Tùy bút chứ không chit chát
Hàng triệu dân Đài Loan, Hong Kong phản đối Luật dẫn độ và quyết không thuộc Trung cộng. Còn Việt Nam thì sao?
Nguyên Thạch (Danlambao) - Một câu hỏi mang ý nghĩa lớn rộng của chủ đề khiến mỗi một người Việt Nam phải tự chất vấn lại chính mình. Cũng là gốc Tàu nhưng tại sao dân Đài Loan và Hong Kong không chấp nhận Trung Quốc? Câu hỏi này không khó, bởi ai ai cũng thừa hiểu rằng: Đó chính là cơ chế cộng sản.
Hạt giống cây cam trồng ở Đại lục thì chua, nhưng khi nó được ươm mần và nẩy chồi ra hoa kết trái ở ở Đài Loan, ở Hong Kong, Singapore hay ngay cả tại Anh, Úc, Mỹ, Canada... thì nó lại ra trái ngọt. Điều đó rõ ràng rằng vùng đất cộng sản đã chứa quá nhiều chất độc, không mầu mỡ, không đủ tố chất để cây cam phát triển trái lành. Nói rõ hơn nữa, người Tàu ở đâu thì cũng vẫn là người Tàu nhưng sự khác biệt là do cơ chế, chế độ.
Càng rõ nét hơn thế, dân Nam Hàn (South Korea) hoàn toàn khác hẳn với người Bắc Hàn (North Korea) về rất nhiều phương diện: Thể chế chính trị, tư duy, phong cách, triết lý, tầm nhìn, kinh tế, khoa học kỹ thuật và xã hội... Cũng là Đại Hàn (Korea) nhưng Nam Hàn đã và đang sánh cùng với thế giới về nhiều mặt như: Nhân phẩm, Nhân quyền, Kinh tế, Khoa học kỹ thuật, Thương mại... Trong khi Bắc Hàn lại vẫn ì ạch nghèo đói, mùa Đông phải đi ăn mày, cầu cứu viện trợ nhân đạo của thế giới. Kinh tế quốc dân KHÔNG có gì ngoài thứ bom giết người và cả khối dân đều lên đồng tập thể để tung hô cái thứ cơ chế toàn trị, gia đình trị đã giam hãm, giết hại, cũng như bỏ đói chính người dân. Ở đây, sự hung tàn của ngọn súng đã khiến dân chúng hoàn toàn khiếp sợ.
Sự kiện nổi dậy của lớp trẻ, mà Joshua Wong (黃之鋒- Hoàng Chí Phong) được xem là lãnh tụ của phong trào ở Hong Kong trong thời gian qua cùng hầu hết dân chúng nơi đây đã chứng tỏ trình độ DÂN TRÍ cùng lòng can đảm của họ, dám phản kháng một guồng máy cầm quyền khổng lồ ở Hoa lục mà cả thế giới đều quan tâm theo dõi lẫn khâm phục.
Bà nữ Tổng thống đã khẳng khái tuyên bố rằng: "Thà hy sinh tất cả chứ KHÔNG để là một phần đất của cộng sản Trung Quốc" và "Chúng tôi sẽ KHÔNG rút lui bất cứ một tấc đất nào cả trong việc bảo vệ đất nước và Dân Chủ của Đài Loan".
Còn Việt Nam thì sao? Chủ tịch nước, Chủ tịch Quân ủy trung ương kiêm Tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng và ĐCSVN thế nào? Trong suốt hơn 2 tháng vừa qua, Trung cộng đã tung hoành ở bãi Tư Chính cùng các trọng điểm khác nơi Biển Đông như chỗ không người, với tàu chiến, súng đạn, hỏa tiển... chúng hiên ngang có mặt trên lãnh hải thuộc chủ quyền và quyền chủ quyền không thể tranh cãi mà Luật Pháp Quốc Tế UNCLOS 1982 đã quy định và đã được nhiều nước công nhận. Ông Chủ tịch nước (Tổng thống) của CHXHCNVN đã KHÔNG có phản ứng gì cả, không có bất cứ lời nói cùng tỏ bất cứ thái độ nào. Ông im kín miệng như loài sò lông ôm được chất thải mà tự sướng.
Giặc Tàu cộng đã xem Nguyễn Phú Trọng và ĐCSVN là một lũ HÈN NHÁT nên họ rất thoải mái, muốn làm gì thì làm ngay trên đất, trên đảo, trên vịnh biển của Việt Nam và coi đó như là cái ao nhà mà họ có thể sử dụng bất cứ lúc nào.
Hôn quân, quan tướng HÈN đã thế trong hiện trạng ngàn cân treo sợi tóc. Thế nước lâm nguy trước thái độ hung hãn ngông cuồng của giặc ngoại xâm thì chỉ còn nhờ một thứ lực duy nhất là thế dân để mong ngăn chặn giặc hầu cứu vãn quê hương. NHƯNG lũ phản quốc, bọn tôi tớ tay sai này (ĐCSVN) lại còn nối giáo cho giặc, theo dõi, đánh đập, bắt tù cũng như ngăn cấm người dân đứng lên thể hiện tinh thần yêu nước, dốt lòng muốn gìn giữ biển đảo cùng sự vẹn toàn của Tổ Quốc. ĐCSVN giành toàn quyền, quyền cho rằng mọi việc để đảng lo, mà những cái lo ấy, thật sự là "Lo bán nước cho nhanh" theo tinh thần Mật Nghị Thành Đô 1990 mà đảng đã ký kết.
Nhìn Hong Kong, nhìn Đài Loan và xa hơn nữa là Venezuela, người dân Việt hãy can đảm và bình tỉnh nhìn người mà tự suy xét đến ta hầu sớm thức tỉnh, mạnh dạn tìm ra sự trả lời bằng những HÀNH ĐỘNG cụ thể và hãy xem đây là bổn phận cùng trách nhiệm của mỗi một công dân để không nhục với người, không thẹn với lớp con cháu ta ở nhiều thế hệ nối tiếp.
16/9/2019
Nguyên Thạch
danlambaovn.blogspot.com
Tham nhũng nhất Việt Nam là Nguyễn Tấn Dũng, hèn hạ nhất lịch sử là Nguyễn Phú Trọng Nguyên Thạch (Danlambao) - Một đất nước, nơi đã hội tụ nhiều cái "nhất" chết người như Việt Nam hôm nay thì đất nước ấy sẽ ra sao và tương lai sẽ đi về đâu là những điều mà hầu hết ai cũng thấy được, trừ những hạng con thiếu người ngu lâu dốt bền cố tình không thấy.
Những cái nhất đó là gì? Một số nhận định đã nêu ý kiến đã rằng:
- Ăn 5 triệu con chó/năm
- Uống 3 tỷ lít bia/năm
- Ăn 5 tỷ gói mì/năm
- Giá thuốc lá rẻ nhất thế giới
- Tỷ lệ nạo phá thai lớn nhất thế giới
- Thịt lợn, thịt bò đắt nhất
- Giá đất đắt nhất
- Giá xe cao nhất
- Phí bệnh viện cao nhất
- Việt Nam tìm từ khóa "sex" cũng thuộc hàng TOP thế giới (1)
Ngoài ra còn có:
- Bánh chưng to dài nhất thế giới
- Tham nhũng trong top ten trên thế giới
- Trong top ten bóp ngẹt báo chí, Tự Do Ngôn Luận trên thế giới
- Ăn cắp vặt nhất thế giới
- Xả rác nhất hành tinh
- Nó láo tự nhiên nhất
- Nhà nước bợ đít Tàu nhất trên thế giới
- ĐCSVN gian trá nhất trong các đảng phái chính trị trên thế giới
- Có nhiều tay lãnh đạo NGU nhất thế giới
= "Lãnh tụ" Hồ Chí Minh viết chữ giống gà bới nhất, cũng như sai chính tả nhiều nhất trong các lãnh tụ của thế giới.
...
Người viết hẳn còn thiếu sót những cái nhất khác, nhờ bạn đọc và các còm sĩ bổ sung thêm cho đầy đủ vậy.
Những thứ "nhất" đáng trách, cũng như không đáng để tự hào này, có làm cho dân chúng ngẩng mặt? Có phải là những niềm vinh quang cho dân tộc? Và cuối cùng, nó có phải là những điều mà trên 90 triệu dân Việt Nam cần phải duy trì?
Người viết thưa ngay: Chừng nào Việt Nam không còn nhiều cái "nhất" ấy thì mới dám mong rằng Việt Nam khá hơn, người Việt mới dám ngước mặt lên nhìn thế giới và tự hào.
Một cách cụ thể, chúng ta hãy nhìn vào những con người, những vụ việc đã được thể hiện bằng lời nói, bằng hành động để chứng minh cho một thực thể quá ư là tồi tệ.
Ở Việt Nam, ai tham nhũng hơn cựu Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng?
“Tôi kiên quyết và quyết liệt chống tham nhũng. Nếu tôi không chống được tham nhũng, tôi xin từ chức ngay.”
Đó là nguyên văn lời phát biểu của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng khi ông nhậm chức Thủ tướng Chính phủ Việt Nam vào ngày 27 tháng 6 năm 2006. Nhưng sau khi làm Thủ tướng, ông đã trở thành "Tưởng thú" và chính ông là tên trùm tham nhũng nhất Việt Nam. Sao mà câu nói để đời "Đừng nghe những gì cộng sản nói mà hãy nhìn kỹ những gì cộng sản làm" lại luôn đúng trong nhiều trường hợp như thế.
Ở đất nước này, không ai là không biết ông Nguyễn Phú Trọng, một con người nay đã tuổi già sức yếu mà còn ham mê một lúc cả nhiều chức vụ quan trọng:
- Tổng Bí thư Ban Chấp hành Trung ương Đảng khoá XI, XII, Bí thư Quân ủy Trung ương.
- Trưởng Ban Chỉ đạo Trung ương về phòng, chống tham nhũng.
- Chủ tịch Ban Thường vụ Đảng ủy Công an Trung ương nhiệm kỳ 2015-2020.
- Chủ tịch nước Cộng hoà xã hội chủ nghĩa Việt Nam nhiệm kỳ 2016-2021.
Những chức vụ cực kỳ quan trọng này, được xem là một nhân vật (nhưng thực chất chỉ là vật, không chữ nhân) cầm nắm vận mệnh của cà quốc gia cùng dân tộc nhưng từ quá khứ còn khi là Chủ tịch Cuốc Hội, và nhất là những tháng ngày gần đây, ông không hề nêu lên những quan điểm hoặc bất cứ lời tuyên bố chống giặc ngoại xâm Tàu cộng khi hơn 2 tháng nay, chúng đã xâm phạm, quậy phá nát bãi Tư Chính cùng các điểm lân cận thuộc chủ quyền không thể tranh cãi mà Luật Pháp Quốc Tế UNCLOS 1982 đã công nhận quyền chủ quyền của Việt Nam ở Biển Đông mà tên đứng đầu cả nước lại không dám hó hé lấy một lời!.
Ngoài hai tay chóp bu cộng sản như Nguyễn Phú Trọng và Nguyễn Tấn Dũng, thì hệ thống lãnh đạo toàn diện và triệt để của ĐCSVN còn có rất nhiều tay trí thức, đảng viên cao cấp ăn nói ngu hơn bò mà tác giả không thể trưng bày ra hết trong phạm vi một bài viết được, mà chỉ nhờ bạn đọc cùng các còm sĩ trưng thêm ở phần góp ý (comments) những câu nói "ấn tượng" đầy kinh ngạc ngoài hình ảnh cùng lời tuyên bố đang liệt kê trong phạm vi bài viết này như:
"Mấy cái đảo hoang ở ngoài khơi đó là của ai thì tôi cũng không rõ lắm, nhưng đó cũng chỉ là là mấy cồn đá hoang toàn phân chim. Nếu các đồng chí Trung Quốc muốn thì cứ cho họ đi". (Hồ Chí Minh)
Ngày nào người dân Việt còn để những tên đại ngu ngồi trên đầu trên cổ, đất nước còn bị cai trị bởi những tên gian xảo, đầy hèn nhát và phản quốc thì Việt Nam sẽ chẳng bao giờ có thể đứng lên sánh cùng thế giới ngoài hai chữ nô lệ.
18.09.2019
Nguyên Thạch
danlambaovn.blogspot.com
Hèn như thế nào và những kẻ hèn đó là ai? Nguyên Thạch (Danlambao) - ĐCSVN thường rêu rao rằng "Tập thể lãnh đạo, cá nhân phụ trách", cái thứ ngôn từ mị dân. Cá nhân Nguyễn Phú Trọng phụ trách nhưng chẳng có bất cứ trách nhiệm nào. Cả đảng lãnh đạo nhưng đến lúc đất nước nguy kịch thì rủ nhau bỏ trốn gần hết, phó mặc cho ngư dân bám biển bỏ mạng, côn an, quân đội bám bờ để bám bạc. Thằng nào, con nào đứng ra chịu trách nhiệm với quốc dân đồng bào trước cảnh nước mất nhà tan đây? Đàng cộng sản Việt Nam xuất hiện làm chi, để giờ đây cả dân tộc phải lâm vào tròng ách nô lệ bọn Trung cẩu? Hệ quả của một bầy lừa, từ Hồ Chí Minh cho đến Nguyễn Phú Trọng.
*
Phải trực đề ngay, Nguyễn Phú Trọng một tên cực hèn, xem mạng sống của cá nhân cùng phe nhóm của hắn trong ĐCSVN quan trọng hơn vận mệnh của đất nước và cả dân tộc. Bậc anh hùng gánh vác trọng trách vì dân vì nước thì cho dù kẻ thù có hăm he đến đâu, mạng sống có bị đe dọa như thế nào thì cũng vẫn không nao núng. Ngược lại, Nguyễn Phú Trọng một vị vua mà chỉ biết lo cho sự an nguy của bản thân trước sự đe nạt của Bắc triều mà im hơi lặng tiếng, khiếp vía đến độ phải trốn chui trốn nhủi thì quả đúng là thứ bạc nhược, một tên hôn quân vô lại.
Xuyên suốt lịch sử đảng, kể từ ngày thành lập 3-2-1930 cho đến nay, đã gần 90 năm, sau 3 lần đổi danh xưng. Đảng cộng sản Đông Dương, Đảng lao động Việt Nam và Đảng cộng sản Việt Nam trong hiện tại. Qua các giai đoạn thì Chủ tịch đảng Hồ Chí Minh là chức vụ cao cấp nhất mà người viết dùng từ nôm na là Đảng trưởng. Kế đến theo thứ tự gồm các TBT (Thằng Ba Trợn): Trần Phú, Lê Hồng Phong, Hà Huy Tập, Nguyễn Văn Cừ, Trường Chinh, Lê Duẩn, Võ Chí Công, Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh và Nguyễn Phú Trọng. Trong danh sách này, người viết hỏi rằng có ai là "người anh hùng" không? Nếu có, thì sách lược và hành động nào anh hùng? Ngược lại, nếu không thì những hành động nào xem như là hèn đốn?
Riêng nhận định của tác giả thì từ Hồ Chí Minh cho đến Nguyễn Phú Trọng hiện nay thì KHÔNG có tên nào được xem là anh hùng cả, mà ngược lại chỉ toàn gian dối, điếm xảo, hung tàn và hèn mạt. Nhân tiện, để công bằng thì bất cứ vị nào cũng có quyền chứng minh ngược lại với những dẫn chứng cụ thể, mà bạn đọc của Dân Làm Báo nói riêng, cũng như toàn dân Việt Nam nói chung là khối người phán định.
Hãy xét về Hồ chí Minh nhận lệnh từ Đệ Tam Quốc Tế cộng sản, về Chủ nghĩa Mác Lê, Cải Cách Ruộng Đất, Xét lại chống đảng (Nhân Văn Giai Phẩm), đánh cướp Việt Nam Cộng Hòa...
Hãy xét về Trường Chinh, Lê Duẩn, Nguyễn Văn Linh, Lê Khả Phiêu, Nông Đức Mạnh đã làm những gì trong quá khứ.
Hãy xét về hiện tại thái độ câm nín của tên hèn nhát Nguyễn Phú Trọng trước sự lấn áp của Tàu cộng nơi Biển Đông mà cụ thể là biểu hiện ngông nghênh của giặc Tàu ở khu vực bãi Tư Chính.
Trên cương vị Chủ tịch nước, đảng trưởng của một đảng cầm quyền kiêm Chủ tịch Quân ủy trung ương nắm cả 2 lực lượng quân đội và côn an mà im lặng trốn chui trốn nhủi như con chuột dơ bẩn núp trong ống cống trước tình thế đất nước lâm nguy dưới sự xâm chiếm của giặc ngoại bang, mà không dám hó hé lấy một câu, không hề tỏ bất cứ thái độ phản kháng nào! Vậy nếu không hèn đốn thì là gì?
Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Xuân Phúc, Nguyễn Thị Kim Ngân cùng Bộ chính trị Trung ương đảng là những người chỉ có một cái đầu cùng 2 con mắt thì làm sao qua được hàng chục triệu cái đầu với trăm triệu con mắt? Hãy gạt qua cái mà thiên hạ gán cho Trọng là Lú, cho Phúc là Điếm, cho Ngân là Đù thì cho dẫu đám này có những hành tung, tính toán có điêu ngoa lừa lọc, có ma mãnh đến đâu đi nữa thì cũng không thể che giấu được sự quan sát dưới mắt của khối dân, trừ phi những người này thật tâm yêu nước, có nhiệt tình với quê hương và đồng bào.
Trong các vị tướng lãnh của quân đội hôm nay, có ai như bậc danh tướng lừng lẫy trong sử Việt Trần Bình Trọng? Trước những lời dụ dỗ của giặc Nguyên - Mông, ông đã khẳng khái trả lời "Ta thà làm quỷ nước Nam chứ không thèm làm vương đất Bắc". Hay 415 tướng quân đội, cùng hơn 205 tướng côn an chỉ là một lũ tướng hèn, ăn hại đái nát theo Bộ chính trị cùng Trung ương đảng nối dáo cho giặc Tàu thôn tính Việt Nam?
ĐCSVN thường rêu rao rằng "Tập thể lãnh đạo, cá nhân phụ trách", cái thứ ngôn từ mị dân. Cá nhân Nguyễn Phú Trọng phụ trách nhưng chẳng có bất cứ trách nhiệm nào. Cả đảng lãnh đạo nhưng đến lúc đất nước nguy kịch thì rủ nhau bỏ trốn gần hết, phó mặc cho ngư dân bám biển bỏ mạng, côn an, quân đội bám bờ để bám bạc. Thằng nào, con nào đứng ra chịu trách nhiệm với quốc dân đồng bào trước cảnh nước mất nhà tan đây? Đàng cộng sản Việt Nam xuất hiện làm chi, để giờ đây cả dân tộc phải lâm vào tròng ách nô lệ bọn Trung cẩu? Hệ quả của một bầy lừa, từ Hồ Chí Minh cho đến Nguyễn Phú Trọng.
Một người đứng đầu cả nước mà yếm thế, nhu nhược trước giặc ngoại xâm thì chuyện mất nước tất phải đến. Một tập thể hơn 4 triệu 5 trăm ngàn đảng viên mà phải bị khuất phục trước vài tên trong Bộ chính trị thì thật là một bầy đàn đốn mạt. Trước sự thật phũ phàng này, nhìn trong tay không tấc sắt, người dân chỉ còn biết than với Trời rằng sao dân tộc tôi vô phúc. Sao lại có cả bầy vô lại đông đến thế!.
Ai hèn và hèn như thế nào thì giờ đây toàn dân đã rõ.
9/10/2019
Nguyên Thạch
danlambaovn.blogspot.com
Hồ triều mạt vận! Nguyên Thạch (Danlambao) - Một khuôn mặt gà mái, một cái bằng quái đản Tiến sĩ lý luận Mác Lê, không có trình độ về khoa học kỹ thuật, kinh tế, quân sự và xã hội nhân văn... mà Nguyễn Phú Trọng lại nắm chức vua của một nước thì quốc gia ấy sẽ đẩy xã hội đến tụt hậu bị hủy hoại và nô lệ là chuyện phải xảy ra. Muốn thoát khỏi hệ lụy vô cùng tồi tệ này, không chỉ một vài cá nhân hay tổ chức đấu tranh đứng lên, mà toàn dân cả nước hãy can đảm dứt khoát đứng lên biểu hiện thái độ vứt bỏ ĐCSVN bằng hành động CẢ NƯỚC phản kháng.
Thời đại hôm nay, đại đa số người dân ở các nước tiên tiến đã có đủ trình độ về dân chủ và phát triển, ngoại trừ Bắc Hàn, Trung cộng và Việt Nam. Người dân ở nhiều quốc gia tiên tiến đã thừa hiểu thế nào là độc tài, chuyên quyền và kết quả của nó. Riêng 3 nước trên thì mức độ nhận thức hãy còn quá giới hạn.
Mức độ hiểu biết của người dân bị giới hạn là do sách lược bưng bít và cấm cản của guồng máy cầm quyền, sự cấm cản này được bảo hộ bằng nòng súng cùng nhà tù. Nguyễn Phú Trọng là một con gà mái chỉ biết đẻ trứng cho Tập Cận Bình, những ai bầu lên một tên gà mái làm đầu đàn thì hẳn là đám gà què không hơn không kém.
Triều đại Hồ Chí Minh là triều đại mạt vận vì đất nước ta có bao giờ thảm bại như ngày hôm nay mà các Tổng bí thư như Đỗ Mười, Nguyễn Văn Linh, Lê Khả Phiêu, "Hồ" Đức Mạnh, Nguyễn Phú Trọng là những tên đồ đệ nối tiếp cha già gốc Tàu của chúng trong việc bán nước.
Ở các cơ chế độc tài, làm gì có chuyện người dân ứng cử và bầu cử. Dân không có quyền ứng cử và bầu cử thì dân cũng không có trách nhiệm, đó là lẽ đương nhiên. Bởi vì lý do đó nên mới có tình trạng giặc tràn lan trên đất liền, giặc hung hăng cướp dần biển đảo mà thái độ của người dân vẫn cứ thờ ơ bỏ mặc.
ĐCSVN có ăn (cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng) thì đảng phải có chịu, bắt dân lãnh đạn thay cho đảng là chuyện bất hợp lý.
Đất nước đang lâm vào cảnh thù trong giặc ngoài như vậy mà lòng dân vẫn mãi thờ ơ thì đất nước cùng dân chúng sẽ rơi vào vòng nô lệ là chuyện cầm chắc. Hệ quả thê thảm này, thiết nghĩ ai cũng nhận ra được nhưng với Nguyễn Phú Trọng và ĐCSVN thì không! Như vậy, sự qui kết Nguyễn Phú Trọng và ĐCSVN BÁN NƯỚC là có căn cơ, và đó cũng đã nêu rõ quyết tâm HÈN đốn của tập đoàn phản bội Tổ Quốc.
Sau gần 45 năm dưới sự vận hành của ĐCSVN, đất nước chẳng những đã không phát triển và vững mạnh theo dòng thời gian mà các quốc gia khác trong khu vực Đông Nam Á đã đạt được như Singapore, Đài Loan, Nam Hàn, Mã Lai và Thái Lan... mà còn tụt hậu, thua sút cả Lào, Miến Điện và Campuchia!. Đây là câu trả lời cho thực tế mà Việt Nam đã và đang gặp phải.
Người dân Việt hãy gạt bỏ mọi viện cớ của ĐCSVN mang tính ngụy biện. Hãy thôi mơ ước về chiếc bánh vẽ vĩ đại mà đảng đã và đang còn tiếp tục tô vẽ mà ngay cả tên đảng trưởng cũng đã thú nhận "Đến hết thế kỷ này, không biết đã có đạt đến XHCN hoàn thiện hay chưa".
Người dân chúng ta phải nói thẳng với nhau rằng trên 80 năm của XHCN ở miền Bắc đã gây ra xiết bao đau khổ, trên 44 năm cho cả nước, ĐCSVN đã thất bại về nhiều mặt: Kinh tế, xã hội, đạo lý, quân sự, khoa học kỹ thuật, giáo dục, ngoại giao và uy tín của Việt Nam... nhất là trong giai đoạn cực kỳ nguy hiểm hiện nay của buổi giao thời để thực thi Mật Nghị Thành Đô mà ĐCSVN do Nguyễn Văn Linh, Đỗ Mười, Phạm Văn Đồng, Lê Đức Anh đã ngầm ký kết với Tàu cộng để BÁN NƯỚC, trong đó có đất liền, thác, vịnh, các điểm trọng yếu chiến lược và cả Biển Đông.
Tác giả không nói vu vơ, mà trưng dẫn bằng chứng rõ ràng để người dân nhận rõ hơn rằng trên đất liền, Bô Xít Tây Nguyên, Vũng Áng, Vân Đồn, Bắc Vân Phong và Phú Quốc đã coi như lãnh địa của Tàu cộng.
Ngoài Biển Đông, 7 đảo thuộc chủ quyền của nước ta như: Chữ Thập, Vành Khuyên, Tư Nghĩa, Subi, Gaven và Gạc Ma đã bị Tàu cộng cướp chiếm và liên tục xây đựng các căn cứ quân sự kiên cố, sân bay hiện đại, kho chứa nhiên liệu và vũ khí, nơi ẩn trú của tàu ngầm, tàu chiến và bom nguyên tử. Thời gian qua, Trung cộng đã ngang nhiên đưa các tàu khảo sát, tàu chiến, giàn khoan HD-981, HD-8 liên tục dọc ngang trong lãnh hải thuộc chủ quyền của Việt Nam mà Luật Pháp Quốc Tế đã qui định và công nhận (UNCLOS 1982). Chúng ra vào lãnh hải cũng như lãnh thổ của nước ta như ra vào chỗ không người mà ĐCS cùng nhà nước, quân đội CSVN vẫn luôn giữ thái độ im lặng một cách vô cùng hèn nhát. Cụ thể hơn nữa, hơn 2 tháng nay, Tàu cộng đã hung hăng muốn chiếm gọn bãi Tư Chính cùng các khu lân cận, thuộc quyền chủ quyền của Việt Nam, nơi có trữ lượng dầu khí, khoáng sản khổng lồ, có giá trị hàng ngàn ngàn tỉ US đô la để làm của riêng cho chúng.
Nguồn tài nguyên quốc gia có giá trị hàng ngàn tỉ đô la ấy là tài sản chung của toàn dân Việt, là của tất cả bà con cô bác, của bạn và của tôi. Không, nghìn lần không, vạn lần không, chúng ta không thể đứng nhìn thấy khối tài sản to lớn đó để ĐCSVN dâng cho giặc.
Đất nước chúng ta hẹp, dân chúng ta đông, các thế hệ con cháu nối tiếp rất cần đất, cần biển đảo, cần khoáng sản, lưu thông hàng hải, ngư phủ của chúng ta cần ngư trường để kiếm sống, kinh tế của nước ta cần dầu khí để sử dụng và phát triển. KHÔNG, triệu lần không, chúng ta không để mất, mà muốn không mất, toàn dân chúng ta phải đứng lên truất phế những tên Việt gian như Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Thị Kim Ngân, Nguyễn Xuân Phúc và đám hùa theo lũ phản quốc. Giải trừ ĐCSVN là con đường CỨU QUỐC thoát khỏi bàn tay bá quyền nhớp nhúa lông lá của Tập Cận Bình và ĐCS Trung cộng.
25.09.2019
Nguyên Thạch
danlambaovn.blogspot.com
Hổ giấy cứ tưởng là hổ thật, hổ thật mà tưởng là hổ giấy! Nguyên Thạch (Danlambao) - Câu chuyện cuối tuần hôm nay Đá tui có chút "tâm sự của loài chim biển" muốn kể về cái thời xa xưa, một quá khứ đen tối được xem như mõm chó. Cái thời mà đám khỉ ở rừng mới lũ lượt kéo nhau về phố mà chúng chưa hề biết đèn xanh đèn đỏ là cái thứ quái gì, hễ cứ thấy đường là chạy. Cái thời mà bọn khỉ cộng vào đất Nam, thấy cao ốc biệt thự có mấy cây ăng ten TV thì cứ cho là các căn cứ của Mỹ và T-54 bảo nhau sẵn sàng nả đạn.
Ngoài mấy chuyện lạ đời như toilet nuốt cá, nịt vú là lược lọc cà phê, con gái miền Nam đít có gân vân vân, đám khỉ CSBV còn không dám nằm ngủ trên nệm ở các cao ốc hay khách sạn vì chúng cảnh báo với nhau là ngủ trên những cái bẫy xốp có chông kim loại tẩm chất độc của Mỹ Ngụy đâm chết, nên an toàn nhất nà ngủ dưới thềm trải thảm.
Bất luận là con người hay loài vật, tất cả cần thời gian để thích ứng với hoàn cảnh và môi trường. Quả vậy, sau này bọn khỉ rừng cũng biết xe sang, nhà cao, biệt thự và dĩ nhiên là không còn hàng hàng lớp lớp nằm sấp trên thềm xi măng nữa. Chúng cũng biết hốt vàng, hốt tiền, hốt tài sản bất cứ khi nào có cơ hội. Khi sở hữu vàng kho, tiền khối thì chúng mua tiên cũng được. "No cơm thì ấm cật". Thế là bọn khỉ đực thì sung sức, vợ ba vợ bốn, bồ nhí, gái gú thả giàn. Còn khỉ cái thì thuê dăm ba phi công trẻ Việt Nam hay Phi châu hoành tráng để... lái đi chu du đó đây cho thỏa chí cái.... con lợn lòng.
Trở lại trào xưa, cái trào mà cả nước ăn "canh toàn quốc", cái thời kinh khủng mà cả nước muốn treo cổ tự tử, Đá tui cũng không khác chi thiên hạ, đã chôn thân nơi rừng thẳm nước độc, cày sâu cuốc bẩm hầu tồn tại trong cái thời đồ đá xã nghĩa này.
Mùa màng bị khỉ rừng phá thô bạo, phá vô nhân đạo khiến gia đình tôi phải lâm vào cảnh đói xanh xương, đói thê thảm... nhưng tui nào chịu bó tay. Ngày cày, đêm thao thức, tôi đã nghĩ ra nhiều cách để chống bọn khỉ nhưng hầu hết các phương pháp cổ điển đều thất bại. Duy có một cách tuy hơi tốn kém nhưng cũng mang lại kết quả khả quan. Cách đó là tui chịu khó lấy giấy cạt tông cứng uốn nắn thành dáng con hổ, mà người Nam còn gọi là con cọp, hay tiếng để hù dọa con nít là ông kẹ. Khi bé, tui có tài vẽ, nên lúc ấy tui dùng sơn đỏ đậm và lọ nồi để tô những nét rằn ri y như thân con cọp thiệt, xong đặt nó núp trong dám bắp. Quả thiệt, từ ngày có con cọp giấy núp trong rẫy bắp, đậu, mì thì đám khỉ rừng bỗng ngán, không còn dám hiện nguyên hình nữa.
Dân mình đã nói: "Cây kim để trong bọc lâu ngày cũng lòi", thời gian trôi đi, cái gì cũng bị khám phá. Quả thật, sau một vài mùa, đám khỉ đã phát hiện rằng con cọp trong đám bắp không nhúc nhích mà chỉ trơ gan cùng tuế nguyệt, cho nên lũ khỉ cứ thoải mái tấn công khi mùa bắp rộ. Khiến tui lại phải khóc ròng.
Thời ấy, trong rừng vẫn còn có cọp, cọp thấy lũ khỉ tung hoành ngang dọc nghênh ngang như chỗ không người, chúng coi chủ rẫy như đã chết, ý là nhà chết chủ, nên muốn vào thì vào, muốn ra thì ra. Một hôm có con cọp đực khổng lồ thấy bầy khỉ đông quá bèn tức khí, nó cũng núp trong đám bắp và đứng yên bất động, chỉ thỉnh thoảng cười mím chi mà thôi. Như thường lệ, lũ khỉ cứ tưởng đó là cọp giấy nên cứ an nhiên tự tại mà bẻ trộm bắp. Đùng một phát con cọp thật ào tới vồ dăm bảy con banh xác, máu me xối xả khiến lũ khỉ kinh hồn tháu chạy có cờ... bắp.
Chứng kiến cảnh trên, Đá tui nằm đêm tréo chân mà suy nghĩ: Trên đời có những thứ giả mà thiên hạ lại tưởng thiệt. Ngược lại, có những thứ thiệt mà người ta lại nghĩ là giả!. Sự thể của thế gian thiệt là tréo cảng ngỗng khó lường. Câu truyện hổ giấy, hổ thật coi như là "lấy tích xưa, vận thời nay" của Đá tui tới đây tạm ngừng để bạn đọc ai muốn nghĩ sao thì nghĩ.
12.10.2019
Nguyên Thạch
danlambaovn.blogspot.com
Theo Tàu thì chết mà không theo Tàu cũng chết, bãi Tư Chính là mồ chôn Nguyễn Phú Trọng
Nguyên Thạch (Danlambao) - Ông Trọng đừng quá tự tin rằng suốt thời gian mấy năm gần đây, ông đã thực hành trách nhiệm do lệnh của Hoa Nam một cách rất tận tâm tận lực nên ông sẽ có được sự bình yên bởi ông đã dốc lòng cúc cung tận tụy. Không, xin nhắc lại là ông lầm to. Ông sẽ "đi bán muối" trong thời gian rất ngắn sắp đến, bởi cho đến nay thì trách nhiệm của ông đã hoàn thành...
*
Trên đời không thiếu những người vì danh, vì quyền, vì lợi, mà trong đó cụ thể là tiền, một thứ làm cho con người sa ngã.
Hãy đơn cử một số tên chóp bu của ĐCSVN như: Nguyễn Tấn Dũng, Trần Đại Quang, Phạm Quý Ngọ, Phùng Quang Thanh, Nguyễn Chí Vịnh, Nguyễn Đức Chung, Đinh La Thăng, Trịnh Xuân Thanh, Lê Thanh Hải, Ngô Minh Tiến... nhiều lắm. Nếu liệt kê chi tiết của từng tên một thì phải chiếm cả quyển sách dày mà phạm vi một bài viết ngắn không cho phép, và cũng không cần thiết vì thiết tưởng nhiều người quan tân đến hậu trường chính trị cũng đã ít nhiều nắm bắt được. Cho nên bài "tiểu luận" này, người viết chỉ nói về nhân vật Tổng bí thư kiêm Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng.
Qua những vụ việc nơi bãi Tư Chính ở Biển Đông, Tổng bí thư kiêm Chủ tịch nước của CHXHCNVN đã đi một nước cờ tồi. Nước cờ ấy đủ đã chứng minh rằng Nguyễn Phú Trọng là một tên LÚ thật sự. Cái tồi quan trọng nhất mà người viết nói thẳng là: Nguyễn Phú Trọng từ chối hợp tác toàn diện về mọi mặt với Hoa Kỳ cùng phe Đồng Minh của quốc gia hàng đầu này để bài Tàu và thoát Tàu.
Trên con đường chính trị, có thể ông Trọng chưa nghĩ đến hoặc cũng chưa lường được những mặt trái của con đường mà ông ta đang đi, hoặc giả ông ta chưa có đủ trình độ để lường trước những gì sẽ xảy ra cho bản thân của ông ta trên con đường ấy.
Những gì xảy ra đó là gì? Thưa ngay, đó là làm một tên GIÁN ĐIỆP thượng cấp do Hoa Nam chỉ đạo. Nếu nhìn vấn đề một cách khách quan thì có thể ông Trọng rất muốn nhận lãnh chức năng gián điệp cao cấp này, hoặc ông ta không mảy may mong muốn. Nhưng dù muốn hay không muốn, ông Trọng không còn bất cứ lựa chọn nào khác vào giai đoạn này, những tháng ngày của năm bản lề 2019-2020 mà Mật Ước Thành Đô đã được hai đảng ký kết cũng như những qui định phải được thực thi.
Ông Trọng đừng quá tự tin rằng suốt thời gian mấy năm gần đây, ông đã thực hành trách nhiệm do lệnh của Hoa Nam một cách rất tận tâm tận lực nên ông sẽ có được sự bình yên bởi ông đã dốc lòng cúc cung tận tụy. Không, xin nhắc lại là ông lầm to. Ông sẽ "đi bán muối" trong thời gian rất ngắn sắp đến, bởi cho đến nay thì trách nhiệm của ông đã hoàn thành. Tình hình chính trị của Việt Nam sẽ có nhiều biến chuyển mà ông và ông chủ Hoa Nam của ông sẽ không ngờ đến. Do đó Trung Nam Hải sẽ không bao giờ muốn nghe "con chim trước khi chết, cất lên những tiếng đau thương" hoặc "con người trước khi lìa khỏi cõi đời thì thường hay nói thật".
Ông Trọng cũng đừng quá lú lẫn mà nghĩ rằng Hoa Nam sẽ vì sự cộng tác đắc lực của một tên gián điệp trung tín như ông mà họ để ông yên thân. Nếu ông mang niềm hy vọng như vậy thì lại thêm một cái lầm thứ hai. Mà ông phải đối mặt với thực tế và hiểu rằng: "Không có sự bình yên nào cho một điệp viên cao cấp nắm nhiều sự vụ, biết nhiều chuyện cực kỳ quan trọng", nhất là những gián điệp thượng cấp trong hệ thống cộng sản của Lê Nin và Stalin và Mao Trạch Đông". Và đây cũng là cái gương cho nhiều tướng lãnh cao cấp trong Quân đội CSVN hôm nay đang làm gián điệp cho Tàu cộng. Các tướng lãnh có vấy tay vào chức năng này nên sớm tìm cách rửa sạch bàn tay của mình. Bằng không thì hãy xem hình ảnh của những tên gián điệp bị "đi bán muối" làm hình ảnh của chính mình vậy.
Chuyến đi Mỹ để thảo luận với Tổng thống Hoa Kỳ Donald Trump sắp đến, có thể ông Trọng sẽ không đi, vì Mỹ không cần đến ông Trọng nữa.
Nguyễn Phú Trọng theo Tàu cũng chết, mà không theo Tàu cũng chết dưới tay Tàu cộng. Ngoài ra, bãi Tư Chính cũng là mồ chôn của một tên Tổng Bí Chủ hèn đốn.
10.10.2019
Nguyên Thạch
danlambaovn.blogspot.com
Dân Việt căm hận tên hèn mạt Nguyễn Phú Trọng đến tận cùng
Nguyên Thạch (Danlambao) - Do đâu nên nỗi? Dưới sự lãnh đạo của cái đảng hèn đốn với giặc nhưng vô cùng tàn ác với dân này, đất nước đang chìm ngập trong hố sâu vực thẳm, dân chúng phải gánh trên lưng những thứ tròng ách nô lệ mà mọi sự phản kháng đều đồng nghĩa với tù đày cùng chết chóc. Giá mà Việt Nam không có sự hiện diện của Hồ Chí Minh, của ĐCS và Nguyễn Phú Trọng thì giờ đây đất nước hẳn khá hơn rất nhiều và dân chúng cũng được ngẩng mặt với cộng đồng thế giới hơn là phải chịu chung những nỗi nhục như ngày hôm nay. Càng nghĩ, dân ta càng hận căm tên có khuôn mặt gà mái bẩn thỉu Nguyễn Phú Trọng. Hãy dồn cơn hận căm ấy như triệu cơn sóng ngầm chờ ngày cuốn phăng đi bè lũ phản quốc cho sự sống còn của Việt Nam.
*
Người viết phải nói thẳng mà không sợ bị cho là cuồng ngôn rằng ngoài tên Tàu Hẹ Hồ Quang - Hồ Chí Minh thì kẻ kế đến mà người dân Việt Nam khinh bỉ nhất là Nguyễn Phú Trọng.
Như hầu hết mọi người trong chúng ta đều biết là Nguyễn Phú Trọng cũng như tất cả các Tổng bí thư, Chủ tịch nước (tương đương với Tổng thống) của ĐCSVN không ai được trang bị, được đào tạo trong các trường Đại học và Cao học Quốc Tế cả. Cái bằng gọi là Tiến sĩ lý luận Mác Lê của Nguyễn Phú Trọng chẳng là cái quái gì, mà cũng chẳng được quốc gia tiên tiến nào công nhận.
ĐM (Đỗ Mười) Hồ Chí Minh, Trần Phú, Hà Huy Tập, Trường Chinh, Lê Duẩn, Nguyễn Văn Linh, Lê Khả Phiêu, Lê Đức Anh, Nông Đức Mạnh và Nguyễn Phú Trọng thử hỏi có tên nào tốt nghiệp trong các trường Đại học nổi tiếng? Những tay tự cho mình là lãnh đạo mà không có trình độ văn hoá, không có kiến thức về Kinh tế, hoàn toàn mù tịt về Khoa học kỹ thuật, cũng như không có tầm nhìn về phát triển xã hội thì làm sao điều hành được cả một hệ thống to lớn của guồng máy quốc gia? Làm sao cầm nắm được vận mệnh của cả khối dân tộc?
Một đảng phái chính trị mà tập hợp của nó là đám du vô học, du thủ du thực, đầu đường xó chợ, chăn trâu thiến lợn rồi lấy thành phần vô sản và bần cố nông làm nền tảng lãnh đạo xã hội thì đất nước và dân tộc sẽ đi về đâu? Đi về đâu thì thực trạng của đất nước hôm nay đã chứng minh rằng Việt Nam là một quốc gia đội sổ trong hầu hết các bảng xếp hạng của quốc tế về mọi mặt.
Hãy nhìn vào hình ảnh của Việt Nam trong phiên họp khóa 74 của Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc ngày 28-9-2019 thì sẽ thấy được sự khinh miệt của thế giới bằng việc bỏ ra ngoài chỉ để lại nhiều chiếc ghế để nghe Việt Nam đọc "diễn văn".
Thế giới đã biết tỏng không một quốc gia nào lại ca ngợi tinh thần hữu nghị, tôn thờ, thuần phục ngoại bang CƯỚP đất nước của mình cả, mà chỉ có ĐCSVN trán trơ mặt dầy mới làm như vậy. Sự vụ ở Biển Đông trước sự hung hăng ngông cuồng của bá quyền Trung cộng xâm phạm chủ quyền không thể bàn cãi của Việt Nam dưới sự qui định của Quốc Tế về Luật biển (UNCLOS-1982) thì không ai là không rõ, thế mà ngay cả gọi tên kẻ cướp còn không dám thì nói chi đến chuyện đấu tranh cho quyền chủ quyền.
Bất hạnh thay cho dân Việt đã phải chịu khống chế bởi ĐCSVN, một thứ đảng vô cùng hèn hạ với ngoại bang Tàu cộng, một thứ kẻ thù truyền kiếp luôn mang tham vọng thôn tính Việt Nam. Do đâu nên nổi? hèn đốn của Nguyễn Phú Trọng cùng phe nhóm đê tiện đã khiến dân chúng giờ đây không còn muốn thốt lên bất cứ lời nào hơn ngoài sự khinh bỉ tột cùng. Tên mặt dầy mạt hạng cùng đám bất hảo đã nhận biết được sự khinh miệt này của dân chúng nhưng sự háo danh và quyền tiền đã che lấp đi danh dự và lòng tự trọng, chu dù là danh dự cùng sự tự trọng tối thiểu.
Do đâu nên nỗi? Dưới sự lãnh đạo của cái đảng hèn đốn với giặc nhưng vô cùng tàn ác với dân này, đất nước đang chìm ngập trong hố sâu vực thẳm, dân chúng phải gánh trên lưng những thứ tròng ách nô lệ mà mọi sự phản kháng đều đồng nghĩa với tù đày cùng chết chóc. Giá mà Việt Nam không có sự hiện diện của Hồ Chí Minh, của ĐCS và Nguyễn Phú Trọng thì giờ đây đất nước hẳn khá hơn rất nhiều và dân chúng cũng được ngẩng mặt với cộng đồng thế giới hơn là phải chịu chung những nỗi nhục như ngày hôm nay. Càng nghĩ, dân ta càng hận căm tên có khuôn mặt gà mái bẩn thỉu Nguyễn Phú Trọng. Hãy dồn cơn hận căm ấy như triệu cơn sóng ngầm chờ ngày cuốn phăng đi bè lũ phản quốc cho sự sống còn của Việt Nam.
13/10/2019
Nguyên Thạch
danlambaovn.blogspot.com
Nghêu sò ốc hến khi chết mới hả miệng
Nguyên Thạch (Danlambao) - Tục ngữ Việt Nam có câu "câm như hến" để ám chỉ có miệng mà cũng như câm, có miệng mà không dám nói. Sự không dám nói này có nhiều nguyên do như sau:
- Hèn, nhút nhát.
- Không biết nói gì bởi không biết gì để nói.
- Sợ mích lòng vì đã nhận ân sủng, ơn huệ của đối thủ.
Riêng trường hợp ông đảng trưởng kiêm Chủ tịch nước, kiêm Chủ tịch Quân ủy trung ương, kiêm Thích đủ thứ... Nguyễn Phú Trọng thì ông này đã câm hẳn hơn 3 tháng vừa qua khi tàu khảo sát HD-8, tàu ngầm, tàu chiến, máy bay các loại và kể cả tàu dân quân đánh cá. Không phải ông câm toàn bộ, mà chỉ câm từng phần. Phần đốt lò thì ông không câm hẳn, mà chỉ câm một nửa. Còn phần Tàu cộng đi ra đi vào khu vực bãi Tư Chính ở Biển Đông, có khi chúng tiến đến gần bờ biển Bình Thuận, Ninh Thuận, Bình Định... thì ông hoàn toàn câm như hến, mặc dù ông vẫn còn sống. Có lẽ và cũng có thể ông chỉ há miệng khi các cơ bắp miệng của ông không còn cho phép ông câm nữa. Đó là câu chuyện cuối tuần hôm nay mà Nguyên Thạch mong hầu cùng bạn đọc.
Ông Trọng đã được Hoàng đế Tập Cận Bình ban ân sủng và chỉ cách truyền cho cố Chủ tịch nước Trần Đại Quang nhiễm "vi rút lạ" để chiếm luôn ghế Chủ tịch nước, một chức vụ mà trên danh tính ngôn thuận coi như một vị Tổng thống đại diện cho cả một quốc gia. Chức danh Chủ tịch nước, tự nó đã xác nhận những gì mà Chủ tịch nước phán là có giá trị. Hãy gạt qua một bên ông Chủ tịch nước này phán đúng hay phán sai, mà chỉ nói đến giá trị hợp pháp của nước CHXHCNVN đã phán, đã đồng ý và ký kết. Nhiều Hiệp nghị, Hiệp thương mà ông Trọng đã ký hoặc sẽ ký trong tương lai, cũng sẽ hợp pháp luôn.
Để đáp lại tấm "thịnh tình" của Tập Hoàng Đế, ông Thái thú "khu tự trị" này phải "biết điều", phải biết sống cho phải đạo. Bằng ngược lại thì chẳng những ông Trọng không còn có được quyền tiền, mà có nguy cơ là phải "đi bán muối". Cho nên ông Trọng đang sống như phận kiếp của con hến, hay như con sò lông ngậm chất thải để được sinh tồn. Cho nên Đá tui thấy chuyện ông câm như con sò lông ngậm miệng, kiểu như người đẹp Bến Tre "Chủ hội đu cột" không cho bất cứ cái thứ gì chọt vào miệng sò, trừ cái thứ của Tập Cận Bình.
Tuy nhiên, nói thì nói thế nhưng Đá tui cũng nghi nghi là sau khi Hoa Kỳ dân chủ khác trên thế giới như: Anh, Pháp, Đức, Canada, Nhật Bản, Úc, Ấn Độ... cương quyết giải trừ hiểm họa Tàu cộng độc chiếm Biển Đông của cộng đồng chung, khiến nước này vỡ mộng thống lĩnh thế giới thì Nguyễn Phú Trọng cùng ĐCSVN lại giành công là do đảng ta vinh quang và cực kỳ khôn khéo tài tình đã thắng được giặc ngoại xâm. Giờ đây HD-8 cùng các tàu bảo vệ, hộ tống đã rút khỏi khu vựa bãi Tư Chính và hướng về Hải Nam thì tui cũng nghi là đảng và Quân đội Việt Nam sẽ tuyên bố rằng đã đuổi được bọn xâm lược chạy có cờ, rồi tung hô với dân chúng cùng các thế lực thù **** là ĐCSVN đã chiến thắng vẻ vang. Mẹ kiếp, không có Mỹ và các nước Đồng Minh can thiệp thì Việt Nam chỉ có húp cháo rùa chứ tài cáng gì mà chiến với chả thắng.
Ông Trọng, bà Ngân, ông Phúc, ông Hoàng Trung Hải, Nguyễn Chí Vịnh... là một bộ sâu đủ để đại diện cho loài nghêu sò ốc hến mà Đá tui đã liệt kê. Ngoài ra, Bộ chính trị, Bộ quốc phòng, Bộ ngoại giao, các quan chức điếm, các tướng hèn cũng thuộc loài nhuyễn thể này, ý là cũng cùng một giuộc, chỉ há mồm ra khi bị nướng trên bàn tiệc nhậu của khối dân chúng Việt Nam. Trạng thái há mồm này không đem lại bất cứ lợi ích nào khác ngoài chuyện là một món nhậu ngon miệng với muối tiêu chanh cùng với Rugơ (rượu gạo) mà thôi. À, Đá tui sẵn tiện hỏi luôn, kẻo quên rằng thì là: Chừng nào Dân Làm Báo cùng tất cả anh chị em và bạn đọc được có dịp tề tựu với nhau để tưng bừng nhậu nghêu sò ốc hến với toàn dân đây quí vị?
Bản thể nghêu sò ốc hến là ngâm miệng lại khi có vật thể gì đụng đến chúng, đó là chuyện bình thường tự nhiên thì có gì là lạ đâu mà thắc mắc, thắc rẻ, la lối om sòm hoài mấy cha.
26.10.2019
Nguyên Thạch
danlambaovn.blogspot.com
Đâu là nguyên nhân của nhiều thảm cảnh xã hội tại Việt Nam? Nguyên Thạch (Danlambao) - 39 người hoặc nhiều hơn thế nữa, đã, đang hay sẽ đi tìm nguồn sống nơi cõi tạm này, nếu không đạt thì cũng đừng buồn, vì "nơi đây chẳng phải là quê hương". Phạm Thị Trà My và Nguyễn Đình Lương... Chúa đã sắp xếp cho các anh chị em sớm về nơi cõi hạnh phúc đời đời, đó mới là nơi mà Phạm Thị Trà My và Nguyễn Đình Lương... cùng tất cả chúng ta muốn đến cho một ngày không xa. Nguyện cho 39 người sẽ có được sự an vui nơi cõi vĩnh hằng.
*
Tựa đề của bài viết, vừa là một câu hỏi nhưng đồng thời cũng là một câu trả lời vì ai cũng biết đâu là nguyên nhân.
Biến cố thương tâm của 39 người Việt Nam cố đi tìm con đường sống nhưng đã chết trong xe hàng đông lạnh -25 độ C tại Anh Quốc, không những đã làm chạnh lòng người Việt Nam, mà còn là nỗi kinh hoàng ở nước Anh, cũng như cả thế giới. Nhưng đảng cùng nhà nước CSVN lại im ắng một cách lạnh lùng.
Thái độ im lặng và lạnh lùng đó, hẳn nhiên phải có nhiều nguyên do.
Nguyên do thứ nhất: Đó là sự vô lương của một chế độ, một cơ chế tàn ác, một sự hủy hoại từ tư tưởng vô thần, vô nhân tính. Một thể chế vô nhân bản như vậy thì quyền được sống, được nói, nhân quyền và nhân phẩm... đều là những thứ xa xỉ.
Dưới chế độ này, đảng là tầng lớp lãnh đạo tối cao và triệt để, nó không những được lặp đi lặp lại trong đời sống thường nhật từ miệng của các đảng viên, từ các thành viên của guồng máy cai trị, mà còn được khẳng định trong Điều 4 của Hiến Pháp nước Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam.
Quyền làm người dưới cơ chế toàn trị này, phải là con người xã hội chủ nghĩa. Mọi thứ mưu cầu hành phúc phải được đảng duyệt xét, mà cách nói nôm na là "thể chế xin cho". Những ý hướng khác chiều hay đối nghịch đều được xem là phản động, là chống lại "nhà nước nhân dân". Không chấp nhận chế độ cộng sản, bỏ nước ra đi cũng là phản quốc. Cựu Tưởng thú Phạm Văn Đồng đã chẳng ngần ngại gọi hàng triệu người hay 39 người bỏ thiên đường XHCN là "đĩ điếm, chay lười và phản quốc" đó sao?
Ở các quốc gia theo chủ nghĩa Mác-Lê, từ nhân dân được lạm dụng triệt để, mà cụ thể như: Toà án nhân dân, Kiểm sát nhân dân, Quân đội nhân dân, Công an nhân dân, Cảnh sát nhân dân, Kiểm lâm nhân dân, Kinh tế quốc dân, An ninh nhân dân... Nhưng những gì thuộc quyền hành thì cán bộ nhà nước, và thuộc về tiền thì ngân hàng nhà nước. Ở các quốc gia cộng sản này, yêu nước là phải yêu XHCN.
Nguyên do thứ hai: Nhà cầm quyền CSVN không muốn khơi động đến sự nhục nhã mà do đảng cùng guồng máy cầm quyền cộng sản chính là tác nhân gây ra. Còn gì tệ hại hơn một thứ nhà nước mà hầu hết người dân không muốn sống với guồng máy đó?
Xuyên suốt chiều dài lịch sử cận đại kể từ khi Hồ Chí Minh và ĐCSVN xuất hiện cho đến nay, bao oan khiên, bao nghịch cảnh, bao nghịch lý của xã hội không luôn tiếp diễn không ngừng. Những thảm trạng đó, không một người Việt nào mà không ít nhiều biết đến. Sự hiểu biết ấy luôn hiện hữu và cũng là những nỗi lo sợ ám ảnh trong tâm khảm của đại đa số dân chúng, nhưng sự sợ hãi đã là màn che khuất những ám ảnh kinh khủng đó, khiến hầu hết phải sống trong câm lặng. Những người thuộc giới cầm quyền cũng có sự hiểu biết về sự tồi tệ của chế độ, nhưng vì quyền tiền nên phải nhắm mắt làm ngơ, hoặc vô liêm sỉ hơn nữa là hoan hô, ca tụng bạo tàn để quyền chức cùng tiền bạc được tồn tại.
Cuộc di cư vĩ đại của những năm 1954 chạy bỏ thiên đàng miền Bắc, cuộc di tản bằng chân vượt biên, bằng thuyền vượt biển khổng lồ của hơn 2 triệu người để trốn chạy thiên đường XHCN đã nói lên những điều mà thế giới tự do muốn biết.
Và cho tận hôm nay, những cuộc trốn chạy vẫn đang còn tiếp diễn.
Nếu giả dụ rằng, các nước trên thế giới sẵn sàng mở rộng bàn tay đón nhận di dân từ Việt Nam thì khối người sẽ không ngần ngại từ bỏ cái đất nước "tự do dân chủ gấp vạn lần chế độ tư bản" này.
Nếu đặt Phạm Thị Trà My và Nguyễn Đình Lương cùng 37 người khác là con gái, con trai, anh chị em của các bạn, hẳn các bạn là bậc làm cha, là mẹ, là người thân ruột thịt phải đau lòng lắm phải không? Còn gì thương tâm bằng cái lạnh -25 độ thấm dần từng tế bào da thịt và giá buốt cả tâm hồn để rồi tất cả 39 mạng sống phải ra đi trong giá lạnh cùng sự sợ hãi tột cùng?
Những nạn nhân của chế độ cộng sản vô nhân là những con cái của Đấng Toàn Năng chọn lựa hầu gánh vác sự đau đớn để thế nhân thấy được sự tàn ác của loài vô đạo mà tránh xa con đường vào địa ngục.
39 người hoặc nhiều hơn thế nữa, đã, đang hay sẽ đi tìm nguồn sống nơi cõi tạm này, nếu không đạt thì cũng đừng buồn, vì "nơi đây chẳng phải là quê hương". Phạm Thị Trà My và Nguyễn Đình Lương... Chúa đã sắp xếp cho các anh chị em sớm về nơi cõi hạnh phúc đời đời, đó mới là nơi mà Phạm Thị Trà My và Nguyễn Đình Lương... cùng tất cả chúng ta muốn đến cho một ngày không xa. Nguyện cho 39 người sẽ có được sự an vui nơi cõi vĩnh hằng.
29/10/2019
Nguyên Thạch
danlambaovn.blogspot.com
Chửi Nguyên Thạch (Danlambao) - Mục đích của chửi và tác dụng của nó, và chửi có quan trọng không? Hẳn các bạn cũng đồng thuận với người viết rằng: Vâng, chửi rất quan trọng, bởi những ý nghĩ chửi bới, rủa xả... đó là sự nung nấu trong tình cảm, sự căm hờn trong ý chí... đó là những chuỗi phản kháng ngấm ngầm trong tư tưởng chỉ chờ cơ hội và điều kiện, nó sẽ bộc phát bằng hành động cụ thể. Ai đó đã bảo rằng: "Tư tưởng chỉ đạo hành động", điều đó quả không sai. Từ bất đồng, căm hận (mà người viết nói nôm na là CHỬI) đến hành động là một sự tương quan lô-gíc. Chửi lũ hèn đốn, ngu dốt, phản quốc, bán nước cũng cùng một thể tương quan ấy...
*
Nhằm tiếp nối với bài "Diễn văn khai mạc Đại hội Chửi" của tác giả Vũ Đông Hà, Nguyên Thạch mong được bổ sung thêm vài ý.
Định nghĩa: Trước tiên, hầu hết chúng ta ai cũng hiểu rằng: Chửi (nói chung) là sự biểu hiện biểu hiện tình cảm khi người ta cảm thấy sự bất đồng hoặc những nỗi bất bình ở mức độ cao khiến người ta không còn có thể kiềm chế được. Hay nói một cách khác chính xác hơn là: Chửi là sự thể hiện của sự giận dữ được biểu hiện qua ngôn từ nóng giận và ẩn chứa sự hằn học. Chửi là từ diễn nôm na, ngắn gọn nhưng rất phổ thông của hầu hết mọi giới, mọi thành phần. Còn giới trí thức thì gọi là phê phán, phê bình, giới văn chương thì gọi là nhục mạ, mạ lỵ, giới dân dã thì gọi là xỉ vả, chửi mắng. Riêng giới cầm quyền như ĐCSVN thì thay vì dùng từ phổ thông là "chửi" thì họ dùng cụm từ "Diễn biến hòa bình" của "Thế lực thù địch". Đây là loại ngôn từ mà thoạt nghe thì tưởng là có văn hóa nhưng thực chất là một thứ văn hóa đầy màu mè và bốc mùi thum thủm từ những cái mồm của ĐCSVN độc tài nói ra, mà Ban tư tưởng trung ương là dại diện.
Mục đích của chửi và tác dụng của nó: Khi sự bất đồng thuận và mức độ bất bình lên tột đỉnh, vượt qua sự kiên nhẫn chịu đựng của con người thì điểm đến cuối cùng là chửi. Sự chửi này, nó còn tuỳ thuộc vào sự chịu đựng của mỗi cá nhân, và lời chửi cùng nội dung chửi lại còn tùy thuộc vào trình độ dụng ngữ của mỗi thành phần và tầng lớp của con người trong xã hội. Như bạn đã biết, trong một tập thể xã hội gồm có nhiều tầng lớp không đồng nhất, do đó sự nhận thức và cách dụng từ cũng khác nhau. Trí thức, Giáo sư, Tiến sĩ, cá nhà mô phạm... họ phê phán theo cách của họ. Lớp dân dã chân lấm tay bùn... chửi theo cung cách... Nhưng tựu chung lại thì cho dù là trí thức làm việc bằng kiến thức hay lao động bằng chân tay, điều quan trọng hơn cả là sự chân thật. Nghĩa là sự chửi sẽ đúng nghĩa và có giá trị bằng cảm nhận, bằng con tim chứ không bằng những thứ từ ngữ hoa lá cành đủ màu đủ sắc nhưng không mang ý nghĩa thật sự. Đây được xem là thước đo căn bản của việc chửi.
Chúng ta hãy cùng nhau đưa ra vài hình ảnh rất phổ thông của sự chửi để làm thí dụ:
1- Hai gia đình hàng xóm xích mích vì một vài vấn đề nào đó rồi kéo nhau ra chửi, sau cùng là lôi đầu nhau đánh một trận.
2- Vài băng nhóm kình chống, kênh kiệu nhau, sau màn chửi là rượt nhau chém đổ ruột hoặc ngay cả mất mạng.
3- Chửi trên cục diện quốc gia thì trên bàn thương thuyết giữa 2 bên tố giác, nhục mạ lẫn nhau, sau đó nếu không thành thì 2 bên sẽ giải quyết vấn đề xung đột bằng chiến tranh, bằng pháo nổ đạn bay, đầu rơi, máu đổ.
Chửi có quan trọng không? Xin thưa ngay là nó rất quan trọng. Trong đời sống, không thiếu những con người biết tự trọng sẽ chọn cái chết khi bị chửi. Nếu chửi không quan trọng thì tại sao ĐCSVN lập hẳn ra một ban bệ có tầm mức vô cùng quan trọng, đó là Ban tư tưởng (Ban tuyên giáo) trung ương? Ban này có trọng trách là tuyên truyền, định hướng guồng máy cầm quyền, cũng như mọi thành viên khác trong xã hội là tận dụng sự mụ mị của đảng, của thành phần gian trá cai trị để chống lại những cái gọi là "phản động", phản đảng của dân chúng mà đảng luôn cho là "Thế lực thù địch" đối với đảng. Nếu chửi không quan trọng thì tại sao Ban tuyên giáo lại thành lập cả một Sư đoàn có tên gọi là AK-47, gồm hơn 10.000 dư luận viên để ra sức phản biện lại những lời chửi từ quần chúng? Nếu việc chửi trong quần chúng không quan trọng, không ảnh hưởng gì đến khối đảng viên thì sao ĐCSVN lại thường xuyên mở các lớp bồi dưỡng chính trị để không bị lung lay bởi dư luận bất đồng từ quần chúng?
Trong bài viết "Diễn văn khai mạc Đại hội Chửi", tôi đồng nhận thức với nhiều điểm nhưng tôi đặc biệt tán thành cao ở điểm thứ 3 và câu kết luận, mạn phép được trích như sau:
"Đang chửi thằng ăn cướp, đứa hiếp dâm - giận quá quay qua mắng nhiếc luôn cả đám bị cướp là ngu, cả lũ bị hiếp là hèn. Vói miệng, vung mồm chửi luôn các cụ côn đồ cướp-hiếp ngày xưa, ngày nay đã cải tà quy chánh nhưng chưa chơi tới bến, chưa bơi tới bờ (vì đã sắp sụm), chưa lập thành tích đoái công chuộc tội như ta mong đợi. Cái này gọi là chửi lộn sòng và chửi không bao dung. Cũng cần phải khắc phục.
Vậy thì các bác cùng chúng em vừa chửi vừa làm. Miệng chửi, chân đi, tay hành động. Đi đâu, làm gì? Các bác và em biết rõ quá đấy chứ. Tại miệt mài chửi quá nên quên thôi." (Vũ Đông Hà).
Kết luận: Tóm lại, mục đích của chửi và tác dụng của nó, và chửi có quan trọng không? Hẳn các bạn cũng đồng thuận với người viết rằng: Vâng, chửi rất quan trọng, bởi những ý nghĩ chửi bới, rủa xả... đó là sự nung nấu trong tình cảm, sự căm hờn trong ý chí... đó là những chuỗi phản kháng ngấm ngầm trong tư tưởng chỉ chờ cơ hội và điều kiện, nó sẽ bộc phát bằng hành động cụ thể. Ai đó đã bảo rằng: "Tư tưởng chỉ đạo hành động", điều đó quả không sai. Từ bất đồng, căm hận (mà người viết nói nôm na là CHỬI) đến hành động là một sự tương quan lô-gíc. Chửi lũ hèn đốn, ngu dốt, phản quốc, bán nước cũng cùng một thể tương quan ấy.
14.10.2019
Nguyên Thạch
danlambaovn.blogspot.com
Việt Nam sẽ bị Trung cộng đánh để "thử phổi" cho chiến trận Biển Đông?
Đây là những nhận định cá nhân căn cứ trên thực tế mà những gì đang xảy ra. Nếu những nhận định trở nên hiện thực thì điều đó đã chứng minh rằng ĐCSVN cùng những "chính trị gia" với chủ trương hòa hoãn, nhịn nhục (nếu không muốn nói là qui hàng) với hy vọng là đấu tranh ôn hòa bằng con đường ngoại giao sẽ làm Trung cộng chùn bước, thương tình mà sẽ không sử dụng vũ lực. Những lý luận cho rằng ĐCSVN đã hoàn toàn thần phục Trung cộng, nhà nước CHXHCNVN luôn một mực ngoan ngoãn tôn thờ khuôn vàng thước ngọc "16 chữ vàng cùng 4 Tốt" thì Tàu cộng sẽ không cần làm một chuyện dư thừa là đánh Việt Nam. Nhưng trên diễn tiến của những ngày tháng rất gần, cuối cùng rồi Việt Nam cũng phải đáp trả bằng biện pháp quân sự dù có bị đặt vào tình trạng không chuẩn bị trước, với hơn 300.000 Tàu cộng đang áp sát biên giới phía Bắc cùng không quân, hải quân và hỏa tiển từ các căn cứ ở Biển Đông yểm trợ. Chúng ta hãy kiên nhẫn thêm một thời gian không bao lâu nữa để xem ai đúng, ai sai.
*
Một trong những chiến thuật trong chiến lược thu tóm Biển Đông của Trung cộng là tiến hành đánh Việt Nam nhằm thăm dò dư luận cùng phản ứng của Hoa Kỳ, Nga, Anh, Pháp, Ấn Độ, Nhật Bản cùng các quốc gia khác thuộc liên minh quân sự của Mỹ như thế nào.
Tập Cận Bình và đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) xét rằng với lượng thời gian cùng tổn phí cho các việc xây dựng bồi đắp các đảo nhân tạo, cũng như thiết lập các căn cứ quân sự kiên cố, sân bay hiện đại, kho chứa nhiên liệu, vũ khí và nơi trú ẩn tàu ngầm, siêu hỏa tiển liên lục địa khủng, và lực lượng hải lục không quân của Trung cộng đã đủ mạnh để hậu thuẫn cho sự tuyên bố chủ quyền về lãnh hải cũng như không phận của Trung Quốc ở Biển Đông, nơi có diện tích trên 3 triệu km2.
Trung cộng đã cố tâm xây dựng những gì mà nước này hiện đang có, để rồi phải rút bỏ đi là một chuyện không thiết thực, mà họ sẽ phải tiến hành những chiến thuật nào đó để thu hồi kết quả cho hiện tại, nhằm cũng cố cho những bước khác trong tương lai. Và dĩ nhiên những hành động sắp đến chỉ là những chiến thuật mang tính "thử phổi", chứ nó không nằm trong ý định của sách lược chiến tranh toàn diện với Việt Nam và ngay cả với Hoa Kỳ cùng liên minh quân sự của phe Đồng Minh.
Trong chiến thuật "dò xét" này, Trung cộng sẽ đạt đến những điểm lợi như sau:
1- Chứng minh cho Mỹ và cả thế giới biết rằng Trung Quốc đang là một quốc gia hùng mạnh về cả kinh tế lẫn quân sự.
2- Nếu diễn tiến xảy ra mà kết quả quá bất lợi cho Trung Quốc thì nước này sẽ tạm ngưng và như thế cũng đã đủ để Trung Quốc giữ được thể diện.
3- Cuộc chiến có giới hạn sẽ khơi dậy và nung nấu lòng yêu nước, gia tăng sự tự hào về đất nước của người Trung Quốc. Đây cũng được coi là cuộc chiến tranh tâm lý, nó nằm trong chiến lược toàn diện của Trung cộng.
4- Lùi một bước để chuẩn bị cho việc tiến hai bước khi thời cơ thuận lợi cho Trung cộng, chẳng hạn như sẽ có một vài vị Tổng thống nhát gan hay chủ trương hiếu hòa không muốn chiến tranh với Trung Quốc.
5- Sử dụng và loại bỏ mộ số vũ khí phạm nhiều lỗi kỹ thuật như tàu ngầm, hỏa tiển, tàu chiến, máy bay tiêm kích để rút tỉa kinh nghiệm cải tiến cho những vũ khí mới được hoàn chỉnh hơn mà chế độc tài như Trung cộng luôn xem vật chất là những thứ quan trọng hơn con người. Họ sẵn sàng đem con người làm những vật thí nghiệm. Nói rộng hơn là Trung cộng không là một quốc gia coi trọng Nhân Quyền và Dân Chủ nên mạng sống của các phi công, thủy thủ, binh sĩ sẽ không có giá trị bằng máy bay, tàu ngầm, tàu chiến...
6- Trong chiến tranh, nếu đối thủ mất một số nhân mạng thì đó sẽ là những nỗi ám ảnh của dân chúng của các nước lâm chiến, và điều đó sẽ có ít nhiều ảnh hưởng đến các cuộc chiến trong tương lai. Bên cạnh, những binh lính của Trung cộng có bị các đối thủ tiêu diệt thì đó cũng sẽ là điều lợi vì nhân dân Tàu cộng sẽ căm hận kẻ thù hơn, điều chính yếu mà ĐCSTQ muốn nhìn thấy.
Trên là những nhận định cá nhân căn cứ trên thực tế mà những gì đang xảy ra. Nếu những nhận định trở nên hiện thực thì điều đó đã chứng minh rằng ĐCSVN cùng những "chính trị gia" với chủ trương hòa hoãn, nhịn nhục (nếu không muốn nói là qui hàng) với hy vọng là đấu tranh ôn hòa bằng con đường ngoại giao sẽ làm Trung cộng chùn bước, thương tình mà sẽ không sử dụng vũ lực. Những lý luận cho rằng ĐCSVN đã hoàn toàn thần phục Trung cộng, nhà nước CHXHCNVN luôn một mực ngoan ngoãn tôn thờ khuôn vàng thước ngọc "16 chữ vàng cùng 4 Tốt" thì Tàu cộng sẽ không cần làm một chuyện dư thừa là đánh Việt Nam. Nhưng trên diễn tiến của những ngày tháng rất gần, cuối cùng rồi Việt Nam cũng phải đáp trả bằng biện pháp quân sự dù có bị đặt vào tình trạng không chuẩn bị trước, mà hiện nay chiến tranh đang ngày càng tiến đến gần kề,
với hơn 300.000 Tàu cộng đang áp sát biên giới phía Bắc cùng không quân, hải quân và hỏa tiển từ các căn cứ ở Biển Đông yểm trợ.
Chúng ta hãy kiên nhẫn thêm một thời gian không bao lâu nữa để xem ai đúng, ai sai.
Nguyên Thạch
Lãnh thổ, lãnh hải và lòng dân Nguyên Thạch (Danlambao) - Tình hình trên đất liền, trong chính trường của nước ta trong thời gian qua đã bị Tập Cận Bình và Trung Nam Hải thao túng. Tình trạng như nhà chết chủ ở ngoài Biển Đông như dầu sôi lửa bỏng, giặc Tàu đã đi vào, đi ra nơi chủ quyền của Việt Nam như chỗ không người mà "Tam trụ triều đình" vẫn câm như những con sò lông ngậm chất thải thì bắt buộc những người yêu nước và toàn dân phải đứng dậy dẹp bỏ bọn tôi tớ tay sai cho Trung cộng, cũng như sẽ một lòng quyết chống lại giặc ngoại bang để giữ gìn bờ cõi và tài sản của quốc gia. Người dân Việt Nam bất luận là ở quốc nội hay hải ngoại không còn thể nào chấp nhận sự hèn nhát và mê muội của ĐCSVN nữa mà hãy đồng một lòng cùng những nhà yêu nước giải trừ bọn giặc nội xâm này và cũng như không thể đứng nhìn Tàu cộng cướp giựt tài sản của đất nước ta một cách dễ dàng như vậy được.
*
Lòng tự hào về đất nước thì không có bất cứ dân tộc nào là không có, cho dù đất nước có nghèo khổ ra sao, có sung túc thế nào. Bất luận là dân Mỹ, dân Nhật, dân Pháp, Anh, Úc, Canada...và dĩ nhiên là ngay cả dân Việt Nam cũng không ngoại lệ.
Con người, ai cũng có một nơi để gọi đó là quê hương, nơi người ta được sinh ra và lớn lên, quê hương ấy luôn khắc sâu trong ký ức với bao buồn vui và kỷ niệm. Kẻ nào va chạm, gây tổn thương cho ký ức ấy, tức động chạm đến lòng tự hào dân tộc và tình yêu Tổ Quốc cao cả đó, sẽ nhận lấy những phản ứng mạnh mẽ.
Riêng Việt Nam thì qua bao ngàn năm lịch sử, dân tộc Hán, Nguyên, Mông, Thanh, Mãn luôn hiếp đáp Việt tộc và chúng đã phải trả những cái giá để đời. Mao Trạch Đông, Đặng Tiểu Bình, Giang Trạch Dân, Tập Cận Bình và đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) cũng sẽ không thể thành công trong mưu đồ thôn tính Việt Nam như tổ tiên của họ đã từng làm rất nhiều lần qua các triều đại.
Câu khẳng định đã khắc ghi trong sử sách của tể tướng Lý Thường Kiệt vào năm 1077, khi hơn 30 vạn quân Tống xâm lăng nước Việt.
Bản ghi trong Đại Việt sử ký toàn thư như sau:
南國山河南帝居
截然分定在天書
如何逆虜來侵犯
汝等行看取敗虚
Phiên âm Hán – Việt:
Nam quốc sơn hà Nam đế cư
Tiệt nhiên phận định tại thiên thư
Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm
Nhữ đẳng hành khan thủ bại hư.
Bản dịch nghĩa của Nguyễn Tri Tài
Sông núi nước Nam, vua nước Nam ở,
Phân vị rạch ròi đã ghi trong sách trời.
Cớ sao lũ giặc bạo ngược đến xâm phạm,
Chúng bây rồi xem, sẽ chuốc lấy thất tại tan tành.
Trong lịch sử cận đại của những năm tháng hôm nay, bọn giặc cướp phương Bắc vẫn không bao giờ từ bỏ dã tâm ấy, mà như Thiếu tướng Trương Giang Long đã cảnh báo: "Trung Quốc không bao giờ từ bỏ dã tâm thôn tính nước ta, ông Tập hay ông nào khác lên cũng vậy thôi. Vấn đề là bao giờ họ chiếm, và chiếm bằng cách nào". Thế mà Tổng bí thư kiêm Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng, Chủ tịch Quốc hội, Thủ tương Nguyễn Xuân Phúc, Bộ trưởng Bộ quốc phòng Ngô Xuân Lịch cùng hầu hết quan chức cùng 415 tướng HÈN vẫn còn ngu ngơ, chưa thuộc được những bài học lịch sử mà Tổ Tiên tiền nhân đã dầy công dựng nước và giữ nước.
ĐCSVN không những chỉ hèn nhát trước giặc ngoại xâm Tàu cộng, mà họ còn dạy cho dân chúng cái thói hèn nhát ấy. Tuy nhiên, trong sự thờ ơ cho vận mệnh nước nhà, phó mặc cho đám hôn quân và lũ quan tướng hèn, đất nước vẫn còn khối người mà lòng yêu nước trong tận thâm sâu vẫn chưa phai nhạt, ngược lại tình yêu Tổ Quốc đó sẽ trỗi dậy mạnh mẽ như triệu cơn sóng ngầm mỗi khi dân chúng có cơ hội.
Với dân số hơn 100 triệu trên diện tích là 310.060 km2, còn diện tích vịnh biển nhiều triệu cây số vuông thì hiện nay đã bị Tàu cộng hăm he cướp chiếm. Người Việt hôm nay và các thế hệ nối tiếp mai sau rất cần đất, cần biển để sinh sống nhưng nếu dưới cái gọi là "Phân khúc chín đoạn", tức "Đường lưỡi bò" thì phần Biển Đông thuộc chủ quyền không thể chối cãi của Việt Nam mà công pháp của Liên Hiệp Quốc về luật biển UNCLOS - 1982 đã phân định, sẽ bị cái lưỡi bò của Trung cộng liếm gần sạch!.
Ngoài tinh thần yêu nước, muốn bảo vệ lãnh thổ và lãnh hải, công dân Việt Nam không bao giờ muốn nhìn thấy tài sản gồm có ngư trường, giao thông, dầu khí, khoáng sản và đá cháy (băng cháy) trị giá hàng vạn, hàng trăm nghìn tỉ USD mà Tàu cộng rất thèm thuồng cướp lấy từ tay của dân chúng Việt Nam để phát triển cũng như giữ vững quốc gia của họ.
Với danh dự của dân tộc cùng nguồn tài nguyên khổng lồ, có giá trị hàng triệu tỉ đô la Mỹ, thế mà ĐCSVN lại vô cùng ngu muội đem nguồi tài sản khổng lồ hiếm có đó dâng cho Trung cộng một cách rẻ mạt vài trăm tỉ USD cho bọn chóp bu đảng bỏ túi riêng, cũng như chỉ để đổi lấy những chức vụ Thái thú cai trị!.
Hãy tạm gạt bỏ tình yêu đất nước cùng lòng tự hào dân tộc (vì cộng sản là vô tổ quốc, vô tôn giáo và vô biên giới) thì chỉ nói riêng đến nguồn tài nguyên khổng lồ thì cũng đủ chứng minh cho ĐCSVN là một lũ cực kỳ ngu xuẩn không hề biết hoạch tính về những bài toán, dù là những bài toán đơn giản, dễ tính nhất. Vậy Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Thị Kim Ngân, Nguyễn Xuân Phúc, Trần Quốc Vượng, Lương Cường, Ngô Xuân Lịch, Nguyễn Chí Vịnh...không là đám ngu, thì là gì?.
Trung cộng quả thật là một lũ cướp gian manh và điên cuồng. Những gì không thuộc về của họ mà họ vẫn ngang nhiên đi đánh cướp trước sự căm hận của người Việt Nam, cũng như sự khinh miệt của cả thế giới. Tàu cộng hiện nguyên hình là một lũ cướp, Việt cộng hùa theo thằng ăn cướp thì tất cả cũng chỉ là khốn nạn đồi bại gian xảo, cá mè một lứa.
Tình hình trên đất liền, trong chính trường của nước ta trong thời gian qua đã bị Tập Cận Bình và Trung Nam Hải thao túng. Tình trạng như nhà chết chủ ở ngoài Biển Đông như dầu sôi lửa bỏng, giặc Tàu đã đi vào, đi ra nơi chủ quyền của Việt Nam như chỗ không người mà "Tam trụ triều đình" vẫn câm như những con sò lông ngậm chất thải thì bắt buộc những người yêu nước và toàn dân phải đứng dậy dẹp bỏ bọn tôi tớ tay sai cho Trung cộng, cũng như sẽ một lòng quyết chống lại giặc ngoại bang để giữ gìn bờ cõi và tài sản của quốc gia. Người dân Việt Nam bất luận là ở quốc nội hay hải ngoại không còn thể nào chấp nhận sự hèn nhát và mê muội của ĐCSVN nữa mà hãy đồng một lòng cùng những nhà yêu nước giải trừ bọn giặc nội xâm này và cũng như không thể đứng nhìn Tàu cộng cướp giựt tài sản của đất nước ta một cách dễ dàng như vậy được.
7/11/2019
Nguyên Thạch
danlambaovn.blogspot.com
Tàu cộng sẽ đánh Việt Nam trên 3 mặt trận Nguyên Thạch (Danlambao) - Như nội dung bài viết "Việt Nam sẽ bị Trung cộng đánh để "thử phổi" cho chiến trận Biển Đông?", nay người viết bổ sung cụ thể hơn là - Trung cộng sẽ đánh Việt Nam trên 3 mặt trận như sau:
1- Mặt trận Tây Nam: Tập Cận Bình sẽ viện trợ và hậu thuẫn cho Campuchia cả vũ khí lẫn binh sĩ, trong đó có hàng trăm xe tăng và vũ khí, hàng hóa đã liên tục tấp nập đổ dồn về 3 cảng lớn, đó là cảng Sihanoukville trên vịnh Siam, Phnom Penh trên sông Mekong, và các cảng của tỉnh Koh Kong. Trong đó đặc biệt có cảng Sihanoukville còn gọi là cảng Kampong Som là nhộn nhịp nhất. Lượng hàng đóng thùng kín mật này mà giới quan sát không biết gồm những loại vũ khí gì.
Ở mặt trận Tây Nam giáp ranh với Việt Nam này khiến lực lượng của QĐVN trực diện tại đây không dưới 200.000 binh sĩ trong tổng số hơn nửa triệu quân hiện dịch cùng các loại xe tăng và hỏa tiển cho mặt trận Tây Nam.
2- Mặt trận khu vực bãi Tư Chính - Biển Đông: Trung cộng sẽ tận dụng không quân, hải quân, dân quân biển cùng các loại hỏa tiển ở nội địa Hoa lục cùng các loại hỏa tiển mà Trung cộng đã lắp đặt ở các đảo nhân tạo để ồ ạt tấn công, chủ đích là máy bay, tàu chiến và tàu ngầm của Việt Nam.
3- Mặt trận phía Bắc: Đây được xem là mặt trận sau cùng trong giai đoạn cuối của chiến dịch tấn công toàn diện Việt Nam từ Bắc chí Nam nhằm tiêu diệt hầu hết các quân binh chủng Việt Nam để thay vào đó là quân đội của Trung Quốc, cũng như thiết lập một guồng máy cai trị do đảng và nhà nước Trung cộng lãnh đạo.
Ngoài 3 mặt trận trên, vấn đề Trung cộng hô hào trước công luận là sẽ đánh úp và thống nhất bán đảo Đài Loan nhằm thu hồi về Hoa lục chỉ là một chiến thuật "Đương đông kích tây" trong giai đoạn này mà thôi vì Đài Loan có được sự yểm trợ của Mỹ.
Nhìn vào bức ảnh tổng thể về mưu lược cùng tham vọng của Trung cộng, tự nó đã ẩn chứa nhiều vấn đề nan giải khiến cả thế giới phải nhức đầu vì Hoa lục hôm nay đã tích trữ được một nền kinh tế khá mạnh, cũng như sở hữu được nhiều khí tài về quân sự, trong đó số lượng đầu đạn hạt nhân có thể hủy diệt cả nhân loại khiến cả thế giới phải điêu đứng, cho nên sự đối mặt để giải quyết vấn đề Trung cộng hiện nay và cả tương lai không hề là một vấn đề đơn giản.
Cục diện Nam Á và khu vực Ấn Độ Thái Bình Dương mà mục tiêu của Trung cộng là Việt Nam, Tàu cộng đã đặt quốc gia này vào tình trạng vô cùng khó xử. Việt Nam chống trả là chuyện đương nhiên, vì thế cho dù không phải là đồng minh với Hoa Kỳ, không phải là người bạn cắt máu uống thề nhưng Mỹ vẫn phải yểm trợ tối đa về vũ khí cùng nhiều thứ khác để Việt Nam góp phần vào việc làm suy yếu Trung cộng, và đó cũng một trong những chiến thuật nằm trong sách lược đối đầu với Tàu cộng của Hoa Kỳ.
Tham vọng ngông cuồng cùng đặc tính sỉ diện của dân tộc Trung Hoa có thể sẽ dẫn đến sự liều lĩnh của Tàu cộng khi chúng không có một lối thoát. Mỹ, Nga Anh, Đức, Pháp, Ấn, Nhật, Úc... cũng nhận biết điều này, cho nên Hoa Kỳ và phe đồng minh không dại gì mà dồn con chó điên đến đường cùng vì chiến tranh nguyên tử, hạt nhân... là chiến tranh hủy diệt toàn diện mà không có quốc gia nào chiến thắng. Đó là hệ quả cùng cái giá phải trả của việc dung dưỡng Tàu cộng trong thời gian qua từ khối các quốc gia tự do để rồi hiện tại và tương lai phải đối mặt với "Death by China".
11.11.2019
Nguyên Thạch
danlambaovn.blogspot.com
Chính sách quốc phòng 3 Không, Ba Đình đã mắc bẫy Bắc Kinh Nguyên Thạch (Danlambao) - Ngày nào Việt Nam còn sự hiện diện của đảng cộng sản (ĐCSVN) thì đất nước vẫn còn gặp phải khó khăn dài dài và dân tộc sẽ lâm vào con đường bế tắc mà chính sách quốc phòng 3 Không do ĐCSTQ chỉ đạo ĐCSVN là một trong những bằng chứng cụ thể.
Chính sách 3 Không là gì?
1- Không tham gia các liên minh quân sự, không là đồng minh quân sự của bất kỳ nước nào.
2- Không cho bất cứ nước nào đặt căn cứ quân sự ở Việt Nam.
3- Không dựa vào nước này để chống lại nước kia.
ĐCSVN không những dốt về kinh tế, khoa học kỹ thuật, kiềm hãm sự phát triển của quốc gia, hủy hoại môi sinh và xã hội, tạo bất công, gây nhiều nghịch lý trong đời sống... mà còn rất bảo thủ về mặt chính trị.
Hãy lấy mốc thời gian từ năm 1975, cái thời điểm của cái gọi là “Thống nhất đất nước” để quy tất cả về một mối, một mối hận thù, một mối oan nghiệt. Thống nhất quy về một mối dưới sự cai trị của đảng để rồi miền Nam nghèo đói, lạc hậu cùng miền Bắc mà theo những nhân chứng đã sinh ra và lớn lên trong cái nôi XHCN đó như nữ nhà văn Dương Thu Hương đã nêu lên nhận định “Một chế độ man rợ đã chiến thắng nền văn minh”.
Cũng từ dạo đó, Singapore đã mơ ước được như Sài Gòn mà ông Lý Quang Diệu đã không ngần ngại nói rõ trong những ngày đầu lập nước vào thập niên 60 của thế kỷ trước, Thủ tướng Singapore từng nói “hy vọng một lúc nào đó Singapore sẽ phát triển giống như Sài Gòn”. Và “Nếu có vị trí số một ở Đông Nam Á thì đó phải là Việt Nam. Bởi so sánh về địa chính trị, tài nguyên, con người, Việt Nam không thể xếp sau nước nào trong khu vực”.
Hong Kong, Đài Loan, Mã Lai lúc bấy giờ đời sống cùng mức phát triển cũng chỉ xấp xỉ với miền Nam mà thôi. Còn Thái Lan, Nam Dương, Phi, Campuchia, Lào... thì không thể so sánh với Sài Gòn được. Thế mà sau hơn 44 năm cai quản đất nước, để bây giờ Việt Nam còn phải thua sút cả Miên.
Chủ nghĩa cộng sản vốn đã kiềm hãm sự phát triển xã hội, đã thế, ĐCSVN còn lại bị lệ thuộc quá nhiều vào đảng cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) mà người ta có thể ví sự lệ thuộc ấy như mối quan hệ giữa chủ với tớ trước một đối tác tham lam và phong cách kẻ cả. Quan hệ với những tay tham lam này, Việt Nam chỉ nhận phần thua thiệt, chứ không hề có chuyện hai bên cùng có lợi mà các Hiệp định, Hiệp thương về kinh tế, biên giới, lãnh hải đã chứng minh những phần thua thiệt ê chề.
Quan hệ với Trung cộng về các mặt kinh tế, văn hóa, xã hội đã bị lép vế, mà còn bị chỉ đạo ngay cả về mặt chính trị, an ninh quốc gia mà chính sách 3 Không, cũng như gián điệp Trung Nam Hải đã cài cắm dầy đặc trong hệ thống đảng cũng như chính quyền.
Trước tình thế vô cùng khó khăn, nguy hiểm mà Việt Nam phải đối mặt với Tàu cộng thì sách lược 3 Không của ĐCSVN mà Nguyễn Phú Trọng, Nguyễn Chí Vịnh, Lương Cường... đang cố bám lấy thì điều đó chỉ cũng cố cho Trung cộng thôn tính đất liền và biển đảo của Tổ Quốc và đưa Việt Nam vào một vị thế cô đơn hơn bao giờ hết, và sẽ hoàn toàn thất bại trong việc chống trả lại cuộc gây hấn trong thời gian đã qua và cuộc chiến sắp xảy ra do bá quyền Tàu cộng tiến hành, nếu không có Hoa Kỳ và phe Đồng Minh hậu thuẫn.
20.11.2019
Nguyên Thạch
danlambaovn.blogspot.com
ĐCSVN, sự nghịch lý!
Nguyên Thạch (Danlambao) - Ở một đất nước mà đảng là trên hết, đảng ngồi xổm trên Pháp luật, ngồi xổm trên đầu dân. Đảng nghênh ngang hống hách "Luật là tau, tau là luật". Đảng muốn ra bất cứ luật gì đảng muốn: Luật An ninh mạng, Luật Đặc khu, Luật hình sự, Luật Quốc phòng... Với đảng thì người dân là thứ hạ đẳng và chỉ biết tuân lệnh, dù là lệnh của những kẻ ngu đần dốt nát, tham lam và phá hoại từ khối tên đảng viên chóp bu có tầm nhìn không qua ngọn cỏ.
Người dân thấp cổ bé họng, không được may mắn trang bị kiến thức thì không phản ứng được nhiều đã đành, bọn trí thức có ăn, có học đến nơi đến chốn mà cũng vẫn cúi đầu nịnh nọt, a dua, hùa theo lũ cầm quyền cai trị này. Thế mới thật là nhục nhã cho đám người tự xưng là Tiến sĩ, Luật sư, Giáo sư khoa bảng!.
Bọn trí nô này chẳng những chạy đầy đường ở trong nước, mà còn mọc lên như nấm ở hải ngoại. Chúng tuyên truyền, chúng bưng bô bằng miệng mà không hề biết thẹn. Với đám trí nô bưng bô này thì thần kinh hổ thẹn cùng lòng tự trọng đã không còn. Chúng tung hô "Bác Hồ" vĩ đại, làm trên cả 10+ video clip ca ngợi ĐCSVN tuyệt vời, Nguyễn Phú Trọng khôn khéo, chính sách 3 Không tuyệt hảo... Chẳng những thế, chúng còn quay lưng phủ ơn, cho rằng Hải quân - VNCH ở trận hải chiến Hoàng Sa là hèn nhát.
Riêng hải ngoại, nhất là ở Mỹ thì hiện nay đám trí nô bưng bô này đang quậy phá tưng bừng, nhằm thực hiện Nghị quyết 36 - BCT một cách hiên ngang và xem các cộng đồng người Việt tị nạn cộng sản như cỏ rác bằng cách thách thức tất cả cộng đồng người Việt khắp thế giới.
Vì chuỗi nghịch lý đang hoành hành không chỉ ở quốc nội, mà hải ngoại cũng không kém phần hoành tráng đến nhức cả đầu, khiến người viết bài này không thể không nêu ra.
Định nghĩa ĐCSVN
Đảng CSVN là một tập đoàn lừa mị, bịp bợm, hung tàn, gian trá, lật lọng…
Ai cũng biết những điều đó nhưng vẫn phải chấp nhận chung sống, dù biết rằng là một cuộc sống vô vọng.
Bởi lẽ khi tỏ thái độ phản ứng đối nghịch với những lời đảng nói, những chuyện đảng làm… thì đều là phản động.
Một xã hội, nếu ai cũng cúi mặt để có được sự bình an cho hôm nay thì tương lai nòi giống sẽ ra sao?
Từ ngày có đảng, đất nước đã bị gom về một mối, một mối hận thù, một mối thương đau (*)
Mẹ hỏi cha tại sao?
Vợ hỏi chồng tại sao?
Anh em hỏi nhau tại sao?
Dân cả hai miền hỏi nhau tại sao?
Và như thế, tất cả vẫn sống với nỗi đau và căm hận.
Các anh có can đảm hy sinh xông vào chiến trận?
Các em có là những đấng nam nhi?
Thanh niên Việt Nam đang nghĩ gì khi đất nước và dân tộc bước vào thời kỳ nô lệ?
Người Việt Nam có biết đảng cộng sản là một bọn hung tàn đồ tể?
Nướng dân đen cho vững ghế độc tài
Đảng là vô vọng
Là tụt hậu
Là đen tối, là phủ lối tương lai
Chúng chỉ là một lũ hề tấu hài thiểu não.
Chúng có bao giờ vì hạnh phúc của người dân, vì bệnh tật, vì miếng cơm manh áo?
Hay toàn lọc lừa, gian láo, điêu ngoa?
Với lũ đầu trâu mặt ngựa thì chỉ chiến chứ không hòa
Toàn dân phải vực dậy giành Độc Lập Tự Do ấm no…cho dân tộc.
(*) Vì Ấu Trĩ
Vì ấu trĩ, thờ ơ, u tối
Vì muốn an thân, vì tiếc máu xương
Cả nước đã quy về một mối
Một mối hận thù, một mối đau thương!
Hạnh phúc, niềm mơ, nhân phẩm, luân thường
Đảng tới là tan nát cả!
Lịch sử sang trang, phũ phàng, tai họa
Nào đâu chính nghĩa thắng gian tà?
Đau đớn này không chỉ riêng ta
Mà tất cả!
Cả những kẻ đã nằm trong mả
Và những bào thai trong bụng mẹ chót sinh ra
Chúng sẽ có quyền nguyền rủa lũ ông cha
Đã đẩy chúng sa xuống hầm tai vạ
Lỗi lầm tại ai? Xét ra tất cả
Mấy ai người đem hết tâm can?
Trước hung thù hung hiểm gian ngoan
Biết bao kẻ mơ hồ mong hưởng lạc!
Nghĩ tới ngày mai lòng ta tan tác
Đến bao giờ lấy lại được giang san
Chế độ này trâu ngựa sống không an
Sài lang đã dựng xong nền thống trị
Ai đứng dậy diệt trừ lũ quỷ?
Ai trái tim lân mẫn vạn dân tàn?
Miền Nam ơi, từ buổi tiêu tan
Ta sống trọn vạn ngàn cơn thác loạn!
NCT, 1975
Nguyên Thạch
danlambaovn.blogspot.com
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 4 bạn đọc.
Kiểu: