Hồi kí một cuộc đời
myhoanmy 25.05.2014 19:05:39 (permalink)
HỒI KÍ CUỘC ĐỜI (ghi theo lời kể của nhân vật chính trong truyện)
 

(Hình ảnh có tính chất minh họa)
Chương I Phần I: Tuổi thơ yên bình – thiếu niên vất vả.
     
  Một buổi trưa hè oi ả, dưới cái nóng bức của Sài gòn, trên đoạn đường ray xe lửa đoạn 
Ga Bình triệu,…có một đứa trẻ trạc 12,13 tuổi cứ cắm cuối bước dọc theo đường 
ray…trên tay hắn cầm một xấp vé số, thỉnh thoảng hắn băng qua đường, vào một căn chòi lá hay 
quán nước mời khách mua, ..
-     - Chú ơi, mua dùm con tờ vé số đi Chú.
Một cái lắc đầu tăng thêm sự ngao ngán của nó, nó thầm nghĩ "…sao họ café,thuốc lá phì phèo mà một tờ vé số chỉ đáng giá vài điếu thuốc mà họ không mua nhỉ?".
     Loay hoay đi mãi…nó đến tận Ga Bình triệu lúc nào không hay, chợt nó nhìn vào đồng hồ trên cổ tay 1 bác chạy xe ôm – chết rồi, 16h kém rồi, mình đi bộ về nhà mất cả tiếng sao kịp trả vé số dư đây?
Còn hơn 10 tờ, nếu không trả, xem như hôm nay lỗ vốn, Mẹ sẽ buồn lắm.
    Nó ngồi thừ bên đường ray, dựa vào cột điện, tay nắm xấp vé số nhưng đầu óc nó cứ lơ mơ…nó thương Mẹ lắm, nó chấp nhận đi bán vé số mong giúp Mẹ nhưng giờ nó đã làm Mẹ buồn rồi, nó biết về nhà Mẹ sẽ không mắng nó, nó lại nghĩ:  thà mẹ mắng nó còn vui hơn là nhìn Mẹ im lặng, nằm gác tay trăn trở khi đêm về, tính cách làm ăn nuôi bảy đứa con mà Ba nó ra đi để lại,…
Ngược thời gian…
     Năm 1969, Ông Hoàng từ vùng Trung bộ, dắt díu Vợ và ba đứa con (hai trai 6 tuổi, 5 tuổi và  
một gái 2 tuổi) vào Miền Nam lập nghiệp. Ông là một người Lính nhưng Ông từ bỏ mọi thứ, muốn tìm một hướng đi mới, mong tốt cho Vợ con sau này, và Ông chọn Miền Nam.
    Với tầm nhìn của một người từng trải và sáng suốt, Ông chọn vùng đất Thủ Đức làm nơi lập 
nghiệp.Khi Ông đưa Vợ con đến Thủ Đức…Vùng đất ven Đô thành hoang sơ, nhà cửa thưa thớt, 
duy chỉ có con đường nhựa là có vẻ hiện đại. Con đường băng ngang trước nơi Ông dựng nhà xa lộ Đại hàn( nay là QL1A).
   Rừng cao su bạt ngàn cách nhà chưa đần 1km, Nhà thờ cũng gần, Chợ cũng vậy, Ông chọn vị trí chiến lược này đúng là có tầm nhìn xa.
   Ông gầy dựng một bầy Heo, một chuồng gà, với sự chuyên cần, Ông cùng Vợ gầy dựng và phát triển việc chăn nuôi đi lên nhanh chóng. Lần lượt Ông Bà có thêm bốn người con (hai trai hai gái)-
Hắn là con trai thứ 6 trong gia đình.
   Sau khi Miền Nam giải phóng, cuộc sống, kinh tế Xã hội nói chung rất khó khăn, thời kì chuyển giao là vậy – phải tiết kiệm và chuyên cần. Nhưng Ba hắn giỏi kinh doanh, ông vẫn giữ vững được công việc chăn nuôi ổn định, ..Ông là một người Cha nghiêm khắc nhưng rất tốt, Ông khắt khe với con cái lắm, đứa nào lười học hay lười biếng sẽ biết tay Ông. Hắn lúc đó rất nể sợ Ông, nhưng do còn nhỏ nên hắn cũng không phải làm việc gì, chỉ ăn, học…thời kì suy thoái  kinh tế nhưng chưa khi nào hắn phải đói, ăn uống đầy đủ…

    Năm lên 7 tuổi (1978), hắn bị Sốt suất huyết, cũng may nhà có điều kiện và phát hiện kịp thời, 
nhập viện, thay máu,… hắn may mắn sống sót và trở về từ cõi hết sau 3 ngày hôn mê. Giờ nghĩ lại, không lẽ hắn được thay máu từ máu một kẻ không ra gì hay của một người hành khất nên cuộc đời hắn chỉ toàn màu đen?...
   Mỗi đêm, cả nhà quay quần xem tivi, nghe Ba hắn kể chuyện, đàn,…có lẽ vì vậy mà hắn mê đàn hát. Tiếng xe lửa rầm rập, hối hả băng ngang chổ hắn đang ngồi.
…Hắn giật mình tỉnh dậy, 17h rồi, thôi phải đi về,.Hắn thất thiểu đi dọc theo con đường cũ về nhà, thời đó đường còn vắng lắm, đèn đường thì chổ có chổ không, Hắn cứ từ từ đi bộ vì cần giữ sức cho đoạn đường dài trong khi từ sáng đến giờ trong bụng hắn chỉ có nửa ổ Bánh mì.
-Mình cũng còn may kắm, đi bán vé số nên Mẹ cho ăn bánh mì kẹp thịt, không như các Anh chị em phải ăn Bánh mì với xì dầu- miệng đếm bước hắn thầm nghĩ.
  Vừa đếm bước, vừa suy nghĩ miên man..Rồi hắn nhớ  lại…
     -Cô thông báo cho các em biết, Lớp mình có hai bạn được xếp loại giỏi, Nhà trường thưởng 1 suất học bổng trị giá 200 đồng, lớp có Nhung và Hiếu(tên hắn).
        -Cô ơi, có một suất vậy tính sao?- Thằng Hùng bược miệng hỏi.
Cô im lặng..rồi nhìn xuống thằng Hiếu:
-    - Em Hiếu nhường cho bạn Nhung nhe? Vì nhà Nhung nghèo hơn nhà Em..
       - Dạ,…Con đồng ý – Hiếu thầm nghĩ: Cô nói vậy thôi chứ Cô đã quyết rồi, không chịu cũng khó.
      Do sức khỏe yếu, Hiếu thường hay bệnh, nhưng nó rất hiếu học, hôm nào bệnh nó giả vờ tỉnh táo để Ba Mẹ không bắt ở nhà,..nhớ bạn bè lắm dù vắng một ngày, Hiếu luôn trong top ba học sinh giỏi của Lớp và nó rất tự hào nên luôn chuyên cần giữ vững mức học đó. Bản tính luôn cầu thắng này là tốt nhưng khi quá cầu sẽ dễ nảy sinh nhiều phiền toái – có lẽ tính này ảnh hưởng không ít đến cuộc đời Hiếu sau này…
       - Mẹ để con đi bộ đi mẹ, con đi được mà.
   Mẹ nó vẫn tiếp tục cõng nó – Con để Mẹ cõng, con đi bộ về bệnh nặng thêm. Sau lần đó, nó càng cố dấu kín mỗi khi bệnh, nhất là lúc trong Lớp vì nó biết nếu bệnh, Nhà trường sẽ nói Gia đình, và mẹ sẽ phải cõng nó về…
   Em không được mách Ba Mẹ nhé? – Anh hai nó vừa xoa dầu vào bà vai bị sung, vừa nói.
            - Dạ, Em sẽ không nói đâu.
   Nhưng không qua mắt Ba được, chiều đó Ba nhờ Anh hai phụ ba khuân bao cám vào kho, Anh hai đau vai nên làm rơi bao cám. Ba thấy Anh hai nhăn mặt nên bảo đưa Ba xem…thế là…
   Ba gọi Hiếu vào, bắt nó kể,..
     - Dạ,  trưa Anh hai qua hàng xóm chơi, Ảnh đánh lộn với người ta đó Ba, bị đánh sưng bả vai, Ảnh dặn con không được nói, Ba sẽ đánh đòn.
Ông không nói gì, im lặng bảo Hiếu đi tắm, nó bước đi mà thấy lạ-Ba sao không đánh Anh hai nhỉ?!
     Mấy hôm sau, Ba nó dẫn về hai Võ sư và để 1 người dạy Anh hai,Anh năm, một người dạy Anh ba và Hiếu., thì ra Ba nó không đánh Anh hai là có ý này.
Tối hôm đó nó nghe Ba Mẹ to tiếng với nhau, nó tò mò nghe ngóng loáng thoáng câu chuyện…
   - Anh làm chuyện này Em không đồng ý, phí tiền lắm, việc kinh doanh không thuận lợi, cần tiết kiệm.
     - Nhưng Anh không muốn con mình ra ngoài bị người ăn hiếp.
      - Bản thân Anh là người giỏi võ, sao không dạy tụi nó?
      - Anh không biết, Anh không hiểu nhưng sao trong thâm tâm Anh không muốn đích thân dạy võ cho tụi nó…
     Nó nghe xong cũng làm lạ vì theo mẹ kể, Ba là người rất giỏi võ, được Ông nội cho học từ bé. 
Mẹ kể lần Ba đang học trường võ bị Đalat, trong tiết học võ, Ba chẳng thèm học nên bị Thầy 
mắng và phạt.
   Với bản tính thanh niên háo thắng, Ba thách đấu luôn với Thầy, và trước sự chứng kiến của Hiệu trưởng cùng toàn bộ Học viên trên sân trường, chỉ trong tích tắc, ba cho Ông thầy đo ván…Mẹ kể, sau này Thi tốt nghiệp, Ba được Ông nội dắt tìm đến tận nhà Thầy và xin lỗi người.
   Đáp án đến giờ nó vẫn không thể hiểu, nếu ba c òn sống nó sẽ hỏi Ông lí do ngay, chỉ biết tối hôm sau, Ba ngồi nói với bốn đứa con trai một câu-câu  này nó nhớ mãi…
“Các con sau này ra ngoài, nếu gặp chuyện hãy để họ tìm đến bắt Ba đền tiền thuốc thang, đừng 
để Ba phải đi qua nhà họ bắt đền nhé…”
  Cuộc sống êm đềm cứ thế trôi qua, tuy Ba khắt khe nhưng với Hiếu, ba là thần tượng, mãi đến 
hôm nay tuy đã trạc tuổi ba khi Ông mất, nó vẫn thấy nó quá kém cỏi, chưa được một phần hai 
Ông xưa kia…
…miên man nghĩ và đi, Hiếu về đến nhà không hay, nó lén lút đi vào và chuẩn bị tinh thần để nghe Mẹ trách,..nhưng như thường lệ, Mẹ không trách, Bà nói: con vào tắm rửa rồi ra ăn cơm đi, con về trễ cả nhà ăn trước hết rồi.
     Những gáo nước mát lạnh từ lu nước sau nhà làm Hiếu tỉnh táo hẳn, nó tắm xong vội vàng vào cầm tô cơm Mẹ múc sẳn, ăn ngấu nghiến..Mẹ ngồi may vá , thỉnh thoảng ngước nhìn nó, nhưng vẫn không trách gì…
          -  Ngày mai con ở nhà, không cần đi bán nữa.
          -  Mẹ ơi, con hứa sẽ cố gắng bán hết mà, nếu không hết con sẽ tranh thủ về kịp trả vé, mẹ đừng giận con.
    Không, Mẹ không có ý giận con mà không cho con đi bán- Bà vừa giăng mùng cho nó vừa nói- mai Mẹ sẽ nấu xôi bán, con ở nhà phụ Mẹ, sang phải thức sớm với Mẹ đó…
   Thì ra vậy, mình sẽ phụ mẹ, vậy cũng được vì mình sẽ có thời gian học lại bài vì cũng sắp hết hè…
Nói phụ chứ phụ gì đâu, Mẹ 3h sáng đã dậy, lui cui vo Nếp đã được ngâm từ tối qua, nhóm lửa và bỏ nếp vào chõ..đến 5h mẹ mới gọi Hiếu:
-Con dậy phụ Mẹ soạn đĩa và bàn ghế nào..
    Hiếu vùng dậy ngay, nó loay hoay giúp mẹ, 5h30 hai Mẹ con dọn hàng ra cách nhà hơn 200m, 
nó ngồi nạo dừa, lau bàn, rửa đĩa cho Mẹ…
   Cứ thế,…mỗi khi chiều về Hiếu lại cầm cây đàn Guitar Ba để lại, nó mò mẫn gãy,..mẹ ngồi nghe mà phì cười..
          - Thôi, để mai Mẹ đưa con vào Nhà thờ xin cho con học nhe?
          -  Dạ, con cám ơn mẹ, con thích lắm.
          -  Ừ, tuy không tốn tiền nhưng bắt buộc con phải chuyên cần, Mẹ tin điều đó con đủ sức..
    Đêm đó Hiếu trằn trọc vì nôn nao, nó hồi hộp mong mau biết chơi đàn để tối đàn cho Mẹ nghe vì nó biết Mẹ rất thích  nghe Ba đàn…
  Nó thầm nghĩ..nếu Ba không mất sớm, Mẹ sẽ không vất vả vậy, Ba mất xem như là một biến cố 
lớn trong gia đình của nó, rồi nó thiếp đi trong giấc mộng quá khứ….
hết phần 1...

 
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.05.2014 19:07:17 bởi myhoanmy >
#1
    myhoanmy 27.05.2014 22:23:05 (permalink)



    Chương I,P.2

    Phần 2: Biến cố và gia đình sa sút.
         
         Nó thầm nghĩ..nếu Ba không mất sớm, Mẹ sẽ không vất vả vậy, Ba mất xem như là một biến cố lớn trong gia đình của nó, rồi nó thiếp đi trong giấc mộng quá khứ….
    Một ngày đầu tháng 06/năm Nhâm tuất 1982…
    -         Hiếu à, Con học bài xong chưa?
    Dạ con mới xong, con đang xếp tập – vừa trả lời, Hiếu vừa loay hoay cất tập, sách vào cặp mà không nhìn lên.
    -         Ừ, vậy Con ra tắm rồi vào ăn cơm trước tí đi học, nay Mẹ đi bán chắc về trễ nên Ba sẽ chờ Mẹ về ăn sau.
    -         Dạ.
       Nói đến việc Mẹ bán hàng ở Chợ, do việc giao hàng sỉ trứng Gà nhà nó  bị gián đoạn vì giá cả nhùng xuống, Ba và Mẹ bàn nhau ra Chợ bán trực tiếp may ra mới gỡ vốn. Vì vậy, hằng ngày Anh hai, Anh ba phụ Mẹ đem trứng xuống Chợ, sau đó hai Anh trai nó đi học, Mẹ ngồi bán đến trưa thì về.
    …Hiếu loay hoay tắm rồi vào bếp, nó tự tìm, lục lọi thức ăn, ôm một tô cơm ra ghế đá hiên sau nhà ngồi ăn trong khi Ba nó đang đứng nấu nồi cám cho Heo cạnh đó.
       Từ hôm có kết quả thi học kì, với danh hiệu học sinh Tiên tiến, nó được Ba Mẹ khen nhiều, nó cũng vui. Nó chỉ tiếc do ỷ lại nên mất hết hai điểm trong môn toán, nếu không nó đạt học sinh giỏi rồi..nhưng không sao, mình sẽ cố gắng trong học kì hai – vừa ăn nó vừa tự nhủ.
    -Sao Ba chóng mặt quá, con vào lấy cho Ba li nước uống nhe con.
    - Dạ,- Hiếu vội bỏ tô cơm lên  bàn, chạy vào bếp tìm cái ca nhựa, nó chăm chú rót nước từ cái ấm Mẹ nó nấu và để trên kệ bếp – Mẹ dặn nó cứ muốn uống thì vào đó lấy, không được uống nước chưa đun sôi..xoảng,..bịch…một tiếng động làm nó giật mình.
        Nó vội chạy ra…Ba nó nằm sóng xoài trên  nền đất, Ông với tay về phía nó, miệng ú ớ như muốn nói điều gì,..nó vội chạy đến – con chạy xuống chợ gọi Mẹ về dùm Ba.
       Mười một tuổi, nó đã hiểu thế nào là bệnh, đột quỵ, nhưng do bất ngờ và chưa hiểu biết gì về sơ cứu,..nó chỉ biết đứng trân trân nhìn Ba nó ôm ngực cố thở, Ông cố lết vào ghế, nó vội đến phụ lôi Ông đến ghế,..chợt bàn tay Ông mềm nhũng, các ngón tay vẫn  còn bấu chặt vào cổ tay làm nó đau điếng, ..nhưng  toàn thân Ông đã gục xuống kéo theo nó phải quỳ sụp xuống do bàn tay Ông vẫn còn nắm chặt cổ tay nó.
         Nó đứng bất động,..khi bừng tỉnh,Mẹ đã ở bên nó tự khi nào, Bà vội vàng lao đến, bế thốc cổ Ông lên, định làm hô hấp nhân tạo, nhưng đã quá muộn, Bà vẫn cố lay Ông và gọi – Ba nó ơi, Ba nó ơi, ..tỉnh dậy đi Ông…
         Mỗi con người  một số  phận, có câu: “Sinh Tử tại Thiên” – nhưng tám năm sau, khi ngồi bó gối trong trại giam, nó vẫn ấm ức,..cứ lẩm bẩm…phải chi lúc đó mình nhanh tay cho ba ngồi rồi gọi người giúp, phải chi Mẹ về sớm tí, phải chi...phải chi…
       Đám tang của Ông Hoàng không nhỏ do khi còn sống, Ông là một trong những người được nể trọng  trong Nhà thờ, Ông luôn ủng hộ và phụ Nhà thờ rất nhiều  việc dù bận rộn, có thể nói – Ông là Mạnh thường quân đứng đầu trong  Nhà thờ. Khi Ông mất đi, Nhà thờ giúp gia đình tổ chức đám tang chu đáo, đọc kinh và cùng tiễn Ông về bên kia Thế giới –
    -         Phóc (tên con cún Ba nó nuôi), mầy không ăn sao? Hai hôm nay mầy chỉ nằm dưới quan tài không ăn uống…tao biết mầy cũng buồn như Tao nhưng phải ăn chứ?- Hiếu vừa đút chén cơm vào tận mõm cún vừa tỉ tê. Nó chẳng thèm ăn, chỉ ngước nhìn Ông chủ nhỏ  một cái rồi tiếp tục gác mõm lên hai chân trước mà nhắm mắt…Ngày chôn Ba về, Hiếu vừa vào sân sau nhà đã thấy Phóc nằm chết cạnh bếp lò  - nơi Ba từng đứng nấu cám cho Heo…
       Đang chăm chú đọc kinh trong Nhà thờ, chuẩn bị đưa Ba đi chôn cất, Hiếu chợt nghe phía sau có tiếng ghế va chạm và tiếng nói nhỏ…đưa nó ra ngoài đi.
         Nhìn lại, nó thấy  Anh hai đang ngã nghiêng và có hai người đang kèm dìu ra ngoài, Anh hai nó không biết buồn chán quá hay thất vọng quá mà uống say bét nhè cả đêm,…lúc hạ huyệt, vắng mặt Anh hai và Anh ba nó cũng không  để ý, sau này nhìn lại hình chụp cả gia đình trước quan tài khi sắp hạ huyệt, nó mới biết.
    **
        Từ hôm đó, Mẹ phải gánh cả việc của Ba nó , nhưng trước kia mọi việc lớn đều do Ba tính toán và đảm trách, Mẹ nó tiếp quản không xuể, Anh hai của nó thì từ hôm chôn Ba, anh ấy giúp được gì nhiều việc trong nhà do lúuc đó Anh nó cũng trạc 18 tuổi thôi và một phần do Anh hai nó đi học ở lại Kí túc xá, thỉnh thoảng mới về…Anh ba thì bỏ xứ đi gần hai năm mới trở về khi gia đình nó đã suy thoái.
        Việc bán xôi của Mẹ thì đúng là không thể đủ, cả nhà chỉ trong vào gánh xôi của Mẹ, có hôm bán ế,..mấy Anh chị em chỉ biết nắm cục xôi trong tay, vừa ăn vừa ngồi xem bài. Trời thương cho họ, ai cũng ham học và siêng năn nên dù vất vả, Mẹ cũng rất vui.
    Một năm sau…
    Một buổi tối, sau khi cơm nước xong, Mẹ nó gọi nó đến bên bàn, Bà nói:
    -         Từ mai, con không cần phụ Mẹ bán xôi nữa, có Chị và em con phụ rồi…
    -         Vậy sao được? sao Chị và em có thể khuân đồ phụ Mẹ một mạch đến đó?
    -         Không sao đâu, Mẹ sẽ nhờ Anh năm con…Mẹ có việc muốn nói với con..con ngồi xuống đi.
    Hiếu vội ngồi xuống, trong lòng  ngổn ngang bao suy nghĩ- không biết việc gì đây..
    -         Mẹ có một người bạn, Cô ấy rất tốt, nhà cách đây cũng không xa lắm,hôm rồi Mẹ có gặp Cô ấy…

    -         Chị năm à, hoàn cảnh Chị vậy khó mà chăm nổi tụi nó, hay Chị cho một đứa con trai qua đây với Em, Em sẽ nuôi nó dùm Chị, nhà cũng không có việc gì nặng đâu, chỉ có hai đứa nhỏ phải chăm sóc thôi.
    -         Chị cảm ơn Em, nhưng  mấy đứa con của Chị kém lắm, và cũng không quen vất vả đâu, thôi thì cứ cho tụi nó đùm bọc nhau mà sống vậy…
    -         Chị hãy nghĩ lại đi, Chị muốn con mình đói khát sao? Sẽ ảnh  hưởng đến tụi nó, rồi bạn bè dè bỉu chê bai…chưa kể sẽ ảnh hưởng việc học của tụi nó.
    Vừa nghe đến học hành, Bà năm chột dạ,..Cô ấy nói cũng phải, đói thì sao học, Bà chợt nhớ…
    -         Hiếu à.
    -         Dạ.
    -         Con ăn cơm rồi đi học nhé, trưa rồi.
    -         Dạ,  Mẹ.
      Hiếu loay hoay để cặp trên bàn và vào bếp, nó mở nắp nồi cơm, nhìn thấy chỉ có khoảng 3 chén cơm, nó phân vân…mình ăn tí Chị về lấy gì ăn? Hai em gái nữa, còn Anh ba, Anh năm,..nó thở dài, đậy lại nắm nồi , quay sang lục tìm được miếng đường tán, nó cho vào miệng nhai, uống vội li nước rồi bước ra đi học..
    -         Con ăn chưa mà đi?
    -         Dạ con ăn rồi, con vội đi sợ trễ học Mẹ à, nay tổ con trực nhật con phải đi …sớm…chữ sớm vừa dứt nó đã ở ngoài cổng. Bà năm vào bếp, mở nắp nồi cơm, biết ngay Hiếu nó không ăn miếng nào…
    …- Thôi Chị đồng ý nhờ em lo dùm một đứa, nhưng thằng Hiếu và Anh Hoài của nó, không biết đứa nào chịu đi đây, Em để Chị về hỏi xem đứa nào chịu đi, Chị sẽ dắt nó qua nhà Em nhe.
    -         Vâng, trưa rồi, Chị về nhé, Em cũng về lo cơm nước…
    Nghe đến đó, Hiếu buộc miệng :
    -         Vậy là Mẹ để con đi phải không Mẹ? vì Mẹ không cho con phụ bán xôi nên chắc vậy rồi. Con sẽ nghe lời Mẹ, vậy Mẹ đỡ vất vả tí..con sẽ cố gắng làm việc và không để Mẹ mắc cỡ với họ đâu.
      Ừ, Mẹ tin con mà, con đừng buồn, mẹ không muốn con vất vả đâu, nhưng qua đó con được ăn no và có thời gian học hành hơn con à - Bà năm quay đi, cố dấu giọt nước mắt cứ chực rơi…
         Đêm đó, Hiếu trằn trọc, nằm suy nghĩ về việc ngày mai, biết Cô thế nào nhỉ?, Chú có khó không ta? Tối có cho mình mở đèn học không nhỉ?,..bao nhiêu câu hỏi nó tự đặt ra và…bí., kệ, dù gì cũng đỡ cho Mẹ một phần lo, có như lao động khổ sai mình cũng quyết cắn răng chịu vậy. Dòng suy nghĩ của nó đưa nó vào giấc ngủ lúc nào không hay, trong buồng tiếng Mẹ nó trở mình,…
    …Còn tiếp.




    #2
      myhoanmy 18.06.2014 22:19:22 (permalink)
      HỒI KÍ MỘT CUỘC ĐỜI 3 

      CHƯƠNG II
      Phần 1: Osin Cổ đại.
      ...Hiếu uể oải trở mình, nó hé mắt nhìn xuống lối vào bếp – nơi có treo một cái đồng hồ quả lắc…8h sáng rồi, dậy thôi.
           Nó ra khỏi giường, khởi động vài động tác thể dục rồi đi ra sau nhà vệ sinh, ngang qua cái bàn Mẹ hay dùng ủi đồ cạnh cửa, nó thấy một tấm giấy được dằn bằng hủ tăm xỉa răng…Mẹ có để chén xôi trên bàn, Con ăn cho hết nhé -  Mẹ chuẩn bị đồ đạc cho con rồi nhưng  con xem cần lấy thêm gì thì bỏ vào túi nhé, tí bán xong mẹ về đưa con đi.
        Hiếu ăn xong, nó lục túi xem Mẹ chuẩn bị gì. Có thiếu gì đâu? cả tập sách Mẹ cũng gói giấy báo hẳn hoi và bỏ vào bọc nilon cho nó – Mẹ chu đáo thật – nó thầm nghĩ.
         
          Loay hoay không biết làm gì, Nó lấy đàn ra dạo vài khúc, Nó dạo vài khúc do nó học lõm thôi, cũng vì tính này Nó hay bị Thầy trách: con tập bài nào cho xong bài đó chứ con đánh tùm lum bài,  cuối cùng không biết bài nào cả.
      -         Dạ, nhưng con muốn biết…một lượt.
      Nghe Nó trả lời Thầy  bực mình nhưng Ông im lặng, Thầy dạy đàn cho Nó là Thầy Thuộc – một vị Tu sĩ thuộc Dòng Don Bosco.
           Thầy cũng lớn tuổi, hiền từ nhưng Nó ngán Thầy lắm, mỗi khi Nó làm gì sai, Thầy im lặng y như Mẹ Nó, điều đó làm nó thấy bứt rứt lắm . Thường  khi đến giờ dạy Kèn, Thầy cho bài rồi xuống Nhà bếp lo làm đậu hủ để giao ra chợ, cuộc sống Dòng tu lúc đó vất vả, ai cũng phải bươn chải cho cuôc cái ăn  mà.
        
           Hiếu vừa thấy Thầy xuống Nhà bếp, Nó vội lật tập nhạc đến bài Nó thích và tập thổi, trong đầu óc non nớt của Nó cứ nghĩ: khi nào thấy Thầy lên mình sẽ tập bài Thầy cho, nó kém đến nỗi không nghĩ đến việc Nó thổi bài khác, dưới Bếp Thầy vẫn nghe…
      Khi nãy ai thổi bài “Besam mucho” vậy Con? – Nó đang lui cui phụ Thầy bê vỉ đậu hủ để lên bàn thì Thầy hỏi.
         Nó chột dạ,.. chắc mình sẽ bị mắng thôi, bài đó Thầy chưa dạy, Thầy đang dạy mình bài “Santanlucia” mà. Nhưng Nó không dám nói dối:
      -         Dạ, là con thổi, Anh Nguyên đánh trống.
      -         Con không ngoan, Thầy chưa dạy bài đó mà?
      Con xin lỗi Thầy – nó nói xong im lặng…
      …Con chuẩn bị xong chưa? – tiếng Mẹ hỏi làm Nó giật mình .
      -         Dạ rồi, giờ mình đi hả mẹ?
      -         Ừ, đi để trưa rồi, cũng hơi xa.
      Mẹ thì xách túi quần áo, Hiếu ôm bọc sách vở, nó cứ lót tót đi sau lưng Mẹ.
      -         Con qua đó cố gắng làm việc nhe, gia đình họ cũng nghèo nhưng chổ thân tình họ mới nhận Con đó,..nhưng nếu vất vả quá con cứ xin nghỉ về nhà lại cũng không sao.
      -         Con biết rồi Mẹ .
         Nó chân bước mà đầu cứ nghĩ đủ thứ chuyện…lần đầu Nó ra khỏi nhà một thời gian nên cảm giác rất khác lạ, vừa hồi hộp pha chút lo lắng, mơ hồ vì không biết chuyện gì tiếp theo sẽ đến.
      **
      Choáng ngợp – đó là cảm giác đầu tiên khi Nó đến nơi.
          Choáng ngợp không phải do vị thế của căn nhà, nó choáng ngợp là do số người trong nhà. Sau này nó mới biết, trên một mảng đất khá rộng của Gia đình nhà Bà chủ, có ba thế hệ sống chung , mổi gia đình nhỏ có một căn phòng hoặc căn nhà nhỏ riêng trên mảnh đất.
          Bà chủ là con gái thứ bảy trong một Gia đình có 10 người con, tổng cộng theo nó nhẩm tính thì tính từ Ba Mẹ của bà chủ xuống, có cũng hơn ba mươi người.
      -         Chị nhờ Em chăm sóc nó dùm Chị, nó mà không ngoan Em cứ mắng phạt nó như một người Mẹ nhé, là Em giúp nó nên người đó.
      -         Chị yên tâm, Em sẽ chăm sóc nó.
      Bà năm quay sang Hiếu:
      -         Con ở lại nhe, Mẹ phải về nấu cơm cho Chị em con đi học về có mà ăn.
      -         Dạ, ..
      Nó chỉ phát ra được một tiếng đó…nhìn Mẹ tất tả đi nó chợt chạnh lòng, thầm nghĩ - từ lúc này mình ở một thế giới khác, sẽ khó mà gặp Mẹ, gặp Anh chị em khi mình muốn,  không biết cuộc đời mình sang trang mới hay sang trang bìa sau.
      -         Con vào cất đồ đạc trên ghế đi rồi tắm rửa chuẩn bị ăn cơm đi học, về rồi tính sau– vừa nói, Bà chủ vừa chỉ nó cái ghế gỗ đã bạc màu vecni dựa sát góc tường chuồng heo,nó đến gần mới thấy ghế chỉ còn ba chân.
      -         Hèn chi họ dựa nó vào tường- nó lẩm bẩm.
         Nhà tắm chỉ có hai bức vách, một bên được che bằng các liếp người ta dùng phơi bánh tráng và được phủ các khe lổ bằng mấy chiếc áo mưa cũ kĩ..cửa nhà tắm được gia công bằng bốn vỏ bao đựng gạo may dính lại với nhau, được cột kẽm vào một thanh tre vắt ngang cao hơn tầm đầu nó – cửa vậy cũng tiện nhỉ, vén một cái là vào, khỏi mất công như nhà mình- nó lẩm bẩm và phì cười.
      -                          - Con ăn cơm với Cô rồi đi học.
      -                                     -  Dạ.
         Bà chủ đã dọn sẵn cơm khi nó đi tắm, mâm cơm đạm bạc có một đĩa rau, 1 con Cá chiên và tô canh mồng tơi nấu tôm khô.
      Bà chủ ngồi ăn, thỉnh thoảng nói...
      -           
                            Nhà có Cô, Chú và Hai em,..Chú đang đi bán nồi và các loại đồ nhựa, nhôm dùng cho nhà bếp,..hai em đứa học mẫu giáo, đứa Cô tạm gửi nhà trẻ.
          Hiếu vừa ăn vừa quan sát,..nhìn Cô cũng phúc hậu, trên ba mươi tuổi, có chút sang trọng và quý phái,.. trước mặt nó là căn phòng xây tường nhưng không trát vữa, màu gạch đỏ lâu năm úa màu, chân tường có vài chổ mục và đóng rong, cửa được đóng bằng ván mỏng có chốt gài.
      -               Phòng của Cô Chú đó, hai em cũng ngủ chung , ..chiều Con đi học về mình soạn chổ cho con ngủ sau.
      Ăn xong, bà chủ chỉ nó chổ rửa chén, chổ uống nước,..
      -         Con chuẩn bị cặp đi, Cô dắt con lên chào Ba  Mẹ của Cô rồi con đi học luôn kẻo trễ.
      -         Dạ, . ấn tượng ban đầu làm nó bớt lo, Bà chủ nói năng nhỏ nhẹ và có vẻ không phân biệt Chủ - Tớ.
           Căn nhà ba Mẹ Bà chủ  rộng nhất, xây quét vôi hẳn hoi và ở trung tâm mảnh đất, có sân vườn bao quanh, hai bên nhà là hai lối đi rộng dành cho con cháu đi vào nhà họ…nó hình dung căn nhà này như đầu Rồng, lưng và đuôi rồng là nơi con cháu sinh sống.
      -         Con chào Ông Bà Nội đi, từ giờ cứ gọi vậy nhé.
      -         Dạ, con chào Ông Bà Nội,.nó ngước nhìn lên – Ông Bà cũng ngoài 70 tuổi nhưng còn khỏe lắm, Ông thì mắt kém nhưng sau này nó thấy Ông Bà hay làm việc nhà, việc chăm sóc vườn tược .
      **
          Lần đầu tiên đi học trên con đường lạ, nó vừa đi vừa nhìn chung quanh như một người đi du lịch, tham quan.
      Sao mầy ở đây? – một cái vỗ vai và câu hỏi làm nó giật mình…
      Thì ra là thằng Cường bạn học mình, cũng là con một người bạn của Ba mà trước kia hay ghé nhà nó vay tiền…
      -         Tao mới về đây ở, nhà Bà bảy(tên Bà chủ) đó.
      -         Mầy ở đợ à?
      -         Không, là bạn của Mẹ, Cô nhận nuôi tao.
           Thằng Cường không hỏi gì nữa, nó thừa biết Hiếu nói dối, nó đâu xa lạ gì họ hàng nhà Hiếu, nó từng được Ba thằng Hiếu nuôi nấng trong nhà khi Ba nó đi học tập cải tạo do là Lính ngụy nên nó rất rành, biết bạn e ngại nên nó nín thinh.
      -         Mầy ở đây cũng vui, sau này đi học tao ngang qua chờ mầy cùng đi.
      -         Ừ…
       Hiếu chỉ ậm ừ rồi im lặng, Cường đâu biết rằng thằng Hiếu còn vui gấp bội nó.
      **
         Hiếu đang loay hoay chơi với hai đứa em (con Bà chủ) thì Ông chủ về.
        Ông đạp xe thồ, trước và sau chất đầy thau nồi, nhôm có, nhựa có…Ông chủ gầy và cao, Ông dựng xe, xăm xăm đi vào chổ Nó đang ngồi, ẳm con em mà hôn..
      Con và hai em ăn cơm chưa? – Ông chợt quay sang hỏi nó, giọng điệu cứ như nó là con cháu trong nhà vậy.
      Bao nhiêu lo lắng chợt tan biến:
      -         Dạ con cho hai em ăn rồi, Cô đi mua đậu, Cô nói hôm nay chờ Chú về ăn.
         Ấn tượng ban đầu với Ông chủ giúp nó dạn dĩ hơn và sau này, nó hình như thâm tình với Ông hơn Bà chủ.
         Chú ngoài thời gian đi bán, môn Chú mê nhất là Cờ tướng, có hôm mê cờ đến nỗi dắt xe hàng ra định café xong đi bán thì gặp bạn cờ, thế là chơi ..đến tối mịt..Cô phải sai nó đi tìm. Con đừng nói Cô là Chú chơi cờ nhé?- Chú dặn nó vậy mỗi khi nó phải đi tìm Ông theo lệnh Cô. Mà cũng nhờ Chú, sau này nó thích chơi cờ và cũng chơi khá.
      -         Hiếu,..Hiếu.
      Nó bừng tỉnh,..ngồi bật dậy.
      -         Con dậy Phụ Chú nào.
          Nó dụi mắt, đứng dậy,..chổ nó ngủ không phải “ngồi dậy,  xuống giường” vì chỉ là chiếc chiếu đã sờn trải trên nền xi măng của một chuồng Heo cũ, được cái kín gió vì chung quanh là vách cao chừng một mét , lối ra chính là lối cửa chuồng Heo – đó là giang sơn của nó dùng nghỉ ngơi, ngủ, học,…
      Đi ngang qua phòng Cô Chú, nó nhìn vào chiếc đồng hồ..mới 3h sáng.
      -         Lần sau 3h30 con hãy dậy, Chú sẽ mua cái đồng hồ báo thức cho con, nay dậy sớm tí do mất thời gian để Chú hướng dẫn công việc cho con…
            Chú đưa nó đến góc sân sau nhà, trời vẫn còn tối thui, Chú bảo nó đứng chờ tí…
       Chú đến một gốc cây, loay hoay,…chợt ánh đèn vàng vọt từ một bóng đèn tròn được treo trên ngọn cây tỏa ra..nó giật mình dụi mắt vì phản xạ với  ánh sáng,..
      Khi định thần lại, nó mở mắt nhìn, …
      (còn tiếp)


       
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9