Hoa Niên vốn luôn đến thỉnh an từ rất sớm, nhưng tối hôm qua sau khi xem hết sổ sách tấu chương đến gần sáng, lúc đó Bắc Huyền Thanh Lam mới bắt đầu ngủ, cho nên lúc Hoa Niên đến thì Bắc Huyền Thanh Lam vừa mới ngủ không bao lâu.
“Thỉnh Thái tử phi hồi cung, tôn thượng vừa mới ngủ không lâu, nô tỳ không dám quấy rầy ngài.” Cung nữ Thước Nhi vì hộ chủ nên có vẻ sốt ruột, không muốn bất luận kẻ nào quấy rầy tôn thượng ngủ.
Giờ phút này Hoa Niên rất muốn gặp Bắc Huyền Thanh Lam ngay lập tức, nàng liền điểm huyệt Thước Nhi, sau đó cùng đem Thước Nhi vào tẩm cung Bắc Huyền cung, thoạt nhìn giống như là Thước Nhi đưa nàng tiến vào, không có gì bất đồng.
Hoa Niên để Thước Nhi lại ngoài cửa, còn tự mình đẩy cửa đi vào. Nhìn Bắc Huyền Thanh Lam còn ngủ say trên giường, Hoa Niên lớn mật ngồi xuống bên cạnh càn rỡ nhìn chằm chằm dung nhan nàng ái mộ đã lâu. Bình thường nàng làm gì có lúc có thể ngắm nhìn tự do như vậy, chỉ có khi Bắc Huyền Thanh Lam ở trong giấc ngủ mình mới có thể thoải mái như thế. Hoa Niên biết ánh mắt nàng giờ phút này nhất định là nóng rực.
Nàng đưa tay muốn chạm vào khuôn mặt Bắc Huyền Thanh Lam, nhưng rồi lại cố khắc chế, chỉ sợ Bắc Huyền Thanh Lam đột nhiên bừng tỉnh. Hoa Niên dùng ánh mắt phác hoạ ngũ quan Bắc Huyền Thanh Lam, kia là cánh mũi cao cao tinh nhã, kia là cặp lông mi nhu hòa xinh đẹp tuyệt trần… Hoa Niên nhìn đôi môi Bắc Huyền Thanh Lam, bị hấp dẫn đến mức không dời ra được, môi y nhất định rất mềm mại.
Hoa Niên sớm đã bị tà niệm của chính mình thúc ép mãnh liệt, đã quên hẳn mọi cố kỵ ban đầu, gương mặt cách Bắc Huyền Thanh Lam càng lúc càng gần. Gần đến mức chính nàng có thể cảm giác được tiếng tim đập hưng phấn dồn dập cùng chờ mong của mình, hơi thở cũng dần biến thành gấp gáp, thời điểm sắp chạm đến được đôi môi như cánh hoa mê người mà nàng chờ mong đã lâu thì Bắc Huyền Thanh Lam đột nhiên bừng tỉnh.
Đột nhiên xuất hiện trước mắt mình một khuôn mặt xinh đẹp, liền doạ cho Bắc Huyền Thanh Lam một phen nhảy dựng, sau một lúc lâu mới bình tĩnh lại: “HOA NIÊN, ngươi muốn làm gì?”
Bắc Huyền Thanh Lam không hiểu vì sao Hoa Niên lại xuất hiện ở trong này, hơn nữa sao lại gần mình như thế, gần đến mức có thể ngửi được mùi hoa nồng đậm trên người nàng hôm nay, còn có nhiệt khí vẫn phả vào mặt mình, thật sự là cảnh tượng quỷ dị.
Tâm kết trong lòng Hoa Niên rốt cuộc cũng chưa thực hiện được, chỉ một chút nữa, một chút nữa thôi nàng đã có thể âu yếm, có thể thưởng thức cánh môi xinh xắn kia rốt cuộc có tư vị gì. Vì cái gì Bắc Huyền Thanh Lam lại không hiểu phong tình đến thế?
Hoa Niên thực sự oán giận, trước mắt Bắc Huyền Thanh Lam vẫn là ngũ quan tinh xảo đẹp đẽ như trước nhưng nét mặt đã vô cùng uỷ khuất, bất quá dù thế nào thì trông Hoa Niên vẫn rất đáng yêu.
Bắc Huyền Thanh Lam nhìn mặt mày Hoa Niên tỏ vẻ ủy khuất, càng không hiểu được nàng đang uỷ khuất chuyện gì?
Hoa Niên khẽ thở dài, xem ra Bắc Huyền Thanh Lam rất cảnh giác, cứ xem phản xạ có điều kiện mới rồi thì biết, một khắc trước còn ngủ say, một khắc sau liền đột nhiên bừng tỉnh, rõ ràng mình còn chưa chạm đến y, y đã tỉnh lại. Ánh mắt rất nhanh khôi phục thanh minh, chứng tỏ trong tiềm thức y vẫn luôn đề phòng dù là trong giấc ngủ, đối với xung quanh luôn duy trì cảnh giới.
“Nhi thần thấy cữu cữu ngủ rồi nhưng mi tâm vẫn không hề giãn ra, lúc nào cũng hơi cau lại.” Hoa Niên không thể không đem ý nghĩ không an phận thu hồi lại, sau đó vui cười nói.
“Sao ngươi lại ở đây?” Bắc Huyền Thanh Lam chuyển đề tài, lạnh lùng nhìn thẳng vào Hoa Niên, nàng lẽ ra không được xuất hiện ở chỗ này.
Đúng lúc này, Thước Nhi cùng Doanh Tích xông vào.
“Thái tử phi, vì sao người điểm huyệt ta?” Thước Nhi và Doanh Tích nhìn thấy Hoa Niên ngồi trước giường tôn thượng, dáng vẻ giống như nơi này là Đông cung muốn làm gì thì làm thì tức giận chất vấn. Gần đây Thái tử phi thích đến Bắc Huyền cung không nói, đối với tôn thượng nhìn như nhu thuận, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy là lạ, vẫn cảm thấy Thái tử phi bụng dạ khó lường.
Bắc Huyền Thanh Lam thấy Thước Nhi và Doanh Tích xông vào, trong lòng có chút cảm động, Hoa Niên quá càn rỡ, may mà thị nữ cùng giám quan của mình cũng rất có dũng khí. Điều không ngờ nhất là Hoa Niên biết võ công, thân thủ Thước Nhi vốn không tồi lại bị Hoa Niên điểm huyệt, võ nghệ nàng có lẽ không kém bao nhiêu.
Hoa Niên nhíu mày, càng nhìn càng thấy tiểu cung nữ Thước Nhi này giống con gà mái.
“Bổn tọa để cho Thái tử phi vào, các ngươi lui xuống đi.” Bắc Huyền Thanh Lam phất tay, yêu cầu hai người lui xuống.
“Hoa Niên, ngươi biết võ công sao?” Bắc Huyền Thanh Lam hỏi Hoa Niên.
“Có biết chút ít, ta đã từng học qua khinh công và điểm huyệt”
“Mẫu thân ngươi có biết không?” Bắc Huyền Thanh Lam nhíu mày.
“Không biết, phụ thân cũng không biết, người là người đầu tiên biết đó, người phải nhớ kỹ giúp ta giữ bí mật……” Hoa Niên làm ra vẻ tiểu cô nương ngây ngô nói.
“Về sau không được ở trong cung dùng những thứ bàng môn tà đạo này nữa!” Bắc Huyền Thanh Lam nhìn Hoa Niên ra dáng thiếu nữ ngây thơ, có chút đau đầu, y hối hận đã nạp Hoa Niên làm Thái tử phi. Sợ là Hoa Niên chẳng những không biết tí gì về thế tục lễ tiết, mà so với tiên liệu của mình nàng còn khó dạy bảo hơn nhiều.
“Cữu cữu nói không chính xác, ta không đồng ý.” Hoa Niên nắm lấy tay Bắc Huyền Thanh Lam làm nũng, giống như bình thường vẫn làm nũng với trưởng bối, chiêu này dùng cho ai cũng có tác dụng, duy với Bắc Huyền Thanh Lam thì hình như chưa bao giờ có kết quả. Không ngoài dự đoán, Bắc Huyền Thanh Lam quả thật vội vã rút tay về, làm cho trong lòng Hoa Niên cực kỳ ai oán, hôn cũng không được, nắm tay cũng không cho, cữu cữu thật là nhỏ mọn mà, tiện nghi gì cũng không cho mình chiếm.
Sau khi Bắc Huyền Thanh Lam rửa mặt xong thì ngồi bên cạnh gương đồng, để Thước Nhi và Doanh Tích búi tóc cho mình.
Từ lâu Hoa Niên đã thầm mong ước được chải đầu cho Bắc Huyền Thanh Lam, nay vừa nhìn thấy Thước Nhi chải đầu cho y, liền xung phong nhận chải đầu cho Bắc Huyền Thanh Lam.
“Để ta làm cho!” Hoa Niên ra lệnh cho Thước Nhi, nghĩ đến tiểu cung nữ này vô số lần được vuốt ve mái tóc đen của người mình yêu, hận không thể chặt hai tay của ả đi.
Mà Thước Nhi nào đâu có chịu, hầu hạ tôn thượng vốn là bổn phận của nàng, Thái tử phi cứ đứng xem náo nhiệt là được rồi.
“Thái tử phi, người là chủ tử, việc này để nô tỳ làm là được rồi.” Thước Nhi khách khí nói nhưng nhãn thần nhìn Hoa Niên thì không khách khí chút nào.
Hoa Niên nhíu mày, đúng là Bắc Huyền Thanh Lam toàn nuôi bên người mấy con gà mái, không, là mấy lão gà mái đáng ghét. Hoa Niên cũng không thèm để ý đến thân phận, trực tiếp cướp lược từ trong tay Thước Nhi, mà Thước Nhi cũng đâu chịu để yên như thế, vì vậy đường đường một Thái tử phi lại cùng một tiểu cung nữ tranh giành nhau lược, liên tục giành qua giựt lại một phen, sau đó Hoa Niên lấy khí thế chủ tử mới cưỡng bức được Thước Nhi đưa cho mình. Thước Nhi phẫn hận bất bình buông tay ra, Thái tử phi như thế này thật đáng xấu hổ, Tôn thượng nhất định ngàn vạn lần đừng để Thái tử phi giống lưu manh này nịnh nọt lừa gạt.
Hoa Niên cướp được lược, huênh hoang đắc ý nhìn Thước Nhi, giống như mèo hoang chôm được cá, khuôn mặt tươi cười thật là khó ưa, Hoa Niên thực ngốc nghếch.
“Trước giờ vẫn là Thước Nhi làm, Thái tử phi thân phận quý giá, bổn tọa nào dám để ngươi hầu hạ?” Bắc Huyền Thanh Lam cũng thấy Hoa Niên lấy lòng mình hơi quá. Mặc dù Bắc Huyền Thanh Lam không thấy được lúc Hoa Niên cùng thị nữ tranh nhau chiếc lược đào dữ dội mãnh liệt như sóng ngầm cuộn trào đến thế nào, nhưng y vẫn không quen Hoa Niên lấy lòng quá đáng.
“Không sao, ta sẽ thay người chải đầu!” Hoa Niên hào hứng yêu kiều nói, không quên trừng trừng nhìn chiếc lược đào trong tay, như hổ rình mồi liếc Thước Nhi một cái.
Hoa Niên khư khư giúp Bắc Huyền Thanh Lam chải tóc, động tác cẩn thận ôn nhu giống như hận không thể đem tình ý trong lòng theo mái tóc mềm mại kia mà truyền ra ngoài. Hoa Niên rẽ mái tóc Bắc Huyền Thanh Lam, lặng nhìn cái cổ quang khiết của y, trong lòng nhảy nhót không thôi, càng tận lực trấn định tâm tình. Trong lòng cảm thấy vui vẻ, động tác cũng thêm vài phần ôn nhu.
Bắc Huyền Thanh Lam nhìn Hoa Niên qua lăng kính, trong lòng sinh ra vô số điều không giải thích được. Hoa Niên hầu hạ cũng không có gì hơn người khác, sao nhất định muốn làm điều này? Chỉ là thay mình chải đầu mà thôi, cớ sao vui vẻ như vậy?
Thước nhi tiếp tục trừng mắt nhìn Hoa Niên, bất quá không thể không thừa nhận, kỳ thật Hoa Niên làm cũng không quá kém.
Doanh Tích nhìn toàn cảnh, khẽ mỉm cười. Thước Nhi cùng Thái tử phi thực ấu trĩ, Thái tử phi lấy lòng tôn thượng, cảm xúc hoàn toàn không có một điểm giả dối. Nhưng mà Thái tử phi vì sao phải lấy lòng tôn thượng như thế? Nếu là một hiền thê lấy lòng một phu quân, đó lại là chuyện quá đơn giản, nhưng vì sao một nữ tử lại đi lấy lòng cữu cữu của phu quân mình, đó lại là một chuyện khác? Doanh Tích càng nghĩ càng kinh hãi.
Có lẽ người ngoài cuộc so với người trong cuộc luôn có cái nhìn sáng suốt hơn. Mà dù sao Hoa Niên đối tốt với Bắc Huyền Thanh Lam cũng quá rõ ràng mà không thèm che đậy gì cả.
“Thái tử phi, người chải tóc lâu lắm rồi, rốt cuộc người có biết vấn tóc hay không? Không còn thời gian để ngắm nhìn đâu……” Thước Nhi không khách khí hỏi. Xem ra nàng làm không được rồi, nhìn Hoa Niên đem tóc tôn thượng hết vấn lên rồi lại thả xuống, vẻ mặt Thước Nhi đầy khinh bỉ.
Gương mặt Hoa Niên càng lúc càng ửng đỏ. Thực tế nàng được hạ nhân hầu hạ đã quen, chỉ biết sơ sơ mấy kiểu tóc đơn giản nhất. Kiểu tóc cung đình dành cho đại thần phức tạp nàng đúng là không biết, vừa rồi nàng cướp lấy lược làm sao nghĩ được nhiều như vậy. Bất quá tiểu cung nữ này thật sự khiến người ta chán ghét, đâu cần làm xấu mặt người ta như thế, người ta tốt xấu gì cũng đường đường là Thái tử phi, cũng muốn có chút mặt mũi mà.
Kỳ thật vừa rồi Bắc Huyền Thanh Lam cũng định hỏi Hoa Niên, nhưng nếu hỏi thì có vẻ khiến người ta mất mặt. Mà Bắc Huyền Thanh Lam cũng rất ít khi làm thế, Thước Nhi thật đúng là tri kỷ, hỏi đúng ngay nghi vấn trong lòng y. Bắc Huyền Thanh Lam nhìn Hoa Niên qua lăng kính, nhìn khuôn mặt nàng ửng đỏ, khóe miệng khẽ mỉm cười, thật khó có dịp làm cho Thái tử phi vô pháp vô thiên này đỏ mặt.
Hoa Niên nhìn thấy Bắc Huyền Thanh Lam mỉm cười, biết trong lòng Bắc Huyền Thanh Lam đang cười mình, ngẫm lại vừa rồi lẽ ra mình không nên giành, trong lòng lại càng thêm quẫn bách. Ta bất quá là không vấn tóc được thôi, nhưng cũng có những cái ta giỏi chứ bộ, thật sự là ta vẫn rất lợi hại mà, Hoa Niên tự an ủi.
“Thái tử phi, kiểu tóc này rất phức tạp, hay là để cho nô tài đến làm thay đi, nô tài vốn quen thuộc hơn.” Doanh Tích tâm tư linh động, biết Thái tử phi bất đắc dĩ không xuống thang được, liền nhanh chóng giúp nàng tìm cái thang leo xuống.
Hoa Niên phát hiện tiểu giám quan luôn im lặng bên người Bắc Huyền Thanh Lam này so với con gà mái kia tốt hơn nhiều lần, mẹ gà kia sao không học một ít giống thế nhỉ? Hoa Niên không quên trừng mắt liếc Thước Nhi một cái.
Hoa Niên thuận thế xuống thang, liền tránh qua một bên để cho Doanh Tích làm. Doanh Tích quả nhiên được huấn luyện rất có tố chất, ngay lập tức có thể vấn lên một kiểu tóc tinh xảo cao quí.
Xong tất cả Bắc Huyền Thanh Lam phải soạn lại tấu chương nên đuổi Hoa Niên về Đông cung sớm. Y chờ Hoa Niên đi rồi mới phát giác thời gian hôm nay đã bị Hoa Niên chiếm hết hơn nửa ngày, thực sự là quỷ dị, có cháu dâu nào thích cùng cữu cữu ở cùng một chỗ đâu? Bắc Huyền Thanh Lam nhíu mày thầm nghĩ.
Hoa Niên lẽ ra phải năng bồi tiếp thái tử mới phải, càng nghĩ đi nghĩ lại Bắc Huyền Thanh Lam lại càng khó hiểu. Nữ nhân như Hoa Niên, thấy Hiên nhi chướng mắt là đương nhiên, thật không biết mình thay nhi đồ tìm cháu dâu lợi hại như vậy rốt cuộc là tốt hay không tốt?
Hoa Niên giống như một mê cung, làm cho người ta không thể hiểu được. Bắc Huyền Thanh Lam nhẹ nhàng xoay cái chai tinh xảo làm bằng đá dạ quang trong tay mình, lúc y định ném cái chai đi, tay đột nhiên dừng lại giữa không trung.
Bắc Huyền Thanh Lam là người luôn trọng lời hứa, y do dự một lát cuối cùng vẫn thả tay xuống, tuy rằng y còn mơ hồ không hiểu Hoa Niên rốt cuộc có ý đồ gì, nhưng trực giác mách bảo Hoa Niên đối với mình thực sự không có ác ý, không biết vì sao, nhưng lần đầu tiên Bắc Huyền Thanh Lam đối Hoa Niên có loại cảm giác chắc chắn như vậy.
Bắc Huyền Thanh Lam cũng biết chiếc bình trong tay mình quả thật trân quý, Hoa Niên có được sợ là không dễ dàng gì, bằng không vừa rồi sẽ không khẩn trương muốn mình hứa hẹn không ném đi như thế. Nhớ tới vừa rồi Hoa Niên nắm tay mình, Bắc Huyền Thanh Lam cảm thấy mu bàn tay vẫn còn cảm giác ấm nóng.
Bắc Huyền Thanh Lam cầm vật trong tay gọi giám quan Doanh Tích vào ban thưởng ngọc cơ cao cho Đổng quý phi.
Hoa Niên căn bản không hồi cung ngay mà đi dạo quanh quẩn ngoài Bắc Huyền Cung. Thấy thời gian không còn sớm, , bèn tính qua lại Bắc Huyền Cung bám dính Bắc Huyền Thanh Lam thêm chút nữa.
Nhìn từ xa Hoa Niên đã trông thấy trong tay Đổng Quý phi đang cầm một thứ gì đó rất quen mắt, thị lực của nàng vốn không kém, không phải chứ, Hoa Niên vẻ mặt càng lúc càng mù mịt.
Hoa Niên lập tức cản bước Đổng Vân Nhu lại.
“Thứ trên tay ngươi làm sao mà có?” Hoa Niên chất vấn.
“Ngươi nói thứ này sao?” Đổng Vân Nhu đưa cái chai lên hỏi, chẳng lẽ Thái tử phi cũng thích cái này. Chắc sẽ không đòi của mình đấy chứ, mà mình cũng không định đưa nàng: “Đây là tôn thượng ban thưởng .”
“Đưa đây!” Hoa Niên âm trầm ra lệnh, khí thế kia làm cho Đổng Vân Nhu bị dọa nhảy dựng lên.
“Đây là của tôn thượng thưởng cho ta.” Đổng Vân Nhu nhắc lại lần nữa, kỳ thật muốn Hoa Niên khách khí một chút, nhưng những lời này lại làm Hoa Niên còn tức giận hơn hơn.
“Đây là của ta!” Hoa Niên vô cùng không nể mặt giựt về. Sau đó xoay người đi đến Bắc Huyền Cung, nghĩ đến việc Bắc Huyền Thanh Lam đem đồ mình tặng nàng đưa cho người khác, Hoa Niên tức giận không thôi. Nàng thà rằng Bắc Huyền Thanh Lam ném đi, cũng không muốn để cho nàng đem đồ mình tặng chuyển giao cho người khác!
Đổng Vân Nhu trợn mắt há hốc mồm nhìn Hoa Niên, Hoa Niên quá kiêu ngạo mà! Nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt để nàng cướp đi, dù sao Hoa Niên cũng có chỗ dựa quá cường đại, mình không thể trêu vào.
Bắc Huyền Thanh Lam vừa đọc hết tấu chương, ngẩng đầu lại chợt phát hiện Hoa Niên sắc mặt âm trầm đứng trước mặt mình.
“Không phải ngươi về đông cung rồi sao? Sao còn quay lại làm gì?” Bắc Huyền Thanh Lam vô tâm hỏi. Chân mày Hoa Niên cau lại, nàng chán ghét nhất những lúc Bắc Huyền Thanh Lam đối với mình ra vẻ dửng dưng lạnh nhạt, một chút cũng không để ý đến tâm tình của mình, nếu không cũng sẽ không dễ dàng trao tấm chân tình của mình cho người khác.
Hoa Niên không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn Bắc Huyền Thanh Lam, ngăn Bắc Huyền Thanh Lam không cho y đi ra ngoài.
Bắc Huyền Thanh Lam bị ngăn lại, khẽ nhíu mày : “Ngươi chắn ngang ở đây làm gì?”
“Vì sao người lại đưa ngọc cơ cao cho Đổng Vân Nhu?” Hoa Niên tới gần Bắc Huyền Thanh Lam. Có lẽ Bắc Huyền Thanh Lam có chút chột dạ, cũng có thể vì khí thế Hoa Niên quá bức người, y bất giác lui về vài bước.
“Ngươi không phải nói cho ta rồi, để ta tùy ý xử trí hay sao?” Bắc Huyền Thanh Lam nhíu mày, làm như không hề đem chuyện Hoa Niên tức giận để vào trong mắt.
“Ngươi rõ ràng đáp ứng ta……” Hoa Niên hạ giọng, nhìn bộ dáng Bắc Huyền Thanh Lam không chút hối hận, trong lòng vừa cảm thấy ủy khuất vừa cảm thấy bất lực.
“Ta là đáp ứng ngươi không ném đi, ngươi cũng không nói ta không thể tặng người khác.” Bắc Huyền Thanh Lam phản đối, dùng tay đẩy Hoa Niên đang chắn lối đi ra, nhưng mà không cách nào đẩy nàng đi được. Tuy rằng biết Hoa Niên không vui khi mình đem cho người khác nhưng y không ngờ Hoa Niên lại phản ứng dữ dội như vậy.
Hoa Niên thấy Bắc Huyền Thanh Lam chẳng những không có một tia áy náy, ngược lại bộ dáng như thể điều đó là đương nhiên. Bắc Huyền Thanh Lam dựa vào cái gì có thể ngang nhiên giẫm lên tâm tư mình như thế, mình từ lúc chào đời tới nay chưa từng đối với người nào tận tâm tận lực như vậy, nhưng rốt cục lại chỉ bị người ta coi thường mà thôi. Hoa Niên càng nghĩ càng tức giận, cảm thấy mình chưa bao giờ chịu đựng đến vậy.
“Bắc Huyền Thanh Lam!” Hoa Niên kiềm chế không được mà quát Bắc Huyền Thanh Lam. Bởi vì nàng thực sự không biết ngoài việc mình la hét tên Bắc Huyền Thanh Lam lúc này để biểu đạt sự bất mãn trong lòng thì còn có thể làm gì khác?
Bắc Huyền Thanh Lam thoáng sửng sốt, tên tự của y từ sau khi làm tôn thượng đến nay chưa từng có người nào gọi qua, huống hồ là bị người khác hét lên như vậy. Cho nên thời điểm cái tên vừa quen thuộc vừa xa lạ ấy bị người khác thét lên, Bắc Huyền Thanh Lam có chút ngây người. Bất quá Bắc Huyền Thanh Lam rất nhanh đã định thần lại, Hoa Niên thật quá mức càn rỡ, tên tự tôn sư nàng cũng dám hét lên như vậy. Suốt hai mươi năm qua chưa từng thấy có người càn rỡ như Hoa Niên cả, Bắc Huyền Thanh Lam nhìn khuôn mặt Hoa Niên đầy phẫn nộ uất ức mà đỏ bừng lên. Trông nàng thực xinh đẹp, nhưng tại sao nàng lại tức giận đến vậy nhỉ?
“Bắc Huyền Thanh Lam, ngươi có biết vật kia trân quý đến nhường nào không, ta không dễ dàng mới có thể nhờ người tìm được, ngươi cảm thấy người khác đối với ngươi dù có tốt hay có tâm ý như thế nào đều là tầm thường không đáng kể sao? Ngươi cho rằng có thể tùy ý chà đạp lên tâm ý của người khác sao? Ta thà rằng ngươi ném đi cũng không muốn ngươi đem cho người khác…… Bắc Huyền Thanh Lam, vì cớ gì ngươi chán ghét ta như vậy, luôn khiến cho ta khổ sở, sao chỉ một chút cảm giác của ta ngươi cũng không hiểu được? Ta đã hy vọng ngươi có thể hiểu được biết bao nhiêu ……” Hoa Niên xúc động, càng nói càng kích động, càng về sau lại càng lộn xộn.
Bắc Huyền Thanh Lam nhìn bộ dáng Hoa Niên giận dữ kích động, tựa hồ hành động của mình thật sự làm nàng tổn thương. Trong lòng Bắc Huyền Thanh Lam sinh ra một chút áy náy, người khác đối tốt với mình, mình quả thật không nên chà đạp. Bắc Huyền Thanh Lam có chút buồn bực, điều mình làm thực sự nghiêm trọng đến vậy sao, hơn nữa vì sao Hoa Niên lại đối tốt với mình đến thế? Tuy vậy mặt ngoài Bắc Huyền Thanh Lam vẫn bất động thanh sắc, làm cho Hoa Niên càng nhìn càng thêm tức giận.
“Bắc Huyền Thanh Lam, ta ghét ngươi!” Hoa Niên nhìn Bắc Huyền Thanh Lam không chút nào động dung, cảm thấy vô cùng ủy khuất. Nam nhân này tâm tĩnh như nước, đến khi nào mới có thể lay động hắn, hay về sau hắn vẫn cứ như vậy khiến mình đau khổ hơn nữa?
Cho nên Hoa Niên càng không khắc chế được ủy khuất cùng tuyệt vọng trong lòng, vì Bắc Huyền Thanh Lam, y đã đem chính mình bức đến không còn đường lui, thật sự không cách nào đả động được y sao?
Bắc Huyền Thanh Lam đáng ghét, vì sao lúc nào cũng phải lạnh lùng như thế, nàng không muốn Bắc Huyền Thanh Lam lạnh nhạt như thế. Nghĩ đến đây, nước mắt Hoa Niên rơi xuống, nàng cũng không biết nước mắt vì sao không kìm được mà cứ liên tục tuôn rơi, càng rơi xuống lại càng kìm chế không được. Nàng yêu Bắc Huyền Thanh Lam bao nhiêu, giờ phút này lại càng ủy khuất bấy nhiêu. Người trong thiên hạ chỉ cần mình muốn, có người nào mà không chiếm được, riêng chỉ mỗi Bắc Huyền Thanh Lam là làm cho mình thúc thủ vô sách, khiến mình khổ sở như thế, càng nghĩ càng khóc thật nhiều.
Chán ghét mình, vậy còn lấy lòng mình làm gì? Bắc Huyền Thanh Lam càng nghĩ càng thấy Hoa Niên thật sự không thể hiểu nổi.
Bất quá nhìn Hoa Niên, Bắc Huyền Thanh Lam lại ngây ngẩn cả người, y không nghĩ tới Hoa Niên – người luôn luôn vui cười, luôn luôn không sợ trời không sợ đất, luôn luôn càn rỡ, là nữ nhân mà mình nghĩ sẽ không bao giờ rơi nước mắt nhưng giờ phút này lại rơi nước mắt trước mặt mình, là giọt nước mắt chân thực. Bắc Huyền Thanh Lam nhìn Hoa Niên khóc thật đáng thương, hai mắt đẫm lệ, khiến cho người ta đặc biệt thương cảm, tâm không khỏi nhu hoà đi một chút, rốt cuộc nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương.
“Được rồi, ngươi đừng khóc nữa.” Bắc Huyền Thanh Lam nhẹ nhàng. Kỳ thật cá tính Hoa Niên giống như một bá vương vậy, giống như một tiểu hài tử, nàng đối với ngươi tốt, ngươi phải cảm kích, nàng đưa ngươi thứ gì, dù ngươi không thích cũng không mong ngươi đưa người khác, bằng không nàng sẽ ầm ĩ nháo nhào cho ngươi xem. Bắc Huyền Thanh Lam thấy Hoa Niên khóc lóc như vậy, đột nhiên cảm thấy mình thực sự không có đạo lý, tựa hồ là mình phạm phải tội lỗi tày đình. Được rồi, được rồi, người nào khóc thì người đó lớn nhất.
“Ngươi để cho ta khóc chết đi, dù sao ngươi cũng không để ý, cũng sẽ không tiếp nhận tình cảm này của ta!” Hoa Niên nghẹn ngào nói. Có lẽ do nàng rất ít khi khóc, giờ đột nhiên khóc lớn, nên càng khóc nhiều hơn. Bắc Huyền Thanh Lam cảm thấy cực kỳ buồn cười, nữ nhân họa thủy yêu nghiệt như vậy, vậy mà cũng có lúc thất thố như thế, một phen nước mắt nước mũi, xấu chết đi được. Kỳ thật Hoa Niên giờ phút này quả thật không giống yêu nghiệt, nhưng xem ra vẫn vô cùng khả ái.
Giờ phút này Bắc Huyền Thanh Lam mới cảm thấy Hoa Niên thực sự là tiểu cô nương, Bắc Huyền Thanh Lam rốt cuộc vẫn là người làm trưởng bối, vẫn rất ôn nhu. Duy vẫn không suy đoán được nguyên nhân Hoa Niên vì sao thất thố như thế, Hoa Niên giận dỗi lại càng giống như một tiểu hài tử.
Lúc an ủi người khác, thân thể chính là hữu hiệu nhất, cũng là bản năng cơ bản nhất. Do đó khi Bắc Huyền Thanh Lam thấy Hoa Niên chẳng những không ngừng khóc ngược lại càng khóc càng lớn, Bắc Huyền Thanh Lam dịu dàng ôm Hoa Niên vào lòng, nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, muốn tiểu cô nương này an tĩnh một chút. Biểu hiện của Bắc Huyền Thanh Lam lúc này chỉ thuần túy là biểu hiện mà một trưởng bối nên có.
Bao nhiêu tuổi rồi, khóc xấu như vậy làm gì! Bắc Huyền Thanh Lam vẫn cảm thấy thật khó để lý giải.
Sự tình này với Bắc Huyền Thanh Lam vốn không lớn, nhưng đối với Hoa Niên lại không nhỏ. Hơn nữa bộ dáng phản ứng lãnh đạm vừa rồi của Bắc Huyền Thanh Lam làm cho Hoa Niên rất kích động. Nhưng mà sau khi Bắc Huyền Thanh Lam ôm nàng, Hoa Niên kinh hỉ vô vùng, một chút thương tâm cùng khổ sở trong lòng cũng biến mất, thậm chí còn mừng rỡ như điên. Nhưng nàng biết lúc này mình không nên ngừng nước mắt nhanh như vậy, vì thế Hoa Niên vẫn tiếp tục khóc thút thít, tay đã sớm ôm lấy Bắc Huyền Thanh Lam, dựa thân thể vào thân thể rắn chắc của y. Mà Bắc Huyền Thanh Lam vẫn nghĩ bởi vì Hoa Niên khóc quá thống khổ mà hành động như thế, chỉ có Hoa Niên biết được hành động của mình không đơn giản như Bắc Huyền Thanh Lam nghĩ.
Bởi vì vừa rồi khóc quá nhiều nên hiện tại Hoa Niên vẫn còn khóc thút thít. Nhưng tâm tình lúc này so với vừa rồi lại hoàn toàn bất đồng, giờ phút này Bắc Huyền Thanh Lam ôm mình vào lòng, còn mình đang nằm gọn trong vòng tay Bắc Huyền Thanh Lam. Nghĩ đến đây, Hoa Niên liền cảm giác từng tế bào trong cơ thể đều run rẩy, nàng vùi đầu vào cổ Bắc Huyền Thanh Lam, mùi hương làm người ta trầm mê kia đang tràn ngập nơi chóp mũi. Nàng cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ gần Bắc Huyền Thanh Lam đến vậy, tay Hoa Niên đặt ở bên hông Bắc Huyền Thanh Lam, thân thể dính sát vào người y, thậm chí còn cảm giác được ngực của y vô cùng rắn chắc. Cái này căn bản không phải là tư thế một trưởng bối ôm vãn bối, vô luận là nhìn từ góc độ nào cũng có cảm giác cực kỳ mờ ám.
Nhưng Bắc Huyền Thanh Lam lại không hề nhận ra, y chỉ cảm thấy Hoa Niên quả nhiên đã an tĩnh không ít, tuy rằng còn có tiếng thút thít nhưng rốt cuộc cũng đã ngừng. Lúc y tưởng có thể ly khai được mới phát hiện cả người mình đều bị Hoa Niên ôm lấy, Hoa Niên ôm mình đến không thể nhúc nhích được. Bắc Huyền Thanh Lam đột nhiên cảm thấy bản thân mình cũng có gì đó thất thường, sao lại vì an ủi Hoa Niên mà thoải mái ôm lấy nàng? Thực sự trước giờ chưa từng cùng người khác thân mật như vậy.
Bắc Huyền Thanh Lam định mở miệng bảo Hoa Niên buông tay, nhưng thấy Hoa Niên vẫn còn khóc thút thít, thôi cứ để vậy, nhưng cánh tay đang đặt trên người Hoa Niên thì nhẹ nhàng buông xuống, mặc cho Hoa Niên ôm mình.
Hoa Niên cảm giác được Bắc Huyền Thanh Lam buông cánh tay đang đặt trên người mình ra, trong lòng lại cảm thấy mất mát, vì sao giây phút ngọt ngào luôn ngắn ngủi như vậy? Mặc kệ, y không ôm mình thì mình ôm y cũng đủ rồi, nghĩ đến đây, Hoa Niên liền ôm chặt hơn nữa, giờ phút này gần gũi như thế làm cho Hoa Niên cảm thấy từ trước đến nay chưa từng thỏa mãn đến thế.
Còn Bắc Huyền Thanh Lam chỉ cảm thấy giờ phút này vô cùng quỷ dị, nhưng nói không được quỷ dị chỗ nào, chỉ là cảm thấy thực sự không ổn.
….
Bắc Huyền Thanh Lam cảm giác được tay Hoa Niên dường như đang chậm rãi di động bên hông mình, chuyển tới sau lưng, hướng đến chỗ tựa hồ như vô tình, nhưng cũng không phải vô tình. Bắc Huyền Thanh Lam không biết có phải mình nhầm hay không mà lại cảm thấy bàn tay kia quá không an phận, tựa hồ cũng có thể cảm giác được tim Hoa Niên đập càng ngày càng nhanh, Hoa Niên quả thực rất kỳ quái, trên người Hoa Niên có vô vàn dấu chấm hỏi.
Rốt cục Bắc Huyền Thanh Lam cũng bị nhiệt độ cơ thể Hoa Niên làm cho phải mở miệng bắt nàng buông tay. Vừa lúc đó thì Doanh Tích và Thước Nhi bước vào, cả hai đều trợn mắt há mồm nhìn hai người đang ôm nhau, chuẩn xác mà nói là Thái tử phi ôm tôn thượng, còn tôn thượng đang ngoan ngoãn để cho nàng ôm.
“ Tôn thượng, hai người đang làm gì vậy?” Thước Nhi hỏi, tư thế Thái tử phi ôm tôn thượng rất kỳ quái, nhưng rốt cuộc kỳ quái ở chỗ nào? Thước Nhi liều mạng nghĩ thầm.
Doanh Tích nhìn Hoa Niên, nếu vừa rồi không nhìn lầm, Hoa Niên thiếu chút nữa đã chạm đến cổ tôn thượng rồi, lại nhìn tư thế ám muội của hai người, tiên đoán trong lòng Doanh Tích càng thêm xác định vài phần, nhưng mà tôn thượng vì sao lại ngoan ngoãn để cho Thái tử phi ôm như thế?
“Hoa Niên, buông ta ra.” Bắc Huyền Thanh Lam nhẹ nhàng quay qua lỗ tai Hoa Niên nói, y không muốn để cho hạ nhân nhìn thấy nàng ôm y, cũng không biết vì sao, nhưng tựa hồ không đơn giản chỉ vì vấn đề lễ tiết.
“Không buông!” Hoa Niên đưa mặt sát vào tai Bắc Huyền Thanh Lam, bốc đồng nói.
“Hoa Niên!” Thanh âm Bắc Huyền Thanh Lam có chút trầm thấp mang theo ý tứ cảnh cáo.
“Ai kêu ngươi đem thứ đó tặng cho người khác?” Hoa Niên vẫn còn lằng nhằng dây dưa vấn đề lúc nãy. Bắc Huyền Thanh Lam có chút đau đầu, Hoa Niên xem ra lúc này giống như tiểu nữ hài vừa bá đạo vừa bốc đồng, một chút cũng không đáng yêu, có thể thấy nàng đang cố tình làm như vậy.
Ngoài Thước Nhi võ công tầm thường thì võ công Doanh Tích lại rất giỏi, còn giỏi hơn cả Hoa Niên, chỉ mỗi khinh công là không bằng. Cho nên Doanh Tích nghe được Hoa Niên cùng Bắc Huyền Thanh Lam đối thoại hết sức rõ ràng, quả thật cực kỳ ám muội, phối hợp một màn này làm cho Doanh Tích tưởng tượng càng thêm sâu xa. Tôn thượng luôn luôn không vui khi người khác gần người, huống chi bị người ta ôm lấy, dường như ngài đối với Thái tử phi có chút không giống như với người khác. Tuy rằng bị Hoa Niên ôm, lúc này thần sắc tôn thượng chỉ có chút không kiên nhẫn, nhưng lại không giãy dụa nhiều hay kêu mình xuất thủ ngăn lại, có thể minh chứng tôn thượng kỳ thật cũng không quá chán ghét khi Thái tử phi ôm.
“Các ngươi lui xuống trước đi.” Bắc Huyền Thanh Lam để Doanh Tích và Thước Nhi lui xuống. Y không muốn ở trước mặt hạ nhân lại thảo luận cùng Hoa Niên đề tài này, mà Hoa Niên lại tùy hứng bá đạo, tựa hồ không định quên đi việc này dễ dàng như vậy. Ở trước mặt hạ nhân ôm ôm ấp ấp còn ra thể thống gì, xem ra sau này cái gì Hoa Niên cho đều không thể nhận bừa được.
“Vậy ngươi muốn thế nào, tặng thì cũng tặng rồi!” Bắc Huyền Thanh Lam nhíu mày hỏi, không biết Hoa Niên rốt cuộc muốn như thế nào mới chịu yên đây.
“Lần này người không được ném, cũng không được tặng người khác, chỉ có thể để cho mình dùng. Thứ này thật sự là thứ tốt, trong thiên hạ chỉ có mỗi người là không biết thôi, không được đưa cho người khác nữa đó!” Hoa Niên đem ngọc cơ cao cướp về từ tay Đổng Vân Nhu nhét lại vào tay Bắc Huyền Thanh Lam, dùng ngón tay bao quanh tay Bắc Huyền Thanh Lam không cho y từ chối.
“Sao thứ này lại ở trong tay ngươi?” Bắc Huyền Thanh Lam kinh ngạc nhìn Hoa Niên, tỏ vẻ nghi hoặc cực kì. Hiển nhiên đây không phải bình thứ hai, nàng đòi lại từ chỗ Đổng Vân Nhu sao? Bất quá, Đổng Vân Nhu tựa hồ không phải người sẽ bỏ qua những thứ mình yêu thích, không phải là Hoa Niên……
“Vốn không phải là cho Đổng Vân Nhu, ta tự nhiên phải đòi về, không lý do gì để tiện nghi cho người khác chiếm!” Hoa Niên nói như chuyện đương nhiên là thế, hoàn toàn không cảm thấy hành động vừa rồi của mình thổ phỉ cỡ nào.
“Ngươi chạy theo Đổng Vân Nhu cướp về?” Bắc Huyền Thanh Lam nhìn bộ dáng Hoa Niên như thể chuyện đương nhiên, liền biết mình không đoán sai. Bởi vì đây hoàn toàn giống việc Hoa Niên hay làm, tranh người đoạt vật giống như là chuyện thường ngày không gì đáng kể, Hoa Niên thật sự được nuông chiều quá thành ra càn rỡ, quá bốc đồng quá bá đạo rồi.
Bắc Huyền Thanh Lam cơ hồ có thể tưởng tượng ra cảnh tượng kia, Hoa Niên bộ dáng ngang nhiên cướp gọn từ trong tay Đổng Vân Nhu, dáng vẻ cường đạo chắc chẳng cần che đậy gì cả. Hoa Niên cứ làm như đó là chuyện dĩ nhiên phải thế, còn Đổng Vân Nhu thì chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, Hoa Niên rõ ràng là ỷ thế hiếp người. Bắc Huyền Thanh Lam nghĩ đến đây liền cảm thấy vô cùng buồn cười, Hoa Niên vốn được sinh ra với dung mạo yêu nghiệt như thế, thành ra làm ra chuyện gì quá phận đều có thể giảm nhẹ đi ba phần.
Hoa Niên tự mình nhận định đó là chuyện bình thường, mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, thấy thế nào cũng mặc, cũng như chính mình đối với tôn sư kiêm cữu cữu hiện tại như hổ đói rình mồi đã nhiều năm, cho tới bây giờ cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.
“Trân quý như vậy, đưa cho người khác ngươi cũng luyến tiếc, vậy vì sao lại đưa cho bổn tọa?” Bắc Huyền Thanh Lam hỏi.
“Người không phải ‘người khác’!” Làm sao Bắc Huyền Thanh Lam giống người khác được? Bắc Huyền Thanh Lam đáng ghét, vì sao cứ thích đem mình đánh đồng với người khác, Hoa Niên nhất thời khắc chế không được hơi đề cao âm lượng.
Bắc Huyền Thanh Lam nhìn dáng vẻ quá khích vừa rồi của Hoa Niên, nghi hoặc nhìn nàng chằm chằm, tựa hồ có chút manh mối nào đó. Chỉ là Bắc Huyền Thanh Lam vẫn không nắm bắt được, mà kỳ thật cũng không phải Bắc Huyền Thanh Lam không hiểu được, chẳng qua là y không chịu nghĩ theo hướng kia thôi.
“Người là cữu cữu của ta mà!” Hoa Niên nhìn bộ dáng nghi hoặc của Bắc Huyền Thanh Lam, rất nhanh bổ sung thêm một câu. Dù sao bây giờ chưa đến thời điểm, bại lộ tâm ý quá sớm chỉ sợ gây phản ứng ngược. Tuy rằng Hoa Niên toàn thân đều tản ra hơi thở bất lương, ý đồ sớm đã bị ngoại nhân là hai tiểu cung nữ nhìn thấu vài phần, đáng tiếc đối với phương diện này Bắc Huyền Thanh Lam vẫn còn tương đối trì độn.
“Nhìn không ra Thái tử phi hiếu thuận như thế?” Bắc Huyền Thanh Lam cười nói, ngữ khí trào phúng rõ ràng.
“Đương nhiên là ta tốt, cữu cữu sẽ dần dần phát hiện thêm nhiều điểm tốt của ta thôi.” Da mặt Hoa Niên cực dày, không quên gửi cho Bắc Huyền Thanh Lam thêm một nụ cười vô cùng yêu mị.
“Hoa Niên hãy giúp đỡ Hiên nhi, hắn là kẻ rất thiện lương, cần ngươi hỗ trợ.” Bắc Huyền Thanh Lam cảm khái nói, ngữ khí đối với Hoa Niên cũng dịu đi vài phần.
“Bắc Huyền Thanh Lam, ngươi tính toán khắp nơi chỉ vì tương lai của Cao Hiên, vậy có bao giờ ngươi vì chính mình chưa? Đã bao giờ vì bản thân mình mà truy cầu hạnh phúc chưa?” Hoa Niên nhìn Bắc Huyền Thanh Lam hỏi.
Phải chăng nếu không có Cao Hiên, tâm trí của Bắc Huyền Thanh Lam có thể thảnh thơi một chút!? Phải chi mình sinh ra sớm một vài năm, có thể gặp được Bắc Huyền Thanh Lam trước khi hắn vào cung gặp Cao Hiên. Ngươi sinh ta chưa sinh, lúc ta sinh, may thay ngươi chưa kịp già, tuy vẫn muộn một chút nhưng vẫn còn kịp mà.
Bắc Huyền Thanh Lam ngây người một chốc, y chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, cái từ “truy cầu” này, tựa hồ là đặc quyền của một con người.
“Người không nghĩ tới đúng không? Kỳ thật là người không dám nghĩ tới, gia tộc ép người trở thành kì tài đức độ, tước đoạt hy vọng của một đứa bé mới mười hai tuổi.Ép ngươi vào cung, năm đó ngươi còn chưa nếm được tình yêu là gì, vậy mà từ đó về sau bị nhốt trong chốn cung cấm, chưa một lần bước chân ra thế giới bên ngoài, suốt ngày túc trực lo lắng vì thái tử. Vì thế bị ép phải học được cách ngươi lừa ta gạt, làm thế nào có thể bảo vệ mình trong thế giới này, hiểu được phải ngụy trang như thế nào, hiểu được tâm cơ, hiểu được……” Hoa Niên nhìn vào mắt Bắc Huyền Thanh Lam, nàng muốn từ ánh mắt Bắc Huyền Thanh Lam nhìn ra một điểm đột phá nào đó.
“Hoa Niên, không cần ra vẻ hiểu biết ta. Hoa Niên, ngươi cứ làm tốt vị trí Thái tử phi của ngươi đi!” Bắc Huyền Thanh Lam cười nhạt nói. Tâm tư nàng sớm đã tĩnh như nước, Hoa Niên lại muốn khiêu khích trong lòng mình gợn sóng, rốt cuộc có mưu đồ gì. Y sẽ không dễ dàng bị người khác châm ngòi lay động.
Nhưng Bắc Huyền Thanh Lam không hề phát hiện ra bản thân mình lại dùng tới từ “ta” mà không phải là “bổn tọa”.
“Thái tử phi”, Hoa Niên chán ghét từ này. Nhìn Bắc Huyền Thanh Lam lạnh lùng, cảnh giới trong lòng Bắc Huyền Thanh Lam thật đúng là tầng tầng lớp lớp, mình chỉ thử bước vào một chút liền lập tức bị văng ra.
“Không có ai hiểu, thực sự rất tịch mịch.” Hoa Niên bĩu môi nói, bộ dạng sống chết khẳng định ngươi rất tịch mịch.
Bắc Huyền Thanh Lam lạnh lùng liếc nhìn Hoa Niên, Hoa Niên liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cũng không dám nói nữa. Nàng biết giờ phút này chọc giận Bắc Huyền Thanh Lam không có gì tốt cả.
Bắc Huyền Thanh Lam lại lạnh lùng nhìn Hoa Niên vẫn còn ôm tay mình, Hoa Niên cảm giác tay mình như bị đóng băng. Lần này liền ngoan ngoãn buông cánh tay đang ôm Bắc Huyền Thanh Lam ra, quả nhiên là nam nhân đã thống trị hoàng cung hai mươi năm, khí thế hơn người khác rất nhiều, xứng đáng là nam nhân mình yêu, không giống như bất kì một nam nhân nào khác trên đời này. Hoa Niên mặc dù không thể ôm Bắc Huyền Thanh Lam cho thoả ý nguyện, cũng cố quay về phía Bắc Huyền Thanh Lam làm ra vẻ si mê khờ dại.
“Người không được vứt, cũng không được cho người khác nữa nha……” Hoa Niên kéo kéo ống tay áo Bắc Huyền Thanh Lam làm nũng, tư thái mười phần giống tiểu hài tử.
Bắc Huyền Thanh Lam lại liếc Hoa Niên một cái, sau đó lãnh đạm nói:“Thái tử phi nên trở về cung đi!”
“Lại đuổi ta!” Hoa Niên nhỏ giọng oán giận. Nhìn mặt Bắc Huyền Thanh Lam lạnh lùng, cữu cữu rõ ràng là thẹn quá hoá giận mà, khẳng định là bị mình nói trúng tâm tư, bằng không vừa rồi vẫn đang bình thường sao giờ lại biến sắc như thế. Cữu cữu cũng thật là nóng nảy, nhưng mà thôi cũng không sao, dù cữu cữu luôn cố gắng hoàn mỹ quá mức thì nhất định cũng sẽ có điểm nào đó thiếu hụt, Hoa Niên thầm nghĩ. Chẳng qua, khắp thiên hạ mọi người đều biết, tính tình tôn sư rất tốt.
***
Ngày mùng bảy tháng hai là ngày sinh thần của Hoa Niên, xưa nay Hoa Niên phi thường được sủng ái cho nên nhân dịp này Cao Hàn để cho Bắc Huyền Thanh Lam vì Hoa Niên mà ban khánh yến.
Tuy chỉ là gia yến nhưng cũng không kém so với quốc yến là bao nhiêu, vương công đại thần ngoài tam phẩm mới được mời, cũng không thể không đến. Dù sao thân phận Hoa Niên cũng rất đặc thù, là con dâu Hoàng đế, lại là cháu bên ngoại của Hoàng đế, phụ thân lại là đại tướng quân tay cầm trọng binh, bộ dạng lại khuynh quốc tuyệt thế, hoàn toàn vượt qua cả công chúa đế quốc.
Tất nhiên nơi hội tụ những gì quyến rũ nhất, chói mắt nhất khẳng định là Hoa Niên, đẹp lộng lẫy đến mức yêu mị, làm cho người ta không dám nhìn thẳng nàng, chỉ sợ nhìn sẽ thất tâm.
Nghe mỗi người một câu chúc, lỗ tai Hoa Niên như muốn dài ra. Nàng ai oán nhìn Bắc Huyền Thanh Lam, ngay cả Hoàng đế cữu cữu cũng đều đã chúc mình, ban cho kỳ trân dị bảo. Duy mỗi Bắc Huyền Thanh Lam ngồi ở phía trên, trên mặt y ngoài vẻ mỉm cười nhu hòa, lại cái gì cũng chưa nói, giống như trước kia khoảng cách xa xôi không thể vượt qua. Hoa Niên chốc chốc trộm ngắm nhìn Bắc Huyền Thanh Lam, y sẽ cho mình cái gì nhỉ? Lòng Hoa Niên tràn đầy chờ mong Bắc Huyền Thanh Lam sẽ cho mình một món quà, một món quà không giống với bất kỳ người nào khác. Nhưng có lẽ món quà đó ngoài trân quý ra thì cũng không còn tâm ý gì khác, vậy thay vì để Bắc Huyền Thanh Lam đưa một ít lễ vật không có gì mới, không bằng chính mình đòi thứ mình thích.
“Đại yến sắp bắt đầu, Hoa Niên có gì muốn nói không?” Cao Hàn sủng ái hỏi Hoa Niên.
“Ta nghĩ muốn một lễ vật, muốn tôn sư cữu cữu trao cho ta.” Hoa Niên trong sáng nói.
Bắc Huyền Thanh Lam nhìn Hoa Niên, trong lòng buồn bực, sao chuyện gì Hoa Niên cũng thích dính đến mình vậy? Nàng rốt cuộc muốn làm cái quỷ quái gì, dù là muốn bất kỳ cái gì trong thiên hạ, chỉ cần nói với Hoàng thượng là được, vì sao phải ở trước mặt mọi người đem mình ra? Bắc Huyền Thanh Lam trong lòng lo thắt, nhưng vẫn ra vẻ phối hợp với tình huống hiện tại, nghi hoặc hứng thú nhìn Hoa Niên.
“Hoa Niên muốn cái gì, phụ hoàng không thể cho ngươi sao? Ngươi muốn tôn sư đưa ngươi cái gì?” Có cái gì tôn sư có mà Hoàng đế lại không có đây? Cao Hàn sinh ra vài phần tò mò.
“Thứ này chỉ có tôn sư cữu cữu có, cho nên chỉ ngài mới có thể cho được” Hoa Niên cười thản nhiên với Bắc Huyền Thanh Lam, như hoa như tuyết, vẻ mặt sáng chói, thật làm người ta lóa mắt. Bắc Huyền Thanh Lam nhìn Hoa Niên, trong mắt Hoa Niên tựa hồ thấy được hai chữ “mong chờ”.
“Được rồi, chỉ cần là thứ bổn tọa có bổn tọa sẽ đưa ngươi, Thái tử phi muốn gì chỉ cần mở miệng…” Bắc Huyền Thanh Lam cười nói.
Tất cả mọi người ở đây bao gồm cả Cao Hàn đều tò mò. Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Thái tử phi rốt cuộc muốn từ tôn sư cữu cữu hiền tuệ lễ vật gì, tất cả đều vắt óc ra mà nghĩ.
“Ta muốn người!” Hoa Niên nhìn thẳng vào Bắc Huyền Thanh Lam, tựa hồ đem tất cả mọi người bên cạnh đều biến mất hết. Mà những người này thật sự cũng không có ở trong mắt Hoa Niên, ta thật sự chỉ muốn một người mà thôi, ánh mắt Hoa Niên chính là nói như vậy.
Bắc Huyền Thanh Lam nhìn lại Hoa Niên, trong mắt Hoa Niên tựa hồ cất giấu một chút cảm xúc mà y không thể lý giải nổi, ánh mắt nóng rực ấy, rốt cuộc là ý gì?
Tay Doanh Tích mướt mồ hôi lạnh, không nghĩ tới Thái tử phi lớn mật như thế, dám ở trước mặt người trong thiên hạ nói ra ý đồ đối với tôn thượng. Tuy rằng bình thường Thái tử phi ra vẻ càn rỡ nuông chiều, nhưng thế này cũng quá cả gan làm loạn rồi?
Vũ Dương công chúa nhíu mày nhìn nhi nữ của mình, Hoa Niên rốt cuộc muốn làm cái gì.
Không đợi mọi người phản ứng, Hoa Niên đã nhanh chóng bổ sung một câu: “Ta muốn cữu cữu thổi cho ta một khúc tiêu, tôn sư là thiên hạ đệ nhất tài tử, không gì không thông. Ta muốn cùng cữu cữu hợp tấu một khúc cầm tiêu làm quà sinh nhật, ta nghĩ việc này so với bất cứ điều gì đều trân quý hơn, cữu cữu vừa rồi đã đáp ứng ta, phụ hoàng có thể làm chứng.”
Hoa Niên cười nói, tầm mắt dời khỏi Bắc Huyền Thanh Lam, sợ nếu còn nhìn Bắc Huyền Thanh Lam thì sẽ đem cảm xúc trong lòng đều lộ ra hết .
Mọi người liền hiểu ra, nguyên lai là muốn tôn sư thổi tiêu. Người trong thiên hạ đều biết tôn sư là thiên hạ đệ nhất tài tử, nhưng còn chưa bao giờ nghe qua tôn sư thổi tiêu, giờ phút này đều gợi lên hiếu kỳ trong lòng mọi người. Thái tử phi cũng thật sự tinh quái, sao lại nghĩ ra lễ vật như vậy, quả thật có chút không giống người thường.
Tất cả chúng nhân lại đồng loạt duỗi thân dài cổ chờ tôn thượng cho một câu trả lời thuyết phục, tuy rằng để tôn sư đức cao vọng trọng thổi một khúc làm quà sinh nhật cho cháu dâu có chút thất lễ, nhưng vẫn che dấu không được hưng phấn trong lòng mọi người, hy vọng tôn sư có thể đáp ứng.
Chỉ có Doanh Tích là âm thầm một phen lau mồ hôi lạnh, sợ là ở đây chỉ có một mình y biết Thái tử phi kia nói thật, cũng may Thái tử phi vẫn còn biết suy nghĩ.
Cao Hàn từ nhỏ đã sủng ái Hoa Niên, mà nàng từ nhỏ đã không đem lễ nghi đặt vào trong mắt, nghe cũng đã quen cho nên Hoa Niên đưa ra yêu cầu như vậy, Cao Hàn chẳng những không thấy kì quái, ngược lại còn rất hứng thú.
“ Tôn sư vừa rồi nói cái gì cũng đều có thể đáp ứng nàng, bây giờ cũng nên thoả mãn tâm nguyện của Hoa Niên đi.” Hoàng đế tươi cười nói. Bắc Huyền Thanh Lam đâm lao đành phải theo lao, chỉ có thể kiên trì gật đầu, trong lòng lại không ngừng mắng Hoa Niên càn rỡ.
Khi ngọc tiêu nhanh chóng được đưa đến trước mặt Bắc Huyền Thanh Lam, trước mặt Hoa Niên cũng là cây cổ cầm. Tất cả khách nhân đều cảm thấy quả nhiên đại yến hôm nay mình đến tham dự là không uổng phí, thiên hạ đệ nhất tài tử cùng thiên hạ đệ nhất mỹ nữ hợp tấu, lại là hai nhân vật tôn quý nhất thiên hạ hợp tấu, thật sự là ngàn năm một thuở, ngẫm lại đều cảm thấy kích thích.
Mọi người ai nhìn một màn này, cũng lộ ra chút hiếu kì, Bắc Huyền Thanh Lam là nhân vật nổi danh, họ cũng muốn nhìn thử Bắc Huyền Thanh Lam có đảm đương nổi danh tiếng kia không.
Nơi này không ai chờ mong biểu hiện của Hoa Niên. Dù sao ở trong mắt rất nhiều người, ngoài việc Hoa Niên xinh đẹp mà được nuông chiều thì không còn hình tượng nào khác. Trong ba ngàn giai lệ được sủng ái, nàng phỏng chừng chỉ là bình hoa di động thôi. Cho nên tất cả mọi người hầu như không để mắt đến Hoa Niên, chỉ có Vũ Dương khẽ
Bắc Huyền Thanh Lam liếc mắt nhìn Hoa Niên một cái, khóe miệng nhếch lên một tia trào phúng. Hoa Niên trông thấy nhưng vẫn cười sáng lạn như hoa xuân, nàng biết Bắc Huyền Thanh Lam sẽ không hạ thủ lưu tình với mình, hơn nữa sẽ cố gắng làm cho mình gian nan, ai kêu mình đưa ra yêu cầu càn rỡ như vậy. Nhưng nàng rất vui vẻ, nàng không cần Bắc Huyền Thanh Lam nương tay, nếu mình không năng lực, làm sao có thể xứng với Bắc Huyền Thanh Lam?
“Khúc nhạc là ngươi chọn hay là ta chọn?” Bắc Huyền Thanh Lam hỏi Hoa Niên.
“Cữu cữu chọn đi.” Hoa Niên nhẹ nhàng bát cầm, thử hạ âm.
Bắc Huyền Thanh Lam gật đầu, y cũng không đem tên khúc nhạc nói ra, tiếng tiêu đã lập tức nổi lên, tiếng đàn của Hoa Niên cũng lập tức theo vào, trong thời gian quá ngắn đã có thể đoán ra Bắc Huyền Thanh Lam thổi khúc gì. Tất cả mọi người trong chốc lát đều quay đầu lại nhìn Hoa Niên với cặp mắt khác xưa.
Cầm nghệ Hoa Niên của Hoa Niên cũng quả thực là kỳ tài, Bắc Huyền Thanh Lam không thể không đối với Hoa Niên nổi thêm vài phần kính trọng. Khóe miệng Bắc Huyền Thanh Lam khẽ cười, không kém mới tốt, thật là tốt. Trên đời có bao nhiêu người có thể kích khởi ý chí chiến đấu của Bắc Huyền Thanh Lam đâu, lần đầu tiên nghe Hoa Niên đàn, Bắc Huyền Thanh Lam đã bị cầm âm dẫn đường. Nguyên bản là muốn cho Hoa Niên xấu mặt khi hợp tấu, nhưng giờ đột nhiên lại có cảm giác tri âm. Phút chốc toàn tâm đều nhập thần, ngoại trừ lúc cùng nhạc công tỷ thí mới từng có loại cảm giác tận lực vô cùng mãn ý như thế.
Bắc Huyền Thanh Lam vốn chọn bài khó nhất, Hoa Niên cũng có chút cố sức, cũng may không rớt lại ở khoảng cách quá xa. Nhìn Bắc Huyền Thanh Lam tao nhã ở kia làm cho Hoa Niên tưởng như được thấy dáng người năm xưa, hình bóng y năm đó đã khiến cho mình giống như hãm thân vào cơn lốc xoáy, càng lún càng sâu.
Ngón tay Hoa Niên thon dài lả lướt trên cầm huyền càng lúc càng nhanh, cũng dần dần lạc trong tiếng tiêu của nàng, giờ phút này trong mắt Hoa Niên chỉ có Bắc Huyền Thanh Lam, rốt cuộc không còn nhìn thấy bất kì ai khác.
Tất cả khách nhân đang uống rượu, chén như dừng giữa không trung, tất cả mọi âm thanh hầu như thinh lặng, toàn bộ chỉ biết lẳng lặng mà nghe, đều bị một màn cầm tiêu hợp tấu cao siêu này làm cho kinh thán. Mặc dù tiếng tiêu cùng tiếng đàn đã dừng lại hồi lâu, nhưng âm thanh văng vẳng bên tai có lẽ đến ba tháng sau cũng không phai nhòa, tuyệt đối không phải nói quá.
Mặc dù Thước Nhi không hiểu phong nhã là như thế nào nhưng cũng nghe đến trợn mắt hốc mồm, thật là hay, quả nhiên nhạc khúc này chỉ có tôn thượng tài năng mới thổi hay được như vậy, hình như Thái tử phi cũng rất lợi hại.
Bắc Huyền Thanh Lam thổi xong, trong lòng thực sự vui sướng, loại cảm giác vui sướng này tựa hồ từ ngày tiến cung chưa từng có. Vì thế tự dưng Bắc Huyền Thanh Lam sinh ra một chút cảm giác phức tạp với Hoa Niên.
Bắc Huyền Thanh Lam mỉm cười nhìn thẳng Hoa Niên, làm cho Hoa Niên tràn đầy vui vẻ, Vũ Dương cũng rất vừa lòng, không uổng phí Hoa Niên được xét là có mệnh luyện cầm. Lần đầu tiên cảm giác Bắc Huyền Thanh Lam dụng tâm mà thổi, không vì khiêm nhượng mà dối trá.
Dung Trực từ nãy đến bây giờ vẫn bất động thanh sắc cũng khẽ mỉm cười, nữ nhi của mình tài mạo vô song, mới là thiên hạ đệ nhất.
Người vẫn không nhìn ra sự tình gì là Cao Hiên, chỉ thấy hai kẻ thân thuộc nhất của mình, cữu cữu rất lợi hại, Hoa Niên cũng rất lợi hại, bèn cười cực kỳ vui vẻ.
Một khúc cầm tiêu hợp tấu của Bắc Huyền Thanh Lam cùng Hoa Niên làm cho các tiết mục sau đó đều ảm đạm không bằng. Một thời gian sau tất cả mọi người đều bắt đầu vui chơi giải trí, đã qua mấy chén, ai nấy đều có điểm lâng lâng, vì là yến hội nên cũng không quá câu nệ chuyện này.
Hoa Niên nâng chén rượu, tầm mắt lại luôn đặt ở chỗ Bắc Huyền Thanh Lam. Nàng chú ý thấy Bắc Huyền Thanh Lam tuy rằng cũng hoà hợp với khung cảnh chung, nâng chén rượu nhìn như tao nhã uống, nhưng cung nữ hầu hạ một bên lại rất ít khi rót thêm rượu cho y, xem ra bộ dáng y cầm chén rượu là giả vờ uống chứ không hề uống thật.
Nhìn mọi người tận tình thưởng nhạc, Bắc Huyền Thanh Lam đột nhiên sinh ra cảm giác cô độc, nhìn tất cả mọi người hoà nhập vui vẻ như vậy, cho tới bây giờ họ cũng chưa bao giờ cảm thấy cô độc sao? Bắc Huyền Thanh Lam khẽ nhếch miệng cười, từ khi nào mình lại trở nên không có việc gì cũng thở ngắn than dài như vậy?
Động tác rất nhỏ kia của Bắc Huyền Thanh Lam phút chốc đều lọt vào mắt Hoa Niên, y nhất định không thích yến hội, Hoa Niên thầm nghĩ. Nhất cử nhất động của Bắc Huyền Thanh Lam đều được nàng lưu tâm.
Tầm mắt Cao Hiên vẫn đặt trên người Hoa Niên, hắn có loại ảo giác đêm nay Hoa Niên luôn luôn nhìn tôn sư cữu cữu, phỏng chừng vì bại bởi cữu cữu nên không cam lòng chăng, Hoa Niên vốn là người hiếu thắng mà. Nhìn Hoa Niên, Cao Hiên cảm thấy rất vui vẻ, thê tử mình dĩ nhiên là thiên hạ vô song. Cao Hiên quả thật so với Cao Hàn tích được phúc nhiều hơn, nhưng đáng tiếc số phận đã định trước cho y, lòng tuy hướng về người nhưng mãi cũng không bao giờ được đáp lại. Giống như là dòng sông mãi trôi về hướng Đông vô định, chỉ có đi mà không có về.
Bắc Huyền Thanh Lam tựa hồ cảm giác được Hoa Niên đang nhìn, nhẹ nhàng đem tầm mắt chuyển về phía nàng. Lần đầu tiên tầm mắt Bắc Huyền Thanh Lam không chỉ nhìn về phía nhi đồmà rơi xuống người Hoa Niên, nhưng cũng chỉ thoáng nhìn vào mắt Hoa Niên rồi lập tức rời đi nhìn về phía Cao Hiên. Hiên nhi nhất định là cực kì thích Hoa Niên, Hoa Niên quả thật không đơn giản chỉ có hoa mỹ hời hợt. Nhưng Hoa Niên tựa hồ thấy hắn chướng mắt, mặc dù là thê tử hắn, Hoa Niên vẫn xa cách không gần, Bắc Huyền Thanh Lam không khỏi thở dài trong lòng.
Hoa Niên thật vô cùng kinh hỉ khi thấy tầm mắt Bắc Huyền Thanh Lam vừa rồi đặt trên người mình, nhưng mà so với mong ước của mình thì vẫn còn quá ngắn. Hoa Niên biết Bắc Huyền Thanh Lam đang nhìn Cao Hiên, đột nhiên cảm thấy mình lúc trước chọn làm Thái tử phi là một quyết định sai lầm, tuy rằng lấy thân phận Thái tử phi sẽ đến gần Bắc Huyền Thanh Lam dễ dàng, nhưng thân phận này sau này cũng sẽ thành trở ngại lớn nhất khi mình muốn tiếp tục tới gần y, Hoa Niên nhìn Cao Hiên, không khỏi lại thấy phiền não.
Yến hội rốt cuộc đã xong, Hoa Niên cùng Cao Hiên cũng trở về Đông cung. Hoa Niên đi phía trước, bỏ mặc Cao Hiên tụt lại phía sau, trong lòng nàng vẫn còn thấy thực sự phiền toái.
“Hoa Niên, vì sao nàng đột nhiên mất hứng vậy?” Cao Hiên chầm chậm đuổi theo Hoa Niên, không phải mới vừa rồi vẫn rất tốt sao, sao tâm tình lại lập tức liền biến thành không tốt rồi?
“Ngươi định quản ta chắc!” Hoa Niên ngữ khí khó chịu quát Cao Hiên.
Cao Hiên cũng cảm giác được Hoa Niên có vẻ phát hỏa với mình. Điều đó khiến cho hắn buồn bực, mình đối với nàng ngoan ngoãn phục tùng, nha đầu này sao vẫn còn hờn giận như thế?
“Không phải, chỉ là ta không muốn nàng không vui.” Cao Hiên cười nói. Nụ cười thật rạng rỡ trong sáng, nhưng lại không có chút uy nghiêm nào của thái tử cả.
Không muốn ta không vui, đem cữu cữu ngươi tặng cho ta là được, Hoa Niên tà ác nói thầm trong lòng.
“Được rồi, ngươi không cần để ý đến ta đâu.” Hoa Niên cũng biết khi dễ thái tử biểu đệ hiền lành thật sự không tốt lắm, hơn nữa hắn vẫn là tâm can bảo bối của Bắc Huyền Thanh Lam, nếu bị Bắc Huyền Thanh Lam biết thì cũng không hay.
“Ừ!” Cao Hiên thấy Hoa Niên không nói cũng không có cách, chỉ có thể uể oải gật đầu.
“Đúng rồi, đêm nay ngươi có thể ngủ trên giường……” Cao Hiên còn chưa kịp cao hứng thì Hoa Niên đã nói câu tiếp theo khiến cho hắn đang tươi cười liền đông cứng lại.
“Đêm nay ta không trở về Đông cung, ngươi không được nói cho người khác biết, cũng không được để cho người khác biết, hiểu không?” Hoa Niên hơn phân nửa là không trở về nhà vào lúc đêm khuya thế này, như vậy dĩ nhiên là không tuân thủ chuẩn mực của nữ nhi thường tình, đã không cùng trượng phu nói lý thì thôi, còn muốn ra lệnh cho trượng phu thay nàng che dấu hành vi phạm tội.
“Nàng đi đâu?” Cao Hiên nhíu mày hỏi, bộ dáng nhíu mày này thật giống Bắc Huyền Thanh Lam, Hoa Niên nhìn xuất thần.
“Ai cần ngươi lo!” Xem ra Cao Hiên lớn lên sẽ giống Bắc Huyền Thanh Lam nhiều lắm. Bản thân cũng không muốn quát hắn nữa, nên Hoa Niên nói câu này so với câu vừa rồi thái độ tốt hơn nhiều, đáng tiếc Cao Hiên vẫn không cao hứng nổi.
“Hoa Niên……” Cao Hiên còn chưa kịp nói hết câu, Hoa Niên đã ly khai. Cao Hiên nhìn bóng dáng Hoa Niên biến mất, mặt cúi gằm xuống, lễ vật hắn tự tay làm còn chưa đưa nàng.
Cao Hiên vốn không biết cho dù hắn đưa lễ vật gì, Hoa Niên cũng thấy chướng mắt, trừ phi đem cữu cữu mình đưa lên.
***
Bắc Huyền Thanh Lam tắm rửa xong, thay cung bào đổi bằng một bộ y phục bạch sắc hàng ngày, lẳng lặng mang theo Doanh Tích cùng đi ngự hoa viên tản bộ.
Hương thơm hoa dại trong vườn nương theo gió thổi đưa đến chóp mũi Bắc Huyền Thanh Lam, bầu trời đêm mát lạnh nhưng cũng mang theo hơi thở đầy cô tịch. Bắc Huyền Thanh Lam hít sâu một hơi, đem không khí quạnh quẽ hít vào phế quản, có loại cảm giác dễ chịu nói không nên lời. Bắc Huyền Thanh Lam lật nhẹ tay, lấy từ trong tay áo rộng thùng thình một cây trúc tiêu, giữa khung cảnh tĩnh lặng ban đêm nhẹ nhàng thổi lên một khúc, bất quá chỉ là tự tiêu khiển mà thôi.
Hoa Niên nghe thấy tiếng tiêu liền ngừng cước bộ, im lặng lắng nghe tiếng tiêu du dương kia. Nhìn Bắc Huyền Thanh Lam một thân bạch y thê lương ảm đạm, Hoa Niên thật muốn ôm y vào lòng, không nghĩ y lại cô độc nhiều đến như vậy, y cũng chỉ biết dùng chính bản thân mình để lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn mà thôi. Hoa Niên im lặng nhìn, lắng nghe tiếng lòng của Bắc Huyền Thanh Lam.
Doanh Tích phát hiện ra Hoa Niên nhưng thấy nàng chỉ im lặng lắng nghe, Doanh Tích cũng làm như không phát hiện, có lẽ vẫn còn có người hiểu tôn thượng, chỉ là……
Bắc Huyền Thanh Lam thổi xong mấy khúc, mới phát giác trời đã gần sáng,y liền thu hồi trúc tiêu, chuẩn bị quay về Bắc Huyền Cung. Bắc Huyền Thanh Lam một khi trở về Bắc Huyền Cung, lại là Bắc Huyền Thanh Lam mang mặt nạ hoàn mỹ như trước.
Hoa Niên chờ Bắc Huyền Thanh Lam rời đi rồi cũng ly khai, bản thân nàng cũng đứng một đêm. Đêm qua là sinh thần của mình, là y bồi tiếp cùng mình, tuy rằng y một chút cũng không biết, nhưng trong lòng Hoa Niên cũng thấy vui vẻ không thôi.
***
Cái người ngày ngày đúng lúc đều đến thỉnh an, cớ sao hôm nay lại không đến, điều này làm cho Bắc Huyền Thanh Lam có chút không quen. Hoa Niên không phải ngã bệnh rồi chứ? Không đến thỉnh an, cũng không phái người đến bẩm báo, Hoa Niên này có hiểu lễ tiết cung đình hay không? Bắc Huyền Thanh Lam tự nhủ đến lúc Hoa Niên đến thỉnh an, nhất định phải bắt nàng học một khoá lễ tiết cung đình mới được. Nhưng Bắc Huyền Thanh Lam hoàn toàn quên mất trước kia y hy vọng Hoa Niên đừng đến thỉnh an cỡ nào.
Hoa Niên ở Đông cung ngủ được một giấc mĩ mãn, vừa tỉnh giấc lập tức pha một hồ nước hoa hồng để tắm. Hoa Niên bơi qua lượn lại vài vòng, cảm thấy lúc này mình thật giống yêu tinh yêu mị, không, yêu tinh cũng không xinh đẹp bằng mình, sau đó mới hừng hực đi đến Bắc Huyền Cung. Nửa ngày không thấy như cách ba thu, nhớ Bắc Huyền Thanh Lam muốn chết, không biết cữu cữu đại nhân có nhớ mình không?
Lúc Hoa Niên đến Bắc Huyền Cung thì Bắc Huyền Thanh Lam đang dùng cơm, Hoa Niên tự động tự phát ngồi vào bàn cơm, kêu Thước Nhi đang hầu hạ bên cạnh mang thêm ra một bộ bát đũa, hoàn toàn không để ý tới bộ dáng nhíu mày của Bắc Huyền Thanh Lam.
“Hoa Niên, ngươi có hiểu lễ tiết cung đình hay không?” Bắc Huyền Thanh Lam không khách khí hỏi.
“Cữu cữu đừng cứng nhắc mà, chúng ta lại là người một nhà, tình cảm thắm thiết cần gì để ý đến mấy thứ đó .” Hoa Niên cười nịnh nọt, trong lòng lại thầm nghĩ, thần tình cữu cữu hôm nay lại không tốt.
“Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tất cả đều phải có quy củ.” Bắc Huyền Thanh Lam vừa nói ra lời, Thước Nhi liền vội vàng đem chén bát thu lại. Hoa Niên nhíu mày, con gà mái này thật là, xem ra phải cố gắng quan hệ tốt với con gà mái này mới được, dù sao đều là người thân tín bên Bắc Huyền Thanh Lam, không thể xem thường lực lượng này được.
Hoa Niên rất muốn đoạt lại chén đũa trong tay Thước Nhi, nhưng ở trước mặt Bắc Huyền Thanh Lam, nàng không dám làm, cũng sẽ không làm chuyện mất nhân phẩm như vậy, nàng vẫn rất chú ý hình tượng trong mắt Bắc Huyền Thanh Lam.
“Cữu cữu……” Hoa Niên đứng dậy chạy đến trước mặt Bắc Huyền Thanh Lam, cầm ống tay áo Bắc Huyền Thanh Lam kéo kéo, nhõng nhẽo làm nũng, càng nhìn càng ớn, còn kém mỗi là không chu cái miệng nhỏ nhắn ra thôi.
Thái tử phi thấy ớn quá, tay chân Thước Nhi và Doanh Tích đã nổi hết da gà, được rồi, lấy tuyệt thế dung mạo của Thái tử phi làm vậy vẫn rất hữu dụng, nhưng mà vẫn làm người ta rất buồn nôn.
Thước Nhi và Doanh Tích nhìn lại Bắc Huyền Thanh Lam, tôn thượng quả nhiên là tôn thượng, vẫn bất động thanh sắc, không buông lỏng tí nào.
“Cữu cữu……” Một tiếng này của Hoa Niên, cơ hồ muốn đem xương cốt người ta kêu đến nhũn, lúc này Bắc Huyền Thanh Lam mới giương mắt nhìn Hoa Niên một chút, vẫn lôi kéo tay mình, có để mình ăn cơm không đây?
“Cữu cữu!” Đột nhiên Cao Hiên từ đâu cao hứng phấn chấn tiêu sái tiến vào, loại tình cảm hưng phấn biểu hiện hết trong giọng nói. Vào phòng mới phát hiện Hoa Niên cũng ở đây, tâm tình liền rất tốt.
“Hiên nhi, đến rồi thì ngồi xuống ăn cùng bổn tọa đi.” Bắc Huyền Thanh Lam từ ái nói.
Ánh mắt Hoa Niên ai oán nhìn Bắc Huyền Thanh Lam, đãi ngộ khác biệt, là đãi ngộ khác biệt một cách trắng trợn lộ liễu. Sao y không thuận theo mình chứ, Hoa Niên tâm tình thật không tốt, liền dùng ánh mắt như dao găm bắn về phía Bắc Huyền Thanh Lam và Cao Hiên.
“Hoa Niên cũng ngồi xuống ăn đi!” Cao Hiên vốn rất thương yêu thê tử, liền kéo Hoa Niên cùng nhau ngồi xuống, lúc này Thước Nhi và Doanh Tích mới lập tức lấy thêm chén đũa cho Cao Hiên và Hoa Niên.
Nàng nhờ phúc của Cao Hiên mới có thể cùng Bắc Huyền Thanh Lam ăn cơm sao? Trong lòng Hoa Niên tràn đầy bất bình. Chỉ biết nhi đồ mình trọng yếu, không biết rằng nữ nhân của mình trong tương lai cũng rất trọng yếu sao?
“Ngự thiện không thảo luận chính sự, dùng cơm đi.” Bắc Huyền Thanh Lam ôn nhu nói, gắp đồ ăn bỏ vào trong chén Cao Hiên. Cao Hiên kinh ngạc nhìn Bắc Huyền Thanh Lam, sao tôn sư lại gắp rau cho mình? Tuy Cao Hiên biết cữu cữu thương mình, nhưng người cũng không giống sư phụ bình thường khác, luôn ở một tầng xa cách không rõ. Hôm nay Cao Hiên đột nhiên hiểu được, là do trước kia cữu cữu chưa bao giờ đối xử với mình thân thiết như thế này mà thôi.
“Đa tạ cữu cữu, cữu cữu cũng ăn đi.” Cao Hiên cũng gắp một chút đồ ăn bỏ vào trong chén Bắc Huyền Thanh Lam , Bắc Huyền Thanh Lam mỉm cười, đột nhiên thực sự thích phút giây ấm áp này.
Hoa Niên nhìn cảnh tượng sư đồ tử hiếu hai người liền buồn bực không thôi. Rõ ràng hành động gắp thức ăn này là nàng dạy Bắc Huyền Thanh Lam mà, Bắc Huyền Thanh Lam thật đúng là quỷ đáng ghét, chỉ biết chăm lo cho nhi đồ của y thôi!
Cao Hiên thấy miệng Hoa Niên bắt đầu chu lên, rõ ràng là ủy khuất vì bị bỏ mặc. Cao Hiên liền nhanh tay gắp cho Hoa Niên ít đồ ăn, bỏ vào trong chén nàng.
Người ta đâu có cần ăn nước miếng của ngươi, người ta là cần cữu cữu gắp kìa, người ta muốn cữu cữu gắp, người ta muốn cữu cữu gắp cơ……
Hoa Niên tiếp tục buồn thảm nhìn Bắc Huyền Thanh Lam, không tin tâm linh dao động mãnh liệt của mình không truyền đến chỗ Bắc Huyền Thanh Lam được.
Bắc Huyền Thanh Lam nhìn Hoa Niên, thấy nàng giống như tiểu động vật đói ăn, ánh mắt lóe ra quang mang đầy ắp chờ mong, lòng mềm nhũn, cũng tùy tay gắp một chút rau bỏ vào chén Hoa Niên, đương nhiên là gắp cho Cao Hiên càng nhiều hơn.
Hoa Niên nhìn đồ ăn trong chén vô cùng trân quý kia, cơ hồ muốn rơi lệ. Thật sự là truyền được đến cữu cữu sao, chiêu này không lẽ lại có công hiệu thần kỳ đến thế? Vậy ta đây muốn cữu cữu, ta muốn cữu cữu, ta muốn cữu cữuuuu, Hoa Niên cố gắng phóng thích nguyện vọng, cầu xin thêm lần nữa. Nếu lần này cũng có thể thành công thì tốt rồi, nàng đâu chỉ là muốn ăn đồ ăn cữu cữu gắp, ăn cữu cữu mới là tuyệt nhất! Nghĩ đến liền cảm thấy máu mũi mình sắp chảy ra. Hoa Niên cố ngừng suy nghĩ miên man trong đầu, trên bàn cơm mà tưởng tượng chuyện đó thật sự không tốt lắm.
Hoa Niên đem đồ ăn Cao Hiên gắp trong chén mình đều gắp lại cho Cao Hiên: “Thái tử biểu đệ chính sự bận rộn, càng cần phải ăn nhiều một chút để bồi bổ thân thể.” Hoa Niên nhiệt tình nói, làm cho Cao Hiên được yêu mà sợ. Cao Hiên hoàn toàn không biết Hoa Niên chỉ là vì không muốn ăn nước miếng của hắn, bằng không đừng mong Hoa Niên gắp cho hắn, chờ kiếp sau đi!
Nhưng Bắc Huyền Thanh Lam lại thấy vô cùng rõ ràng, Hoa Niên đem đồ ăn Hiên nhi gắp đều trả trở về, chỉ ăn mỗi đồ ăn mình gắp. Cảm giác trong lòng Bắc Huyền Thanh Lam rất kỳ quái, cũng phức tạp cực kỳ, không rõ tâm tình hiện tại của mình là gì. Yvẫn cảm thấy hành động của Hoa Niên vô cùng kỳ quái, tựa hồ y đã nắm được manh mối, nhưng cuối cùng vẫn không nắm bắt được gì.
Sau khi Hoa Niên đem đồ ăn Cao Hiên gắp cho mình đều trả lại cho Cao Hiên, cũng nhanh chóng gắp đồ ăn bỏ vào chén Bắc Huyền Thanh Lam.
“Cữu cữu cũng ăn đi.” Hoa Niên cười ngọt ngào.
Bắc Huyền Thanh Lam nhìn đồ ăn Hoa Niên gắp cho mình trong chén, do dự hồi lâu mới động đũa, nhã nhặn bỏ vào trong miệng. Hoa Niên nhìn thấy Bắc Huyền Thanh Lam ăn đồ ăn mình gắp, lại càng cười đến không ngậm miệng lại được, cữu cữu rốt cục cũng không bài xích mình.
Doanh Tích nhìn hiểu được quan hệ phức tạp của ba người trên bàn, ngẫm lại càng thấy cấm kỵ vô cùng. Bây giờ tôn thượng còn chưa hiểu ý đồ của Thái tử phi, nhưng có thể nhìn ra được ngài đối với Thái tử phi đã không còn bài xích như trước nữa. Ngược lại, Thái tử phi đối với tôn thượng cũng có một chút ảnh hưởng. Nếu có một ngày tôn thượng hiểu ý đồ của Thái tử phi thì sẽ xảy ra tình trạng như thế nào?
Doanh Tích đột nhiên có dự cảm lần sau Thái tử phi nhất định sẽ mượn sức mình cùng Thước Nhi, Thái tử phi vì tôn thượng hao tổn bao nhiêu tâm cơ, nơi này đáng sợ nhất chính là Thái tử phi. Doanh Tích suy nghĩ một chút liền cảm thấy da đầu tê dại, dù sao ý đồ của Thái tử phi đối với tôn thượng cũng quá rõ ràng lộ liễu.
Doanh Tích do dự, mình có nên nói cho tôn thượng hay không, tôn thượng có tin mình hay không? Hiện tại nói cho tôn thượng, ngài nhất định cảm thấy hoang đường, nhưng đợi đến lúc tôn thượng tự phát hiện ra, sợ là ngài đã rơi vào lưới tình rồi.
Doanh Tích suy nghĩ rối rắm hồi lâu, lại do dự, rốt cuộc có nên ám chỉ cho tôn thượng một chút không?
Dự cảm của Doanh Tích rất nhanh trở thành sự thật, Thái tử phi quả nhiên đến mượn sức mình cùng Thước Nhi .
Từ lâu Hoa Niên đã chú ý tới tiểu thái giám luôn im lặng bên người Bắc Huyền Thanh Lam kia, tựa hồ không đơn giản như thế, khí độ kia không phải một tiểu thái giám nên có, mà là bộ dáng tất cả ta đều đã biết, làm cho Hoa Niên sinh lòng cảnh giác.
“Doanh Tích !” Hoa Niên gọi Doanh Tích .
Doanh Tích không dừng lại, tựa hồ cái tên kia không phải gọi mình.
“Doanh Tích !” Hoa Niên kêu thêm lần nữa, đến lúc này Doanh Tích mới ngừng lại.
“Vì sao gần đây ngươi cứ nhìn ta như vậy?” Hoa Niên nhướng mày hỏi. Thân phận Doanh Tích thế nào nàng mặc kệ, nàng chỉ để ý đến việc liệu y có thể gây trở ngại đến mình cùng Bắc Huyền Thanh Lam hay không.
“Ta nghĩ Thái tử phi phải là người hiểu rõ nhất.” Doanh Tích thản nhiên nói, Hoa Niên không phải là biết rõ rồi còn cố hỏi sao?
“Vậy ngươi định làm thế nào?” Hoa Niên hỏi. Nếu lúc này Doanh Tích nói cho Bắc Huyền Thanh Lam, đối với mình rất bất lợi.
“Ta sẽ bẩm báo tôn thượng, dù sao lấy thân phận Thái tử phi, không nên có ý đồ như vậy với tôn sư cữu cữu của mình .” Doanh Tích đem quyết định của mình nói cho Hoa Niên.
“Doanh Tích , chuyện của ta cùng Bắc Huyền Thanh Lam, ngươi không cần nhúng tay, coi như bản cung nợ ngươi một ân tình được không?” Hoa Niên nhân nhượng nói. Cho đến bây giờ, đây vẫn là lần đầu tiên nàng đối với người ngoài mà hạ thấp mình như vậy.
“Thái tử phi, ngươi có biết ngươi hãm cữu cữu của mình vào tình cảnh bất nghĩa hay không? Ngươi không những là cháu dâu của ngài, mà ngài còn là tôn sư của thái tử, ngươi là Thái tử phi, ngươi không nên gây phiền toái cho tôn sư cữu cữu của mình.” Doanh Tích lạnh lùng nói.
“Doanh Tích , nếu ngươi dám nói, ta sẽ giết ngươi. Ta không quản được nhiều chuyện như vậy đâu. Ta chỉ muốn hắn, cái gì ta cũng không để vào mắt, ai làm trở ngại ta, ta sẽ diệt trừ người đó.” Ngữ khí Hoa Niên tràn đầy uy hiếp.
“Doanh Tích chết cũng không từ, chỉ cần tôn thượng bình an.” Doanh Tích vẫn thản nhiên mỉm cười.
Hoa Niên thấy Doanh Tích không xoay chuyển, mình căn bản lại không phải đối thủ của y. Nếu mình giết không được y, y có thể lập tức nói cho Bắc Huyền Thanh Lam biết. Hoa Niên không muốn mình cố gắng kiếm củi ba năm nhưng chỉ thiêu trong một giờ.
“Ngươi cảm thấy Bắc Huyền Thanh Lam hiện tại rất yên bình sao? Y hiện tại vui vẻ sao? Ta yêu hắn, ta có thể mang đến cho hắn hạnh phúc, vì cái gì ngươi lại không cho ta cơ hội thử xem chứ?” Hoa Niên khống chế không được cảm xúc quát Doanh Tích , ánh mắt phiếm hồng. Nàng không cam lòng, nàng vất vả lắm mới kéo gần được một ít khoảng cách với Bắc Huyền Thanh Lam, chỉ là một đoạn khoảng cách ngắn mà nàng đã phải trả bao nhiêu công sức, Doanh Tích có hiểu hay không?
Doanh Tích tuyệt nhiên không để ý tới Hoa Niên vẫn tiếp tục đi về phía trước.
Lúc Doanh Tích chải tóc cho Bắc Huyền Thanh Lam, tâm tư khẽ động.
“Tôn thượng thấy Thái tử phi như thế nào?” Doanh Tích nhẹ nhàng chải những lọn tóc mềm mại của Bắc Huyền Thanh Lam, khẽ hỏi.
“Hoa Niên?” Bắc Huyền Thanh Lam nghĩ đến họa thủy yêu nghiệt Hoa Niên kia, lông mày khẽ nhướng cong cong, chỉ là một động tác rất nhỏ đến không thể nhỏ hơn được, nhưng cũng không thoát được ánh mắt bén nhọn của Doanh Tích .
“Vâng.” Doanh Tích gật đầu.
“Chỉ là một tiểu nha đầu chuyên môn lừa đảo, tâm nhãn rất nhiều nhưng cũng không có gì trở ngại.” Bắc Huyền Thanh Lam cảm thấy vô cùng kỳ quái khi Doanh Tích chủ động hỏi về Hoa Niên, người có thể khiến Doanh Tích chủ động hỏi chắc chắn không phải người đơn giản.
“Tôn thượng tựa hồ rất có hảo cảm đối với nàng.” Doanh Tích cười nói, khuôn mặt thanh tao hàng năm không cười đột nhiên nở rộ tựa u liên.
“Doanh Tích , ý của ngươi là sao, rốt cuộc muốn nói cái gì, cứ nói thẳng ra đi.” Bắc Huyền Thanh Lam nhíu mày. Không biết tại sao khi nghe Doanh Tích nói đến hai chữ “hảo cảm”, trong lòng Bắc Huyền Thanh Lam vừa không thoải mái vừa thấy kỳ quái.
“Chẳng qua nô tài nghĩ Thái tử phi quả thật rất có mị lực, sinh ra họa quốc khuynh thành không nói, tâm kế cũng không tầm thường.” Doanh Tích vẫn như trước đánh đòn Thái Cực, vu hồi tác chiến.
“Nàng tựa hồ không có ác ý.” Bắc Huyền Thanh Lam theo phản xạ có điều kiện, vì Hoa Niên biện giải một câu.
“Nàng không có ác ý, nhưng trong lòng nàng có tư tâm……” Ngày sau so với có ác ý còn khó giải quyết hơn nhiều, Doanh Tích nói còn chưa xong, Hoa Niên đã xông vào.
Trong lòng Hoa Niên vốn thập phần thấp thỏm bất an, y rốt cuộc nói gì với Bắc Huyền Thanh Lam? Hoa Niên nhìn Doanh Tích , lại nhìn Bắc Huyền Thanh Lam, hy vọng có thể nhìn ra chút manh mối nào đó.
Bắc Huyền Thanh Lam nhíu mày thấp giọng trách mắng:“Hoa Niên, đây là Bắc Huyền Cung, không phải Đông cung, không thể tự ý xông vào loạn xạ như vậy.”
“Doanh Tích đang tâm sự cùng cữu cữu?” Ánh mắt Hoa Niên nhìn chằm chằm Doanh Tích . Doanh Tích bất động thanh sắc tiếp tục giúp Bắc Huyền Thanh Lam chải đầu, ánh mắt như độc xà của Hoa Niên không hề ảnh hưởng đến y.
“Chẳng lẽ việc gì của bổn tọa đều phải nói cho Thái tử phi?” Bắc Huyền Thanh Lam không vui nói.
“Cữu cữu, nhi thần mượn Doanh Tích một chút.” Hoa Niên thấy biểu tình Bắc Huyền Thanh Lam không khác thường ngày, liền biết Doanh Tích còn chưa đem bí mật tiết lộ, không phí thời gian liền cứng rắn kéo Doanh Tích ra ngoài. Thật ra nếu Doanh Tích không muốn đi, dù Hoa Niên kéo như thế nào cũng sẽ không nhúc nhích , nhưng Doanh Tích lại tự nguyện theo Hoa Niên rời đi.
Tâm Bắc Huyền Thanh Lam sinh ra một chút hờn giận, sao Hoa Niên lại không hỏi ý kiến mình? Rõ ràng càng ngày càng không để mình vào mắt mà , thật sự là quá càn rỡ .
Hoa Niên kéo Doanh Tích ra nơi vắng vẻ vốn để đặt mấy cái thùng gỗ múc nước sau hoàng cung.
“Doanh Tích , ngươi rốt cuộc muốn thế nào?” Hoa Niên có vẻ rơi vào đường cùng, ủ rủ hỏi.
“Nô tài chẳng muốn thế nào cả, Thái tử phi quá lo rồi.” Doanh Tích vẫn như trước không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh nói.
“Coi như ta cầu ngươi. Từ năm ta sáu tuổi ta đã bắt đầu chú ý đến hắn, mười ba tuổi chân chính yêu thương hắn, đợi đến năm mười tám tuổi, sau khi chuẩn bị tốt hết thảy mới dám tới gần hắn. Mười hai năm, đối với các ngươi, những người ngoài cuộc mà nói có lẽ không tính là gì, nhưng ngươi có biết ta vì hắn phải trả giá bao nhiêu không? Vì có thể cùng hắn xứng đôi, khi người khác chơi đùa ngoạn nhạc, ta chỉ ở nhà vùi đầu học cầm, học họa, học bất cứ thứ gì Bắc Huyền Thanh Lam biết. Ta xem sách sử buồn tẻ, quốc sách, tứ thư ngũ kinh, thiên văn địa lý đều đọc qua, kỳ thật ta không phải thích học những thứ này, nhưng là ta bức bản thân học. Bởi vì những thứ Bắc Huyền Thanh Lam biết, ta nhất định phải biết, chỉ có khi cái gì ta cũng đều học xong, có lẽ ta mới biết được trong lòng Bắc Huyền Thanh Lam suy nghĩ gì, có thể biết hắn tài giỏi đến mức nào.
Mặc dù ta từ nhỏ thông tuệ hơn người, nhưng ta làm sao cũng không thể làm được như Bắc Huyền Thanh Lam, cái kiểu trí tuệ chỉ cần nhìn qua một lần là không bao giờ quên, cho nên ta mấy năm nay một chút cũng không thoải mái. Hắn càng lợi hại, ta lại càng kiêu ngạo, lại càng tự hào, rõ ràng ta cùng với hắn bất quá cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng vì để có thể biến thành người thân của hắn, ngươi có biết ta đã phải trả giá bao nhiêu không? Ngươi có biết cái kiểu luyện cầm, luyện đến mười ngón tay đều đau đớn đầm đìa máu chảy, ngươi có biết hằng đêm thắp đèn đọc sách, cái cảm giác tịch mịch là như thế nào không? Ngươi có biết bao nhiêu cố gắng của ta chỉ vì chờ đợi một thứ kết quả mà ngươi không biết phải chờ đợi đến bao giờ, loại tư vị này ngươi có hiểu hay không?”
Hoa Niên nói đến mắt đỏ bừng, nhớ tới những vất vả trước kia liền cảm thấy không cam lòng. Vất vả như thế, ngay cả mẫu thân cũng không biết, nhưng vì Bắc Huyền Thanh Lam, Hoa Niên cảm thấy hết thảy đều đáng giá. Vạn vật không xứng với Bắc Huyền Thanh Lam, Hoa Niên nhất định phải xứng với y!
“Chuyện đó không có quan hệ gì đến ta.” Biểu tình trên mặt Doanh Tích vẫn không hề thay đổi.
“Doanh Tích ngươi không có tâm, cho nên ngươi không biết nỗi đau của người khác, không thèm để ý đến cố gắng của người khác!” Hoa Niên quát Doanh Tích , nước mắt lại kìm không được chảy xuống. Nàng có thể lường trước được phản ứng của Bắc Huyền Thanh Lam sau khi biết đươc chuyện này, nhất định là chạy đi rất xa, không cho mình gần y thêm chút nào nữa.
Doanh Tích như trước không hề động dung, im lặng xoay người rời đi.
“Cố gắng của ngươi cùng ta không có quan hệ, phải biết rằng chủ nhân của ta là tôn thượng không phải ngươi. Còn ta có thay đổi chủ ý hay không, không phải bởi vì thái độ của ngươi, mà phụ thuộc vào thái độ của tôn thượng. Có lẽ ngài cũng cần biết người hiểu ngài là ai, đương nhiên, người kia có thể không phải là ngươi.” Doanh Tích không dừng cước bộ vừa đi vừa nói, nhưng những lời này vẫn bay tới tai Hoa Niên. Hoa Niên mừng rỡ như điên, nước mắt vẫn còn vương trên mặt chưa kịp khô. Doanh Tích không nhúng tay là tốt rồi, xem ra mình nên thu liễm một chút, không thể lại để cho người khác nhìn ra sơ hở được, nàng không muốn có thêm một Doanh Tích khác xuất hiện.
Hoa Niên lau nước mắt, nàng biết lúc này nàng nhất định rất nhếch nhác thảm hại. Nói đến mới thấy, Doanh Tích thật đúng là người có ý chí sắt đá, làm cho tuyệt thế đại mỹ nữ khóc lóc ầm ỹ như vậy, vậy mà một chút cũng không động dung, bên người Bắc Huyền Thanh Lam đúng là toàn động vật máu lạnh!! Hoa Niên âm thầm oán giận trong lòng, vì cái gì nàng lại thích Bắc Huyền Thanh Lam như vậy? Hoa Niên có dự cảm mình ngày sau ủy khuất đều sẽ do Bắc Huyền Thanh Lam mà ra, mà mình lại nhất định sẽ vui vẻ vì y mà chịu đựng.
Hoa Niên tính đến Bắc Huyền Cung nhìn Bắc Huyền Thanh Lam thêm một chút, nhưng nghĩ đến mắt mình lúc này nhất định đang đỏ hồng, thật là thảm hại, liền xoá bỏ ý niệm này trong đầu. Chờ ngày mai dưỡng tinh thần cho tốt rồi sẽ lại đi Bắc Huyền Cung gặp Bắc Huyền Thanh Lam vậy, Hoa Niên rốt cục cũng có thể an tâm hồi Đông cung, hôm nay thần kinh bị Doanh Tích hành hạ thảm thương đủ rồi.
Hoa Niên đi rồi, bãi đất liền trở nên vắng vẻ.