Việc tiếp theo ông nhớ là đang đi vào một hàng quán, nơi mà một đám đông người địa phương náo nhiệt đang nhậu nhẹt, cười nói với những trò vui. Lúc trời đã tối và Lodro đã mệt mõi. Ông hỏi một căn phòng, và một phụ nữ cực kỳ đẩy đà ngồi sau một chiếc bàn nhỏ phía cuối của hành lang nói với ông ta phòng đã đầy ấp, nhưng ông có thể ngủ ở một góc của hành lang nếu ông muốn. Ông chấp nhận một cách cảm kích và lấy ra một quyển sách trong hành trang để đọc trước khi đi ngủ.
Ngay lúc ấy, một nhóm nam thanh thiếu niên người Hoa ồn ào bật ra khỏi hàng quán và đi đến hành lang và trêu chọc người phụ nữ to béo ấy. Lodro cố gắng để lờ đi, nhưng thủ lĩnh của nhóm trai trẻ ấy đã thấy ông ta và nói huênh hoang như để thách thức ông.
"Ông làm gì ở đây?" hắn hỏi.
Hoàn toàn không biết nói gì, Lodro, trong sự vô tư, tự nhiên nói với những trai trẻ người Hoa về thệ nguyện của Bồ tát Văn Thù. Bọn trẻ cười và cười ha hả lên.
"Những người Tây Tạng của ông quá mê tín! Tại sao thế? nó la lên. "Và ông thật sự tin những gì ông đọc trong kinh điển! Tôi đã sống ở đây cả đời, và tôi chưa bao giờ nghe ai gọi là Văn Thù." Lắc đầu không tin tưởng, nó quay lại nói với bạn bè của nó, và nói, "Mùa đông đã đến. Ông nên trở về nhà trước khi lạnh cóng mà chết."
Cả đám sau đó trở vào trong quán để tiếp tục nhậu nhẹt khi người đàn bà phốp pháp và Lodro nhìn nhau nhẹ nhõm.
Một vài ngày sau đó, trên đường trở lại sau một chuyến leo núi vô ích. Lodro nhảy vào với nhóm trai trẻ người Hoa nọ.
"Ông vẫn còn ở đây?" một đứa la lên.
"Đủ rồi, tôi không tin nữa," Lodro trả lời, với một nụ cười uể oải. "Cậu nói đúng, tôi quá mê tín."
"Vậy là cuối cùng ông đã chán chê rồi hả? đám trẻ la lên. "Ông sẽ về nhà bây giờ chứ?"
"Tôi nghĩ là tôi sẽ đi hành hương đến Mongolia," Lodro nói. "Tôi cũng có thể trên đường trở về nhà. Và nó có nghĩa là cuộc hành trình này không hoàn toàn lãng phí thời gian."
Lodro trông có vẻ buồn bả và có gì điều đó về cung cách của ông nhún vai khi ông nói làm cậu trai trẻ người Hoa mềm lòng.
"Tôi nói với ông thế này," cậu trai trẻ nói, ít hùng hổ hơn lúc trước. "Ông không có nhiều tiền và lương thực đem theo gần hết rồi, ông sẽ phải cần giúp đở. Tôi có một người bạn ở Mongolia. Tôi sẽ viết cho cậu ta một lá thư. Nếu ông đưa cho nó, tôi chắc chắn là nó sẽ giúp ông những gì nó có thể làm."