Hiểu Đời
Trần Văn Hiền 07.06.2014 12:17:12 (permalink)
0
       Hiểu Đờì
"Chu Dung Cơ tuỳ bút
Tôi đút kết thành thơ
Trông một thoáng tình cờ
Gởi bằng hửu thân sơ"
***************************
Thời gian thắm thoát thoi đưa
Tháng ngày hối hả, đời người chóng qua
Ta như thoáng chốc đã già.
Củng nên am hiểu,đâu là an cư

Ta không dám nói tự mình
Trên đời thấu đáo, sự tình nhân sinh
Ít ra củng hiểu quy trình
Sống cho thoải mái, tâm tình an vui.

Một ngày thoáng mất một ngày
Chớ nên hoang phí một ngày bình an
Sống trong hạnh phúc dịu dàng
Tự mình tạo dựng, vửng vàng lạc quan

Mục tiêu cuối của đời người
Đạt niềm hoan hỷ, tận cùng sướng vui
Trên đời dẩu biết đồng tiền
Không là tất cả,nhưng cần lắm thay

Đừng nên phun phí tiêu xài
càng không nên có "tính tình so đo"
Nếu ta biết nó ngoại thân
Sinh ra chẳng có, chết thì không mang ...

Ai người thống khổ nghèo nàn
Cần ta giúp đở, mở liền hầu bao
"Giúp người là một niềm vui"
Bỏ tiền mua được,thật tình củng nên

Củng như sức khỏe vửng bền
Nếu ta đổi được,đâu Cần đắn đo
Người khôn biết kiếm ra tiền
Đồng thời củng biết tiêu tiền đúng nơi

Không làm tôi tớ đồng tiền
Để không hệ luỵ phiền hà tấm thân
Quảng đời còn lại ngắn dần
Cần thêm phong phú cho đời thắm tươi

Người già nên biết mỉm cười
Bỏ đi quan niệm của thời xa xưa
Đừng nuôi ý tưởng dư thừa
Của thời khổ hạnh như người chân tu

Hảy mau tháp cánh giửa trời
Để bay, để lượn, hưởng đời lảng du
Ngày nay công nghệ "lu bù"
Củng nên hưởng thụ, bù trừ thuở xưa

Tiền là tài sản cho con...
Củng như địa vị tạm thời, chớ kiêu
Vẻ vang quá khứ,tiêu điều
Chỉ còn sức khoẻ ít nhiều của ta

Mẹ cha yêu quí thật thà
Thương Con trọn kiếp đến già vẩn thương
Còn con báo hiếu mẹ cha
Rất là giới hạn....phần nào thiết tha!

Xưa con đau ốm khóc la
Mẹ cha thức trắng đêm dài buồn lo
Rồi khi cha mẹ ốm o....
Con thì dạm hỏi vài lời ngoảnh đi

Con cần chi phí chi chi...
Sẳn tiền cha mẹ chi dùng chẳng lo
Một mai cha mẹ rủi ro
Có cần giúp đở, con thời đắn đo

Nhà cha nhà mẹ của con
Nhà con, không phải, nhà cha mẹ mình
Khác nhau thế thái nhân tình
"Hiểu đời" nên biết con mình,mình lo

Phải tròn nghỉa vụ ấm no
Đừng mong báo đáp,trông chờ khổ thân
Ốm đau ai kẻ ân cần
Chờ con hiếu thảo, cận kề sớm mai?

Nếu mà đau yếu dằng dai
Đừng mong hiếu tử đêm ngày trông nôm
(Cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử).
Trông vào người bạn đời ư ?
Họ còn già yếu, một mình chẳng xong

Thương nhau củng muốn đở đần
Nhưng lo không nổi, âu sầu tủi thân
Bây giờ ai kẻ ân nhân ?
Chỉ còn nhờ vả đồng tiền hộ thân

Cái được, người ta chẳng mong
Cái mà không được, vẩn hoài ngóng trông
Thực ra sung sướng là gì ?
Là nguồn hạnh phúc tự mình thưởng ban

Tuỳ người thụ hưởng an nhàn
Mình nên tôn quí những gì trong tay
Ngày ngày cần phải đổi thay
Tư duy cuộc sống hợp thời , thích nghi

Cho thêm ý nghĩa duy trì
Nhở khi mai một, không lời thở than
Ta cần có tấm lòng vàng
Lúc nào củng mở.....rộn ràng niềm vui

Trông lên ta chẳng bằng ai
Nhưng khi ngó xuống chẳng ai bằng mình
( Tỷ thượng bất túc tỷ hạ hửu dư)
Biết đủ, là đủ nên dừng,
Nói đây không đủ, chừng nào mới ngưng ?
(Tri túc thường lạc)

Ta đừng phân biệt sang hèn
Tận tâm chia sẽ coi là hiến dâng
Để khi nhắm mắt yên lòng
Sống không hổ thẹn tận cùng lương tâm

Đời người ai củng như ai
Xuôi tay yên nghỉ,trở về thiên nhiên
Thực ra chức vụ thật cao
Nào đâu bằng tuổi thọ cao đời người

Đời người tuổi thọ thật cao,
Không bằng an lạc, thanh tao hằng ngày
Một đời sự nghiệp miệt mài
Gia đình, con cái, gian nan nhọc nhằn

Trước giờ về cỏi vỉnh hằng
Quan tâm châm sóc vợ chồng ủi an
Sống sao không phí thời gian
Mặc người châm biếm nói sao mặc người

Vì mình chẳng sống cho người
Dèm pha mặc kệ, miệng đời thế gian
Sống cho âu yếm nồng nàn
Gia đình hạnh phúc ngập tràn yêu thương

Chuyện đời khiếm khuyết lẻ thường
Đừng nên hoài vọng cầu toàn, khổ thân
Chẳng thà ta cứ thản nhiên
Đối đầu hiện thực, thế nào củng xong

Tuổi già tâm trí không già!
Thế nên vẩn thấy chưa già nên vui
Chưa già mà nghỉ mình già!
Thì ra đã thấy mình già bèn lo

Nhưng khi xử lý nguyên do
Phải nên vấn kế người già mới nên
Sống thì năng động bình thường
Đừng nên quá sức,liệu lượng bản thân

Ăn uống củng phải khiêm nhường
Không nên quá độ,bệnh thời khổ thân
Củng không nên quá thanh bần
Lúc suy dinh dưởng, củng cần bổ thân

Ta cần vung xới tinh thần
Để cho minh mẩn tuổi già không quên
Nhàn rỗi buồn tẻ âu sầu
Ồn áo khó chịu,nhức đầu nhức tai

Tất cả đều phải hoà hài
Mọi điều vừa phải,ngày ngày yên vui
Người ngu chẳng biết mình ngu
Tự gây nhiểm thể để chờ ốm đau

Tham ăn hốt uống ồn ào
Sáng say,chiều xỉn,thuốc lào,thuốc rê
Đến khi bệnh hoạn rề rề
Mới đi chửa bệnh ê chề ăn năn

Người khôn tuỳ ở bản năng
Giử gìn sức khoẻ, bảo toàn tấm thân
Khát thời uống,đói thời ăn
Mệt thời tịnh dưởng,chớ đừng nghỉ suy

Chất lượng cuộc sống người già
Được cao hay thấp tuỳ vào tư duy,
Dù cho bất cứ việc gì
Phải cho hướng lợi, mới là mục tiêu

Người già cần sự nuông chiều
Nâng thêm hương vị càng nhiều càng hay
Tránh không tâm lý sầu bi
Chóng già chóng chết hao mòn tuổi hưu

Hảy cùng lủ trẻ chơi đùa
Hoà mình chia sẽ cội nguồn lạc quan
Người già củng thich ganh đua
Hơn thua thắng cuộc muốn về phần ta

Hảy mang tâm trạng thật thà
Thắng không kiêu ngạo, thua thì không cay
"Chơi" là cơ bản rất hay
Nhu cần thiết để kéo dài tuổi hưu

Về tâm sinh lý người già
Tạo cho hưng phấn,tuần hoàn thích nghi
Lành mạnh tiêu chuẩn duy trì
Thân tâm tráng kiện, không thì nhược suy

Ta cần tự chủ tư duy
Thi ân bố đức, mở lòng khoan dung
Tình thương có sẳn nên dùng
Thực thi điều thiện, mong cầu sống lâu

Đạo đức như một phép mầu
Rất cần trao chuốt bảo toàn tấm thân."
Ngoài kia xã hội loại người
Ta nên hội nhập,hoà đồng sống vui

Đừng nên biệt lập, lui cui
Bưng tai bịt mắt, thiệt thòi bản thân
Củng nên thể hiện nhiệt tình
Tham gia công ích, chương trình kết giao

Bạn bè trao đổi khít khao
Càng đông càng tốt tình già có nhau
Cho tươi cuộc sống muôn màu
Tăng thêm hương vị, ngọt ngào chuốt trao

Đừng cho tình cảm hư hao
Mất lòng bằng hửu,đau lòng bản thân
Ta từng chịu đựng bao lần
Một đời gian khổ tự mình gánh mang

Bây giờ nên vượt thời gian
Tìm liều thuốc đắng chửa lành nội tâm
Ta không nên sống âm thầm
Quên đi quá khứ một thời xa xưa

Người già thường nhắc "nắng mưa"
Ngồi nơi hiện tại, đoái hoài chuyện xưa
Họ thường nói chuyện đã thừa
"Lim dim" hoài cựu sớm trưa càng buồn

Đừng khơi sự nghiệp cuốn cuồn
Củng đừng nhắc đến vinh quang thuở nào
Chỉ còn hư ảo xanh xao
Như mây, như khói bay cao ngút trời

Nay ta đứng cuối đường đời
Giử cho thanh tịnh, an lành tâm linh
Ta nên tìm lại chân tình
Chốn xưa lối củ một thời ấu thơ

Người thân kẻ thích mong chờ
Khơi về kỷ niệm vùng trời mộng mơ
Nơi đây ngập cả trời thơ
Tha hồ chìm đắm yên vui tuổi già

Đời là một cỏi ta bà
Sống trong quy luật,ai mà thoát ra
Sinh lảo bệnh tử gọi là
Khi mà thần chết đón thời phải đi

Sống không hổ thẹn lương tri
Đến khi nằm xuống, linh hồn thảnh thơi
Thế là xong hết một đời
Quay về chốn củ, yên bình vảng sanh 
Trần Văn Hiền
 28/4/2014
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.06.2014 12:33:35 bởi Trần Văn Hiền >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9