THĂM ĐƯỜNG
Lần theo dấu cũ cỏ rêu phong
Bến vắng lều che gió phập phồng
Hỏi bác làm vườn...Say quán hạc
Tìm mây Lữ khách...Bặt tầng không
Đêm Xuân vọng tiếng đàn trăn trở
Thiếu nữ song the giấc chẳng nồng
Thắp bốn phương trời sao dõi bạn
Đường thăm thẳm bóng mắt mòn trông
Kim Giang
MỎI MẮT TRÔNG
Dấu cũ vườn xưa ngập lá phong
Thương ai cô quạnh tủi loan phòng
Người đi thuở ấy dài năm tháng
Tin lại khi nào biết có không
Tựa cửa ôm con gầy vóc liễu
Đài sen dâng mẹ tỏa hương nồng
Mông mênh đêm đến tàn canh nhớ
Thăm thẳm ngày trôi mỏi mắt trông.
Lá chờ rơi
CƠN GHEN
Bỗng nhiên sấm sét nổi cuồng phong.
Lo sợ hoang mang với phập phồng.
Nước lũ nhận chìm bao giâc mộng
Mưa tuông cuốn ngập cả hư không.
Cơn ghen cuồng nộ như giông bão.
Nỗi hận tràn dâng tanh máu nồng.
Thương sót đoá hồng trong biển gió.
Nhắn người tri kỷ - mãi chờ ,trông
Trần Mạnh Hùng
CÁM HẤP
Cám hấp khê nồng trước hận phong
Tu dăm bẩy bữa lại lồng phồng
Khua chiêng nện mõ lòe cõi mộng
Xuống chó lên voi đẹp mặt không ?
Ðã tránh đôi đường tan gió bão
Sao còn nhí nháo tụ khê nồng
An nhàn ,tự trọng chơi nơi khác
Giả nghiã... bao người lác mắt trông .
Liễu Xanh
NHẮN NHỮNG AI
Khuyên ai đừng oán hận đông phong
Đem chuyện riêng tư đến thổi phồng
Thơ chẳng ra thơ không đáng có
Họa không giống họa có thành không
Hơn thua giọng ngửi mùi tôm cá
Chua chát lời gieo vị đắng nồng
Sao nở dùng thơ làm chiến cụ
Thơ mà như thế chẳng ai trông.
Lá chờ rơi
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.04.2008 19:07:52 bởi lá chờ rơi >