Tùy bút chứ không chit chát
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 9 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 133 bài trong đề mục
Nguyên Thạch 29.04.2018 13:26:59 (permalink)
[This post was marked as helpful]
Tình trạng bế tắc của VN hôm nay và những khả năng có thể  




Nguyên Thạch (Danlambao) - Trước tình hình quá bi đát về nhiều mặt của Việt Nam hiện nay như kinh tế lụn bại, tham nhũng bất trị, nợ nần chồng chất, dân chúng bị đàn áp dưới bạo lực của đảng cùng tà quyền CSVN trong chiều hướng nô dịch ngoại bang Tàu Cộng... Dân tôi có thể đưa ra những "phiên bản" mà đất nước và dân tộc ta sẽ gặp phải, đồng thời mong toàn dân VN, nhất là khối người còn đang ở trong nước phải sớn nhận thấy được những nguy cơ cực kỳ nguy hiểm cho đất nước và dân tộc mà vùng dậy với những hành động cụ thể mà mỗi một người dân có thể làm được để cứu Tổ Quốc trước khi quá muộn.


1- Theo tinh thần "Mật Nghị Thành Đô 1990" thì năm 2020 Việt Nam sẽ phải thực thi những điều khoản mà ĐCSVN đã ký kết vào 2 ngày 3 và 4 tháng 9,1990 tại Thủ phủ Tứ Xuyên Trung. Phía đại diện cho Việt Nam gồm có Thủ tướng Đỗ Mười, Tổng bí thư Nguyễn Văn Linh, Phạm Văn Đồng cùng bầu đoàn trong cái gọi là đại diện cho ĐCSVN. Phía Trung Cộng gồm Giang Trạch Dân, TBT Đảng Cộng sản Trung Quốc cùng với Lý Bằng, Thủ tướng Quốc vụ viện Trung Quốc. 


“Mật ước” (được cho là do Hoàn Cầu Thời Báo và Tân Hoa Xã công bố): “…Và Việt Nam bày tỏ mong muốn sẵn sàng chấp nhận làm một khu vực tự trị thuộc chính quyền Trung ương tại Bắc Kinh, như Trung Quốc đã dành cho Nội Mông, Tây Tạng, Quảng Tây... 


Phía Trung Quốc đồng ý và đồng ý chấp nhận đề nghị nói trên, và cho Việt Nam thời gian 30 năm (1990-2020) để Đảng Cộng sản Việt Nam giải quyết các bước tiến hành cần thiết cho việc gia nhập đại gia đình các dân tộc Trung Quốc...” 


Thời gian qua đã có rất nhiều nguồn dư luận về cuộc "Mật nghị" này nhưng tại sao hai đảng cộng sản Việt Cộng và Trung Cộng không lên tiếng chỉnh đốn hoặc công bố chính thức? 


Về phía Việt Nam, tại sao đảng cùng guồng máy cầm quyền CSVN cũng không hề lên tiếng cũng như công bố trước dân chúng và công luận về những gì mà ĐCSVN đã hội họp và ký kết? Sự im lặng này hẳn phải có nhiều lý do bất lợi cho đất nước và dân chúng nên ĐCSVN không dám bạch hóa. Từ đó dân tôi có quyền nghi ngờ cũng như đòi hỏi ĐCSVN phải minh bạch. Bằng không những đồn đoán của dân chúng Việt Nam về chuyện mất nước là có thật. 


2- Từ chuyện mất nước thì hẳn nhiên dân chúng Việt Nam sẽ trở thành nô lệ cho ngoại bang Tàu Cộng. Mà dân nô lệ là một thứ dân không có bất cứ quyền gì ngoài bổn phận phải làm nô lệ cho bọn cai trị và chủ nô. Không có quyền nêu lên tiếng nói hay ngay cả sự than khóc, không có quyền ứng cử và bầu cử, không có quyền đòi hỏi, kiến nghị hoặc ngay cả góp ý. Nói chung không có quyền làm chủ ngay cả bản thân mình. 


3- Người dân phải hoàn toàn tuân thủ theo sự sai khiến như: Lao động khổ sai, không được chăm sóc y tế, khi chủ nhân cần phục dịch tình dục thì cũng phải chấp nhận, bắt lấy chồng Tàu thì cũng phải cam chịu. Và thậm chí khi giới chủ nhân ông cần nội tạng để cung cấp cho thị trường thì cũng phải hiến dâng bằng tự nguyện hay bằng cưỡng ép hoặc dưới dạng tù nhân phạm tội. 


4- Trung Cộng sẽ cho di dân hàng loạt đàn ông vào Việt Nam: Nhằm thực hiện cho tiến trình thôn tính Việt Nam một cách hợp lý và hợp pháp trước quốc tế, Trung Cộng sẽ ưu đãi cho giới đàn ông, thanh niên với con số khoảng chừng 2-30 triệu người song song với việc đày ải các thanh niên Việt lên rừng sâu nước độc để làm khổ sai hoặc đẩy số người này ra các chiến trường mà Trung Cộng có sự xung đột với các nước khác. Với 20 đến 30 triệu đàn ông thì chỉ cần 10 năm sau là sẽ có gần 100 triệu Tàu con mang họ cha và 20 năm sau Trung Cộng sẽ cho "Trưng Cầu Dân Ý" có sự giám sát của quốc tế và cho cả quốc tế kiểm phiếu bầu rằng "dân Việt Nam yêu cầu muốn được sáp nhập vào đất nước Trung Hoa để hưởng chung quyền lợi và cùng chung phát triển." Như vậy, các quốc gia khác trên thế giới sẽ không có lý do nào để cho rằng Trung Cộng vi phạm luật. 
5- Khi Việt Nam đã sáp nhập với Trung Hoa là một nước: Điều đó cũng còn có ý nghĩa về mặt Công Pháp là Trung Cộng có đầy đủ chủ quyền về: Biển đảo, đất liền và mọi tài nguyên của Việt Nam là thuộc chủ quyền của People's Republic of China. Quốc gia nào, Tổng thống, Thủ tướng nào hoặc bất cứ bạn đọc, còm sĩ nào dám nói rằng Nội Mông, Tân Cương, Tây Tạng, Ma Cau, Hongkong là không phải của Trung Quốc? 


Những vấn đề đã được nêu trên, nó được căn cứ vào những bằng chứng cụ thể mà 2 đảng CSTQ và CSVN đang thực hiện một cách tiệm tiến nhưng rõ nét và chắc chắn. Đứng trước những cận cảnh vô cùng đen tối và thê thảm này, là con dân Việt với hơn 4.000 năm lịch sử, chúng ta phải làm gì? Một câu hỏi vô cùng nhức nhối mà không thể không có câu trả lời. 
Mời dân dã cũng như trí thức, bạn đọc cùng các còm sĩ cho biết sự suy nghĩ của tất cả quí vị. 


24.04.2018

Nguyên Thạch 
danlambaovn.blogspot.com


 
#31
    Nguyên Thạch 04.05.2018 05:37:08 (permalink)
    [This post was marked as helpful]
    30-4 ngày tang thương và Quốc Hận










    Nguyên Thạch (Danlambao) - 30 tháng Tư, cái ngày mà đảng CS Bắc Việt gọi là đại thắng và thống nhất nhưng hệ quả của nó là biết bao hệ lụy. "Man rợ đã chiến thắng văn minh" (*) để rồi cả nước phải chịu chung cảnh nghèo nàn đói khổ cùng bao nỗi oan khiên uất hận...


    Bao gia đình phải lâm vào cảnh ly tán, vượt biên, vượt biển khiến một số người kém may mắn đã không bao giờ nhìn thấy được bến bờ tự do. 
    Từ ngày ấy của tháng Tư Đen, mọi của cải lẫn cả con người đã thuộc về trong cái gọi là "sở hữu của toàn dân" mà ĐCSVN là tầng lớp đại diện cho sự sở hữu ấy. Đảng tự cho bọn chúng có cái quyền đó qua điều 4 của Hiến pháp do chúng tự đề ra. 


    Cái đám "lãnh đạo" nào vậy? Quyền lực thì chúng có quyền giữ, tiền bạc, của cải, tài sản, tài nguyên... chúng có quyền hốt. Nhưng đất nước nghèo túng tụt hậu, dân đói khổ, già trẻ lang thang, dăn oan khắp nước, môi trường bị hủy hoại, chất độc tràn lan, nợ công chồng chất, ngoại bang lấn chiếm trên bờ ngoài biển...thì chẳng thằng nào, con nào chịu trách nhiệm!. Thế không phải là một băng đảng khốn nạn thì là gì? Đứa nào, quan nào, tướng nào dám đứng ra chịu nhận tội trước quốc dân đồng bào?. 


    Miền Nam thân yêu, một thể chế Tư Do, đầy Nhân Bản và Chính Nghĩa đã bị đoàn quân xâm lăng vào đây cướp của, giết người qua Mậu Thân 1968, Mùa Hè Đỏ Lửa 72 và Tháng Tư Đen 19775. 


    Người lính Việt Nam Cộng Hòa cùng Dân Cán Chính miền Nam đã chiến đấu để tự vệ một cách anh dũng kiên cường nhưng vận nước đã phải bị hy sinh để trao đổi cho tình trạng cộng sản đang bành trướng khắp thế giới vào cuộc "Chiến tranh lạnh". 


    Không chỉ những người trai hùng đã ngã gục theo lằn đạn của quân thù, mà những cô nhi quả phụ cũng phải gánh chịu nhiều tang thương theo sự nằm xuống ấy. Ngày 30-4, chúng ta ghi nhận những chiến tích can trường của những chiến sĩ oai hùng trong chiến trận nhưng đừng quên khối tâm tư nhọc nhằn của những người vợ lính ở hậu phương. Một trong chuỗi đau thương mà một số người vợ lính phải ôm mãi qua thời con gái cho đến gần hết cả cuộc đời. Chúng ta hãy bùi ngùi thương xót cho những quả phụ qua bài thơ sau đây: 


    Nỗi lòng chinh phụ 


    Ngày ấy anh đi, không bao giờ trở lại 
    Bỏ mặc em phận gái má hồng 
    43 năm, em vẫn đợi, vẫn trông 
    Người lính trẻ tang bồng chinh chiến. 


    43 năn dáng kiêu hùng luôn hiện 
    Trong giấc mơ rồi trò truyện cùng em 
    Đêm mộng tan, sáng tựa bên rèm 
    Người yêu hỡi... để em dài nỗi nhớ... 


    Cảm ơn anh đã cho em được một lần làm vợ 
    Của người hùng dẫu dang dở đời đau 
    Dù tháng năm ngắn ngủi bên nhau 
    Cũng đã đủ cho tim em khắc ghi vào ký ức. 


    Bao năm dài, dáng anh vẫn sống trong tiềm thức 
    43 năm duyên đứt đường tơ 
    43 năm em vẫn đợi vẫn chờ 
    Dẫu biết chắc, anh không bao giờ trở lại. 


    Anh miên viễn nơi chiến trường quan tái 
    Trả nợ núi sông và mãi mãi không về 
    43 mùa đông cô đơn, em vẫn trọn nghĩa phu thê 
    Bóng câu ngã, em đợi ngày về hạnh ngộ. 


    Đã bao thu, bao mùa lá đổ 
    Em vẫn nhặt lá vàng bên mộ người xưa 
    Khóm lá thu ủ nỗi nhớ cho vừa 
    Rừng lá ủ cũng còn chưa đủ ấm. 


    Đường thênh thang, anh mây ngàn vạn dặm 
    Mà hôm nay đời lắm gian lao 
    30 tháng Tư từ lúc giặc vào 
    Kể từ đó, khổ đau giăng kín. 


    43 năm trong lặng thầm câm nín 
    Dư âm buồn phủ kín đời đau 
    Người lính Việt Nam Cộng Hòa ơi, khối thổn thức nghẹn ngào 
    Người hùng hỡi, trên cao anh có thấu?. 


    Tháng Tư 2018 

    Nguyên Thạch 
    danlambaovn.blogspot.com
    ________________________________
    (*) Nữ nhà văn Dương Thu Hương 


     
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 06.05.2018 12:58:21 bởi Nguyên Thạch >
    #32
      Nguyên Thạch 06.05.2018 13:05:20 (permalink)
      [This post was marked as helpful]
      Dân Chủ và vi phạm, hủy hoại Dân Chủ!




      Để có được Dân Chủ, Dân Trí là một trong những điều căn bản tối cần. Dân trí được xem như chìa khóa để mở toang các cửa tù nơi giam chặt dân chủ. Bổn phận và trách nhiệm của những người có tri thức cùng ý thức là tự góp phần của mình như một chiến sĩ trên mặt trận truyền thông nhằm san sẻ sự hiểu biết đến nhiều người khác cho tiến trình dân chủ được phổ biến rộng khắp. Sự nhiệt tình đóng góp vào tiến trình nâng cao dân trí càng nhiều thì con đường tiến đến dân chủ càng nhanh.
      *
      Trước tiên chúng ta nên hiểu Dân Chủ là gì? Câu trả câu trả lời hay nhất trên Google: "Dân chủ là một hình thức tổ chức thiết chế chính trị của xã hội, trong đó thừa nhận nhân dân là nguồn gốc của quyền lực thông qua một hệ thống bầu cử tự do.Tại một số quốc gia, dân chủ dựa trên nguyên tắc triết học về quyền bình đẳng. Nhiều người sử dụng thuật ngữ "dân chủ" như một cách nói tắt của dân chủ tự do, còn bao gồm thêm một số yếu tố như đa nguyên chính trị, sự bình đẳng trước pháp luật, quyền kiến nghị các viên chức được bầu nếu cảm thấy bất bình, thủ tục tố tụng, quyền tự do công dân, quyền con người, và những yếu tố của xã hội dân sự độc lập với nhà nước." 


      Những nhà nước độc tài và cộng sản toàn trị, trong đó có nhà cầm quyền Việt Nam, họ đã phá hoại dân chủ một cách trầm trọng qua nhiều vi phạm dân chủ. Hãy đơn cử một vài thí dụ dẫn chứng:


      1. Bs Phạm Hồng Sơn: 5 năm tù giam và 3 năm quản chế vì Phạm Hồng Sơn đã dịch một bài viết đăng trên website của Đại sứ quán Hoa Kỳ tại Việt Nam nhan đề "Thế nào là dân chủ". Ông đã phổ biến bản dịch này bằng cách gởi cho Ban chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, các thân hữu và một số website. Vào 6 tháng 3 năm 2002, Phạm Hồng Sơn công khai gởi bài "Những Tín Hiệu Đáng Mừng Cho Dân Chủ Tại VN" tới ông Nông Đức Mạnh[1], Tổng bí thư Đảng Cộng sản Việt Nam, và các cơ quan thông tấn, báo chí. Ông Sơn bị công an bắt giữ vào ngày 27 tháng 3 năm 2002.

       
      Phạm Hồng Sơn cho biết ông đã dịch bài "Thế nào là dân chủ" vì ông "khao khát Tự do, Hòa bình và mưu cầu một cuộc sống đầy đủ trên đất nước Việt Nam." Tuy nhiên, nhà cầm quyền Việt Nam trong bản cáo trạng đã cáo buộc Phạm Hồng Sơn đã quan hệ với các "đối tượng phản động lưu vong tại nước ngoài" để "vu cáo nhà nước về vi phạm nhân quyền". Bản cáo trạng còn nói rằng ông đã có "hoạt động tích cực để thành lập và phát triển lực lượng đa nguyên và dân chủ ở Việt Nam".
      Trong thời gian 15 tháng tạm giữ trước khi ra tòa, ông Sơn không được phép gặp mặt vợ con. Vụ xử kín diễn ra vào ngày 18 tháng 6 năm 2003. Tại phiên tòa, Phạm Hồng Sơn bị tuyên án 13 năm tù vì tội gián điệp. Xét kháng nghị của Viện Kiểm sát nhân dân tối cao và kháng cáo của bị can Phạm Hồng Sơn, vào ngày 26 tháng 8 năm 2003, Toà án Tối cao tại Hà Nội đã mở phiên tòa phúc thẩm, tuyên mức án cho Phạm Hồng Sơn được giảm từ 13 năm tù xuống còn 5 năm tù, 3 năm quản chế. (1)
      2. Ls Nguyễn Văn Đài: Ông đã góp phần đáng kể cho sự ra đời của Khối 8406 và Tuyên ngôn Tự do Dân chủ 2006.


      Năm 2007 Nguyễn Văn Đài đã bị xử tù 4 năm về tội "Tuyên truyền chống Nhà nước CHXHCN Việt Nam", và thời gian quản chế 4 năm, từ ngày 16.12.2015 ông lại bị bắt giam về cùng tội trên và bị ĐCSVN biệt giam cũng như chưa có ngày xét xử nhằm trả thù một Luật sư, một Nhà đấu tranh dám chống lại cả một chế độ phá hoại dân chủ. (2)


      3. Ls Lê Chí Quang: "Hãy Cảnh Giác với “Bắc Triều” “Các triều đại phong kiến của ta chưa bao giờ phải mất một tấc đất nào cho Trung Quốc. Ngay cả những kẻ hèn nhác như Mạc Đăng Dung quỳ gối xin hàng giặc hay Lê Chiêu Thống cõng rắn cắn gà nhà cũng chưa dám dâng đất cho Trung Quốc. Thế mà giờ đây, khi cộng đồng nhân loại đã văn minh hơn, cá lớn không thể nuốt cá bé dễ dàng như xưa thì ai đó lại cam tâm cúi đầu mãi quốc cầu vinh xin dâng phần lãnh thổ, lãnh hải cho Trung Quốc để mong sự bảo trợ cho quyền lãnh đạo độc tôn của mình!” - Lê Chí Quang (3A & 3B).
      Cái giá mà một Luật sư trẻ, một người yêu nước phải trả là ngày 08/11/2002, sau một phiên xử kín kéo dài 3 giờ đồng hồ doTòa án thủ đô của Việt Nam xét xử, ông bị kết tội 4 năm tù giam và 3 năm quản thúc vì tội “Tuyên truyền chống Nhà nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam (4).


      4. Nhà đấu tranh Nguyễn Ngọc Như Quỳnh tức Mẹ Nấm: Nối bước những anh thư nước Việt, người mẹ có 2 con thơ đã can đảm nối bước tinh thần Trưng Triệu để nói lên tấm lòng yêu nước cùng tinh thần chống giặc ngoại xâm Tàu Cộng và cái giá phải trả cho biểu hiện dân chủ này là 10 năm tù giam cùng nhiều năm theo dõi quản chế.


      Dân chủ quan trọng thế nào khiến người ta phải bất chấp tù ải vì nó? Thiết nghĩ sau hơn 70 năm người dân miền Bắc đã sống trong chế độ khắc nghiệt về mọi mặt, trong đó quyền làm chủ của dân chúng đã bị tước đoạt một cách thô bạo dưới một cơ chế hung tàn và 43 năm cho miền Nam cũng như cả nước cũng chẳng khá gì hơn. Cướp giựt, áp bức, tù tội cùng sự đè bẹp dân chủ cũng chẳng giảm, khiến toàn dân cả nước vô cùng bất mãn. Số thì bỏ nước ra đi để tìm nơi có quyền được sống một cuộc sống có ý nghĩa, số kẹt lại với sự phẩn uất cùng cực cũng nung nấu đấu tranh, sẵn sàng đối mặt với bất cứ nguy hiểm nào.


      Dân Chủ là hơi thở, là nguồn sống, là Tự Do...thiếu dân chủ, con người chẳng khác chi cảnh cá chậu chim lồng. Tuy nhiên, mức chịu đựng của con người cũng có giới hạn mà tận cùng của mức chịu đựng là sự bùng nổ không lường.


      Một xã hội vắng bóng dân chủ là một xã hội gồm khối người tuy còn cử động về thể xác nhưng tâm hồn thì coi như đã chết. Sự hiện hữu của một xã hội như vậy thì chẳng khác nào loài cây cỏ mọc lên và tàn úa. Cuộc sống không được thể hiện những ước mơ, không có được những quyền căn bản của con người thì có khác chi cuộc đời của loài trâu ngựa bị bịt mắt, bị sai khiến bởi một lũ tự cho mình có quyền chăn dắt, cai trị.
      Ban biên tập Dân Làm Báo là những người chủ trương góp sức mình cho tiến trình tiến đến dân chủ ấy. Hòa sức với BBT là những còm sĩ ngày đêm đau đáu với tâm trạng trăn trở cho một đất nước, cho 90 triệu dân đang khao khát quyền được làm người, được sống dưới một thể chế đầy chính nghĩa mà trong đó Dân Chủ, Tự Do, Nhân Quyền và Nhân Phẩm được tôn trọng hầu có được cuộc sống đầy ý nghĩa.
      Trong những cố gắng để góp phần cho nền dân chủ sớm đến được với người dân đang bị áp bức mà khiến nhiều người phải đối mặt với sự trừng phạt, trả thù...Thế mà có một số người khác lại nhẫn tâm đánh phá những nhân tố đầy nhiệt tâm cùng mục đích cao đẹp để hướng đến Chân Thiện Mỹ một cách vô lương. Hạng người này, tưởng cũng nên xét lại mình rằng sự hiện hữu của ta có xứng đáng để ngẩng mặt lên trong cuộc đời? 


      Sự đánh phá để cố tình hủy diệt dân chủ có phải chăng là để hòa cùng bạo quyền CSVN đã và đang bóp nghẹt dân chủ để guồng máy cầm quyền được tồn tại cai trị?
      Để có được Dân Chủ, Dân Trí là một trong những điều căn bản tối cần. Dân trí được xem như chìa khóa để mở toang các cửa tù nơi giam chặt dân chủ. Bổn phận và trách nhiệm của những người có tri thức cùng ý thức là tự góp phần của mình như một chiến sĩ trên mặt trận truyền thông nhằm san sẻ sự hiểu biết đến nhiều người khác cho tiến trình dân chủ được phổ biến rộng khắp. Sự nhiệt tình đóng góp vào tiến trình nâng cao dân trí càng nhiều thì con đường tiến đến dân chủ càng ngắn.


      LINK Ghi chú (1)
      LINK Ghi chú (2)
      LINK Ghi chú (3A)
      LINK Ghi chú (3B)
      LINK Ghi chú (4)

       
      Nguyên Thạch


      #33
        Nguyên Thạch 29.06.2018 13:32:13 (permalink)
        [This post was marked as helpful]
        Toàn dân đứng lên bao vây Nguyễn Phú Trọng cùng BCT- ĐCSVN  



        Nguyên Thạch (Danlambao) - Qua nhiều cuộc xuống đường biểu hiện sự phản đối của đông đảo quần chúng tham gia, và sắp tới cũng sẽ có vô số cuộc xuống đường liên tục không ngưng nghỉ với số lượng dân chúng ngày càng đông hơn thì đó là những dịp để người quân nhân thể hiện ý nguyện cùng dân để bảo vệ đất nước của mình. Con đường đấu tranh nhằm giải thể ĐCSVN đầy tội ác là con đường ắt phải xảy ra. Cho nên sự tham gia của những người lính càng sớm thì con đường đấu tranh giải thể bọn cường quyền tay sai cho Tàu cộng càng chóng đến ngày thành công. Từ đó đất nước sẽ thoát khỏi vòng vây nô lệ để xây dựng một nước Việt Nam sánh cùng cộng đồng nhân loại văn minh dân chủ.


        Ánh bình minh đang ló dạng trên con đường đấu tranh nhằm cách mạng giải thể chế độ mụ muội hung tàn phản lại dân tộc cùng dã tâm bán nước của ĐCSVN. Như vậy là toàn dân Việt Nam đang có những lối thoát khỏi ách cai trị bạo ngược này bằng cách tiếp tục xuống đường, đình công bãi thị không ngưng nghỉ với sự tham gia đông đảo của toàn dân khắp cả 3 miền đất nước. 

        Cuộc bùng dậy của Phan Rí, Phan Thiết, Sài Gòn, Nha Trang, Mỹ Tho, Bình Dương, Đà Nẵng, Vinh, Hà Tĩnh... đã là những tấm gương thôi thúc, đánh động nhận thức cho tất cả các tỉnh thành còn lại cùng nhau hợp quần để tạo nên một phong trào rộng khắp trên toàn quốc và đó là con đường duy nhất mà hiện nay toàn dân có thể thực hiện được để biểu dương sức mạnh cùng ý chí KHÔNG cúi đầu trước bạo quyền cũng như KHÔNG khuất phục ngoại bang Tàu cộng.
         
        Sự nhẫn nại, chịu đựng của người dân của cả nước trên 43 năm, nay luật "Đặc Khu" ngầm dâng 3 cứ điểm quan trọng của 3 miền Bắc Trung Nam để giặc Tàu là chiến khu bất khả xâm phạm, cùng với luật An Ninh Mạng nhằm bịt mồm dân chúng đã là những giọt nước tràn ly, đang là những trận cuồng phong tạo nên những đợt sóng dâng dữ dội sẵn sàng cuốn trôi tất cả bè lũ phản quốc, những thứ vật cản trên đường tiến của triệu đợt sóng ngầm.
         
        Hôm nay, hầu hết người dân Việt nội ngoại cũng đã thấy được rằng BC-ĐCSVN đang run sợ trước lực mạnh như vũ bão của người dân, khi dân muốn thì không có cứ thứ bạo quyền cùng vũ khí nào có thể cản lại được. 

        Đây là cơ hội tốt, lý do thuận lợi, chỉ cần điều kiện cuối là toàn dân nhất quyết một lòng đứng dậy thể hiện ý chí muốn thoát khỏi bàn tay của bạo quyền và mưu đồ thôn tính Việt Nam của ngoại bang Tàu cộng thì con đường đấu tranh sẽ không còn xa nữa để đến đích thành công. 

        Người dân Việt Nam phải chứng tỏ và thể hiện ý chí thoát cộng ấy bằng chính lực của chúng ta trước khi người khác có đủ danh chính ngôn thuận tiếp tay giúp đỡ. Thời đại văn minh của thế kỷ 21 này, không một nhà nước nào, một đảng phái chính trị nào có thể tiêu diệt, tàn sát hết cả một dân tộc trên phạm vi cả nước. 

        Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Xuân Phúc, Trần Đại Quang, Nguyễn Thị Kim Ngân... Bộ chính trị trung ương đảng là ai? Xin trả lời ngay rằng họ chẳng là ai cả. Sở dĩ họ sở hữu được những thứ đáng kinh hãi là vì người dân trao quyền cho bọn chúng những thứ ấy. Cho đến khi toàn dân nhất quyết tước bỏ hết quyền lực của chúng thì bọn chúng chẳng khác chi những cái xác hôi thối tầm thường. Hãy nhìn gương hai vợ chồng Ceaușescu Tổng Bí thư Đảng Lao động Romania bị tử hình, Saddam Hussein chui ống cống... mà liên tưởng đến những tên phản quốc Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Tấn Dũng... cùng bầy đàn tội đồ bán đứng núi sông, nòi giống tổ tiên, đày đọa cũng như đẩy dân chúng vào con đường nô lệ. 


        Cống cho Nguyễn Phú Trọng cùng BCT- ĐCSVN tương lai 

        Sở dĩ Bộ chính trị trung ương đảng có quyền sinh sát trên 90 triệu người là vì khối đông tập thể ấy bị ép trao cho chúng có cái quyền cai trị. Khi người dân cả nước đồng lòng đứng lên tước bỏ những quyền ấy thì BCT-TƯĐ sẽ bị vô hiệu hóa. 

        Sở dĩ Bộ chính trị trung ương đảng có quyền điều khiển và sai khiến gần 3 triệu quân đội và côn an là vì quân đội và côn an công nhận BCT-TƯĐ có cái quyền ấy. Ngày nào quân đội và côn an trở về với dân tộc, hòa vào khối dân chúng, không tuân thủ và thực hiện lệnh của bọn đầu sỏ phản quốc nữa thì chúng sẽ trở thành những cái loa rè mục nát, sẵn sàng vứt vào hố rác bất cứ lúc nào. 

        Lòng dân hôm nay đã chán ngán cùng sự bất mãn tột cùng, khi những đưa con của dân trong tay đang có vũ khí không chĩa mũi súng vào cha mẹ anh chị em mình, mà quay về với dân thì dó là lúc mà bạo quyền phải sụp đổ và đầu hàng. Từng Đại đội, từng Tiểu đoàn ở vài địa phương chĩa mũi súng vào đám tay sai thì những địa phương khác sẽ noi theo thành một cuộc tổng nổi dậy đồng loạt mà đám tội đồ chóp bu khó có thể nào trốn thoát được. 

        Qua nhiều cuộc xuống đường biểu hiện thái độ phản đối cùng sự căm phẫn của đông đảo quần chúng tham gia, và sắp tới cũng sẽ có vô số cuộc xuống đường liên tục không ngưng nghỉ với số lượng dân chúng ngày càng đông hơn thì đó là những dịp để người quân nhân thể hiện ý nguyện cùng dân để bảo vệ đất nước của mình. Con đường đấu tranh nhằm giải thể ĐCSVN đầy tội ác là con đường ắt phải xảy ra. Cho nên sự tham gia của những người lính càng sớm thì con đường đấu tranh giải thể bọn cường quyền tay sai cho Tàu cộng càng chóng đến ngày thành công. Từ đó đất nước sẽ thoát khỏi vòng vây nô lệ để xây dựng một nước Việt Nam sánh cùng cộng đồng thế giới văn minh dân chủ. 

        29.06.2018

        Nguyên Thạch 
        danlambaovn.blogspot.com


         
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.06.2018 13:34:04 bởi Nguyên Thạch >
        #34
          Nguyên Thạch 02.02.2019 06:38:55 (permalink)
          [This post was marked as helpful]

          Tết, thắp nhang cúng vái ông bà?




          Trên là sơ lược về dân khu đen khu đỏ. Bây giờ Hai Say tui nhập đề muốn nói về cái vụ "cúng vái ông bà" hoặc "cầu xin ông bà phò hộ". Chuyện ông bà có phù hộ hay không thì Hai Say tui không dám lạm bàn vì e bị "chửi", vì bản thân Hai Say có lúc khổ tưởng chừng như không còn muốn sống nữa, tinh thần sa sút thảm bại, bèn cậy vào ông bà mà lạy hơn tế sao nhưng có ông bà nào giúp đâu!. Sau bao lần vái cầu thống thiết mà mèo lại vẫn hoàn mèo thì Hai tui giã biệt ông bà luôn, khỏi vái khỏi cầu và mạnh dạn nghĩ rằng bản thân của ông bà cũng là người phàm lúc còn sống đôi khi cũng dính tội lỗi đầy người mà có thể sẽ bị trừng phạt, khi đã chết đi, ông bà chưa chắc đã cứu được chính mình thì nói chi đến cứu người khác.


          *
          Chuyện chung quanh ba ngày Tết cũng là một đề tài khiến nhiều người khá quan tâm, nội dung tình tiết của đề tài này được dựng nên tuy mỗi năm một khác nhưng nó vẫn chưa cạn kiệt mà vẫn cứ còn dài dài Tết này qua Tết nọ.


          Tết này, Hai Say cũng ké với chủ đề dân dã mà người Việt thường hay nói: "Tết, thắp nhang cúng vái ông bà".


          Hồi xưa, cái thời mà "Nước thanh bình ba trăm năm cũ" trong bài thơ "Chinh phụ ngâm khúc" diễn Nôm của bà Đoàn Thị Điểm, thuở mà người ta chơi Tết nguyên 1 tháng, đó là: "Tháng Giêng là tháng ăn chơi" nhưng bây giờ, giữa thời buổi kim tiền này, người hôm nay cho rằng "thì giờ là vàng bạc" nên cắt giảm chỉ còn lại 3 ngày, và từ đó dân khu đen lại có cụm từ "ba ngày Tết" vì sau đó lại phải đi lao động, kẻo không lang thang là chết đói. 


          Tuy nhiên, đó là với dân đít đen, còn với dân "khu đỏ" tức đít đỏ, mà từ ngữ thời thường gọi là "Quí tộc đỏ", tức quan chức thuộc guồng máy cai trị thì cũng vưỡn như xưa, nghĩa là vẫn ăn Tết cả tháng Giêng. Tại sao vậy? Thì đây Hai Say giải nghĩa như thế này, xem có đúng không. Trước tiên là tiền hốt vào cả 11 tháng liên tục trong năm thì phải bỏ ra 1 tháng để tiêu xài chứ, bằng không vách nào chứa tiền cho phỉ? Thứ đến, tuy nói vậy chứ không phải vậy, nghĩa là tuy nói bỏ ra 1 tháng để xài bớt tiền nhưng thật sự thì bỏ ra 1 tháng để hốt thêm tiền. Không phải sao, này nhé, 1 tháng ăn chơi phủ phê để tăng thêm bè phái, nới rộng thêm mối quan hệ, vì người xưa đã căn dặn "Buôn phải có bạn, bán phải có phường". Tụ tập nhậu nhẹt, no lòng khách đến, say lòng khách đi. Mai này có biết được chỗ bí hiểm của nhau mà có muốn vuốt mặt thì cũng nể mũi, vì mối đãi ngộ hậu hỉ mà bỏ qua cho nhau. Thứ nữa, quan chức cầm quyền phải cần ít nhất 1 tháng mới có đủ lượng thời gian để nhận phong bì, quà cáp, chứ chỉ có 3 ngày thì nhận sao hết bổng lộc  được.


          Trên là sơ lược về dân khu đen khu đỏ. Bây giờ Hai Say tui nhập đề muốn nói về cái vụ "cúng vái ông bà" hoặc "cầu xin ông bà phò hộ". Chuyện ông bà có phù hộ hay không thì Hai Say tui không dám lạm bàn vì e bị "chửi", vì bản thân Hai Say có lúc khổ tưởng chừng như không còn muốn sống nữa, tinh thần sa sút thảm bại, bèn cậy vào ông bà mà lạy hơn tế sao nhưng có ông bà nào cứu giúp đâu!. Sau bao lần vái cầu thống thiết mà mèo lại vẫn hoàn mèo thì Hai tui giã biệt ông bà luôn, khỏi vái khỏi cầu và mạnh dạn nghĩ rằng bản thân của ông bà cũng là người phàm lúc còn sống đôi khi cũng dính tội lỗi đầy người mà có thể sẽ bị trừng phạt, khi đã chết đi, ông bà chưa chắc đã cứu được chính mình thì nói chi đến cứu con cháu hay người khác.


          Nhưng 3 ngày Tết là những ngày sum họp các thành viên trong gia đình, bà con, bạn bè, thân hữu...thì đó là một truyền thống tốt đẹp, ta nên giữ lấy. Còn vụ thờ cúng, van vái hình tượng thì nên xem lại. 
          3 ngày Tết, Hai Say đi vòng vòng và ghi lại những gì mắt thấy tai nghe hầu bạn đọc chiêm nghiệm và hy vọng tìm ra lý lẽ:


          * Giới khu đỏ


          - Hai Say thấy quan chức cộng sản đến một số chùa đình có thờ tượng Hồ Chí Minh và nghiêm chỉnh thắp nhang bự tổ bố vái (mà cách phát âm của người miền Nam là: Dái), các quan này, hẳn nhiên là có cha con Nông Đức Mạnh, Nông Quốc Tuấn khấn "dái" gì thì Hai Say không nghe NHƯNG chắc rằng Hồ Chí Minh còn đang bị Diêm Vương nhốt ở dưới địa ngục để hàng ngày tùng xẻo hắn ra từng miếng thịt để chiên xù. Y la khóc còn hơn lúc cha chết vì hết làm quan, chính hắn còn không giúp được bản thân hắn thì giúp được các quan chức ư?.


          - Hai Say thấy Nguyễn Tấn Dũng cầu cha (còn sống?), khẩn mẹ đã mất nhưng cha là đồ tể, mẹ là thứ lang chạ thích đủ thứ, tội lỗi tày đình, chưa chắc đã thoát được quả báo thì biết có khả năng giúp được Nguyễn Tấn Dũng hay không?.



          - Cố Chủ tịch Trần Đại Quang vừa bị "Vi rút lạ" nên đã sớm về đoàn tục với "Bác" ở chín tầng địa ngục. Vì mới quá vãng nên hồn phách của Trần Chủ tịch vẫn còn lãng vãng để trù ẻo tên sát nhân Tổng bí tịch. 3 ngày Tết, gia đình con cháu, bà con thân hữu, đồng băng đồng đảng đến viếng thăm và "dái" Trần Chủ tịch phò hộ. Nhưng họ có biết rằng Trần Đại Quan là một trong những tên đồ tể đại gian đại ác thì chính Y cũng không trả hết được khối tội lỗi mà hắn đã gây ra, há Y có thể che chở, phù hộ được ai?.



          * Giới khu đen: Để không bị xem là "thấy sang bắt quàng làm quen" hoặc kỳ thị, Hai Say cũng ghé vào vài nhà của lớp dân dã.
          - Tư Cốm là tay dao búa, Y giết người cướp của bị bắt và bị tù lâu năm và chết ở đó. Cướp của giết người thì khi chết sẽ bị đày xuống địa ngục là cầm chắc. 3 ngày Tết mấy đứa con Tư Cốm nhan đèn mịt mùng và khẩn nguyện vong hồn cha phò hộ. Phò hộ gì đây? Phù hộ ăn cướp chăng?
          - Bà Năm Chảnh trước khi về miền âm phủ, nhờ cho vay nóng cắt cổ 15 phân nên chóng giàu, mụ sắm cho mỗi đứa con một căn nhà hoành tráng. Đàn chị này có cả một bầy đàn em dao búa, con nợ nào không đủ khả năng trả, bà xiết nhà hoặc âm thầm cho đàn em xiết mạng. 3 ngày Tết, con cháu nấu nướng dê lợn, gà qué ì xèo để cúng bà. Con cháu đứa nào đứa nấy y phục chỉnh tề quì sụp lạy bà khiến mòn cả chiếu để cầu xin. Xin bà phù phép để cho vay cắt cổ chăng?.


          Tóm lại, từ Hồ Chí Minh cho đến Tư Cốm, Năm Chảnh...Tất cả lúc sống là phàm nhân thì khi chết cũng đều là tục tử, ai ban phát cho họ cái quyền năng phò hộ, cứu độ khi chính họ không thể giúp họ thoát khỏi cảnh địa ngục đời đời?


          Cuộc sống cho dù 80 năm, 100 năm thì có là bao so với cõi vĩnh hằng? Hạnh phúc thanh thản đời đời ở thiên xứ, nơi không có đau khổ và nước mắt, hay chốn địa ngục đầy nghiến răng cùng sự rên siết đầy đau đớn là tùy vào niềm tin cùng thái độ sống THIỆN hay ÁC của mỗi người chúng ta hôm nay.


          Trước thềm năm mới, tác giả không quên chúc các vị hướng thiện để luôn có được sự bình an.


          Nguyên Thạch

          #35
            Nguyên Thạch 01.03.2019 13:02:40 (permalink)
            Tháng Tư và nỗi nhớ...



            Nguyên Thạch (Danlambao) - Tháng Tư Đen, tháng của tang thương và uất hận, tháng của khổ đau, của nước mắt dạt dào. Tháng của chia lìa, ly tán, hư hao, bẻ súng gãy gánh trong niềm đau bức tử. Những người tù lương tâm, những người tù thế hệ, Nguyễn Văn Lý, Trần Huỳnh Duy Thức, Bùi Thị Minh Hằng, Trương Văn Sương, Nguyễn Tuấn Nam, Nguyễn Văn Trại, Đỗ Văn Thái...

            Những gương hùng bất tử Ngụy Văn Thà, Nguyễn Khoa Nam, Lê Văn Hưng, Lê Nguyên Vỹ, Trần Văn Hai, Phạm Văn Phú, Hồ Ngọc Cẩn… và nhiều hơn nữa, nhiều lắm.

            Các anh là những đứa con yêu của Tổ Quốc, của Tự Do và Nhân Bản. Cho dẫu hôm nay các anh còn sống trong sự tàn tạ như một phế nhân hay đã chết trong niềm đau tức tưởi căm hờn thì các anh vẫn luôn là những chàng trai kiêu hùng của nước Việt.


            Những đứa em thuộc thế hệ đi sau, nguyện noi bước đàn anh để tiếp tục trên con đường chiến đấu cho một Việt Nam Độc lập Dân Chủ Tự Do Nhân Bản và Hưng Thịnh hầu an ủi cho vong hồn các anh nơi chín suối cũng như ân cần chia sẻ cho những người lính bất hạnh còn lại trong hoang phế nhọc nhằn.

            Sau đây là những vần thơ chân thành của một đứa em, mong tặng các anh nhũng người còn sống trong nỗi lo nhọc nhằn thay lời ru cho những chiến sĩ hy sinh cho nền Tự Do Nhân Bản và tri ân cho những gương hùng vị quốc vong thân nhân mùa tháng Tư đau thương oan nghiệt.

            Cầu chúc các Anh Chị Em chân cứng đá mềm cũng như nguyện cầu hương hồn hiển linh của các anh phò hộ cho những lớp đàn em luôn vững tin trên con đường đấu tranh cứu quốc khỏi tai ách cộng sản hung tàn toàn trị và lạc hậu.

            *

            Bão Tháng Tư

            Tháng Tư đen bụi mù giăng khắp nẻo
            Cơn giao mùa gió lộng bão tháng Tư
            Đời biệt ly vội vã tiếng giã từ
            Vạt áo trắng thiên thư em ở lại.

            Cơn bão táp cuộn trôi đời con gái
            Nhập dòng đời ngang trái lắm nhiễu nhương
            Ngày xa nhau đành mất dấu thiên đường
            Triệu đau xót... vạn lời thương ái ngại.

            Bốn mươi năm, Tự Do xa vắng mãi
            Ôi còn đâu những dấu ái ngày xưa
            Chất ngất nhớ nhung lời mấy cho vừa
            Đường cờ rũ ngập đời mưa oan nghiệt.

            Em yêu ơi bao năm dài biền biệt
            Có hiểu chăng niềm tha thiết còn đây
            Tình nghĩa xưa vẫn thắm đượm đong đầy
            Dẫu luống tuổi đường mây vương cánh vạc.

            Chiều trông sóng Thái Bình nghe biển hát
            Vọng bên kia tan tác nỗi thương đau
            Nhớ em yêu gối kỷ niệm nghẹn ngào
            Chùng phím nhạc, ngất nỗi đau thế kỷ.

            *

            Các anh là Quê Hương


            - Xin vinh danh các chiến sĩ VNCH đã hy sinh vì miền Nam Tự Do Nhân Bản.

            Xin được viết tên anh 
            Trên hoa lá ngàn xanh 
            Từng góc đường đất mẹ 
            Trang sử ghi ngọn ngành.

            Các anh là quê hương 
            Các anh là tình thương 
            Đứng thẳng lưng tranh đấu 
            Rực sáng tựa ánh dương.

            Khi quê hương tơi tả 
            Dẫu cho thân gục ngã 
            Không cúi đầu hàng giặc 
            Làm gương hùng cao cả.

            Tôi viết tên anh 
            Trên lá thư xanh 
            Tôi hát tên anh 
            Vang tiếng ca quân hành.

            Các anh là niềm vinh dân tôi 
            Chí kiêu hùng vươn vai không thôi 
            Giữ vững Tổ Quốc núi sông biển đồi .

            Các anh là niềm tin tương lai 
            Trọng trách này, anh mang trên vai 
            Đưa toàn dân qua tăm tối canh dài.

            Ngày tự do 
            Muôn dân vui ca 
            Việt Nam tôi 
            Đất tổ quê cha 
            Lớp con yêu 
            Giữ yên sơn hà.

            *

            Các em là Quê Hương

            - Vinh danh các chiến sĩ đã đứng lên đấu tranh cho Dân Chủ Nhân Quyền với một Việt Nam không cộng sản.

            Nắn nót tên anh, tôi viết trên tranh
            Luôn ngắm tên anh, mắt biếc long lanh
            Người chiến sĩ, tôi muốn vinh danh
            Tự do tranh đấu... giúp cho dân lành.

            Ghi khắc tên em như những anh thư
            Lớp người hy sinh ngay tuổi đôi mươi
            Gương sáng anh minh như đóa sen tươi
            Gan dạ đứng lên... đấu tranh cho đời.

            Các anh là vầng sáng ánh dương
            Các em là tình yêu quê hương
            Xin trao trọn lớp người tôi thương
            Đây con tim, gởi ai kiên cường.

            Chúng ta cùng siết tay đứng lên
            Vì Quê Hương, ngại chi đạn tên
            Còi Tổ Quốc cất xa vang rền
            Gìn giữ non sông ngàn năm vững bền.

            Các em là tình tình thương
            Các anh là Quê hương.

            *

            Tôi Viết Tên Anh


            Tôi viết tên anh 
            Trên lá ngàn xanh 
            Trong lời mẹ gọi 
            Trong tiếng quân hành

            Anh là niềm tin 
            Đi trong quang vinh 
            Anh là ngọc quí 
            Quê hương đượm tình

            Các anh là 
            Những trai hùng đất Việt 
            Vì Quê Hương 
            Nào tiếc máu xương 
            Các anh là hình dáng yêu thương 
            Dựng Tổ Quốc trên con đường tươi rạng.

            Tôi viết tên anh 
            Trên trang sử xanh 
            Đáp lời sông núi 
            Hy sinh thân mình

            Anh là trai Việt 
            Sả thân nào tiếc 
            Anh là hoa biếc 
            Rực rỡ hướng dương

            Nhịp hùng ca, bước quân hành vững tiến 
            Vì Tự Do quyết nguyện chung lòng 
            Các anh là niềm kiêu hãnh non sông 
            Là ánh đuốc soi rực hồng vạn nẻo

            Anh là chí khí 
            Trên vạn nẻo đường 
            Rãi khắp quê hương

            Các anh là tình thương 
            Các anh là quê hương...

            *

            Bao Giờ Trở Lại

            Tháng Tư trăng trĩu trên rừng vắng 
            Giá buốt tôi đi dưới ánh vàng
            Trường Sơn mờ hiện hồn dũng sĩ
            Nguồn xa nghe Quốc vọng tiếng than.

            Tân Rai giặc chiếm trơ đất mẹ
            Đau luống chè xanh mất quê hương
            Bao giờ nước cũ về Sông Lũy
            Cho cánh đồng xanh lúa trổ cờ.

            Có lẽ em thương tôi nhiều lắm
            Ươm cả vườn mơ ước hẹn chờ
            Tôi kẻ tha phương trời biền biệt
            Niềm riêng... xin gởi ánh trăng mơ.

            Hôm nay đất mẹ nghìn thống khổ
            Vai còn trĩu nặng gánh chinh nhân
            Dấn thân góp sức đường tranh đấu
            Tình riêng em hãy nén đợi chờ.

            Nguyên Thạch

            http://danlambaovn.blogspot.com/…/…/...a-noi-nho.html
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.03.2019 13:04:30 bởi Nguyên Thạch >
            #36
              Nguyên Thạch 10.03.2019 18:35:05 (permalink)
              Giá như



              Ngoài những tay cuồng cộng, cuồng Hồ thì đại đa số người dân Việt ai cũng nhận ra rằng XHCN là Xếp Hàng Cả Ngày để rồi Xuống Hố Cả Nút. Thế nhưng, "nói vậy mà không phải vậy"? Đã đã biết vậy mà tại sao vẫn phải sống như vậy? Và đây có phải là điều vô cùng nghịch lý? Có những điều nghịch lý nhưng người ta phải sống cũng như đối mặt với nó hàng ngày, hàng tháng, năm này qua năm nọ thì điều đó lại càng nghịch lý hơn.

              *

              Trong lầm than, trong tăm tối, oan khiên, uất hận, khổ ải...Giá như người ta có có khả năng ĐỨNG DẬY và HÀNH ĐỘNG thay vì phải cúi mặt cam phận thì cục diện Việt Nam chắc chắn sẽ khác hẳn với những gì đã và đang xảy ra như hôm nay. Độc đảng toàn trị, tham ô nhũng nhiễu, Luật đất đai, ngông nghênh cướp của, Luật Animal, thái độ nhu nhược với giặc Tàu, phản bội dân tộc và bán đứng quê hương...Giá như người dân có thể vượt qua nỗi sợ hãi mà đồng loạt phản kháng thì chắc những điều vừa nói trên không thể xảy ra.

              Ngoài những tay cuồng cộng, cuồng Hồ thì đại đa số người dân Việt ai cũng nhận ra rằng XHCN là Xếp Hàng Cả Ngày để rồi Xuống Hố Cả Nút. Thế nhưng, "nói vậy mà không phải vậy"? Đã đã biết vậy mà tại sao vẫn phải sống như vậy? Và đây có phải là điều vô cùng nghịch lý? Có những điều nghịch lý nhưng người ta phải sống cũng như đối mặt với nó hàng ngày, hàng tháng, năm này qua năm nọ thì điều đó lại càng nghịch lý hơn.

              Những tên đeo đuổi bám víu vào CNXH là thiểu số rất nhỏ so với khối 90 triệu dân, nhưng tại sao khối đông đảo ấy lại phải phục tùng dăm ba tên cực thiểu? Dân chúng luôn chê trách bọn thiểu số này nhưng có bao giờ ta tự trách chúng ta? "Tiên trách kỷ, hậu trách nhân" là gì? Khi toàn dân Việt Nam quán triệt được câu dặn dò này thì đất nước mới may ra khá hơn được.

              Nam 2018 và trước đó, người dân Bình Thuận, mà cụ thể là Phan Rí, Phan Thiết và Tuy Phong đã đi tiên phong trong phong trào chống giặc cho hàng chục ngàn Thị xã, Thị trấn, Phường Xã trên phạm vi cả nước. Đây nên được xem là những điểm son của Phan Rí, Phan Thiết và Tuy Phong - Bình Thuận.

              Theo tác giả Nguyễn Hùng - Trần Hoài Nam thì trong hai ngày 10 và 11/06/2018, 49 thanh niên nam nữ Phan Rí Cửa bí án tù như sau:

              Danh sách 10 thanh niên bị án tù đợt một:

              Phạm Sang (26 tuổi-3.5n), Ngô Đức Duyên (20 tuổi - 2.5n), Nguyễn Chương (23 tuổi - 3n), Đỗ Văn Ngọc (22 tuổi - 3.5n), Nguyễn Minh Kha (18 tuổi - 2n), Nguyễn Văn Mẹo (43 tuổi - 2n), Phan Thanh Nam, (28 tuổi - 2.5n), Ngô Văn Đạt (29 tuổi - 3n), Nguyễn Ngọc Sang (22 tuổi - 2.5n), Lê Văn Liêm (23 tuổi - 2.5n).

              Danh sách 15 thanh niên bị án tù đợt hai:

              Phạm Thành (31 tuổi - 4.5n), Đặng Ngọc Tấn (18 tuổi - 4n), Đặng Văn Tuấn (33 tuổi - 4n), Bùi Thanh Tư (28 tuổi -4n), Trần Văn Xị (23 tuổi - 3n), Hồ Văn Tâm (29 tuổi - 3n), Nguyễn Văn Tiến (20 tuổi - 4n), Nguyễn Văn Thuận (19 tuổi -3.5n), Nguyễn Ngọc Bình (27 tuổi - 3.5n), Nguyễn Văn Tân (28 tuổi - 3.5n), Nguyễn Văn Hiếu (20 tuổi - 3n), Nguyễn Tấn Vũ (18 tuổi - 3.5n), Nguyễn Văn Hưng (23 tuổi - 3n), Đỗ Văn Thắng (19 tuổi - 3.5n), Ngô Đức Thuận (18 tuổi - 2n)

              Danh sách 9 thanh niên nam nữ bị án tù đợt ba:

              Dương Văn Ngoan (40 tuổi-5n); Phan Văn Lành (30 tuổi-3.5n), Nguyễn Thị Hòa (46 tuổi- 3.5 n); Võ Mến (18 tuổi-3n), Đặng Văn Tùng (18 tuổi-3n), Lê Văn Tâm (17 tuổi-3n), Hồ Đặng Văn An (20 tuổi-3n), Nguyễn Văn An (28 tuổi-3n), Nguyễn Xí (45 tuổi-3n).

              Danh sách 15 thanh niên nam nữ bị án tù đợt bốn:

              Nguyễn Thị Liên (45 tuổi-3n), Nguyễn Duy Sang (35 tuổi-2.5n), Kinh Tấn Hoạch (27 tuổi-2.5n), Hồ Thái Hà (38 tuổi-3.5n), Nguyễn Tấn/Thanh Đông (41 tuổi-2.5n), Trần Hổ (39 tuổi-3n), Đặng Ngọc Tấn (19 tuổi-3n), Huỳnh Văn Sù (30 tuổi-3n), Nguyễn Thanh Phương (23 tuổi-3n), Phạm Văn Mẫn (19 tuổi-3n), Nguyễn Văn Hiếu (21 tuổi-3n), Nguyễn Trường Vĩnh Phúc (37 tuổi-2.5n), Lê Minh Trường (17 tuổi-?), Lê Thị Ngọc Anh (30 tuổi-2n), Phạm Thị Minh Thu (46 tuổi-2n) (1)

              Dân Việt quốc nội lẫn hải ngoại, chúng ta có nên quan tâm góp sức cho những thanh niên nam nữ này thể hiện tinh thần tán dương và đùm bọc, hay chúng ta thờ ơ, vô đối?


              Phan Rí









              Cùng góp sức với người dân toàn quốc
              Giữ gìn quê hương Tổ Quốc ngàn xanh
              Tiếng goi nu1iọsông như khúc nhạc quân hành
              Phan Rí vùng dậy đấu tranh anh dũng

              Tay không tấc sắt đã buộc côn đồ buông súng
              Thanh niên Phan Rí không nao núng cúi hèn
              Không lê thân cuộc sống dưới mặt trời đen
              Không chấp nhận phận kiếp dần quen đời trâu ngựa.

              Chiếc bánh đảng vẽ chỉ suông là những lời hứa
              Lạ chi đâu, đảng chỉ là những đứa lộng hành
              Đem giang sơn gấm vóc để dâng hiến cho đàn anh
              Nghe theo lệnh Tàu cộng, giờ đây ngọn ngành đã rõ.

              Cuộc sống của dân Việt, giờ đây còn thua cả chó
              Đất nước hòa bình nhưng nhưng nào có Tự Do
              Một thể chế độc tài, một cơ chế xin cho
              Đảng cộng sản?
              Một lũ mặt mo đần độn.

              Dưới sắc cờ máu, dân Việt Nam ngày càng chồng chất thêm khốn đốn
              Trong khi đảng thì cả lời lẫn vốn ắp đầy
              Mượn danh nghĩa Độc Lập Tự Do...bọn họ kéo về đây
              Nhưng thực chất là một bầy quân cướp.

              Biệt thự, lâu đài, xe đỏ, xe xanh, áo quần nườm nượp
              Mặt láng trán trơ, chúng đua nhau cá cược uy quyền
              Chúng dồn dân vào cảnh sống đảo điên
              Lọc lừa gian dối vì gạo tiền cơm áo.

              Đảng cộng sản?
              Một bầy đàn nối giáo
              Phản bội tổ tiên...vây nợ máu nhân dân
              Gieo rắc sợ hãi, cúi đầu dạ dạ vâng vâng
              Lê cuộc sống trong ngu đần tăm tối.

              Phan Rí quyết đứng dây làm người dẫn đường mở lối
              Cho toàn dân thoát tăm tối vùng lên
              Tiếng gọi núi sông như sấm sét vang rền
              Dân Việt hỡi mau đứng lên làm chủ.

              Quét sạch lũ cộng cho quê hương đơm nụ
              Hoa ngát hương Dân Chủ Tự Do
              Đuốc Phan Rí xua tan u tối lần mò
              Mai nước Việt tự do hạnh phúc.

              Dân Phan Rí vẫn tươi cười dù hôm nay trong tù ngục.


              Nguyên Thạch

              -------------------
              Ghi chú: (1) 150 năm tù khổ sai vì biểu tình phản đối đảng Việt cộng ra luật đặc khu nhượng địa cho Tàu - Dân Làm Báo 

              150 năm tù khổ sai vì biểu tình phản đối đảng Việt cộng ra luâ...
              #37
                Nguyên Thạch 16.03.2019 07:18:42 (permalink)
                Tôi không xuống đường biểu tình!  


                Nguyên Thạch (Danlambao) - Tôi không xuống đường biểu tình vì tôi sợ bị tù dạt, dù biết chế độ này đầy dẫy nghịch lý nhưng tôi chỉ mong người khác làm thay. Tôi không muốn bị dắt dây, ai bị bủa vây, máu chảy, banh thây, tôi đây mặc kệ.
                *
                Tôi không xuống đường biểu tình vì tôi rất sợ côn an cộng sản, bởi chúng là đám tay sai của tặc Hán, chúng sẵn sàng quì gối để dâng bán núi sông.
                Chúng lập công, hà hơi cho giặc để diệt vong nòi giống, chúng chỉ biết sống cho một đời sống nhục.
                Đảng cộng sản Việt Nam, miệng luôn rêu rao là đảng đem lại cho đất nước độc lập, cho người dân hạnh phúc ấm no nhưng hành động của đảng là thái độ quị lụy xin cho, xin kẻ thù dốc tâm lo cho dân Việt,
                Ai có ý thoát Trung thì chúng bỏ tù, trù dập, đánh đập không thương tiếc. Ai cương quyết chống lại thiên triều thì chúng giết thẳng tay.
                Đảng cộng sản là một bọn cướp ngày, dân Việt chỉ là một bầy tôi tớ, được đảng dạy bảo là phải biết sợ và chỉ biết sợ. Ai biết nịnh bợ thì được yên thân, ai đắn đo phân vân thì đảng nhồi sọ, ai quậy quọ thì đảng tó.
                Làm người dân của các nước cộng sản chẳng khác nào phận chó, một mực nghe theo chủ và chỉ có trung thành. Đảng xem Tàu cộng là ông nội, là cha anh thì người dân không được lanh chanh nghĩ khác.
                Tôi không xuống đường biểu tình vì tôi sợ bị tù dạt, dù biết chế độ này đầy dẫy nghịch lý nhưng tôi chỉ mong người khác làm thay. Tôi không muốn bị dắt dây, ai bị bủa vây, máu chảy, banh thây, tôi đây mặc kệ.
                Tôi cúi mặt sống kiếp hèn như loài giun dế, chỉ cầu an để o bế cho bản thân, ai xuống đường, ai phản đối bạo quyền... tôi đây xét thấy chẳng cần, dại gì hành động để bản thân chuốc họa.

                Mang dáng người nhưng thân tôi chẳng hơn gì cây cỏ, chiếm đất chật rừng rồi sớm hóa lụi tàn. Đất nước này, dân tộc này dù có bị nô lệ cho ngoại bang, tôi cũng mặc dẫu thân tôi bình an là hạnh phúc.
                Ai đấu tranh, ai vào trại giam tù ngục, mặc thân ai, tôi cũng chẳng chúc câu lành. Đất nước này dù cho đảng cùng ngoại bang giẫm nát tanh banh, tôi cũng không nao núng vì trách nhiệm đấu tranh là của các anh các chị. Tôi không xuống đường biểu tình bởi tôi chỉ lo thân ngủ kỹ.
                Chung quanh tôi, những gương đấu tranh, tôi cũng không trân quí, góp lời, góp của chi cho phí đồng tiền. Đất nước là chung chứ nào phải của riêng. Ai dại dột, tôi bình yên là thượng sách. Ai gông cùm, ai tròng ách, tôi đây đách quan tâm.

                Nguyên Thạch
                danlambaovn.blogspot.com

                https://youtu.be/wpwVFtvY4dM

                 
                #38
                  Nguyên Thạch 04.04.2019 13:57:57 (permalink)
                  [This post was marked as helpful]
                  Chuyện con cua  



                  Nguyên Thạch (Danlambao) - Trên cõi đời này thấy nhiều cái nghĩ cũng lạ, có nhiều thứ ít nguy hiểm nhưng người ta lại sợ, chẳng hạn như sợ nắng, sợ mưa, sợ ma, sợ quỉ... và sợ đỉa đeo, cua kẹp... Còn những thứ độc hại chết người, chết cả xóm làng huyện tỉnh, chết cả dân tộc thì số đông người cứ xem như bởn!. Trong cuộc sống, không ít người chỉ tiếc khi mất một đồng nhưng tổn hại một vạn thì lại không lường đến.


                  *

                  Nhân tháng Tư Đen (Black April), đây là câu chuyện "người thật, việc thật". Chuyện xảy ra nơi siêu thị ở một thành phố thuộc Canada. Mời bạn đọc cùng các còm sĩ nghe qua mẩu đối thoại:

                  - Chú ơi, mấy con cua này to quá, trông thật hấp dẫn. Vậy có ngon không chú?

                  - Ủa, có lẽ 2 cháu ở đây chắc không lâu nên chưa biết cua này (Dungeness crab) chứ gì?

                  - Dạ chúng cháu (giọng Bắc) là "du học sinh" ở VN mới đến chỉ vài tháng. Hôm nay thấy tận mắt loại cua này nên muốn mua ăn thử cho biết.

                  Một thoáng nghĩ nhanh theo lối thông thường, mấy đứa học sinh thì chắc là nghèo, nên Hai Say có ý bán một, tặng một, một chút nhỏ nhoi gọi là "giúp" cho vui.

                  - Ừ, cũng nên thử. Vậy 2 đứa mua mấy con?

                  - Dạ, chỉ 1 con thôi chú.

                  - Hồ cua mà cháu tính mua này là loại cua chỉ có 1 càn và nhỏ hơn hồ ở trên, có đủ 2 càn và lớn hơn mà thịt cũng ngon hơn, nhưng giá thì gấp đôi 2 cháu ạ.

                  - Dạ, cháu chỉ có tiền mua 1 con thôi, à mà loại lớn thì bao nhiêu hả chú?

                  - Loại to khoảng 55 đô 1 con, loại 1 càn khoảng chừng 28 đô. Nghĩa là một con kia bằng hai con này về giá tiền.

                  Thấy 2 đứa chần chừ, tôi nhanh nhẩu như ý nghĩ ban đầu:

                  - Thôi thì thế này, chú bán cho 2 cháu 1 con cua to cành và chỉ tính tiền cho 1 con cua nhỏ nhé.

                  - Ô hay quá, vui quá, chú đẹp trai bán hàng có duyên quá...

                  - Nhưng 2 cháu cứ tự ý tha hồ mà chọn con lớn nào ưng ý nhất, chọn đi.

                  - Không, chúng cháu sợ nó kẹp.

                  - Kẹp cắn thế nào được khi 2 càn nó bị dây thun bó chặt. Đây chú hôn nó thử cho các cháu xem (vừa nói, tôi vừa đưa con cua lên hôn). Nhưng giả dụ nó có kẹp thì cùng lắm là đứt tay chảy máu chút thôi chứ có chết đâu mà sợ.

                  - Dù đứt tay nhưng chúng cháu cũng rất hãi.

                  - Vậy có những thứ nó kềm kẹp chúng cháu cả đời thì các cháu có hãi không?

                  - Nghĩa là thế nào hả chú?

                  - Nghĩa là gia đình, bà con, bạn bè của các cháu còn đang ở Việt Nam bị cái thứ đảng "cua" độc tài toàn trị chúng kềm kẹp, cướp giật, gây tang thương, chết chóc cho cả một dân tộc thì các cháu và khối người ấy có hãi, có lo sợ cho tương lai không?

                  - Dạ, dạ... cái đó thì chúng cháu không biết.



                  Trên cõi đời này thấy nhiều cái nghĩ cũng lạ, có nhiều thứ ít nguy hiểm nhưng người ta lại sợ, chẳng hạn như sợ nắng, sợ mưa, sợ ma, sợ quỉ... và sợ đỉa đeo, cua kẹp... Còn những thứ độc hại chết người, chết cả xóm làng huyện tỉnh, chết cả dân tộc thì số đông người cứ xem như bởn!. Trong cuộc sống, không ít người chỉ tiếc khi mất một đồng nhưng tổn hại một vạn thì lại không lường đến.
                  Cuộc đời dưới một cơ chế độc tài toàn trị, phần đông người dân Việt Nam chỉ cố gắng níu kéo những thứ với giá trị nhỏ nhoi để duy trì cuộc sống trong lây lất tạm bợ mà không chú tâm đến những mục tiêu cao cả và bền vững hơn bội phần.

                  Xã hội miền Bắc kể từ khi Hồ Chí Minh và đảng cộng sản lên CƯỚP chính quyền, dân chúng nơi đây chỉ biết xem trọng tem phiếu vài lạng thịt, vài cân đường, đôi mét vải hơn là sự Tự Do như bên kia vĩ tuyến 17, dòng sông Bến Hải, phần một nửa đất nước, nơi mà Tự Do, Nhân Bản và Phồn Thịnh... Có Hòn Ngọc Viễn Đông, có ruộng đất phì nhiêu, cò bay thẳng cánh... Nơi mà người dân Nam Bộ muốn ăn cá lóc nướng trui cùng vài ly rượu nếp than thì chỉ cần ra sông rạch gần nhà mà thả một mẻ lưới. Nơi mà bất cứ ai cũng có thể mua được vịt quay, heo quay bất cứ lúc nào chứ không như miền Bắc, muốn ăn con gà, phải đợi đến nửa đêm khuya bóp miệng vặn cổ để tránh tiếng gà qué đến tai vách mạch rừng. Chỉ là gà vịt thôi mà còn lén lút như vậy, chứ nói chi đến heo bò. Giết ngựa, giết trâu thì bố bảo cũng chẳng dám vì trâu ngựa là của hợp tác xã, thuộc chủ quyền của nhà nước, đứa nào cả gan dám đụng đến nhà nước là bóc lịch dài dài với tội danh là "phá hoại tài sản của quốc dân". Hai Say tui nghe nói trước đây ở miền Bắc XHCN (Xuống Hố Cả Nút), cái con c... gì cũng quí, cứt mà cũng còn quí nữa là, chẳng biết có đúng không? Vụ này chắc Hai Say phải chịu khó đi tìm "Nợ cứt" của ông tác giả Phạm Thế Việt (*) mà đọc mới thấu rõ ngọn ngành. Bởi vậy, thật trớ trêu đến độ mà tưởng tượng cũng không ra:

                  Một năm hai thước vải thô,
                  Nếu đem may áo, cụ Hồ ló ra.
                  Che vú thì hở lá đa,
                  Chị em thiếu vải hoá ra lõa lồ.
                  Thảo nào những ngày của chiến dịch "Đại thắng mùa Xuân", tui thấy tận mắt khối anh "bộ đội" trên những chiếc công sa thuộc đoàn quân "Tiến về Sài Gòn" để thực hiện chủ trương C của trung ương đảng, cùng 4V đã đeo khẩu trang bằng... băng vệ sinh!.

                  Từ dạo ấy, 30 tháng Tư, "ngày mất nước", nếu nói theo kiểu của dân Việt Nam Cộng Hòa, còn theo "ngôn ngữ thời thượng" mà cả nước thường dùng thì là "ngày miền Nam bị "phỏng d..."

                  Thật vậy, "Một chế độ man rợ tàn bạo đã chiến thắng nhân bản văn minh" (Dương Thu Hương), bao nhiêu đoàn xe quân sa đã ngày đêm chuyển vũ khí, súng đạn, hỏa tiển... những thứ giết người vô Nam và chất đầy những hàng hóa vật dụng phục vụ đời sống trên những chuyến xe trở về lại miền Bắc. ĐCSVN đại thành công? Vâng, họ đã thành công lớn trong những chính sách "Biến miền Nam ngang hàng với miền Bắc" là nghèo đói và ngu dốt. Còn nói theo ngôn từ và cảm nhận của cố "ngục sĩ" Nguyễn Chí Thiện là:

                  "vì ấu trĩ, thờ ơ, ngu tối, 
                  vì muốn an thân, sợ tốn máu xương 
                  cả nước đã thu về một mối 
                  một mối hận thù, một mối đau thương." 


                  Quả như nhận định của một con người mà cả đời chỉ đấu tranh, ông đã nói không sai rằng cái kết của "thống nhất" qui về một mối, để biến cuộc sống đầy hận thù, đầy đau thương khi "Mật Nghị Thành Đô 1990" đã ký kết giữa đảng đám chư hầu với thiên triều Tàu cộng nhằm biến Việt Nam trở nên một thứ dân nô lệ.

                  Vì Ấu Trĩ


                  Vì ấu trĩ, thờ ơ, u tối
                  Vì muốn an thân, vì tiếc máu xương
                  Cả nước đã quy về một mối
                  Một mối hận thù, một mối đau thương!
                  Hạnh phúc, niềm mơ, nhân phẩm, luân thường
                  Đảng tới là tan nát cả!
                  Lịch sử sang trang, phũ phàng, tai họa
                  Nào đâu chính nghĩa thắng gian tà?
                  Đau đớn này không chỉ riêng ta
                  Mà tất cả!
                  Cả những kẻ đã nằm trong mả
                  Và những bào thai trong bụng mẹ chót sinh ra
                  Chúng sẽ có quyền nguyền rủa lũ ông cha
                  Đã đẩy chúng sa xuống hầm tai vạ
                  Lỗi lầm tại ai? Xét ra tất cả
                  Mấy ai người đem hết tâm can?
                  Trước hung thù hung hiểm gian ngoan
                  Biết bao kẻ mơ hồ mong hưởng lạc!
                  Nghĩ tới ngày mai lòng ta tan tác
                  Đến bao giờ lấy lại được giang san
                  Chế độ này trâu ngựa sống không an
                  Sài lang đã dựng xong nền thống trị
                  Ai đứng dậy diệt trừ lũ quỷ?
                  Ai trái tim lân mẫn vạn dân tàn?
                  Miền Nam ơi, từ buổi tiêu tan
                  Ta sống trọn vạn ngàn cơn thác loạn!


                  NCT, 1975


                  Con cua biển nó kẹp, cùng lắm là đứt tay chảy máu nhưng cơ chế cộng sản nó kẹp thì chẳng những máu đổ đầu rơi từ chết cho đến chết. Thế mà người ta, nhất là đối với giới con gái, chúng thường sợ cua kẹp hơn sợ cộng sản kềm. Con cua và cộng sản, cả hai đều hung hăng ngang ngược, cả hai thứ đều có bản tính là kẹp, thứ thì kẹp chỉ chảy máu, thứ thì kẹp chết cả đoàn người, cả thế hệ từ đời này sang đời khác. Con cua biển nó hăng khi bị đụng chạm nhưng không dữ, còn cộng sản thì chẳng những ngang nhiên hung mà lại còn rất tàn bạo. Cả hai đều ngang ngược. Bởi thế các cụ nhà ta thường ví "ngang như cua" cho những thứ gì vô cùng nghịch lý không thể chấp nhận được. 

                  Trên đời có nhiều thứ đáng sợ lại không sợ!. Cộng sản có thể ví như loài "cua" ăn thịt đồng loại (cannibal) để sinh tồn, không biết con người có hãi loại cannibal này chăng, hay cố tình lờ đi?

                  Nguyên Thạch
                  danlambaovn.blogspot.com
                  Ghi chú:
                  (*) 4589 - Nợ cứt

                   
                  #39
                    Nguyên Thạch 07.04.2019 04:52:15 (permalink)
                    Đứng dậy  



                    Nguyên Thạch (Danlambao)
                     
                    Tháng Tư bão lộng sơn hà
                    Tháng Tư người bỗng hóa ma ngập đường
                    Tháng Tư đời hóa tang thương
                    Tháng Tư ác mộng tai ương đọa đày.


                    Tôi vẫn mơ một ngày người Việt Nam sẽ đứng lên dựng cờ giữ nước, dù chế độ này có bạc nhược cúi lòn. Lớp cha ông đã hơn 4.000 năm gìn giữ nước non, chí khí Trưng Triệu, Quang Trung... là những gương son trong lòng dân tộc.


                    Dù cho đảng cộng sản đã cố tình tuân lệnh ngoại bang để thui chột dân tôi quên đi nguồn gốc, thúc giục cho lũ đồ tể gieo rắc tang tóc điêu linh... Trong tận cùng khốn khó, chí khí dân tộc rồi sẽ hồi sinh, qua đêm đen, ánh bình minh ló dạng.


                    Tôi vẫn mơ, dù trong ngập tràn khốn khó nhưng dân tôi không nản, dù hôm nay bọn phản quốc mang ý đồ dâng bán dân tôi, rồi sẽ đến lúc niềm tự hào dân tộc sẽ phục hồi, sẽ vùng dậy quét sạch bầy tôi đốn mạt.
                     
                    Tôi vẫn tin vào một ngày mai dân tôi sẽ cất cao tiếng hát, đất biển quê tôi lại trùng ngát ngàn xanh, tôi tin tưởng và luôn biết Việt Nam là một dân tộc hùng anh, với hào khí ấy, dân tôi sẽ có một ngày vùng lên đấu tranh diệt bầy quỉ đỏ.


                    Tình tự dân tộc, người Việt Nam sẽ không chối bỏ, dù trong cảnh gian nan khốn khó lầm than. Tiếng mẹ gọi thiết tha cùng lời Tổ Quốc giục còi vang, đàn con Việt sẽ hợp đàn cứu quốc.


                    Đảng cộng sản đã gây ra bao đau thương chồng chất, bao dân oan mất đất, mất nhà. Bao hận thù, bao tiếng nấc rên la, sẽ cao vút và tận trời xa sẽ thấu.


                    Tôi luôn tin dân tộc tôi sẽ vùng lên tranh đấu, hơn 80 năm đã nung nấu hận căm, 80 năm đã chịu đựng trong âm thầm, triệu đợt sóng, triệu sóng ngầm tràn dậy. 


                    80 năm, đời cơ cực, nay dân tôi đã thấy, đảng đến đây chỉ để vùi lấp tương lai, Hồ Chí Minh không phải là một lãnh tụ anh tài, mà là họa, là ách tai chồng chất.


                    80 năm, đủ cho dân tôi nhìn ra sự thật, ĐCSVN chỉ là một lũ phản quốc buôn dân, chúng sẵn sàng bán cả núi sông khi cảm thấy cần, cúc cung tận tụy, dạ dạ vâng vâng Tàu cộng.


                    Cuộc đời có cơ cực thế nào đi nữa nhưng tôi luôn nghĩ rằng dân tôi muốn sống, dù cuộc sống hôm nay tựa một đống bùi nhùi, mà tương lai là hố sâu thẳm đen thủi đen thui, bởi đảng cố tình biến dân tôi thành mù đui tăm tối.


                    Đảng quì gối nhưng dân tôi không quì gối. Tôi luôn đặt niềm tin với sự hợp lực của người Việt từ hải ngoại cùng quốc nội, sẽ đứng lên hài tội bọn côn đồ, sẽ thiến mỏ những tên nịnh nọt bưng bô, và sẽ vạch mặt tên Hồ gian mị.


                    Với niềm tin, ước mơ cùng ý chí, ngày Việt Nam sẽ dựng lại hào khí Diên Hồng, toàn dân Việt Nam sẽ giành lại núi sông. Tôi tin chắc vào một ngày Việt Nam sẽ chung lòng đứng dậy.




                    Nguyên Thạch
                    danlambaovn.blogspot.com

                     
                    #40
                      Nguyên Thạch 09.04.2019 13:46:50 (permalink)
                      [This post was marked as helpful]
                      Khi niềm tin đã mất  



                      Nguyên Thạch (Danlambao) - Nhiều hoạt cảnh bát nháo cùng vô số thảm trạng của xã hội Việt Nam hôm nay tưởng chừng như vô vọng, nhưng KHÔNG, mà ngược lại, sự biểu hiện ấy, chính nó đã trưng bày những chứng cớ chứng minh hùng hồn cho người ta thấy rằng Xã Hội Chủ Nghĩa là một thứ xã hội mà toàn bộ thành viên của nó đã không còn niềm tin. Khi niềm tin đã mất thì sự sụp đổ của cơ chế chỉ là vấn đề thời gian. Ai nắm bắt được nguyên lý này mà vận hành cho một cuộc cách mạng ắt sẽ thành công vậy.


                      *
                      Trong xã hội, một số người qua tìm hiểu, nghiên cứu cùng vận dụng sự suy đoán những dữ kiện thực tiễn của khoa tâm lý học lẫn nhận định dựa vào khoa học và tâm linh, họ đã không tin vào chủ thuyết cộng sản từ ngay lúc đầu. Số đông còn lại thuộc thành phần dân dã, vì điều kiện lẫn hoàn cảnh sống, họ không được may mắn để trao dồi kiến thức nên đã bị chủ thuyết hoang đường, không tưởng cộng sản chiêu dụ, hay nói một cách dễ hiểu hơn là vì sự nhận thức có giới hạn như một đứa trẻ chưa trưởng thành nên họ đã bị dụ dỗ bằng những chiếc bánh vẽ mụ mị.

                      Hồ Chí Minh và các tên chóp bu cộng sản đã biết lợi dụng sự giới hạn về kiến thức của đại đa số dân chúng để tạo nên những lực đòn bẫy hầu đạt đến những gì mà Hồ Chí Minh cùng ĐCSVN muốn. Độc lập, Tự Do, Hạnh Phúc... chỉ là những chiêu sách đánh vào tâm lý đám đông đầy ngây ngô và cả tin. Họ đã không lường được mưu đồ sau bức màn sắt là họ Hồ cùng đám đồ đệ chỉ muốn trở thành tầng lớp cai trị và đám đông dân đen kia chỉ là tầng lớp bị trị.

                      Cá cắn câu biết đâu mà gỡ
                      Chim vào lồng biết thuở nào ra (*)

                      Quả vậy, miền Bắc đã trở thành một xã hội cá chậu chim lồng. Đấu tố CCRĐ, Nhân Văn Giai Phẩm xét lại chống đảng, Thi hành chiến dịch vượt Trường Sơn vô "B". Đàn cá và bầy chim tự cấu xé thịt lẫn nhau, bầy chim lục sạo dòm ngó lẫn nhau để tố giác nhằm giữ lấy sự sinh tồn. Tất cả đã bị vào tròng một cách hoàn hảo ngọt lịm để hầu hết thành viên trong xã hội miền Bắc dưới cơ chế của Lê Nin: Mỗi người là một "công an nhân dân". Trong xã hội này, mọi người phải tuân lệnh đảng, đội côn an hay là bị dìm và thậm chí ngay cả con gà, con lợn, con trâu con bò cũng không được rên la khi bị cắt cổ. Một xã hội không chỉ Tự Do mới quí, mà cứt cũng quan trọng, thiếu cứt còn đồng nghĩa với thiếu nhiệt tình cách mạng.

                      Dân chúng miền Bắc đã lỡ vào tròng thì cổ luôn cố công mang ách, thanh niên miền Bắc, bên ngoài phải thể hiện chí khí hăng say nghe theo lời kêu gọi của bác đảng mà tiến vào Nam để đuổi Mỹ, giết Ngụy nhưng thật trong thâm tâm là khối nỗi buồn da diết, những nỗi buồn lo không bao giờ có thể thốt nên lời vì đồng đội của họ có thể bị bom dội banh xác, sốt rét xanh xao, đói khát tận cùng và khối thanh niên đã buông xuôi tính mạng nhưng họ sẽ buộc phải trung kiên trong nhiệm vụ giám sát lẫn nhau, cũng như sẵn sàng tố giác lẫn nhau để bản thân được có đoàn, có đảng và gia đình ở hậu phương còn có được tem phiếu lương thực.
                      30 tháng Tư 1975, sự gian trá đã đến đích, cả nước đã bị ngự trị bởi cái gọi là "Thống nhất gian dối" và cứ đà ấy mà phát triển không ngưng nghỉ để ngày càng trở nên một xã hội "Xạo Hết Chỗ Nói". 

                      Người Việt đã rời bỏ đất nước chạy trốn những gian dối ấy sau một thời gian dài, cho đến khi có dịp trở lại thì chợt nhận thấy rằng khối gian dối đó nay đã trở thành vĩ đại bởi họ có được sự so sánh giữa cuộc sống của họ trong Dân Chủ và Nhân Bản, nơi họ định cư với cuộc sống hôm nay ở Việt Nam dưới một cơ chế lấy lừa mị làm nền tảng cho xã hội. Một xã hội mà băng đảng cai trị xem dân chúng như một lớp bị trị nhưng lớp bị trị này bên ngoài vẫn luôn ca ngợi vẫn luôn yêu thích lũ cai trị ăn thịt sống, uống máu tươi của chính bản thân mình, gia đình mình. Vẫn cúi đầu sợ hãi với biểu hiện lạnh nhạt, thờ ơ với con số nhỏ nhoi dám đứng lên đấu tranh đòi quyền sống và chấp nhận tù đày hoặc hy sinh cả mạng sống.

                      Thực tế về sinh hoạt chính trị của người dân ở quốc nội trong thời gian đã qua cho đến hôm nay là một thực tế phũ phàng.

                      Thực tế về đời sống và đạo lý con người ở Việt Nam hôm nay cũng không kém gì thực tế chính trị, người ta sẵn sàng sát hại lẫn nhau vì lợi nhuận, anh em, bà con thân thuộc, bạn bè thân hữu... chực hờ cướp giựt của nhau dù trước đó họ đã từng thọ ơn cưu mang, giúp đỡ. Riêng vấn đề bị cưỡng giựt tài sản này giữa người dân với nhau, không ai tường tận và trải nghiệm hơn người Việt ở nước ngoài, mà VC hay dân trong nước gọi là "Việt kiều".

                      Nhiều hoạt cảnh bát nháo cùng vô số thảm trạng của xã hội Việt Nam hôm nay tưởng chừng như vô vọng, nhưng KHÔNG, mà ngược lại, sự biểu hiện ấy, chính nó đã trưng bày những chứng cớ chứng minh hùng hồn cho người ta thấy rằng Xã Hội Chủ Nghĩa là một thứ xã hội mà toàn bộ thành viên của nó đã không còn niềm tin. Khi niềm tin đã mất thì sự sụp đổ của cơ chế chỉ là vấn đề thời gian. Ai nắm bắt được nguyên lý này mà vận hành cho một cuộc cách mạng ắt sẽ thành công vậy.


                      (*) Ca dao VN



                      Nguyên Thạch (Danlambao)
                      danlambaovn.blogspot.com

                       
                      #41
                        Nguyên Thạch 09.04.2019 18:29:33 (permalink)
                        #42
                          Nguyên Thạch 15.04.2019 17:48:03 (permalink)
                          Nhân vụ Nguyễn Phú Trọng bị đột tử, lại một lần nữa xác định hệ thống báo đài VN là bưng bít và mụ mị!





                          Trong số người vui mừng ấy, tôi thấy rất nhiều còm sĩ và kể cả cá nhân người viết ở thôn Dân Làm Báo này và đông đảo cư dân cùng khắp ở ngoài kia, nơi các báo đài "lề trái" cũng như ở các trang mạng xã hội. Nào cùng "lì một lam" chia vui trước tin trùm Tổng Bí Chủ sắp được đi gặp bác của hắn ở dưới hỏa ngục.

                          *

                          Qua bao nhiêu vụ việc hay những biến cố trọng đại mà ĐCSVN cố tình che giấu hoặc thông tin lệch đi, giờ đây người dân ở quốc nội có quan tâm đến tình hình chính trị đã không còn mong đợi gì ở hệ thống thông tin do nhà nước CSVN truyền tải nữa, và họ chỉ có thể truy tìm được ở các trang mạng ở nước ngoài thuộc"lề dân" mà thôi. Điều này, chẳng những khẳng định hệ thống thông tin "lề đảng" là không đáng để tin cậy, mà nó còn nêu lên sự chiến thắng của báo đài tự do không do đảng cùng guồng máy cầm quyền của đảng chủ trương. Đây là gáo nước sôi tạt vào mặt cơ chế do một lũ trí trá, độc tài và toàn trị.

                          Nguyễn Bá Thanh, Phùng Quang Thanh, Phạm Quý Ngọ, Trần Đại Quang...cùng nhiều tay chóp bu khác, tất cả đều "tau có chi mô", tất cả đều "khỏe re như con bò kéo xe" theo sự bịp bợm của BCT và Ban tuyên giáo nhưng cuối cùng cũng đều bị lột mặt nạ. Đến ngày tử của một tên chúa đảng tối cao như Hồ Chí Minh mà đảng còn dám thay đổi ngày chầu Diêm Vương từ ngày 2-9 thành ngày 3-9 thì các chuyện gì khác mà chúng không dám làm?.

                          Với một cơ chế mà Hiến pháp đã khẳng định rõ ở điều 4: "Đảng cộng sản Việt Nam là tổ chức lãnh đạo tối cao, toàn diện và triệt để" thì tổ chức này hoàn toàn có quyền nói những gì mà băng muốn nói, làm những gì mà đảng muốn làm. Đơn cử một vài chứng minh cụ thể hùng hồn là Đ(ỗ) M(ười), Nguyễn Van Linh muốn nói gì trong 2 ngày của "Hội Nghị Thành Đô 1990" thì ai cấm? Lê Khả Phiêu làm gì ở các cuộc "mật ước về lãnh thổ, lãnh hải" thì ai cản? Nông Đức Mạnh "Ăn ngủ...(Tứ khoái) ra làm sao thì ai có quyền biết?.

                          Chế độ toàn trị là cơ chế ngồi xổm trên tất cả, cho dù đó là Trung Cộng, Bắc Hàn hay cộng sản Việt Nam. Bất luận là Mao, Tập hoặc Kim hay Hồ, Trọng.






                          Những lãnh tụ yêu nước thương dân là những bậc khi vĩnh viễn ra đi mà vẫn lu lại sự thương tiếc vô vàn của người dân, cũng như lịch sử sẽ ghi khắc những điểm son, mà Hai Bà Trưng, Ngô Quyền, Trần Hưng Đạo, Quang Trung, Ngô Đình Diệm...là những bậc chí sĩ anh tài của dân tộc. Hồ Chí Minh, Trường Chinh, ĐM, Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng là những tên đồ tể sẽ để lại khối hận căm và lịch sử sẽ đời đời nguyền rủa.

                          Hôm nay ĐM, Trần Đại Quang, Nguyễn Phú Trọng...hay bất cứ tên ác ôn cộng sản nào khác ná thở thì dân chúng cũng đều vui mừng như vừa mới trút bớt được đi gánh nặng, bởi lẽ chết đứa nào, đỡ cho dân chừng ấy. Tại sao lại có hiện tượng này? Thiết nghĩ hỏi tức tự trả lời. 

                          Trong số người vui mừng ấy, tôi thấy rất nhiều còm sĩ và kể cả cá nhân người viết ở thôn Dân Làm Báo này và đông đảo cư dân cùng khắp ở ngoài kia, nơi các báo đài "lề trái" cũng như ở các trang mạng xã hội. Nào cùng "lì một lam" chia vui trước tin trùm Tổng Bí Chủ sắp được đi gặp bác của hắn ở dưới hỏa ngục.

                          Nguyên Thạch

                          #43
                            Nguyên Thạch 20.04.2019 14:19:55 (permalink)
                            Tổng Bí Chủ Nguyễn Phú Trọng đã bị Tập Cận Bình cho hạ độc?





                            Bàn cờ chính trị của cộng sản, nếu nói theo cụm từ dễ hiểu là: "Vắt chanh bỏ vỏ". Con mã Nguyễn Phú Trọng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ vô cùng cần thiết ban đầu của nó là góp sức chuyển tải, nối giáo và tiếp tay cho thiên triều phương Bắc đã hoàn thành. Những bước kế tiếp không còn cần thiết để sử dụng con mã này nữa khi Hoa Nam đã cảm nhận được rằng con ngựa có thể sẽ trở chứng để đá giò lái những ai đang điều khiển nó.


                            *

                            Lịch sử của các đảng cộng sản là THANH TRỪNG, cho dù đó là cộng sản Nga, cộng sản Tàu, Bắc Hàn hay cộng sản Việt Nam (CSVN).

                            Bàn cờ chính trị của cộng sản, nếu nói theo cụm từ dễ hiểu là: "Vắt chanh bỏ vỏ". Con mã Nguyễn Phú Trọng xem như đã hoàn thành nhiệm vụ vô cùng cần thiết ban đầu của nó là góp sức chuyển tải, nối giáo và tiếp tay cho thiên triều phương Bắc đã hoàn thành. Những bước kế tiếp không còn cần thiết để sử dụng con mã này nữa khi Hoa Nam đã cảm nhận được rằng con ngựa có thể sẽ trở chứng để đá giò lái những ai đang điều khiển nó.

                            Một trong những điểm rất quan trọng là đương kim Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng đã được chính Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump nhân cuộc họp ngày 27/02 (2019) và đích thân mời viếng thăm Hoa Kỳ sắp đến trong năm nay (2019) “Tôi trông đợi được đón tiếp ngài tại Phòng Bầu Dục của Nhà Trắng.” Donald Trump




                            Tổng Thống Mỹ Donald Trump gặp ông Nguyễn Phú Trọng khi đến Việt Nam dự hội nghị thượng đỉnh Mỹ-Bắc Hàn hôm 27 Tháng Hai, 2019. (Hình: Getty Images)

                            Người Tàu, nói chung là rất thâm độc. Càng mưu mô thâm độc hơn nữa là đương kim hoàng đế Trung Cộng Tập Cận Bình, ông ta đã không còn lạ gì với những thói "phản chủ" của đám lãnh đạo CSVN, cho nên "phòng bệnh hơn chữa bệnh" được xem là phương án thượng sách. Tên đặc vụ tuy thầm lặng, không ồn ào nhưng rất đắc lực cho Trung Nam Hải, không ai khác, đó là Phó thủ tướng nước CHXHCNVN Hoàng Trung Hải, một tên nắm toàn bộ quyền lực đen sau bức màn sắt để điều khiển chính trường Việt Nam trong thời gian qua, hôm nay và sắp đến.

                            Ai dám quả quyết là Chủ tịch nước CHXHCNVN sẽ KHÔNG thay đổi thái độ khi chính thức đến Hoa Kỳ cũng như những hứa hẹn ngầm trước mặt Tổng thống của một quốc gia đứng đầu thế giới về nhiều mặt? Mà "Trung Tâm Quyền Lực" toàn cầu đã sẵn chiến lược "Trật tự cho một thế giới không cộng sản và tôn giáo cực đoan".

                            Ngạn ngữ Việt Nam có nói: "Làm dữ lo xa". Mộng bá chủ toàn thế giái và những cái vòi tua tủa của họ Tập sẵn sàng chẳng những đánh úp các nước láng giềng, mà còn có ý đồ vươn xa tới tận Phi châu, Âu châu, cũng như tham vọng ăn cướp khối tài sản khổng lồ của Huê Kỳ về làm của riêng cho sức mạnh Trung Cộng. Người Tàu và ngay bản thân Tập Cận Bình luôn ôm ấp giấc mơ làm cái rốn của vũ trụ này, cho nên họ không từ khước bắt cứ hành vi bất chính nào miễn Trung Cộng nắm quyền bá chủ thế giái là được.

                            Chiêu hạ độc cố Chủ tịch nước Trần Đại Quang hoặc cũ hơn nữa là Nguyễn Bá Thanh, nay đã hơi bị cũ. Hoa Nam sẽ thừa sức hạ độc bằng các chất phóng xạ Nguyễn Phú Trọng khi ông này đến Trung Quốc được dự kiến là từ ngày 24 đến 28 tháng 4 năm 2019 để dự hội nghị BRI (hội nghị thượng đỉnh về sáng kiến Một vành đai, Một con đường) do Bắc Kinh tổ chức. Nhưng không, phương thức có thể đã thay đổi khác hơn là hạ độc Nguyễn Phú Trọng ngay trên đất nước của ông ta. Không cần phải tinh ý lắm mới nhận ra Nguyễn Phú Trọng đã bắt tay với một số người và đặc biệt là đã đụng đến những con tôm bằng tay trần. Sẽ không khó mấy cho Hoa Nam phủ chất phóng xạ trên những con tôm trong rổ và nắm chắc là Trọng sẽ ngờ nghệch đụng chạm đến, và chỉ cần có vậy.




                            Tại bệnh viện Chợ Rẫy, "người tử tế" Nguyễn Tấn Dũng, cựu thù của Nguyễn Phú Trọng, tay 3 X đã xem thường mọi hàng rào an ninh và đã đích thân tận mắt xem tên nham hiểm "Bắc kỳ có lý luận" đã chết hay chưa. Tình đồng chí "thắm thiết đến thế là cùng"!.

                            19/4/2019 | NGUYỄN TẤN DŨNG vào viện chợ rẫy Đôi Co với Tổng Trọng, sắp có biến cực lớn


                            19/4/2019 | NGUYỄN TẤN DŨNG vào viện chợ rẫy Đôi Co với Tổng Trọng, sắp ...


                            Ông Nguyễn Phú Trọng đang hôn mê tại bệnh viện Chợ Rẫy sau khi hỏi thăm con trai Nguyễn Tấn Dũng


                            Ông Nguyễn Phú Trọng đang hôn mê tại bệnh viện Chợ Rẫy sau khi hỏi thăm ...
                            Nguyễn Phú Trọng nhập viện là ngẫu nhiên hay có một bàn tay nào đó đứng sau

                            Play

                            Play


                            Một điều rất sơ đẳng mà ai cũng hiểu được, đó là: Những tên phản quốc đều đi đến cái kết thê thảm. Tổ Quốc quê hương và dân tộc của chính họ mà họ còn không yêu thương thì thử hỏi họ yêu thương người khác giống nòi ư? Đây là những điều căn bản mà những tên đảng viên chóp bu phải biết, tiền bạc vật chất vô thường nay còn mai mất nhưng danh dự hay ô danh, tiếng tốt hay tiếng xấu sẽ còn lưu truyền. Đó là tại sao khi Nguyễn Phú Trọng bị lâm nạn mà đại đa số dân chúng ở khắp nơi đã không thương tiếc mà còn lại rất vui mừng là một thực tế chứng minh. Dân Chủ Nhân Quyền, Tam Quyền Phân Lập cùng Tự Do Ngôn Luận, đất nước hưng thịnh và phát triển, những thứ trân quí ấy mới chính là nguyện vọng của toàn dân. Những ai đi ngược lại với ý dân sẽ không tồn tại.

                            Chính trường CSVN sẽ còn nhiều màn cụp lạc...Khen cho Hoàng Trung Hải khá tài. Tổng Bí Chủ giờ đây đã đột tử, nếu không chết ngay thì cũng sẽ trở thành một phế nhân và dĩ nhiên sẽ không còn đủ thể lực và thần lực để thực hiện chuyến viếng thăm Hoa Kỳ như đã giao ước. Đó là điều mà Tập Cận Bình muốn thấy vậy. 

                            Nguyên Thạch

                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 20.04.2019 14:28:37 bởi Nguyên Thạch >
                            #44
                              Nguyên Thạch 30.04.2019 20:50:29 (permalink)
                              "44 năm và bọn phản động lưu vong..."
                               

                              Thời gian qua, lượng tiền đô khổng lồ trên đã đổ về VN và guồng máy cai trị hiện hành cũng đã nhờ vào số tiền ấy mà tồn tại cho đến ngày hôm nay. Thế mà Tưởng thú Nguyễn Xuân Phúc, TT nước CHXHCNVN trong một video clip thu lại cuộc gặp mặt của ông với một số người Việt (được chọn lọc) ở trung tâm thương mại Sapa do người Việt làm chủ tại Praha, thủ đô của cộng hòa Séc trong 2 ngày 16-8.04.2019 được phổ biến trên YouTube đã ngông nghênh rằng: "Bọn phản động lưu vong người Việt rã rời chân tay luôn..."
                               
                              *

                              "Lưỡi không xương nhiều đường lắt léo. Miệng không vành méo mó tứ tung" Ca dao VN.
                              Câu ca dao tục ngữ trên, nếu đem mà áp dụng cho lũ VẸM, tức đảng cộng sản Việt Nam (ĐCSVN) thì quả là không sai một tí nào. 

                              Ngày xưa, sau biến cố Tháng Tư Đen, hay còn gọi là ngày Mất Nước, hoặc là ngày "Miền Nam bị phỏng..." gì gì đó. Cựu Tưởng thú Phạm Văn Đồng đã gọi hàng triệu người bỏ thiên đường cộng sản chạy lấy người là: Đĩ đếm, chây lười, phản quốc...Sau một thập niên (1975-1985) thực hiện kinh tế Hợp tác xã, mà theo sách lược của nền kinh tế CNXH, tức kinh tế tập trung, lấy kinh tế quốc doanh làm chủ đạo, nền kinh tế cả nước, cả Bắc lẫn Nam đều thảm bại khiến cả nước phải ăn chung một món "canh toàn quốc" và cả nước muốn thắt cổ tập thể, mà cái chết là con đường duy nhất để giải thoát kiếp nạn tận cùng bằng số này và hy vọng ở một những kiếp lai sinh nào đó.

                              Sau 10 năm ở địa ngục trần gian ấy, đến thời cởi trói mà tay nửa vời Nguyễn Văn Linh đã tuyến bố "Đổi mới hay là chết". Con tắc kè cộng sản đã đổi màu theo chiều hướng ăn nên làm ra của đám "đĩ điếm, chay lười và phản quốc" định cư nơi các quốc gia tiên tiến giàu có, tiên tiến như Mỹ, Canada, Pháp, Úc, Thụy Điển...cho phù hợp với mùi thơm của đồng đô la, bọn VẸM đã đổi khẩu hiệu rất kêu rằng "Khúc ruột xa ngàn dặm" hoặc "Kiều bào yêu Tổ Quốc", là một thành phần không thể thiếu trong bộ phận dân tộc và quê hương. Những lời ru êm ái như "đồng lúa chiều rì rào", như "an nhân của chế độ", và như thế không ít người Việt ở hải ngoại sướng tê cả người rồi rêm mé đìu hiu...

                              Hàng năm tiền tỉ đô la cứ tràn vào cố quốc như nước lụt, không tính toán, không suy nghĩ...và dĩ nhiên là không đòi tiền lời lẫn cả tiền vốn hoàn lại. Ý là nguồn sữa (bò) bất tận, 12.000.000.000.00 (mười hai tỉ USD) trung bình mỗi năm mà người Việt ở nước ngoài chu cấp cho Việt Nam, số tiến ấy có "nhỏ" không thưa quí vị? Để có được một sự mường tượng với những con số ấn tượng thì chúng ta hãy đơn cử một vài thí dụ:

                              - Việt Nam đã từng là một quốc gia xuất cảng gạo đứng nhất nhì Á Châu, mà trung bình mỗi năm trị giá xuất khẩu chỉ khoảng 3 tỉ USD. Trong tổng số giá trị này, phải trừ khấu giống, phân, thuốc trừ sau rầy và công lao động thì mức lời sau khi chiết khấu tất cả chỉ còn lãi trên dưới 10%, tức khoảng 300 triệu USD. Hãy so sánh con số 10.000.000.000.00 với con số 300.000.000.00 (10 ngàn triệu USD với 300 triệu USD).

                              - 30-4-1975 đến 30-4-2019 là 44 năm, trừ đi 24 năm đầu vì số tiền gởi về VN không lớn, mà chỉ tính trong vòng 20 năm về sau, tức chỉ tính từ năm 2000 cho đến nay thì mỗi năm người lượng kiều hối đổ về VN trung bình là 10 tỉ USD. 20 năm là 200 tỉ USD (200.000.000.000.00). Nếu trị giá bình quân 1 căn nhà ở thôn quê các tỉnh, cũng như ở thành là 20.000 USD thì trong 20 năm này, lượng tiền 200 tỉ USD đã mua hoặc xây được 10 triệu căn nhà cấp 4 hay các cấp cao hơn. 10 triệu căn, gần tương đương với 1/2 số lượng nhà ở VN.

                              Thời gian qua, lượng tiền đô khổng lồ trên đã đổ về VN và guồng máy cai trị hiện hành cũng đã nhờ vào số tiền ấy mà tồn tại cho đến ngày hôm nay. Thế mà Tưởng thú Nguyễn Xuân Phúc, TT nước CHXHCNVN trong một video clip thu lại cuộc gặp mặt của ông với một số người Việt (được chọn lọc) ở trung tâm thương mại Sapa do người Việt làm chủ tại Praha, thủ đô của cộng hòa Séc trong 2 ngày 16-8.04.2019 được phổ biến trên YouTube đã ngông nghênh rằng: "Bọn phản động lưu vong người Việt rã rời chân tay luôn..."

                              https://youtu.be/9l3wI_Saax4
                               
                              Từ "Đĩ điếm, chây lười, phản quốc..." đã bỗng chốc trở thành "Khúc ruột thân yêu xa ngàn dặm" rất nhanh, và cũng từ khúc ruột ngàn dặm thì đùng một cái nay hóa thành "Bọn phản động lưu vong", thế mới biết tình đời đổi thay còn nhanh hơn chong chóng. Người Việt ở nước ngoài (phản động lưu vong) đã thấy qua nếp suy nghĩ của các chóp bu CSVN?.

                              Ngày đi, đảng gọi “Việt gian” 
                              Ngày về thì đảng chuyển sang “Việt kiều” 
                              Lúc đi, phản động trăm chiều. 
                              Đi rồi, thành khúc ruột yêu ngàn trùng. Ca dao thời sản.

                              Hò ơ...

                              Ngàn trùng khúc ruột lưu vong
                              Giúp bao tiền tỉ, uổng công "Việt kiều" 

                              Hò...

                              Chớ cày hai ba việc cho nhiều
                              Bỏ công nuôi VẸM, tiêu điều thân em.

                              Nén hương cho Ngày Quốc Hận Tháng Tư Đen, tiếng hò Nguyên Thạch sao mà nghe nhức nhối...


                              Nguyên Thạch
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 01.05.2019 15:03:26 bởi Nguyên Thạch >
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 9 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 133 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9