất cực độc giết cá, rong tảo cũng như hủy hoại môi trường biển một cách có chủ đích. (12)

              Trước những vụ việc điển hình đã liệt kê như trên và chuỗi hành động thách đố sắp đến, chứng tỏ Trung Nam Hải đã trùm phủ khắp ngõ ngách của guồng máy cầm quyền VN, dưới sự cúi đầu nối giáo của đảng CSVN một cách hèn hạ đê tiện.

              Các tướng lãnh, đảng viên cùng khối người dân với tinh thần yêu nước, niềm tự ái dân tộc sẽ phải làm gì trước những thách đố hung bạo và ngang ngược này?.
              Chúng Đã Bán Nước!


              - Trích từ Wikileaks:
              "Vì sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng Chủ Nghĩa Cộng Sản, đảng Cộng Sản và nhà nước Việt Nam đề nghị phía Trung Quốc giải quyết các mối bất đồng giữa hai nước. Phía Việt Nam sẽ cố hết sức mình để vun đắp tình hữu nghị lâu đời vốn có giữa hai đảng và nhân dân hai nước do Chủ tịch Mao Trạch Đông và Chủ tịch Hồ Chí Minh đã dày công xây đắp trong quá khứ. Và Việt Nam bày tỏ mong muốn sẵn sàng chấp nhận làm một khu vực tự trị thuộc chính quyền Trung Ương tại Bắc Kinh, như Trung Quốc đã dành cho Nội Mông, Tân Cương, Tây Tạng, Quảng Tây". 

              "Phía Trung Quốc đồng ý và chấp nhận đề nghị nói trên, và cho Việt Nam thời gian 30 năm (1990-2020) để đảng CSVN "giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung Quốc". 

              Đất nước? 
              Chúng đã bán rồi!
              Đảng cộng là một bọn tôi thiên triều
              Chúng là ma quái quỉ yêu
              Gót giầy phản tặc... tiêu điều núi sông.

              Từ ngày Hồ dựng cờ hồng
              Việt Nam xương máu... chất chồng thảm thương
              Đảng tôn vinh bác "Hồ Quang" ?
              Một tên gián điệp dọn đàng cho Mao!
              Thành Đô Hội Nghị dâng Tàu (*)
              Tổ Quốc ngậm đắng... dân đau ngút trời.

              Quê hương tan nát người ơi
              Từ nay lầm lạc vào đời vong nô!
              Việt Nam đã bị "Bác Hồ"
              Một tay cực hiểm... dắt vô nhà tù!.

              Lạc Hồng uất hận thiên thu
              Tám mươi năm đã... trót ngu bị lừa
              Tuy muộn, nhưng tỉnh giấc chưa?
              Hay còn mê mẫn đong đưa tháng ngày?.

              20-20 tới đây
              Việt Nam mình sẽ như Tây Tạng buồn!.

              Nước trôi xa, nước về nguồn
              Mòn trông mù thẳm!
              Lệ tuôn mẹ chờ...
              Đàn con thôi chớ làm ngơ
              Trước cơn quốc biến...
              Từng giờ nguy nan.

              Giục nhau thức tỉnh lên đàng
              Sơn hà nguy biến...
              Còi vang rền trời
              Góp tay cứu quốc dân ơi
              Xin đừng cúi mặt nhìn đời vong nô.

              Hãy mau nhận rõ mặt Hồ

              Nguyên Thạch
              danlambaovn.blogspot.com
              ________________________________________
              Ghi chú:
              (*) Hội nghị giữa hai nước Trung - Việt được tổ chức công khai vào hai ngày 3 và 4 tháng 9 năm 1990 tại Thành Đô, Tứ Xuyên, nhưng nội dung CSVN xin được sát nhập vào đại gia đình các dân tộc Trung Quốc là bí mật.
              (1) https://vi.wikipedia.org/wiki/Chi%E1%BA%BFn_tranh_bi%C3%AAn_gi%E1%BB%9Bi_Vi%E1%BB%87t%E2%80%93Trung_1979
              (2) https://vi.wikipedia.org/wiki/Xung_%C4%91%E1%BB%99t_Vi%E1%BB%87t%E2%80%93Trung_1979%E2%80%931990
              (3) https://vi.wikipedia.org/wiki/V%E1%BA%A5n_%C4%91%E1%BB%81_l%C3%A3nh_th%E1%BB%95_bi%C3%AAn_gi%E1%BB%9Bi_Vi%E1%BB%87t_Nam_-_Trung_Qu%E1%BB%91c
              (4) http://vnexpress.net/photo/tu-lieu/thuc-trang-7-bai-da-trung-quoc-cai-tao-o-truong-sa-qua-anh-ve-tinh-3231532.html
              (5)https://vi.wikipedia.org/wiki/V%E1%BB%A5_h%E1%BA%A1_gi%C3%A0n_khoan_H%E1%BA%A3i_D%C6%B0%C6%A1ng_981
              (6) http://vnexpress.net/tin-tuc/the-gioi/trung-quoc-lai-don-phuong-cam-danh-bat-ca-tren-bien-dong-3403719.html
              (7) http://vnexpress.net/tin-tuc/the-gioi/tu-lieu/chien-dich-nhoi-nhet-ve-duong-luoi-bo-cua-trung-quoc-3436786.html
              (8) http://baodatviet.vn/chuyen-de/may-bay-la-trong-khong-phan-viet-nam
              (9) http://danlambaovn.blogspot.com/2016/07/hanh-vi-vo-nhan-ao-cua-trung-quoc-voi.html
              (10) http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam/2016/06/160617_casa_crash_comments
              (11) Vụ tin tặc tấn công các sân bay tại Việt Nam 2016 – Wikipedia tiếng Việt
              (12) http://baodatviet.vn/chinh-tri-xa-hoi/tin-tuc-thoi-su/ca-chet-hang-loat-tai-vung-ang-formosa-noi-that-3306450/


               
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.06.2017 07:09:10 bởi Nguyên Thạch >
              #7
                Nguyên Thạch 07.06.2017 10:09:09 (permalink)
                Giải phóng hay ăn cướp?  



                Nguyên Thạch (Danlambao) - Đảng CSVN đã cướp miền Nam dưới mỹ từ giải phóng để từ đó biến miền Nam trở thành nghèo nàn lạc hậu giống với miền Bắc và đưa Việt Nam vào ngang hàng với những nước nghèo đói nhất thế giới. Ông Hồ Chí Minh đã không lường được rằng chính cái từ CUỚP chính quyền mà ông sử dụng, nó đã trở thành những phương thức, những "tư duy" cho đảng cộng sản cùng lớp hậu duệ học hỏi và noi theo để gọi là noi gương đạo đức Hồ Chí Minh. Quả vậy, đảng CSVN cùng những thành viên của nó là một đảng CƯỚP và những tên CƯỚP đúng nghĩa.

                *
                Tựa bài dưới dạng một câu hỏi nhưng thực chất đó là một câu khẳng định vì người cộng sản thường hay mụ mị che giấu những hành vi ăn cướp của chúng bằng những mỹ từ để khỏa lấp hành động xấu xa đáng khinh tởm.


                Tập thể Quân Dân Cán Chính thuộc Việt Nam Cộng Hòa thường gọi cộng sản Bắc Việt là: Quân xâm lược, Quân xâm lăng, tệ hơn chút là Quân cướp nước hoặc Bọn cộng nô. Những cách nói ấy thường bị đối phương phê phán và cho rằng đó là biểu hiện của sự thù hận đầy xuyên tạc và bôi bác.


                Để giải thích vấn đề một cách xác thật và khách quan hơn, chúng ta hãy nghe chính con người của bên kia chiến tuyến mà tiêu biểu là một vài nhân vật sau đây:


                1- Nữ Nhà văn Dương Thu Hương người đã từng phục vụ cho chế độ cộng sản, "thuộc thế hệ xẻ Trường Sơn đánh Mỹ" đã có lần công khai bày tỏ rằng, tháng Tư năm 1975, khi từ Hà Nội tiến vào thành phố cùng đoàn quân "giải phóng", bà đã ngồi trên lề đường của Sài Gòn ôm mặt khóc:
                "Vào Nam tôi mới hiểu rằng, chế độ ngoài Bắc là chế độ man rợ vì nó chọc mù mắt con người, bịt lỗ tai con người. Trong khi đó ở miền Nam người ta có thể nghe bất cứ thứ đài nào, Pháp, Anh, Mỹ... nếu người ta muốn. Ðó mới là chế độ của nền văn minh. Và thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ. Ðó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử. Ðó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm phải."


                2- Trung tướng Trần Độ: "Thực chất là chế độ thì rất dã man, cho nên phải dùng nhiều thủ đoạn để lừa bịp nhân dân,"


                "Chế độ cộng sản như một sự kết hợp giữa cái ngu muội của Tần Thủy Hoàng với cái dã man của chế độ phát-xít Hitler".


                Và từ đó ông cũng đã yêu cầu
                "Đảng Cộng sản phải tự mình từ bỏ chế độ độc đảng, toàn trị, khôi phục vai trò, vị trí vốn có của Quốc hội, Chính phủ. Phải thực hiện đúng Hiến pháp, tức là sửa chữa các đạo luật chưa đúng tinh thần Hiến pháp. Đó là phải có những đạo luật ban bố quyền tự do lập hội, lập đảng, tự do ngôn luận, luật báo chí, xuất bản. Sửa chữa các luật bầu cử ứng cử tự do, từ bỏ quyền quyết định của cơ quan tổ chức Đảng, trừ bỏ "hiệp thương" mà thực chất là gò ép".


                Nền chuyên chính vô sản này làm tê liệt toàn bộ đời sống tinh thần của một dân tộc, làm tê liệt sự hoạt động tinh thần của nhiều thế hệ, ra sức nô dịch toàn bộ tinh thần của nhiều thế hệ, làm nhiều thế hệ con người trở thành những con rối chỉ biết nhai như vẹt các nguyên lý bảo thủ giáo điều... Nó đang làm hại cả một nòi giống."


                Ăn cướp như thế nào và tại sao cộng sản Bắc Việt phải đi ăn cướp?. Để giải đáp cho những câu hỏi này, chúng ta hãy đi tìm nguyên nhân.


                1- Miền Bắc trước 1975. Có quá nhiều tài liệu, sách vở, hình ảnh, thơ văn, chuyện kể về miền Bắc trước 75 qua các nhân vật sống mà phạm vi của một bài viết nhỏ bé không thể nào liệt kê ra hết được. Lớp người lớn tuổi thì đã mục kích qua thực tế cuộc sống, lớp người nhỏ tuổi hơn sinh sau 75 thì nghe lớp người đi trước kể lại hoặc cũng có thể nhìn thấy xã hội miền Bắc vào những đầu thập niên của 1975 - 1985 cái thời kỳ mà cả nước ăn chung một món canh "toàn quốc" (toàn nước) và toàn dân muốn tự tử tập thể. Lớp sinh sau vào những thập niên gần đây thì có thể tìm hiểu qua tiện ích của nền tin học mà nguồn cung cấp thông tin vô cùng phong phú.


                Những câu chuyện và những hình ảnh tàn ác mà đảng cộng sản đã áp dụng trên miền Bắc, nổi bậc nhất là phải nói đến cuộc Cải Cách Ruộng Đất 1953 - 1956 đã giết 172.008 người là con số có thể gần với sự thật nhát. Tuy nhiên, theo Hoàng Văn Chí thì con số đã lên đến 675.000 người đã chết (1). Tà sách này đã là những ảnh hưởng cực kỳ ghê gớm đến đời sống của miền Bắc nói riêng và VN nói chung cho xã hội, phong tục tập quán, đạo lý truyền thống tốt đẹp lâu đời mà dân tộc có được và sự ảnh hưởng ấy vẫn còn kéo dài cho mãi đến tận ngày hôm nay, một xã hội ăn gian nói dối không hề biết ngượng miệng, đạo lý suy đồi cùng cực, cướp giựt hoành hành, con người ta sẵn sàng giẫm lên nhau để tranh giành sự tồn tại. cho dẫu sự tồn tại trong một CƠ CHẾ đầy BẤT CÔNG và NGHỊCH LÝ.



                Cải Cách Ruộng Đất 1953-1956


                Cải Cách Ruộng Đất và những giọt nước mắt cá sấu
                Nói chung xã hội miền Bắc là một xã hội rất nghèo nàn lạc hậu mà nguyên nhân của mọi nguyên nhân là do ông Hồ đã du nhập một chủ thuyết hoang đường vào miền Bắc của Việt Nam thời bấy giờ để áp dụng và tập tành thực hiện những bước tiến của Chủ Nghĩa Xã Hội lấy kinh tế tập trung được chỉ đạo bởi đảng và nhà nước trong mô hình quốc hữu hóa, hợp tác xã và chế độ tem phiếu để cung cấp đến toàn hệ thống xã hội mà chúng ta có thể mường tượng ra hình ảnh của một xã hội qua 2 câu ca dao sau đây:


                Một năm 2 thước vải thô
                Em mặc không đủ, Bác Hồ lòi ra.


                Một xã hội mà người phải thay trâu đi cày, đi chợ phải giấu thức ăn ngon dưới đáy rổ, đám cưới đám hỏi hay tiệc tùng giỗ ông bà muốn thịt con gà phải chờ tới nửa đêm mới dám vặn cổ nó cho thật nhanh, kẻo không nhỡ nó la thì người hàng xóm đi khai khai báo với ông tổ trưởng khu phố thì cũng bỏ mẹ, vặn cổ con gà xong tới khi trụng nhổ lông thì phải lén đi chôn lông, kẻo bị phát hiện được thì cũng chết chắc. Những mẩu truyện về sự bưng bít độc tài của đảng, cáo nghèo, cái khổ của xã hội miền Bắc mà những người đã từng chứng kiến hoặc am hiểu về nó, có thể bổ sung thêm để cho kho tàng dữ liệu càng thêm đầy đủ.


                Trong đời thường, chúng ta thường nghe những bày tỏ về cảm xúc về những thứ gì rẻ và thối "rẻ như bèo, thối như cứt", thế nhưng ở miền Bắc lúc bấy giờ bèo cũng không rẻ và cức cũng rất quí. Xin xem bài viết "Nợ cứt" của tác giả Phạm Thế Việt (3)


                2- Miền Nam trước 1975. Sau Hiệp định hiệp định genève năm 1954 chia đôi đất nước, miền Bắc theo chế độ XHCN, miền Nam theo chế độ tự do. Sự nổi bật nhất ở giai đoạn này là hình ảnh của số lượng khoảng 600.000 đến một triệu người miền Bắc di cư vào Nam,[5] trong khi đó 14.000–45.000 cư dân và 100.000 binh sĩ Việt Minh tập kết ra miền Bắc. (4). Con số khác biệt quá lớn này đã nói lên ý nguyện của người dân mong muốn được sống ở thể chế nào vào thời đó, còn ở thời điểm 2016 này, nếu có một Hiệp định tương tự như vậy thì có lẽ trên 40 triệu người miền Bắc sẽ di cư vào Nam và chọn thể chế Tự Do để mà sống. Sau một thời gian dài hơn 70 năm, người ta đã quá hiểu cộng sản là như thế nào và họ sẽ có thái độ dứt khoát, nghĩa là không bao giờ chấp nhận cộng sản.


                Miền Nam Việt Nam qua 2 nền Đệ nhất và Đệ nhị cộng hòa, người dân đã được sống trong một chế độ đầy Tự Do và Nhân Bản với sự phát triển đầy hài hòa mặc dù vẫn luôn bị miền Bắc tấn công. Xã hội miền Nam mang đầy tính văn minh vì không theo một chủ thuyết cực đoan, sự tư hữu đã làm cho con người luôn cố gắng và năng động... đó là lý do miền Nam đã phát triển về nhiều mặt mà trong đó công nghệ sản xuất cung ứng gần đầy đủ để phục vụ cuộc sống. Chẳng những thế, miền Nam còn có khả năng phát triển về những công nghệ tiên tiến khiến Việt Nam Cộng Hòa đã vượt trội các nước trong khu vực Đông Nam Á Châu và tiến xa hơn cả Trung cộng. Hãy đơn cử một vài ví dụ trong thập niên 1960: Lý Quang Diệu từng mơ ước: Singapor một ngày nào đó sẽ được như Sài Gòn.




                La Dalat trên đường phố Sài Gòn

                Còn các nước láng giềng như Nam Dương, Thái Lan, Campuchia, Lào, Miến Điện thì không thể nào so sánh. Thế mà sau 40 năm dưới sự lãnh đạo tài tình của đảng CSVN quang vinh, Việt Nam giờ đây lẹt đẹt chạy theo ngửi khói các quốc gia này!.


                Một thể chế mà người dân có cuộc sống ấm êm đầy hạnh phúc, trai không phải đi lao nô, gái không phải đi đánh đĩ xứ người. Một chế độ mà không ai muốn bỏ chạy trốn quê hương đất nước của mình cả.


                1975 sau khi cướp được miền Nam, như vô số người đã nhìn thấy người Bắc 75 đã rất tích cực trong phong trào 4 V (Vào vơ vét về), họ vơ vét từng cái đồng hồ, từng chiếc xe đạp, từng chiếc radio cho đến vàng bạc của cải và chiếm hữu bao nhiêu công xưởng, cơ sở sản xuất, tài sản nhà cửa, biệt thự... và dùng tiêu chuẩn lý lịch để cưỡng bức và cai trị.


                Đảng CSVN thực chất chỉ là là một lũ ăn hại không hơn không kém, đây là tập hợp của rất nhiều tên bất tài vô tâm luôn mị dân với chiêu bài vì dân vì nước, vì sự công bằng và hạnh phúc nhưng trên thực tế đảng chẳng vì dân vì nước gì cả mà chỉ vì đảng là truớc nhất, điều 4 Hiến Pháp đã khẳng định điều đó. Chúng lại càng chẳng phải vì sự công bằng hay hạnh phúc của toàn dân vì tự CƠ CHẾ của chúng tạo ra vốn dĩ đã là BẤT CÔNG, chúng bỏ công sức để giành lấy hạnh phúc, tiền tài của cải cho bọn chúng là chính, ngoài ra dân chết mặc dân mà trên thực tế của xã hội VN hôm nay đã chứng minh một cách rõ nét nhất.



                Đức Dalai Lama
                Đảng cộng sản không tạo ra của cải cho xã hội. không phát minh hoặc sản xuất được bất cứ phần cứng phần mềm gì cho công nghệ, không sản xuất được xe hơi, vật dụng để phục vụ cho nhu cầu dân sinh mà ngược lại đảng chỉ là một đám quái đảng tự cho mình cái quyền ăn trên ngồi trốc, nắm đầu bàng dân để mà cai trị, để mà ra nghị quyết, nghị định mang đầy tính phá bỉnh đầy xuẩn ngốc. Chúng bày đủ thứ trò để tiêu xài ngân quỹ quốc gia, tụ tập bầy đàn băng đảng mánh mung, chúng vẽ vời nhiều cách để có dịp bòn tỉa rút ruột để làm giàu trên công lao và xương máu của nhân dân. Tóm lại đảng CSVN chỉ là một lũ vô tích sự, phá nhiều hơn xây cho nên đất nước mới lâm vào cảnh nợ nần, nghèo đói và tụt hậu. Chúng là những bầy chuột hôi tanh nhơ nhớp, tàn phá đất nước một cách kinh khủng bởi vì chúng quá đông.


                Rồi đây nhằm mục đích Hán hóa, Thiên triều phương Bắc sẽ cho tiến hành mạnh hơn nữa về thể chế CÔN AN TRỊ và Việt Nam cũng sẽ như là Tân Cương, Nội Mông hay Tây Tạng mà tầng lớp tôi tớ đảng CSVN sẽ được giàu có một cách bất chánh, nhưng những tên tham quan này có biết rằng trong lầu son gác tía kia, từng viên gạch tự nó đã được đúc bằng xương thịt của bao triệu dân nghèo, nước sơn của những lâu đài hoàng tráng đã được pha trộn bởi màu máu và nước mắt của bao dân oan nghiệt ngả, những cổ xe hơi đắt tiền sang trọng có mùi mồ hôi cùng nước mắt của tầng lớp công nông dân vất vả chắt chiu từng hơi tàn sức kiệt, của những cụ già đói rét rau muối, của những em thơ dãi nắng dầm mưa lang thang đi bán vé số trên từng cây số của quê hương. Sự khắc khoải đợi chờ trong dồn nén bực tức của hơn 90 triệu tù nhân trong một nhà tù vĩ đại đã nung lên một bầu không khí ngột ngạt hận thù, sức bộc phá ấy rồi một ngày không xa sẽ như những trận cuồng phong, những đợt sóng nhầm cuồn cuộn trào dâng để cuốn trôi đi những tên bán nước hại dân để gom chúng trở lại đúng chỗ của rác rưởi hôi tanh trùng độc.


                Ngẫm cho cùng, trong thời đại tiến bộ hôm nay thuyết quả báo vẫn còn ứng nghiệm. Cho nên những tham quan mà nhất là ngành CÔN AN nên chuẩn bị tinh thần để nhận lãnh sự trừng phạt từ những hành động vô nhân, hung ác mà lưới Trời đã lồng lộng bủa giăng một cách nhiệm mầu.


                Tuy nhiên, việc Tàu cộng muốn, những tên tay sai như Nguyễn Phú Trọng, Hoàng Trung Hải, Nguyễn Xuân Phúc, Trần Đại Ngu muốn đó là chuyện của chúng còn được hay không là chuyện của Trời. Cho nên toàn Dân Tộc hãy mau thức tỉnh và vùng dậy là những việc phải làm ngay.


                Đảng CSVN đã cướp miền Nam dưới mỹ từ giải phóng để từ đó biến miền Nam trở thành nghèo nàn lạc hậu giống với miền Bắc và đưa Việt Nam vào ngang hàng với những nước nghèo đói nhất thế giới. Ông Hồ Chí Minh đã không lường được rằng chính cái từ CUỚP chính quyền mà ông sử dụng, nó đã trở thành những phương thức, những "tư duy" cho đảng cộng sản cùng lớp hậu duệ học hỏi và noi theo để gọi là noi gương đạo đức Hồ Chí Minh. Quả vậy, đảng CSVN cùng những thành viên của nó là một đảng CƯỚP và những tên CƯỚP đúng nghĩa.



                Nguyên Thạch
                danlambaovn.blogspot.com
                __________________________________
                Ghi chú:
                (1) http://trunghochoangdao.blogspot.ca/2014/10/nhin-lai-nhung-quan-iem-cua-tuong-tran-o.html
                (2) http://www.danchimviet.info/archives/35479/h%E1%BB%93-chi-minh-va-c%E1%BA%A3i-cach-ru%E1%BB%99ng-d%E1%BA%A5t/2011/05
                (3) http://www.tienve.org/home/literature/viewLiterature.do?action=viewArtwork&artworkId=11891

                 
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2017 11:46:31 bởi Nguyên Thạch >
                #8
                  Nguyên Thạch 10.06.2017 17:00:34 (permalink)
                  Que sera, sera - Cái gì đến, sẽ đến?



                  Thời gian 42 năm trôi qua cho cả nước, trên 70 năm cho xã hội miền Bắc, thiết nghĩ không phải là chặng đường dài ư?. Bạn viết lên những khuôn mực đầy triết tính, tôi trang trải nỗi lòng đau đáu trăn trở cho một quê hương lầm than, các còm sĩ nêu lên những nỗi niềm bực dọc (bức xúc) căm hờn...Còn lại đây là những gì?. Hành động, đúng vậy, hành động là chặng đường cuối sau khi đã được trang bị bị những kiến thức và nỗi lòng cùng bầu nhiệt huyết... Bằng không, 2020 lù lù tiến đến, nó cuộn đi tất cả những gì mà chúng ta đã nói, đã trang trải trong hơn 42 năm qua vào bể khổ ải đầy vô vọng.

                  *
                  Bạn và tôi cứ ngồi vào bàn phím, cứ viết, cứ đọc cho dẫu rằng tâm hồn tôi bạn trĩu nặng khối tâm tư, cho dẫu rằng tôi bạn đau đáu trăn trở hàng ngày hàng giờ về một quê hương Việt Nam thê thảm  đang bị ĐCSVN giày xéo, tàn phá về mọi mặt. Lời nói...sẽ chỉ là những lời nói suông nếu lời nói không được đi đôi với hành động.

                  Đúng vậy, tư tưởng, triết thuyết sẽ như một mớ giấy lộn nếu, sẽ trở nên vô nghĩa nếu người ta không đem nó vào thực dụng trong sinh hoạt đời sống một cách có qui củ. Ngược lại đời sống không có khái niệm, không có tư tưởng, thường được gọi nôm na là nhân sinh quan thì sẽ không còn mang ý nghĩa, mà chỉ là sinh hoạt thuộc cấp thấp của những loài động vật theo quán tính, theo bản năng sinh tồn.

                  Tư tưởng và hành động, cả hai phải được hổ tương với nhau một cách mật thiết. Tư tưởng không thể có hiệu quả nếu không được thực hiện bằng hành động, ngược lại, hành động không qua tư tưởng chỉ đạo thì sẽ là những hành động mù quáng mà hậu quả là sự tai hại hoặc sự thảm khốc khôn lường. Nói như thế để thấy rằng cả hai vế đều quan trọng, thiếu vế này thì vế kia sẽ bị lệch lạc và ngược lại không vế kia thì vế này sẽ trở nên vô nghĩa.

                  Vì tác động ghê gớm và rộng khắp của chủ thuyết, chúng ta không nên phủ nhận những triết thuyết, đề cương, tôn chỉ mang tính khả tín khả dụng nhưng đồng thời chúng ta cũng không nên công nhận và đề cao quá đáng những chủ thuyết hoang tưởng để rồi cả một xã hội mắc phải sai lầm và tác hại qua nhiều thế hệ.

                  Hãy lấy tình trạng Việt Nam để đưa ra làm một thí dụ. Vì trình độ kém cõi đưa đến nhận định thiếu sáng suốt, Nguyễn Ái Quốc tức Hồ Chí Minh đã vớ đại một thứ chủ nghĩa hoang đường đem về Việt Nam gieo rắc bao đau thương, tệ hại từ thứ chủ thuyết hoang đường ấy. Hồ Chí Minh cùng chủ nghĩa Mác-Lê đã là nguyên nhân của mọi nguyên nhân dẫn đến sự thảm bại cho đất nước và dân tộc hôm nay. 


                  Đảng cộng sản đã lỡ thần thánh, tôn vinh ông Hồ là lãnh tụ vĩ đại, là cha già dân tộc vô cùng kính yêu nên làm lỡ, mắc cỡ làm luôn cho đến nay. Ngạn ngữ Anh có nói "Hãy nói cho tôi biết bạn anh là ai thì tôi sẽ nói anh là người thế như nào". Phạm Văn Đồng, Võ Nguyên Giáp, Nguyễn Văn Linh, ĐM, Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Xuân Phúc, Nguyễn Thị Trym Ngân...hay bất cứ tên đồ đệ nào của Hồ Chí Minh cũng đều thuộc diện (mà tiếng địa phương của tôi đã quen đọc là 'ngu tầm ngu') "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" để "Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu". Các cụ nhà ta đã dạy "Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng" là vậy. ĐCSVN vì sĩ diện trong sự hãnh tiến, vì lợi ích riêng tư của họ chứ không hề vì lợi ích của cả dân tộc cho nên dẫu biết sai lầm nhưng họ vẫn luôn ngụy biện và nhất định không có thái độ sửa đổi hoặc nhường lại quyền cai quản đất nước một cách có trách nhiệm của những cá nhân hay đảng phái có tinh thần khác.

                   









                  Ngoài ra triết thuyết còn tùy thuộc vào hoàn cảnh cùng điều kiện đặc trưng của mỗi xã hội và mỗi giai đoạn thời gian khác nhau. Người đấu tranh nên nhạy bén, tránh rập khuôn những sách lược đã quá cũ kỹ lỗi thời, không còn tính khả dụng cũng như khả thi. Bên cạnh đó như tôi đã trình bày ở trên, khai dân trí là quan trọng, nâng cao mức nhận thức về hiện tình đất nước là việc làm cần thiết nhưng quan trọng nhất là hành động. Hành động là thái độ ắt có và đủ để hoàn thành bất cứ cuộc cách mạng nào.

                  Thời gian 42 năm trôi qua cho cả nước, trên 70 năm cho xã hội miền Bắc, thiết nghĩ không phải là chặng đường dài ư?. Bạn viết lên những khuôn mực đầy triết tính, tôi trang trải nỗi lòng đau đáu trăn trở cho một quê hương lầm than, các còm sĩ nêu lên những nỗi niềm bực dọc (bức xúc) căm hờn...Còn lại đây là những gì?. Hành động, đúng vậy, hành động là chặng đường cuối sau khi đã được trang bị bị những kiến thức và nỗi lòng cùng bầu nhiệt huyết... Bằng không, 2020 lù lù tiến đến, nó cuộn đi tất cả những gì mà chúng ta đã nói, đã trang trải trong hơn 42 năm qua vào bể khổ ải đầy vô vọng. 

                  Hay là việc gì đến sẽ đến trong sự phó mặc thờ ơ? "Que sera, sera - Whatever will be, will be?.

                  Nguyên Thạch
















                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 10.06.2017 17:04:43 bởi Nguyên Thạch >
                  #9
                    Nguyên Thạch 12.06.2017 12:18:21 (permalink)
                    Lật lại trang sử - Những gì sẽ xảy ra cho ngày mai?

                    ĐCSVN là một lũ kém cõi về tri thức nhưng mang thái độ ngạo mạng thì sao vượt thoát được những khối óc đầy trí tuệ của thế giới văn minh thông thái về khoa học và chiến lược. Chúng mang phận số của những con rệp núp trong bóng tối chờ đêm bò ra hút máu của những thân thể gầy gò, loại rận ký sinh này sẽ bị toàn dân Việt Nam hòa cùng thế giới văn minh lần ra từng con mà đập cho tung tóe những thứ máu hôi tanh tởm lợm.

                    *

                    Chiến lược toàn cầu cho một "Thế giới mới trật tự", những kế hoạch mà Trung Tâm Quyền Lực Thế Giới đã hoạch định, đã thực hiện...có khi hàng mấy chục năm sau mới được giải mã. Riêng về vấn đề Việt Nam, Trung tâm quyền lực này với những chiến thuật thật thâm hậu, họ đã cố tình cho đảng cộng sản VN thật nhiều dây thòng lọng để tự xiết cổ lấy mình, nghĩa là họ muốn thấy ĐCSVN phải chính mình tự sát qua việc đi quá xa vào con đường mụ mị dối trá...

                    Một mặt chính đảng sẽ treo cổ tự sát, một mặt bị dân chúng, những người bị lừa phỉnh xuyên suốt một quá trình thời gian dài sẽ bồi thêm vào đầu đảng bằng những phát súng ân huệ để bảo đảm rằng ĐCSVN thật sự đã được kết liễu và biến hẳn khỏi đất nước này.

                    Ngạn ngữ Việt Nam có nói: "Cây kim trong bọc có ngày cũng lòi", cho nên "Nếu không muốn người biết thì tốt nhất là đừng làm" bởi lẽ không có bất cứ việc gì trên đời này được giữ trong vòng bí mật mãi mãi.

                    Đã hơn 42 lần của ngày 30 tháng Tư đã trôi qua, năm nào Bộ chính trị - ĐCSVN cũng luôn lặp lại cùng một giọng điệu trơ trẽn và lì lợm. Nào là: "Đảng cộng sản Việt Nam anh hùng đã đánh thắng hai đế quốc sừng sỏ nhất thế giới", nào là "đánh cho Mỹ cút, Ngụy nhào". Nào là tiến nhanh, tiến mạnh lên Xã Hội Chủ Nghĩa, một xã hội tự do tiến bộ gấp ngàn lần chế độ tư bản bóc lột và đang giẫy chết...

                    Hơn 70 năm cho xã hội miền Bắc, hơn 42 năm cho cả nước, học sinh từ lớp mẫu giáo cho đến sinh viên đại học đều bị nhồi nhét hình ảnh Hồ Chí Minh là một lãnh tụ vĩ đại, là danh nhân thế giới (Có những băng rôn đã ghi là: Bác Hồ là doanh nhân thế giới). Người dân cả nước đều bị cưỡng ép phải gọi Hồ Chí Minh là "Cha già dân tộc" hay "Bác Hồ kính yêu một đời hy sinh cho dân cho nước", "Bác đã có công giải phóng dân tộc thoát khỏi ách nô lệ" hoặc "Ai sai chứ Bác thì không sai"...



                    Courtesy Internet image

                    Cho đến ngày hôm nay của năm 2017, tức chỉ còn hơn 3 năm nữa là đến 2020, năn phải thực hiện "Mật Nghị Thành Đô 1990" mà các cựu Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Đ M, và Cố vấn Ban chấp hành Trung ương Đảng Phạm Văn Đồng đã cam kết với Giang Trạch Dân, Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc cùng với Lý Bằng, Thủ tướng Quốc vụ viện Trung Quốc cùng giới lãnh đạo nhà nước của Trung cộng rằng " Việt Nam xin được sáp nhập vào đại gia đình Trung Quốc như là một tỉnh lỵ tự trị".

                    Trích từ Wikileaks:

                    "Vì sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng Chủ Nghĩa Cộng Sản, đảng Cộng Sản và nhà nước Việt Nam đề nghị phía Trung Quốc giải quyết các mối bất đồng giữa hai nước. Phía Việt Nam sẽ cố hết sức mình để vun đắp tình hữu nghị lâu đời vốn có giữa hai đảng và nhân dân hai nước do Chủ tịch Mao Trạch Đông và Chủ tịch Hồ Chí Minh đã dày công xây đắp trong quá khứ. Và Việt Nam bày tỏ mong muốn sẵn sàng chấp nhận làm một khu vực tự trị thuộc chính quyền Trung Ương tại Bắc Kinh, như Trung Quốc đã dành cho Nội Mông, Tân Cương, Tây Tạng, Quảng Tây".




                    "Phía Trung Quốc đồng ý và chấp nhận đề nghị nói trên, và cho Việt Nam thời gian 30 năm (1990-2020) để đảng CSVN "giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung Quốc".

                    ĐCSVN là một lũ kém cõi về tri thức nhưng mang thái độ ngạo mạng thì sao vượt thoát được những khối óc đầy trí tuệ của thế giới văn minh thông thái về khoa học và chiến lược toàn cầu. Chúng mang phận số của những con rệp núp trong bóng tối chờ đêm bò ra hút máu của những thân thể người Việt Nam gầy gò, khốn khó... loại rận ký sinh này sẽ bị toàn dân Việt Nam hòa cùng thế giới văn minh lần ra từng con mà đập cho tung tóe những thứ máu hôi tanh tởm lợm.

                    Xin đừng bỏ qua, mời bạn đọc hãy kiên nhẫn nghe hết đoạn video clip lịch sử sau đây để nắm bắt những bí mật đã được giải mã.

                    Cộng Sản Hà Nội đầu hàng Mỹ 1973.FLV
                     
                    Cộng Sản Hà Nội đầu hàng Mỹ 1973.FLV ** VIỆT GIAN CỘNG SẢN BỊ MỸ CHO THẮNG TRONG CHIẾN TRANH VIỆT NAM 1954-1975. *** Vào năm 1972, Bắc Việt đã gửi th...
                     


                    Courtesy https://www.youtube.com/watch?v=wH0uDnnyBsE

                    Nguyên Thạch
                    ----------------
                    Tài liệu tham khảo: 
                    http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam/2014/10/141017_thanhdo_secret_reveal

                    Tiết lộ động trời về ĐCSVN tại Hội Nghị Thành Đô Trung Quốc . 
                    Tiết lộ động trời về ĐCSVN tại Hội Nghị Thành Đô Trung Quốc . RFA : ((Việt Nam bày tỏ mong muốn sẵn sàng chấp nhận làm một khu vực tự trị thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc...

                    <bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2017 12:24:00 bởi Nguyên Thạch >
                    #10
                      Nguyên Thạch 15.06.2017 14:41:51 (permalink)
                      ĐCS Việt Nô sẽ đẩy cả dân tộc vào cái chết!  


                      Nguyên Thạch (Danlambao) - Cái độc đáo của Hồ Chí Minh, của Nguyễn Phú Trọng... là luôn ngụy biện, luôn hứa hẹn những thứ bánh vẽ để lùa người dân rời xa thực tế của xã hội, của đất nước mà quên đi hiện tình của đất nước đã quá là nguy kịch và thê thảm. 

                      Đến nước này thì đàng nào chúng ta cũng phải chết, chết cho quê hương hay chết trong nô lệ đau đớn trong cảnh bị cưỡng ép về mọi mặt, bắt mổ nội tạng...? Cái chết của hôm nay cho dân tộc, cho ngàn thế hệ nối tiếp là những cái chết quả cảm đầy ý nghĩa. Con kỳ nhông Hồ Chí Minh cùng đảng Việt Nô đã lừa chúng ta một cách bền bỉ và lì lợm trong suốt 3/4 thế kỷ qua bởi lẽ không gian trá, không là VẸM, chúng ta đừng để bị mắc lừa thêm nữa.

                      *
                      Trước khi bước vào phần nội dung, người viết xin khẳng định rõ cụm từ ĐCS Việt Nô là một đảng nô lệ ngoại bang mà rõ ràng nhất là nô lệ Trung cộng. Đảng nô Hán này là bọn cẩu nô, sẵn sàng cắn lại đồng bào, sẵn lòng nguyện làm Thái thú để phục tùng thiên triều phương Bắc. Chúng là một bọn phản quốc và bán nước nên không được xứng đáng gắn liền với hai chữ Việt Nam. Vì lý do đó, từ nay tôi sẽ không còn dùng cụm từ này nữa, và nếu phải viết tắt thì bạn đọc nên hiểu rằng ĐCSVN là đảng cộng sản Việt Nô.

                      Tôi chắc rằng có một số thành viên của đảng gian xảo này sẽ nhảy đỏng lên đòi ăn tươi nuốt sống người viết và "giận sẽ mất khôn" mà quên rằng Tự Do Ngôn Luận là của mỗi công dân, phải được tôn trọng và bảo đảm.
                      Qua các giai đoạn của lịch sử, bất luận là trong chiến tranh hay hòa bình, đảng cộng sản luôn thay màu đổi sắc để phù hợp với điều kiện và môi trường xung quanh mà Hồ Chí Minh là con kỳ nhông chúa. Từ lúc ban sơ, sau khi vớ được mớ lý thuyết của chủ nghĩa cộng sản, ông ta đã mừng rỡ, khóc ròng mà thốt lên rằng "Nó đây rồi, cái mà ta đã chờ đợi, tìm kiếm từ lâu", xong ông mang về Việt Nam theo lệnh của quan thầy Đệ Tam cộng sản quốc tế. "Cái thuở ban đầu lưu luyến ấy", con kỳ nhông chúa đã giấu nhẹm 2 từ cộng sản mà chỉ nói đến tình. Kỳ nhông chúa đã lừa gạt một đám kỳ nhông, tắc kè con ngây ngô vụng dại để nghe theo tiếng gọi của con tim "Tình yêu Tổ Quốc" mà lúc bấy giờ tình yêu này của đại đa số người dân không thiếu, Hồ Chí Minh đã thừa mánh khóe để khơi dậy, dụ dỗ và lợi dụng một cách triệt để và ông ta đã thành công.



                      Các cụ đã khuyên "nếu không muốn người biết thì tốt nhất là đừng làm", thời gian dần dà, cây kim trong bọc cũng phải lòi, qua Đấu Tố Ruộng Đất, qua Nhân Văn Giai Phẩm, những đoàn quân bên "Chiếc cầu biên giới" đã thấy được bên nay "Tôi bước đi, không thấy phố, không thấy nhà. Chỉ có mưa sa trên màu cờ đỏ" của người chiến sĩ cách mạng Trần Dần hoặc "Màu tím hoa sim" của người cán binh "có con tim và tình yêu" mà trong vụ án Nhân văn giai phẩm, nó bị coi là thứ văn chương ủy mị, mang tư tưởng tiểu tư sản, và là một trong những bằng chứng để bộ văn hóa đương thời kết tội tác giả của nó. (1). 

                      "Một chiều rừng mưa
                      ba người anh,
                      từ chiến trường Đông Bắc
                      được tin em gái mất
                      trước tin em lấy chồng"

                      Thế là Hồ Chí Minh cùng đảng chuột đã lòi mặt chuột!. Cái tình yêu mà trước đó ông đã hô hào kêu gọi, nó gồm cả tình người, tình yêu đôi lứa, tình yêu gia đình và Tổ Quốc đã bị khước từ. Cho nên sau này đảng Việt Nô chẳng có gì ngần ngại mà bán đứng đồng bào cũng như bán cà đất nước cho ngoại bang Tàu cộng.


                      Bên nay biên giới là nhà
                      Bên kia biên giới cũng là quê hương
                      hoặc
                      Bên nay biên giới là mình
                      Bên kia biên giới cũng tình quê hương

                      Tố Hữu đã dặn thế thì tại sao còn chưa hiểu?.

                      "Cá cắn câu, biết đâu mà gỡ?, chim vào lồng biết thuở nào ra"? Đấy là sự tài tình của Hồ Chí Minh, của đảng Việt Nô điếm xảo, tráo trở và lừa lọc. Và hôm nay toàn dân phải đối mặt Với Mật Nghị Thành Đô 1990 đã ký kết để Việt Nam trở thành một tỉnh kỵ thuộc quyền trung ương Trung cộng. 90 triệu con cá đã dính câu, dính chấu, 90 triệu con chim đã bị nhốt trong lồng thì gỡ, thì tung cánh vào bầu trời tự do thế nào đây?.

                      Một câu hỏi được đặt ra mà trên thực tế vẫn chưa có sự giải đáp cụ thể và thỏa đáng!. Nâng cao trình độ Dân Trí là việc cần thiết, trong đó hành động là bước tối cần. Mỗi người dân hãy là một chiến sĩ thông tin, 90 triệu dân phải là 90 triệu tay đao, tay súng vực dậy để tự cứu lấy mình thì cuộc cách mạng sẽ nắm chắc phần thắng. 




                      Cái độc đáo của Hồ Chí Minh, của Nguyễn Phú Trọng... là luôn ngụy biện, luôn hứa hẹn những thứ bánh vẽ để lùa người dân rời xa thực tế của xã hội, của đất nước mà quên đi hiện tình của đất nước đã quá là nguy kịch và thê thảm. 

                      Đến nước này thì đàng nào chúng ta cũng phải chết, chết cho quê hương hay chết trong nô lệ đau đớn trong cảnh bị cưỡng ép về mọi mặt, bắt mổ nội tạng...? Cái chết của hôm nay cho dân tộc, cho ngàn thế hệ nối tiếp là những cái chết quả cảm đầy ý nghĩa. Con kỳ nhông Hồ Chí Minh cùng đảng Việt Nô đã lừa chúng ta một cách bền bỉ và lì lợm trong suốt 3/4 thế kỷ qua, bởi lẽ không gian trá, không là VẸM, chúng ta đừng để bị mắc lừa thêm nữa.

                      14/6/2017

                      Nguyên Thạch
                      danlambaovn.blogspot.com
                      _________________________________________
                      Ghi chú:
                      (1) Màu tím hoa sim – Wikipedia tiếng Việt

                       
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 15.06.2017 14:43:36 bởi Nguyên Thạch >
                      #11
                        Nguyên Thạch 16.06.2017 11:21:08 (permalink)
                        Lắc đầu!




                        Ở Việt Nam, chuyện gì cũng có, từ nghèo khổ phải "bán trinh", trinh thiệt cũng có, trinh giả cũng có, cho tới chuyện tu hành. Tu thật thì ít, mà "tu đít" thì nhiều, sư sãi đảng viên ăn thịt chó nhiều hơn ăn chay, lừa thầy phản bạn để tiến thân, ở nhà thì chửi đảng, chửi côn an, tham quan như hạm, ra đường lên phường gặp côn an thì dạ dạ vâng vâng. Cướp bóc, giựt dọc, đâm chém lẫn nhau. Hận thù cộng sản đã cướp đất cướp nhà ra thây ma nhưng cũng chưa dám liều mạng. Thù chế độ đã đẩy bản thân cùng gia đình đến tận cùng nghèo khổ cơ cực nhưng không dám nghĩ đến hành động diệt ác bá cường hào...đa số vẫn thờ ơ, vẫn làm ngơ!.

                        *

                        Cuộc sống bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào và trong bất cứ hoàn cảnh nào thì chữ Tín bao giờ cũng quan trọng nhất. Từ việc nhỏ như hẹn nhau giờ giấc, cho đến những lời hứa, việc làm trọng đại mang tính quốc gia đại sự, thành công hay thất bại, được tôn trọng hay bị khinh khi... thảy đều do chữ TÍN mà ra.
                         
                        Vì tầm quan trọng của nó cho nên tục ngữ đã có  nhiều câu thật ý nghĩa, người viết xin chép lại. "Nhất sự bất tín, vạn sự bất tin", hay "Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy", có nghĩa là: Một lời nói ra dù bốn ngựa có chạy nhanh đi chăng nữa cũng khó mà đuổi kịp, hoặc - Quân tử thất tín, tứ mã phanh thây (người quân tử làm mất lòng tin thì 4 ngựa xé xác).
                         
                        Giành được lòng tin rất khó mà hủy diệt thì dễ lắm, quan trọng không phải là dối gạt chuyện lớn hay nhỏ mà chính việc dối gạt đã là vấn đề tác hại nghiêm trọng đến mọi mặt của xã hội và con người.

                        - Đừng bao giờ hứa nhiều hơn bạn có thể thực hiện.
                        Never promise more than you can perform.

                        - Trên đời, có hai kẻ thường bội tín: một là kẻ có uy thế tuyệt đối, hai là kẻ cùng quẫn.
                        Ngạn ngữ phương Đông. 


                         
                        Riêng Thạch tui thuộc thành phần "phó thường dân", dãi nắng dầm mưa, cày sâu cuốc bẫm như bao người dân dã khác chiếm đại đa số trong tổng số 90 triệu dân, nên không hiểu mấy về những thành ngữ chữ Hán Nôm sâu sắc, mà chỉ nằm thuộc lòng một mớ ca dao tục ngữ thông thường, bình dân như sau:
                        - Nói lời phải giữ lấy lời 
                        Đừng như con bướm đậu rồi lại bay.

                        - Hứa hươu, hứa vượn 
                        - Treo đầu dê, bán thịt chó. 
                        - Rao mật gấu, bán mật heo 
                        - Rao ngọc, bán đá 
                        Hoặc
                        Hay gì lừa đảo kiếm lời 
                        Cả nhà ăn uống, tội trời riêng mang.

                        Nói đến đây, Thạch tui lại liên tưởng đến ngay  các quan tham cộng sản, hình ảnh các ngài thuộc hầu hết các ban ngành: Côn an, CSGT, Cảnh sát kinh tế, cán bộ Tài Môi, Kế hoạch đầu tư, Chủ tịch, Phó chủ tịch... Giám đốc, sĩ quan Tướng Tá thuộc thành phần "chuyên chế vô sản" nhưng không vô sản, mẹ chúng, thằng nào con nào cũng giàu sụ, nhà lầu, biệt thự dăm ba cái, ở quê cũng có, ở tỉnh cũng có và ở thành cũng có luôn. Tiên Sư Cha chúng nó xe hơi, cổng kín tường cao, con cái đi học nước ngoài hàng năm phải chi hàng mấy chục ngàn đô mà chúng nói là "chuyện nhỏ như con thỏ"!.
                         
                        Nói tới côn an, nói tới quan chức "hành là chính"...thì bất luận là em bán rau, chị bán cá, mợ bán chè, anh xe ôm, ba gát...đều lắc đầu ngao ngán. 


                         
                        Sẵn tiện, tui kể câu chuyện này cho mà nghe, em gái tui có đứa con ung bứu, đi gặp Bác sĩ để chẩn đoán, ngồi phòng đợi, nửa tiếng sau ông Bác sĩ bước ra và...lắc đầu. Em gái tui òa lên khóc, Bác sĩ ngạc nhiên vì tự nhiên mà khóc và cô ta hỏi "bệnh của con tôi hết phương cứu chữa rồi hả?", Bs trả lời " không sao, cháu tuy bị nhiễm độc nhưng bứu lành". Bứu lành nhưng tại sao Bs lắc đầu?. "À, tôi lắc đầu đã quen thành tật". Tại sao lắc đầu hả Bác sĩ?. À, bị vì khi ra đường nhìn xã hội, tôi cứ phải lắc đầu, lắc riết thành quen".

                        Lắc đầu, hiện nay đã trở thành một cái tật phổ thông ở Việt Nam hiện nay, người trong nước lắc đầu đã đành, "Việt kiều" về thăm, nhìn bao cảnh ngược ngạo, nghịch lý, trái ngang...rồi cũng phải lắc đầu. Càng ở chơi lâu, lắc đầu càng nhiều và không khéo rồi cũng trở thành cái tật.
                         
                        Một đảng lừa mị, một nhà nước gian trá, tập đám dân phải gian dối, phải lừa đảo, phải nói dối một cách không chớp mắt, không biết ngượng mồm để như con kỳ nhông hầu phù hợp với môi trường chung quanh hầu được tồn tại trong một xã hội không thành thật, gian manh, bát nháo...
                         
                         Việt Nam, chuyện gì cũng có, từ nghèo khổ phải "bán trinh", trinh thiệt cũng có, trinh giả cũng có, cho tới chuyện tu hành. Tu thật thì ít, mà "tu đít" thì nhiều, sư sãi đảng viên ăn thịt chó nhiều hơn ăn chay, lừa thầy phản bạn để tiến thân, ở nhà thì chửi đảng, chửi côn an, tham quan như hạm, ra đường lên phường gặp côn an thì dạ dạ vâng vâng. Cướp bóc, giựt dọc, đâm chém lẫn nhau. Hận cộng sản đã cướp đất cướp nhà ra thây ma nhưng cũng chưa dám liều mạng. Thù chế độ đã đẩy bản thân cùng gia đình đến tận cùng nghèo khổ cơ cực nhưng không dám nghĩ đến hành động diệt ác bá cường hào...đa số vẫn thờ ơ, vẫn làm ngơ!.
                         
                        Những nghịch lý, những tệ lậu ở đất nước có tên gọi Việt Nam hôm nay, Thạch tui biết sao mà kể cho xiết, còm sĩ, bạn đọc nào có tức khí thì cứ tự nhiên bổ sung cho dầy thêm trang "sử" tồi tệ dưới một chế độ khốn nạn, gian dối, lừa đảo... đầy mụ mị này.
                         
                        Một đảng chuyên môn lừa đảo, trí trá, hãm hại, phá hoại niềm tin và tôn giáo... một nhà nước không lấy chữ TÍN làm nền tảng cho uy tín vào đạo đức thì làm sao mà phát triển? Con dân của một chế độ như vậy thì lấy đâu ra Dân Chủ Nhân Quyền, tìm đâu ra hạnh phúc?. 
                         
                        Tôi cam đoan rằng trong cuộc sống, không ai chưa từng một đôi lần lắc đầu thất vọng nhưng ở đâu mà người dân lắc đầu ngao ngán nhiều nhất để trở thành cái tật?. Còm sĩ, bạn đọc hãy nói đi, kể ra những cái lắc đầu cho mọi người cùng rõ.
                         
                        Một đất nước mà từ giáo dục đến môi sinh, từ lộng quyền đến tham ô lãng phí, từ tham lam ích kỷ chỉ biết giành quyền lực cho băng đảng, cá nhân mà gạt bỏ hẳn quyền lợi cùng sự an nguy của Tổ Quốc thì đất nước sẽ về đâu hả cái đầu đất sét của tên đảng trưởng Nguyễn Phú Lú cùng ĐCSViệtNô?.
                         
                        Thạch tui xin tạm ngưng ở đây bằng những cái lắc đầu, bây giờ cả nhà tui cũng bị lây tật lắc đầu rồi Trời ạ.
                         
                        Nguyên Thạch

                        <bài viết được chỉnh sửa lúc 16.06.2017 11:28:02 bởi Nguyên Thạch >
                        #12
                          Nguyên Thạch 18.06.2017 16:16:42 (permalink)
                          Blogger Mẹ Nấm - Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là cây thước đo mối bang giao giữa Hoa Kỳ và Trung cộng của ĐCSVN (ĐCSViệt-Nô)




                          Dĩ nhiên tên đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng hiện đã nắm rõ được báo cáo của 2 tên lính thuộc cấp mà ra quyết định. Như bao lần và bao vụ "xử công khai" khác cho những nhà đấu tranh trước đây, quyết định đó của tên nô bộc Tàu cộng, đảng trưởng đảng Việt-Nô không phải đợi đến ngày 29-6-2017 mới biết kết quả cho Blogger Mẹ Nấm - Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, mà kết quả của bản án đã có sẵn hôm nay, trước ngày tòa án 2 tuần.

                          Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là thước đo của ĐCSViệt-Nô nghiêng về bên nào, đây không là câu nghi vấn nữa, mà nó đã ở thể xác định.


                          *


                          Nếu đúng theo sách vở cố hữu của đảng cộng sản, cho dù là ĐCS Việt, ĐCS Tàu hay ĐCS Bắc Hàn thì những người đấu tranh cho Tự Do Dân Chủ Nhân Quyền, những tiếng nói anh dũng đối kháng với cơ chế độc tài toàn trị sẽ phải đối mặt với sự giam hãm đày đọa để trả thù với thời gian vô hạn định, không xét xử. Điều đó đã xảy ra trong "Cách mạng Văn hóa" ở Trung cộng do Mao Trạch Đông khởi xướng bắt đầu vào năm 1966 với tổng cộng 1,5 đến 1,8 triệu người bị giết chết hay tự sát, khoảng 20 triệu người bị đưa về nông thôn lao động cưỡng bức trong nhiều năm. Khoảng 200 triệu người bị thiếu ăn thường xuyên.[1], trong những vụ án của cái gọi là "Trăm hoa đua nở", hay còn gọi là phong trào Nhân văn – Giai phẩm. (2) của Việt cộng, cái kết quả của những sự bất mãn tột cùng trong Cải Cách Ruộng Đất 1953-1956 mà một số văn nghệ sĩ trong phong trào đã bị bắt, trù dập hãm hại...(3) như: 

                          Bùi Xuân Phái
                          Cao Xuân Huy
                          Chu Ngọc
                          Đào Duy Anh
                          Đặng Đình Hưng
                          Đỗ Đức Dục
                          Hoàng Cầm
                          Hoàng Công Khanh
                          Hoàng Huế
                          Hoàng Tích Linh
                          Hoàng Tố Nguyên
                          Hoàng Yến
                          Huy Phương
                          Hữu Loan
                          Hữu Thung
                          Lê Đại Thanh
                          Lê Đạt
                          Nguyễn Bính
                          Nguyễn Hữu Đang
                          Nguyễn Mạnh Tường
                          Nguyễn Thành Long
                          Nguyễn Tuân
                          Nguyễn Văn Tý
                          Như Mai
                          Phan Khôi
                          Phan Vũ
                          Phùng Cung
                          Phùng Quán
                          Quang Dũng
                          Sĩ Ngọc
                          Thanh Bình
                          Thụy An
                          Trần Công
                          Trần Dần
                          Trần Đức Thảo
                          Trần Duy
                          Trần Lê Văn
                          Trần Thiếu Bảo
                          Trần Thịnh
                          Trương Tửu
                          Tử Phác
                          Vĩnh Mai
                          Văn Cao
                          Xuân Sách
                          Yến Lan

                          Hay bắn bỏ, cắt cổ, đập đầu, cho sư tử ăn sống một cách man rợ như cộng sản Bắc Hàn hoặc Pon pot, Leng Sari.

                          Đảng cộng sản sẽ không thay đổi bản chất nhưng hôm nay do xu hướng phản đối mạnh mẽ của thời đại, của thế giới văn minh, của loài người tiến bộ hướng về nhân phẩm của con người nên các đảng CS đã phải lùi nhiều bước về mức độ tàn ác dã man. Nhưng vì lợi ích cho đảng, chúng chỉ lùi bước thôi chứ không từ bỏ hẳn dã tính ấy. 

                          Trở lại trường hợp của Mẹ Nấm - Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, Điếu Cày, Tạ Phong Tần, Trần Khải Thanh Thủy hay bất cứ nhà đấu tranh nào khác, những mớ óc đặc sệt hung hãn, thiếu nhân tính sẽ luôn nghiêng về lối suy nghĩ với hành vi ác độc và hận thù theo khuynh hướng vô cùng cực đoan trong thời gian mỗi lần chúng bàn thảo hội họp.

                          Chúng mặc "áo thụng cách mạng" vái nhau, thi đua nhau chứng minh rằng ta đây tuyệt đối trung thành với cách mạng, với chuyên chính vô sản dẫu tự ngã, chúng thừa hiểu mớ tư duy của chúng là hoàn toàn gian dối, đi ngược lại với ý nguyện của đại đa số dân chúng. Câu "Không dối trá, không là VẸM", không sai chỗ nào cả.





                          Trần Đại Quang đi Tàu ngày 11-5-2017, Nguyễn Xuân Phúc đi Mỹ ngày 30 và 31-5-2017, một tên thỉnh ý thiên triều, một tên thăm dò bắt mạch tân Tổng thống Mỹ Donald Trump để xem mức độ vì Dân chủ, Nhân quyền cho người dân Việt Nam như thế nào để rồi chúng mới có thái độ thích hợp nhất . Nếu không có 2 chuyến đi chầu của Trần Đại Quang và Nguyễn Xuân Phúc thì chuyện biệt giam blogger Mê Nấm sẽ trong im hơi lặng tiếng lâu hơn để chờ đợi cho sự mặc cả. Donald Trump và giàn cố vấn cho ông ta không đến nỗi khù khờ mà không biết rõ hành tung ấy của ĐCSViệt-Nô nhưng tiêu chí "Vì lợi ích của nước Hoa Kỳ", vì chiến lược thâm hậu của "Một trật tự thế giới mới" thì giờ đây hãy còn sớm mà xác định ai ngu ngơ, ai thông thái.





                          Dĩ nhiên tên đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng hiện đã nắm rõ được báo cáo của 2 tên lính thuộc cấp mà ra quyết định. Như bao lần và bao vụ "xử công khai" khác cho những nhà đấu tranh trước đây, quyết định đó của tên nô bộc Tàu cộng, đảng trưởng đảng Việt-Nô không phải đợi đến ngày 29-6-2017 mới biết kết quả cho Blogger Mẹ Nấm - Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, mà kết quả của bản án đã có sẵn hôm nay, trước ngày tòa án 2 tuần.

                          Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là thước đo của ĐCSViệt-Nô nghiêng về bên nào, đây không là câu nghi vấn nữa, mà nó đã ở thể xác định.

                          Nguyên Thạch
                          ------------------
                          Ghi chú (1) Cách mạng Văn hóa – Wikipedia tiếng Việt 
                           
                            Cách mạng Văn hóa – Wikipedia tiếng Việt  


                          (2) Năm mươi năm sau: Trăm hoa đua nở ở VN 1954-60 (P1) 
                           
                            Năm mươi năm sau: Trăm hoa đua nở ở VN 1954-60 (P1) Biên dịch: Talawas Lời giới thiệu: Tác phẩm Năm mươi năm sau: Trăm hoa đua nở ở Việt Nam 1954-1960 (Fünfzig Jahr...
                           

                          (3) Phong trào Nhân Văn - Giai Phẩm – Wikipedia tiếng Việt
                           
                            Phong trào Nhân Văn - Giai Phẩm – Wikipedia tiếng Việt  



                          Sự kiện Nhân Văn - Giai Phẩm, cuộc thanh trừng năm 1967, và di sản của sự bất đồng chính kiến

                           
                            Sự kiện Nhân Văn - Giai Phẩm, cuộc thanh trừng năm 1967, và di sản của sự b... Nguồn: Zachary Abuza (2001). “The Nhan Van–Giai Pham Affair, the 1967 Purge, and the Legacy of Dissent”, in Z. ...
                           





                           
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 18.06.2017 16:21:13 bởi Nguyên Thạch >
                          #13
                            Nguyên Thạch 21.06.2017 01:59:35 (permalink)
                            ĐCS Việt-Nô tứ bề thọ địch  


                            Nguyên Thạch (Danlambao) - Bài toán chiếm trọn lãnh thổ VN mà không tốn một viên đạn nào đối với TQ thực sự đang là một viễn cảnh rất gần, nhưng dường như phần lớn người dân Việt đều không biết và biết nhưng không cần hoặc không dám quan tâm. Và có lẽ điều đáng sợ nhất là nhiều cán bộ Việt Nam cố tình lặng im tiếp tay cho TQ như một sự đồng tình miễn sao đem đến nguồn lợi cho cá nhân nhiều hơn là vì lợi ích lâu dài của đất nước. 


                            Quốc nội bất mãn, hải ngoại khinh ghét, các quốc gia tiên tiến không còn thích thú, ngoại bang luôn lăm le chực hờ thôn tính... ĐCS Việt - Nô đang trong tình trạng tứ bề thọ địch và cô đơn hơn bao giờ hết.

                            *
                            Hơn bao giờ hết, ĐCS Việt-Nô mà đứng đầu là tên đảng trưởng Nguyễn Phú Trọng cùng Bộ chính trị trung ương đảng đã bị đặt vào tình thế rất là nguy ngập và cô đơn. Nguy ngập như thế nào và cô đơn như thế nào, người viết xin nêu một số vấn đề mà hầu hết (chứ phải 100%) người Việt Nam ở quốc nội lẫn hải ngoại đều nhận rõ ra được.


                            1- Đất nước lâm nguy theo tinh thần "Mật Nghị Thành Đô 1990" mà cựu Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, Cựu Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng Đỗ Mười cùng cựu Thủ tướng Phạm Văn Đồng cố vấn Ban chấp hành trung ương đảng đại diện cho phía Việt Nam đã ký kết. Phía Trung Quốc có Giang Trạch Dân, cựu Tổng bí thư Đảng Cộng sản Trung Quốc cùng với Lý Bằng, Thủ tướng Quốc vụ viện Trung Quốc.
                            - Trích từ Wikileaks:
                            "Vì sự tồn tại của sự nghiệp xây dựng Chủ Nghĩa Cộng Sản, đảng Cộng Sản và nhà nước Việt Nam đề nghị phía Trung Quốc giải quyết các mối bất đồng giữa hai nước. Phía Việt Nam sẽ cố hết sức mình để vun đắp tình hữu nghị lâu đời vốn có giữa hai đảng và nhân dân hai nước do Chủ tịch Mao Trạch Đông và Chủ tịch Hồ Chí Minh đã dày công xây đắp trong quá khứ. Và Việt Nam bày tỏ mong muốn sẵn sàng chấp nhận làm một khu vực tự trị thuộc chính quyền Trung Ương tại Bắc Kinh, như Trung Quốc đã dành cho Nội Mông, Tân Cương, Tây Tạng, Quảng Tây". 
                            "Phía Trung Quốc đồng ý và chấp nhận đề nghị nói trên, và cho Việt Nam thời gian 30 năm (1990-2020) để đảng CSVN "giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung Quốc". (1)
                            Đây là vấn đề được xem là cực kỳ nguy hiểm và rất quan trọng mà ĐCS Việt-Nô đã đã từng làm, bởi mất nước là mất tất cả, nó có thể nguy hiểm hơn cả việc cướp miền Nam năm 1975 vì đây được xem là những hành động phản quốc và bán nước, bán đứng cả dân tộc của ĐCS Việt - Nô, nếu nó không quan trọng thì BBC và vô số trang mạng, bài viết đã không đặt mối quan tâm lên hàng đầu trong nỗ lực báo động cho toàn dân Việt quốc nội lẫn hải ngoại cùng các quốc gia khắp thế giới. (2) Trong đó kể cả nhiều bài viết từ Dân Làm Báo với vô số ý kiến từ bạn đọc và còm sĩ, độc giả có thể tìm kiếm và đọc lại bất cứ lúc nào trên Google cho nên người viết không nói thêm ở đây.


                            2- Biển Đông và các đảo đã hoặc đang mất chủ quyền: Với sự tuyên bố ngang ngược của đảng và nhà nước Trung cộng về chủ quyền Biển Đông mà 90% diện tích South China Sea là lãnh hải của họ, đơn phương ra lệnh cấm đánh bắt cũng như đã và đang xây dựng nhiều căn cứ quân sự kiên cố và một số sân bay hiện đại. 
                            Hãy tìm đọc các bằng chứng và xem hình ảnh của việc chiếm cứ và xây dựng ngay cả trên các báo chí VN. Thí dụ "Thực trạng 7 bãi đá Trung Quốc cải tạo ở Trường Sa qua ảnh vệ tinh" Thực trạng 7 bãi đá Trung Quốc cải tạo ở Trường Sa qua ảnh vệ tinh - VnExpress
                            Chuyện xâm lấn chủ quyền lâu năm này từ Trung cộng mà ĐCS Việt-Nô chỉ quan với ngại chứ chẳng dám có bất cứ thái độ cụ thể nào, ngay cả đưa vụ việc ra Tòa Án Quốc Tế. Chẳng những thế, bên cạnh việc im lặng, ĐCS và nhà cầm quyền Việt-Nô còn ký thêm nhiều Hiệp ước, Hiệp định song phương trên tinh thần bạc nhược để VN bị thiệt thòi rất nhiều. Thí dụ: Việt Nam đã mất hàng ngàn km vuông về đất liền và hàng chục ngàn km vuông về vịnh biển. Vấn đề lãnh thổ biên giới Việt Nam - Trung Quốc – Wikipedia tiếng Việt
                            Hoặc "Trung Quốc đơn phương cấm đánh bắt cá trên Biển Đông" Trung Quốc đơn phương cấm đánh bắt cá trên Biển Đông - VnExpress
                            3- ĐCSTQ đang chỉ đạo ĐCS Việt - Nô và Tàu cộng đang tràn lan khắp nơi: Hoàng Trung Hải, Đinh Thế Huynh, Tô Huy Rứa, Nguyễn Phú Trọng cùng nhiều tên tiềm ẩn khác mà Hồ Quang - Hồ Chí Minh là tên Tàu gốc Hẹ, đồ đệ của Mao Trạch Đông và Chu Ân Lai là tên gián điệp đầu đàn gốc Tàu. "Con chim trước khi chết kêu tiếng đau thương, con người trước khi vĩnh viễn lìa cõi đời thường nói ra sự thật". Chúng ta hãy nghe Vương Tinh Minh, y tá trưởng Bệnh viện Bắc Kinh, thành viên Tổ bác sĩ Trung Quốc sang Việt Nam chữa bệnh cho Hồ Chí Minh, tháng 8-1969. "Chiều hôm đó sức khỏe của Bác đã có chuyển biến tốt lên một chút, Bác nói muốn nghe một câu hát Trung Quốc. Các đồng chí đề nghị tôi hát. Tôi nói thật là hát cũng không tốt lắm, nhưng để vui lòng Bác, vì tình hữu nghị Trung-Việt, tôi đã hát một bài hát mà nhiều người thuộc và hát được, bài hát có nội dung chính là ra khơi xa phải vững tay chèo. Bác nghe xong rất vui, Bác nở nụ cười hiền từ. Bác nắm nhẹ tay tôi, tặng tôi một bông hoa biểu thị cảm ơn. Đó là lần thứ ba tôi thấy Bác cười. Và đó cũng là nụ cười cuối cùng của Người." Trước Khi chết Hồ Tập Chương đòi nghe bài hát Tàu. Đây là một điểm trong nhiều điểm rất quan trọng và đáng chú ý bởi nếu Hồ Chí Minh thật sự là một người Việt thì y đã không có nhu cầu trong khoảnh khắc vô cùng quan trọng trong đời này vì ông bà, tổ tiên, dân tộc, đất nước hoặc chí ít là một đấng thiêng liêng nào đó mà suốt chiều dài cuộc sống người ta đã đặt niềm tin vào, tỷ như nhắc đến Chúa, Phật hoặc Allah để có lời van vái, cầu nguyện cuối cùng".
                            Như nhiều người đã biết, hiện nay số lượng người Trung Hoa lục địa đang ở VN khá nhiều, con số ước đoán có thể trên nửa triệu. Họ đến VN qua các ngã du lịch, nhập lậu, dưới dạng đặc công trá hình là công nhân, côn an, quân đội, hay dạng kinh doanh và doanh nhân. 
                            Các phố Tàu được mọc lên nhiều nơi như ở Bình Dương, Đà Nẵng, như Đông Đô đại phố, Formosa Vũng Áng, Bô-Xít Tây Nguyên, nhà máy giấy Lee & Man ở Hậu Giang (4), nhà máy nhiệt điện Vĩnh Tân 4 với nhiều nguy cơ tai nạn phóng xạ, thép Cà Ná với nguy cơ Formosa 2.
                            Việc số thanh niên nam dưới dạng nhà nước Trung cộng ưu tiên di dân qua VN để lấy vợ mà con số có thể lên đến 5-10 triệu để hậu thuẫn cho kế hoạch Hán hóa một cách hợp pháp là chuyện không phải không thể xảy ra.
                            4- Kinh tế lụn bại và nợ công chồng chất: Từ một phần đất đã từng được ví như "Hòn Ngọc Viễn Đông" phát triển nhất nhì Đông Nam Á châu mà nay có nguy cơ phải chạy theo ngửi đít cả Lào và Campuchia. Từ nền kinh tế đã phát triển trước năm 1975 mà ngay cả Thủ tướng Lý Quang Diệu của Singapore cách đây 6 thập kỷ đã từng ước Singapore sẽ được như Sài Gòn, Lý Quang Diệu từng ước Singapore sẽ được như Sài Gòn - Dân Làm Báo
                            Một nền kinh tế thị trường theo định hướng XHCN, nghĩa là vẫn lấy quốc doanh làn kinh tế chủ đạo thì ngay cả Thủ tướng Nguyễn Xuân Phúc cũng đã công nhận "Nợ công nếu tính đủ theo Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc đã vượt trần chứ không chỉ sát trần. Người đứng đầu Chính phủ cũng cảnh báo đây là vấn đề cần suy nghĩ và nếu không chấm dứt thì sự sụp đổ nền tài khóa quốc gia là không thể tránh khỏi."
                            Vận hành kinh tế trên nền tảng "mượn nợ để trả nợ" là một nền kinh tế bế tắc, sẽ dẫn đến khánh tận. Bên cạnh sự lụn bại này mà nguyên nhân chính là do vận hành kém, thiếu kiến thức và kinh nghiệm, cũng như sự thi đua nhau đục khoét ngân quỹ quốc gia của đám tham quan từ trung ương xuống tới tận địa phương.
                            5- Môi sinh đang bị tàn phá và chất độc tràn ngập: Khắp đất nước trải dài từ Bắc xuống Nam, nơi đâu môi trường thiên nhiên cũng bị tàn phá thê thảm. rừng núi, sông rạch và thậm chí ngay cả biển bị ô nhiễm cực nặng. Thí dụ: Thảm họa Formosa, nhiệt điện Tuy Phong, Lee & An...(7)
                            Biểu tình ở Vĩnh Tân, Tuy Phong, Bình Thuận-Người dân dùng gạch đá tấn công Công An
                            Bài toán chiếm trọn lãnh thổ VN mà không tốn một viên đạn nào đối với TQ thực sự đang là một viễn cảnh rất gần, nhưng dường như phần lớn người dân Việt đều không biết và biết nhưng không cần hoặc không dám quan tâm. Và có lẽ điều đáng sợ nhất là nhiều cán bộ Việt Nam cố tình lặng im tiếp tay cho TQ như một sự đồng tình miễn sao đem đến nguồn lợi cho cá nhân nhiều hơn là vì lợi ích lâu dài của đất nước. (7)
                            Ở Việt Nam hiện nay, không ai mà không biết đến vấn đề chất hóa học độc hại đã tràn ngập thị trường, những chất độc này phần lớn được tuồng sang từ Trung cộng dưới sự làm ngơ hoặc tiếp tay của Hải quan, côn an biên phòng và nay cả quân đội. Người dân Việt phải hàng ngày, hàng giờ hít thở, ăn uống lượng hóa chất độc hại này, từ đó mầm mống bệnh tật sẽ bùng phát mạnh trong hiện tại và tương lai.


                            6- Người yêu nước đang bị bắt bớ và bị theo dõi: Vấn đề những người đấu tranh, những cuộc xuống đường biểu tình phản đối những ngu sách từ đảng, nhà cầm quyền đã ngăn cấm, trấn áp, đánh đập và ngay cả bị vào tù trong những "phiên tòa Kăng-gu-ru" luôn mệnh danh là công khai nhưng người muốn tham dự thì lại bị cấm và bị cáo cùng Luật sư biện hộ luôn bị bịt miệng.
                            7- Thái độ lãnh đạm thờ ơ của số đông người Việt: Trước sự lộng hành của tà quyền cộng sản, chúng luôn củng cố quyền lực và cai trị bằng nòng súng nên người dân, số thì thờ ơ lãnh đạm mặc cho bạo quyền muốn làm gì thì làm, số thì bị bao trùm bởi sự sợ hãi, cho nên dẫu sống trong một chế độ, một xã hội đầy nghịch lý nhưng hầu hết ý chí đấu tranh của người dân đã bị thui chột. Đây là những nguyên nhân trầm trọng khiến đất nước không có Dân Chủ, người dân không có Nhân Quyền và phải đối mặt với nguy cơ nô lệ ngoại bang.
                            8- Sự thất bại của đảng cùng nhà nước VN về nhiều mặt: Như hầu hết người Việt ở quốc nội lẫn cả hải ngoại cũng đều biết rằng sau 42 năm dưới cái gọi là "thống nhất đất nước" để rồi tất cả qui về một mối, "một mối hận thù, một mối đau thương". ĐCS đã làm cho đất nước tan tành, đạo lý suy đồi cùng cực, dân tình khốn đốn, nạn cướp đất, cướp nhà, nạn hạch hẹ nhũng nhiễu của giai cấp cai trị đã biến dân chúng thành khối dân oan khắp 3 miền Nam Trung Bắc. Kinh tế lụn bại, nợ nần chồng chất, cuộc sống đầy lo âu cho một tương lai mù mịt, không có gì gọi là hứa hẹn, trong khi cán bộ thì tham nhũng, mạnh ai nấy vơ vét cho riêng mình.
                            Một đất nước mà xuyên suốt 42 năm luôn mệnh danh là hòa bình mà lớp người vẫn lần lượt muốn sớm được thoát khỏi cái "Thiên đường XHCN" để được đến nhưng nơi mà nền kinh tế đang giẫy chết, đến xứ tư bản để được "bóc lột". Một quê hương mà đa số mọi người chỉ muốn đi chứ không muốn ở thì nói chi đến phát triển và xây dựng.
                            9- Sự ngoảnh mặt của thế giới: Sau những biến cố xảy ra triền miên, chiến tranh phía Bắc, chiến tranh phía Tây, dân ồ ạt vượt biên, vượt biển, dân đi lao nô cùng khắp. Quan chức thì chỉ biết vơ vét cho đầy túi tham, mà túi tham thì không đáy, bỏ mặc dân tình đói nghèo, lang thang, không có sự trợ giúp của các chương trình an sinh xã hội. Cướp giựt, móc túi, tai nạn giao thông, lừa đảo, gian dối, ăn cắp ngay khi cả ra nước ngoài. Người VNCS dần dà đã bị các dân tộc khác "phát hiện" và khinh khi, từ đó họ không còn muốn quan tâm.


                            10- Dân chúng bất mãn tột cùng: Một đất nước mà nhà cầm quyền xem dân chúng là những kẻ "phản động", là "Thế lực thù địch", có những "Diễn biến hòa bình", đảng và nhà nước luôn đề phòng vì bản thân chúng "luôn làm dữ nên lo xa". Một cơ chế hung tàn, thối nát mà người dân luôn đợi chờ khi có cơ hội sẽ trả đũa... Một chế độ mà hầu hết dân chúng đều bất mãn thì sự cáo chung của nó là sự tất nhiên.
                            Điểm qua những vấn đề cốt lõi nêu trên, người viết không dựa trên nhận định bi quan hay bêu rêu, mà tất cả đều dựa trên sự thật, không dàn dựng, không đặt điều mà chỉ trưng dẫn những bằng chứng cụ thể đã và đang xảy ra. 
                            Quốc nội bất mãn, hải ngoại khinh ghét, các quốc gia tiên tiến không còn thích thú, ngoại bang luôn lăm le chực hờ thôn tính... ĐCS Việt - Nô đang trong tình trạng tứ bề thọ địch và cô đơn hơn bao giờ hết.

                            Nguyên Thạch
                            danlambaovn.blogspot.com
                            ______________________________________
                            Ghi chú:
                            (1) http://danlambaovn.blogspot.com/2016/08/ang-csvn-khong-ban-nuoc-thi-la-gi.html
                            (2) http://www.bbc.com/vietnamese/vietnam/2014/10/141017_thanhdo_secret_reveal
                            (3) http://bluevn.info/trung-quoc-chiem-tron-viet-nam-chi-la-van-de-thoi-gian.html
                            (4) http://tuoitre.vn/tin/chinh-tri-xa-hoi/20170330/dan-keu-cuu-vi-o-nhiem-tu-nha-may-giay-lee-man/1288934.html
                            (5) http://tuoitre.vn/tin/chinh-tri-xa-hoi/20170307/no-lon-tai-nha-may-nhiet-dien-vinh-tan-4/1276085.html
                            (6) http://cafef.vn/no-cong-tang-nhanh-thu-tuong-canh-bao-sup-do-tai-khoa-quoc-gia-20170106200227434.chn
                            (7) https://www.youtube.com/watch?v=TOwvXipSYxM
                            (8) “Trung Quốc chiếm trọn Việt Nam chỉ là vấn đề thời gian”?


                             
                            #14
                              Nguyên Thạch 02.07.2017 19:17:41 (permalink)
                              Quan điểm: Hành động hay sẽ bị hủy diệt?
                               
                               
                              Tình thế đã đến nước này rồi thì người dân Việt Nam không còn bất cứ sự lựa chọn nào khác hơn là phải hành động, và chỉ có phần lớn dân chúng hành động thì mới mong giải quyết được đại bi kịch hiện nay của đất nước do đảng cộng sản gây nên.
                               
                               
                              Giả sử như thái độ của phần đông dân chúng hiện nay vẫn cứ tiếp tục thờ ơ, sợ hãi, các tổ chức đấu tranh vẫn một mực giữ thái độ ôn hòa Bất Bạo Động thì trong 3 năm tới cũng sẽ chẳng có biến động gì đáng kể và ngay cả sau 3 năm tới, tức sau năm 2020 thì dân tộc Việt Nam cũng vẫn chìm ngập trong vũng lầy ngày càng thảm bại như con đường mà Tân Cương, Nội Mông và Tây Tạng đã và đang dẫm phải, trừ phi mọi người tỏ thái độ bằng hành động.
                               
                              *
                               
                              Như vậy là ĐCS Việt-Nô đã chính thức tuyên bố 10 năm tù giam cho blogger Mẹ Nấm – Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, một phụ nữ tay không tất sắt đã dám nêu lên tiếng nói của một công dân về Dân Chủ, Nhân Quyền cùng tinh thần chống giặc ngoại xâm Tàu cộng, cái tinh thần mà ĐCS Việt- Nô đã không dám thể hiện. Chẳng những không dám chống giặc mà đảng còn nối giáo, phục tùng và vâng lệnh một cách ngoan ngoãn.
                               
                              1-      Nhận định tổng quát về vụ án Nguyễn Ngọc Như Quỳnh: Một bản án mà một số quốc gia cũng như các định chế quốc tế như Văn Bút Quốc Tế, Văn phòng Cao Uỷ LHQ về Nhân Quyền,  Civil Rights Defenders, United Nations (UN)…(1) đang quan tâm. Tuy không ngạc nhiên nhưng các quốc gia dân chủ tiên tiến, các tổ chức quốc tế, các nhà đấu tranh cũng như ngay cả bản thân người viết cũng khá “sốc” vì căm phẫn, mặc dù trước ngày xử án 2 tuần, tôi đã có viết bài nhận định: Blogger Mẹ Nấm - Nguyễn Ngọc Như Quỳnh là cây thước đo mối bang giao giữa Hoa Kỳ và Trung cộng của ĐCSVN (ĐCS Việt - Nô) (2) và đoan chắc rằng bọn nô Tàu sẽ hành xử nhà đấu tranh Nguyễn Ngọc Như Quỳnh như kết quả ngày hôm nay. Cái sốc ở đây là sự giật mình về mức độ tính toán kém cõi đến độ được xem là rất ngu muội của đảng và nhà cầm quyền Việt Nam. Dĩ nhiên, dưới góc độ nhìn nhận, thẩm định và phán quyết vụ việc, ĐCS Việt-Nô hẳn phải có lý do để biện minh cho hành động của mình. Nhưng cho dẫu sự biện minh dưới bất cứ lý lẽ nào thì nó cũng đã lộ rõ sự kém nhạy bén lẫn mức độ kém sáng suốt cho những sự vụ nhạy cảm mà cái gọi là “Tòa án công khai” nhưng cấm quần chúng tham dự này.
                               
                              Nếu trình bày vụ án Nguyễn Ngọc Như Quỳnh ngày 29-6.2017 bằng ngôn ngữ “dân dã” thì người “quê bướm” nhất có liên quan đến vụ việc là vị Đệ nhất phu nhân Hoa Kỳ Melania Trump vì chính bà đã vinh danh Mẹ Nấm là một trong những phụ nữ quốc tế can đảm, cũng như chính bà đã đích thân hiện diện tại buổi lễ vinh danh do Bộ Ngoại giao Hoa Kỳ tổ chức. Người thứ hai “quê chim” không kém là bản thân đương kim Tổng thống Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ Donald Trump.
                               
                              Người đã làm cho việc “quê đạn” của hai nhân vật nổi tiếng đương đại nêu trên, không ai khác hơn là hiện thân của quyền lực đỏ Tập Cận Bình. Chuyện xảy ra ở Việt Nam, của đất nước  Việt Nam, cơ quan giải quyết vụ việc cũng là người Việt Nam nhưng nó đã hoàn toàn không mang tính Việt Nam.
                               
                              ĐCS Việt-Nô mà các đại diện là Nguyễn Xuân Phúc, Trần Đại Quang hay kể cả Nguyễn Phú Trọng đều cũng chẳng là gì dưới góc nhìn của Donald Trump hoặc Tập Cận Bình. Sự việc sang “thăm” Tàu cộng của Chủ tịch nước Trần Đại Quang với 21 phát đại bác chỉ là những phát súng lừa chứ chẳng mang bất cứ nghĩa địa nào. Dưới tầm nhìn của Tập Cân Bình thì Trần Đại Quang chỉ là một tên “giao liên” không hơn không kém, Chủ tịch nước VN chầu triều 1 việc mà phải nhận 2 vụ, một là nhận giáo huấn để truyền đạt cho Nguyễn Phú Trọng, hai là chính bản thân sẽ nhận lấy sự “dằn mặt” của “thiên đế” họ Tập.
                               
                              Nguyễn Xuân Phúc đi Mỹ gặp Trump, thật sự cũng chỉ thực hiện cái công việc “gài bẫy” thâm độc cho họ Tập chứ không có chi khá hơn.
                               
                              2-   Bài học cho những nhà đấu tranh cho Dân Chủ Nhân Quyền và tinh thần chống giặc ngoại xâm để bảo vệ sự vẹn toàn của lãnh thổ lãnh hải: Qua nhiều sự vụ cụ thể cùng nhiều nhà đấu tranh cho sự thật, lẽ phải và công bằng cho xã hội như Trần Huỳnh Duy Thức, Nguyễn Hữu Vinh, Trần Anh Kim, Nguyễn Ngọc Già, Cấn Thị Thêu…và gần nhất cho hôm nay là blogger Mẹ Nấm – Nguyễn Ngọc Như Quỳnh, MLBVN đã công bố: Bản “Tuyên bố của Mạng Lưới Blogger Việt Nam về bản án 10 năm tù đối với blogger Mẹ Nấm - Nguyễn Ngọc Như Quỳnh” (3) đã liệt kê nhiều chi tiết cốt cán và chứa đầy đủ ý nghĩa mà người viết xin lược trích nguyên văn ra đây nhằm ghi lại tính quan trọng của Tuyên Bố đó, đồng thời người người viết cũng rất muốn nêu lên quan điểm của tác giả rằng: Dưới các cơ chế cộng sản còn sót lại trên thế giới hiện nay, bất luận là cộng sản Tàu, Bắc Hàn hay cộng sản Việt Nam thì mọi phương thức đấu tranh Bất Bạo Động đều sẽ bị thất bại. Phương thức đấu tranh ôn hòa sẽ chẳng những không đạt đến thành công mà những người đấu tranh sẽ lần lượt vào tù hoặc gánh chịu sự trù dập của cái cơ chế Côn An Trị, trừ phi toàn dân cả nước đồng loạt nhất tề cùng nhau đứng dậy trong tinh thần Bất Tuân Dân Sự.
                               
                              Chế độ cộng sản sẽ không có đủ khả năng làm cho xã hội phát triển, cho người dân có hạnh phúc, có quyền công dân nhưng họ sẽ có dư khả năng xây thêm rất nhiều nhà tù và đủ tiền để trả công cho cái gọi là lực lượng “lá chắn” nhằm mục mục đích duy nhất là bảo vệ chế độ.
                               
                              Qua “vụ án” blogger Mẹ Nấm hoặc bất cứ vụ án nào trước đó và ngay cả sau này, tháng Sáu, tháng Chín, tháng Mười Hai của 2017 sẽ qua. 2018, 2019, 2020 sẽ đến và tôi đoan chắc rằng mọi việc sẽ được đẩy vào sự “êm xuôi” theo trình tự mà ĐCS Việt-Nô đã vạch sẵn và chúng sẽ không gặp phải bất cứ sự vụ nào đáng kể có thể nguy hại hay ngăn trở sự hiện diện của đảng nô Tàu này.
                               
                              Nếu muốn thử nghiệm những điều tôi nhận định là đúng hay sai thì hãy xem trang mạng Dân Làm Báo hay bất cứ trang mạng “Lề Dân” nào như là sự thu gọn của xã hội Việt Nam, trong đó bạn đọc, còm sĩ là những người dân (không là đảng viên, không là Dư luận viên) xem họ sẽ suy nghĩ thế nào và thái độ ra sao về phương thức đấu tranh, nói một cách rõ nghĩa hơn tức là: Cứ kéo dài phương sách Bất Bạo Động hay là Hành Động cho tình thế hiện tại và sắp đến hầu tìm ra giải pháp cho sự giải thể bộ máy cầm quyền cũng như tìm ra lối thoát nô Tàu hiện nay. Sự biểu hiện ý muốn của mỗi cá nhân trong phạm vi thu hẹp của một xã hội sẽ nêu lên được ý chí của cả dân tộc trong phạm trù cả nước.
                               
                              1. Bản án 10 năm tù của chế độ áp đặt lên Nguyễn Ngọc Như Quỳnh một lần nữa khẳng định rằng những hoạt động ôn hòa để cải thiện tình trạng Nhân Quyền tồi tệ; bảo vệ môi trường bị hủy hoại và sức khỏe người dân bị đe dọa; chấm dứt tình trạng công dân bị tra tấn, đánh đập đến chết trong các đồn công an, nhà tù, các trụ sở công quyền do công an quản lý; bảo vệ chủ quyền quốc gia; xây dựng tự do dân chủ tại Việt Nam là đi ngược lại chủ trương và chính sách của đảng và nhà nước cộng sản Việt Nam. Bản án này cũng một lần nữa cho thấy nhà nước CSVN đã xem thường dư luận quốc tế, tiếp tục vi phạm những hiệp ước ký kết với quốc tế về nhân quyền.
                               
                              2. Bản án nặng nề nhất đối với một người phụ nữ hoạt động nhân quyền và dân sinh, một người mẹ có hai con nhỏ đã thể hiện rõ rệt bản chất vô nhân của nhà cầm quyền. Dưới sự thống trị và chỉ đạo của đảng cộng sản, công an lẫn quan tòa vốn là những đảng viên cộng sản đã đứng trên luật pháp, lạm dụng quyền lực, sử dụng các định chế quốc gia để khủng bố, trả thù công dân bất đồng chính kiến.
                               
                              1. The sentence of 10-year imprisonment that the regime imposed upon Nguyễn Ngọc Như Quỳnh once again reaffirmed that such moderate activities - to improve human rights, environmental protection, public health; to end torture, abuses at correction facilities; to protect national sovereignty, build democracy, foster freedom in Vietnam - are against the policies and guidelines of the Vietnamese Communist Party and its Government. This sentencing once again illustrates that the Communist Vietnam Government has repeatedly despised the public opinion of the international community and continued to violate international treaties on human rights.
                               
                              2. The heavy-handed verdict for a human rights activist, who is a mother of two young children, clearly demonstrated the inhumane nature of the government. Under the domination and direction of the communist party, security officials and judges - who are members of the communist party - had exceed their legal authority, abused their power, and leveraged national institutions as instruments of terror and vengeance against those citizens of dissent.
                               
                              3-   Phân tích về đấu tranh Bất Bạo Động (BBĐ) và đấu tranh bằng Hành Động:
                               
                              Đúng ra tiêu đề này phải được trình bày một cách khá chi tiết nhưng ở phạm vi bài viết này, tôi chỉ xin được tóm tắt rất ngắn gọn để bạn đọc có thể nắm bắt được ý chính để suy ngẫm và đi đến việc thể hiện thái độ cùng hành động.
                               
                              Như quí vị đã biết, hơn 70 năm cho xã hội miền Bắc mà trước đây trong thời kỳ chiến tranh, người dân vùng này đa phần đã bị dụ dỗ, lừa mị dưới chiêu bài “Thống nhất đất nước” để hợp nhất dân tộc chứ đảng cộng sản không dám nhấn mạnh thống nhất đất nước với mục đích để toàn dân cùng nhau tiến lên XHCN (Xuống Hố Cả Nút), cho nên tuy có phong trào “Nhân Văn Giai Phẩm”, còn được gọi là “Xét lại chống đảng”nhưng số lượng người chỉ giới hạn trong giới trí thức hoặc số đảng viên phản tĩnh, còn lại đại đa số người dân đều phải cúi đầu trong sự sợ hãi hay lo âu cho cái bao tử qua hệ thống tem phiếu.
                               
                              Sau ngày 30-4, ngày mà CƯỚP chính quyền đã đạt đến đích cho đến nay cũng đã hơn 42 cho cả nước, người dân hai miền Nam Bắc cũng đã có những phản đối tuy có mạnh mẽ rộng khắp hơn nhưng những phản ứng ấy cũng chưa đủ mạnh đến mức độ có tác động nguy hiểm cho chế độ toàn trị qua phương thức đấu tranh ôn hòa (Bất Bạo Động). Tuy nhiên, cho dẫu là ôn hòa nhưng các tổ chức đấu tranh từ Thiên Chúa giáo, Phật giáo, mạng lưới, bloggers, cá nhân cũng phải đối mặt với sự trừng phạt không nương tay như: Đàn áp, bắt bớ, hành hung, giam tù hoặc thậm chí là siết cổ, cắt cổ sát hại…
                               
                               
                              4-   Phương thức đấu tranh bằng Hành Động: Chủ trương của cộng sản là “dùng bạo lực cách mạng để CƯỚP chính quyền và sau khi cướp được chính quyền thì cai trị dân bằng nòng súng và nhà tù”. Sách lược của các tổ chức đấu tranh nhân bản và khoa học là “Lấy hành động để giải trừ độc tài toàn trị, sau khi tiêu diệt được độc tài thì lấy Đạo Lý, Nhân Văn và Khoa Học làm nền tảng cho việc vận hành đất nước”. Đây là 2 phương thức khác nhau, người cộng sản xem bạo lực là phương tiện và cũng là cứu cánh, người “Cộng Hòa” dùng hành động như là phương tiện nhưng KHÔNG là mục đích.
                               
                              Không quốc gia nào muốn có bạo động, không tổ chức đấu tranh nào  tán dương bạo động ngoài cộng sản và phe phái tôn giáo cực đoan. Không cá nhân nào muốn nhìn thấy sự chết chóc nhưng tình huấn của VN rồi sẽ tuy có sống nhưng không khá gì hơn chết, sống trong nô lệ tủi hờn, sống nhục trong cảnh bị áp bức đọa đày ngay trên chính quê hương mình thì cái sống còn nghĩa lý gì?. Khi ĐCS Việt-Nô đẩy dân tộc vào con đường nô lệ, có nghĩa là con đường cùng thì toàn dân không còn sự lựa chọn nào khác hơn là sẽ CHẾT CHO QUÊ HƯƠNG. Khi đất nước sẽ mất vào tay giặc thì cái chết của ngày hôm nay được xem như là sự hy sinh to lớn cho ngàn thế hệ tiếp nối được sống, cho cả dân tộc được trường tồn, há chẳng phải là những cái chết có ý nghĩa ư?.
                               
                              5-   Kết luận: Tình thế đã đến nước này rồi thì người dân Việt Nam không còn bất cứ sự lựa chọn nào khác hơn là phải hành động, và chỉ có phần lớn dân chúng hành động thì mới mong giải quyết được đại bi kịch hiện nay của đất nước do đảng cộng sản gây nên.
                               
                               
                               
                              Giả sử như thái độ của phần đông dân chúng hiện nay vẫn cứ tiếp tục thờ ơ, sợ hãi, các tổ chức đấu tranh vẫn một mực giữ thái độ ôn hòa Bất Bạo Động thì trong 3 năm tới cũng sẽ chẳng có biến động gì đáng kể và ngay cả sau 3 năm tới, tức sau năm 2020 thì dân tộc Việt Nam cũng vẫn chìm ngập trong vũng lầy ngày càng thảm bại như con đường mà Tân Cương, Nội Mông và Tây Tạng đã và đang dẫm phải, trừ phi mọi người tỏ thái độ bằng hành động.
                               
                               
                              Nguyên Thạch
                              -------------------
                              Ghi chú: (1) http://danlambaovn.blogspot.com/2017/06/van-but-quoc-te-oi-nha-cam-quyen-cs-tra.html#more     
                              (2) http://danlambaovn.blogspot.com/2017/06/blogger-me-nam-nguyen-ngoc-nhu-quynh-la.html#more
                              (3) http://danlambaovn.blogspot.com/2017/06/announcement-from-vietnamese-bloggers.html#more
                               
                              #15
                                Thay đổi trang: 123 > >> | Trang 1 của 9 trang, bài viết từ 1 đến 15 trên tổng số 133 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9