HỒI KÍ MỘT CUỘC ĐỜI 3
CHƯƠNG II
Phần 1: Osin Cổ đại.
...Hiếu uể oải trở mình, nó hé mắt nhìn xuống lối vào bếp – nơi có treo một cái đồng hồ quả lắc…8h sáng rồi, dậy thôi.
Nó ra khỏi giường, khởi động vài động tác thể dục rồi đi ra sau nhà vệ sinh, ngang qua cái bàn Mẹ hay dùng ủi đồ cạnh cửa, nó thấy một tấm giấy được dằn bằng hủ tăm xỉa răng…Mẹ có để chén xôi trên bàn, Con ăn cho hết nhé - Mẹ chuẩn bị đồ đạc cho con rồi nhưng con xem cần lấy thêm gì thì bỏ vào túi nhé, tí bán xong mẹ về đưa con đi.
Hiếu ăn xong, nó lục túi xem Mẹ chuẩn bị gì. Có thiếu gì đâu? cả tập sách Mẹ cũng gói giấy báo hẳn hoi và bỏ vào bọc nilon cho nó – Mẹ chu đáo thật – nó thầm nghĩ.
Loay hoay không biết làm gì, Nó lấy đàn ra dạo vài khúc, Nó dạo vài khúc do nó học lõm thôi, cũng vì tính này Nó hay bị Thầy trách: con tập bài nào cho xong bài đó chứ con đánh tùm lum bài, cuối cùng không biết bài nào cả.
- Dạ, nhưng con muốn biết…một lượt.
Nghe Nó trả lời Thầy bực mình nhưng Ông im lặng, Thầy dạy đàn cho Nó là Thầy Thuộc – một vị Tu sĩ thuộc Dòng Don Bosco.
Thầy cũng lớn tuổi, hiền từ nhưng Nó ngán Thầy lắm, mỗi khi Nó làm gì sai, Thầy im lặng y như Mẹ Nó, điều đó làm nó thấy bứt rứt lắm . Thường khi đến giờ dạy Kèn, Thầy cho bài rồi xuống Nhà bếp lo làm đậu hủ để giao ra chợ, cuộc sống Dòng tu lúc đó vất vả, ai cũng phải bươn chải cho cuôc cái ăn mà.
Hiếu vừa thấy Thầy xuống Nhà bếp, Nó vội lật tập nhạc đến bài Nó thích và tập thổi, trong đầu óc non nớt của Nó cứ nghĩ: khi nào thấy Thầy lên mình sẽ tập bài Thầy cho, nó kém đến nỗi không nghĩ đến việc Nó thổi bài khác, dưới Bếp Thầy vẫn nghe…
Khi nãy ai thổi bài “Besam mucho” vậy Con? – Nó đang lui cui phụ Thầy bê vỉ đậu hủ để lên bàn thì Thầy hỏi.
Nó chột dạ,.. chắc mình sẽ bị mắng thôi, bài đó Thầy chưa dạy, Thầy đang dạy mình bài “Santanlucia” mà. Nhưng Nó không dám nói dối:
- Dạ, là con thổi, Anh Nguyên đánh trống.
- Con không ngoan, Thầy chưa dạy bài đó mà?
Con xin lỗi Thầy – nó nói xong im lặng…
…Con chuẩn bị xong chưa? – tiếng Mẹ hỏi làm Nó giật mình .
- Dạ rồi, giờ mình đi hả mẹ?
- Ừ, đi để trưa rồi, cũng hơi xa.
Mẹ thì xách túi quần áo, Hiếu ôm bọc sách vở, nó cứ lót tót đi sau lưng Mẹ.
- Con qua đó cố gắng làm việc nhe, gia đình họ cũng nghèo nhưng chổ thân tình họ mới nhận Con đó,..nhưng nếu vất vả quá con cứ xin nghỉ về nhà lại cũng không sao.
- Con biết rồi Mẹ .
Nó chân bước mà đầu cứ nghĩ đủ thứ chuyện…lần đầu Nó ra khỏi nhà một thời gian nên cảm giác rất khác lạ, vừa hồi hộp pha chút lo lắng, mơ hồ vì không biết chuyện gì tiếp theo sẽ đến.
**
Choáng ngợp – đó là cảm giác đầu tiên khi Nó đến nơi.
Choáng ngợp không phải do vị thế của căn nhà, nó choáng ngợp là do số người trong nhà. Sau này nó mới biết, trên một mảng đất khá rộng của Gia đình nhà Bà chủ, có ba thế hệ sống chung , mổi gia đình nhỏ có một căn phòng hoặc căn nhà nhỏ riêng trên mảnh đất.
Bà chủ là con gái thứ bảy trong một Gia đình có 10 người con, tổng cộng theo nó nhẩm tính thì tính từ Ba Mẹ của bà chủ xuống, có cũng hơn ba mươi người.
- Chị nhờ Em chăm sóc nó dùm Chị, nó mà không ngoan Em cứ mắng phạt nó như một người Mẹ nhé, là Em giúp nó nên người đó.
- Chị yên tâm, Em sẽ chăm sóc nó.
Bà năm quay sang Hiếu:
- Con ở lại nhe, Mẹ phải về nấu cơm cho Chị em con đi học về có mà ăn.
- Dạ, ..
Nó chỉ phát ra được một tiếng đó…nhìn Mẹ tất tả đi nó chợt chạnh lòng, thầm nghĩ - từ lúc này mình ở một thế giới khác, sẽ khó mà gặp Mẹ, gặp Anh chị em khi mình muốn, không biết cuộc đời mình sang trang mới hay sang trang bìa sau.
- Con vào cất đồ đạc trên ghế đi rồi tắm rửa chuẩn bị ăn cơm đi học, về rồi tính sau– vừa nói, Bà chủ vừa chỉ nó cái ghế gỗ đã bạc màu vecni dựa sát góc tường chuồng heo,nó đến gần mới thấy ghế chỉ còn ba chân.
- Hèn chi họ dựa nó vào tường- nó lẩm bẩm.
Nhà tắm chỉ có hai bức vách, một bên được che bằng các liếp người ta dùng phơi bánh tráng và được phủ các khe lổ bằng mấy chiếc áo mưa cũ kĩ..cửa nhà tắm được gia công bằng bốn vỏ bao đựng gạo may dính lại với nhau, được cột kẽm vào một thanh tre vắt ngang cao hơn tầm đầu nó – cửa vậy cũng tiện nhỉ, vén một cái là vào, khỏi mất công như nhà mình- nó lẩm bẩm và phì cười.
- - Con ăn cơm với Cô rồi đi học.
- - Dạ.
Bà chủ đã dọn sẵn cơm khi nó đi tắm, mâm cơm đạm bạc có một đĩa rau, 1 con Cá chiên và tô canh mồng tơi nấu tôm khô.
Bà chủ ngồi ăn, thỉnh thoảng nói...
-
Nhà có Cô, Chú và Hai em,..Chú đang đi bán nồi và các loại đồ nhựa, nhôm dùng cho nhà bếp,..hai em đứa học mẫu giáo, đứa Cô tạm gửi nhà trẻ.
Hiếu vừa ăn vừa quan sát,..nhìn Cô cũng phúc hậu, trên ba mươi tuổi, có chút sang trọng và quý phái,.. trước mặt nó là căn phòng xây tường nhưng không trát vữa, màu gạch đỏ lâu năm úa màu, chân tường có vài chổ mục và đóng rong, cửa được đóng bằng ván mỏng có chốt gài.
- Phòng của Cô Chú đó, hai em cũng ngủ chung , ..chiều Con đi học về mình soạn chổ cho con ngủ sau.
Ăn xong, bà chủ chỉ nó chổ rửa chén, chổ uống nước,..
- Con chuẩn bị cặp đi, Cô dắt con lên chào Ba Mẹ của Cô rồi con đi học luôn kẻo trễ.
- Dạ, . ấn tượng ban đầu làm nó bớt lo, Bà chủ nói năng nhỏ nhẹ và có vẻ không phân biệt Chủ - Tớ.
Căn nhà ba Mẹ Bà chủ rộng nhất, xây quét vôi hẳn hoi và ở trung tâm mảnh đất, có sân vườn bao quanh, hai bên nhà là hai lối đi rộng dành cho con cháu đi vào nhà họ…nó hình dung căn nhà này như đầu Rồng, lưng và đuôi rồng là nơi con cháu sinh sống.
- Con chào Ông Bà Nội đi, từ giờ cứ gọi vậy nhé.
- Dạ, con chào Ông Bà Nội,.nó ngước nhìn lên – Ông Bà cũng ngoài 70 tuổi nhưng còn khỏe lắm, Ông thì mắt kém nhưng sau này nó thấy Ông Bà hay làm việc nhà, việc chăm sóc vườn tược .
**
Lần đầu tiên đi học trên con đường lạ, nó vừa đi vừa nhìn chung quanh như một người đi du lịch, tham quan.
Sao mầy ở đây? – một cái vỗ vai và câu hỏi làm nó giật mình…
Thì ra là thằng Cường bạn học mình, cũng là con một người bạn của Ba mà trước kia hay ghé nhà nó vay tiền…
- Tao mới về đây ở, nhà Bà bảy(tên Bà chủ) đó.
- Mầy ở đợ à?
- Không, là bạn của Mẹ, Cô nhận nuôi tao.
Thằng Cường không hỏi gì nữa, nó thừa biết Hiếu nói dối, nó đâu xa lạ gì họ hàng nhà Hiếu, nó từng được Ba thằng Hiếu nuôi nấng trong nhà khi Ba nó đi học tập cải tạo do là Lính ngụy nên nó rất rành, biết bạn e ngại nên nó nín thinh.
- Mầy ở đây cũng vui, sau này đi học tao ngang qua chờ mầy cùng đi.
- Ừ…
Hiếu chỉ ậm ừ rồi im lặng, Cường đâu biết rằng thằng Hiếu còn vui gấp bội nó.
**
Hiếu đang loay hoay chơi với hai đứa em (con Bà chủ) thì Ông chủ về.
Ông đạp xe thồ, trước và sau chất đầy thau nồi, nhôm có, nhựa có…Ông chủ gầy và cao, Ông dựng xe, xăm xăm đi vào chổ Nó đang ngồi, ẳm con em mà hôn..
Con và hai em ăn cơm chưa? – Ông chợt quay sang hỏi nó, giọng điệu cứ như nó là con cháu trong nhà vậy.
Bao nhiêu lo lắng chợt tan biến:
- Dạ con cho hai em ăn rồi, Cô đi mua đậu, Cô nói hôm nay chờ Chú về ăn.
Ấn tượng ban đầu với Ông chủ giúp nó dạn dĩ hơn và sau này, nó hình như thâm tình với Ông hơn Bà chủ.
Chú ngoài thời gian đi bán, môn Chú mê nhất là Cờ tướng, có hôm mê cờ đến nỗi dắt xe hàng ra định café xong đi bán thì gặp bạn cờ, thế là chơi ..đến tối mịt..Cô phải sai nó đi tìm. Con đừng nói Cô là Chú chơi cờ nhé?- Chú dặn nó vậy mỗi khi nó phải đi tìm Ông theo lệnh Cô. Mà cũng nhờ Chú, sau này nó thích chơi cờ và cũng chơi khá.
- Hiếu,..Hiếu.
Nó bừng tỉnh,..ngồi bật dậy.
- Con dậy Phụ Chú nào.
Nó dụi mắt, đứng dậy,..chổ nó ngủ không phải “ngồi dậy, xuống giường” vì chỉ là chiếc chiếu đã sờn trải trên nền xi măng của một chuồng Heo cũ, được cái kín gió vì chung quanh là vách cao chừng một mét , lối ra chính là lối cửa chuồng Heo – đó là giang sơn của nó dùng nghỉ ngơi, ngủ, học,…
Đi ngang qua phòng Cô Chú, nó nhìn vào chiếc đồng hồ..mới 3h sáng.
- Lần sau 3h30 con hãy dậy, Chú sẽ mua cái đồng hồ báo thức cho con, nay dậy sớm tí do mất thời gian để Chú hướng dẫn công việc cho con…
Chú đưa nó đến góc sân sau nhà, trời vẫn còn tối thui, Chú bảo nó đứng chờ tí…
Chú đến một gốc cây, loay hoay,…chợt ánh đèn vàng vọt từ một bóng đèn tròn được treo trên ngọn cây tỏa ra..nó giật mình dụi mắt vì phản xạ với ánh sáng,..
Khi định thần lại, nó mở mắt nhìn, …
(còn tiếp)