NGÀY XƯA ĐÃ MẤT
Anh đã nói yêu em ngày ấy
Và bây giờ vẫn nói yêu em…
Nhưng tiếng “yêu” nghe chừng khó nói
Không còn gây rung cảm trái tim mềm !
Anh bảo đã yêu em ngày đó
Lúc lòng em như trang giấy học trò
Chưa viết gì ngoài hai chữ mộng mơ
Nghe tiếng « yêu » khiến lòng em bối rối.
Tiếng « yêu em » nay nghe dường giả dối
Phải chăng vì ai nói cũng như nhau
Nói thật nhiều mà ý nghĩa chẳng ra đâu
Nghe chan chát như một lời « tuyên bố ».
Xưa tiếng « yêu » anh thì thào nói nhỏ
Mắt nhìn em với ánh lửa muôn sao
Từ tay anh hơi nóng dâng trào
Em nghe ấm theo tay vào tim óc.
Nay tiếng « yêu » tựa hồ như máy móc
Vừa thản nhiên vừa lạnh lẽo vô hồn
Chục câu thơ với âm điệu mỏi mòn
Trăm chữ viết kêu vang mà tối nghĩa.
Ngày xưa ấy nay còn đâu nữa ?
Anh và em trên ghế đá công viên
Có trăm lời nhưng vẫn lặng yên
Tuy chẳng nói nhưng đều nghe đủ cả.
Còn hôm nay chỉ nói lời vội vả
Rồi quay đi như trả nợ quỷ thần
Để mình em một bóng đứng tần ngần
Hồi tưởng lại những ngày xưa đã mất.
Ngày xưa ấy em say tình ngây ngất
Em đã yêu và cũng đã được yêu
Em càng cho càng nhận được thêm nhiều
Trên quả đất đôi ta tràn hạnh phúc.
Hạnh phúc ấy giờ đây đà thui chột
Một trời yêu còn lại chẳng bao nhiêu…
Biết làm sao giữ trọn được tình yêu ?
Lá chờ rơi
* Cảm ơn Bác khơi nguồn cảm hứng!
MÃI MÃI MÙA XUÂN
Có chú Bướm phải lòng hoa dạo ấy
Hẹn hoa làm đám cưới giữa mùa Xuân
Hoa e ấp dâng tình yêu say đắm
Đêm tân hôn mây trắng đệm ngang trời
Có ngọn gió cũng thương hoa nhiều lắm
Cứ âm thầm đưa hương thắm bay xa
Gió nghẹn lời trong đám cưới người ta
Ca réo rắt khúc Vĩ Cầm sâu lắng
Trăng mật dẫn Bướm Hoa về suối vắng
Vén màn sương đùa giỡn cá vàng bơi
Nước trong suốt vẽ đường cong diệu vợi
Phút giây thiêng ai dễ có trong đời
Suối nước ấm suốt đời trôi mê mải
Cũng ngỡ ngàng dừng lại góp bài ca
Lời du dương tiếng roóc rách mặn mà
Chúc hạnh phúc nhân hòa bao thân ái
Có tình yêu là có Xuân mãi mãi
Dẫu đời thường ta phải cách xa nhau
Kim Giang